Cuộc sống tình yêu mới đơm hoa kết trái của hai người rất hạnh phúc. Mỗi ngày khi Cốc Khiếu Thiên đi làm thì Lam Sơn sẽ được ngủ nướng như một ông hoàng, sau đó thì dọn dẹp nhà cửa một chút, đến chỗ Lâm Võng làm một cách giải trí rồi về nhà. Bữa tối hai người không thường ăn ở nhà mà ra ngoài nhà hàng ăn cơ. Vì tên mèo nhỏ nào đó nổi cơn lười biếng, bảo thích ăn món lạ hơn. Cốc Khiếu Thiên vừa rời khỏi phòng thu của một nhóm nhạc, sau khi bàn giao xong kế hoạch cho họ thì y tính toán tiếp lịch trình của Tống Dĩ Khang. Gọi Thích Hạ đến phòng xong, y bảo: " Cuối tuần này sẽ bay sang Việt Nam đúng không?" Thích Hạ giở lịch trình ra xem, sau đó gật đầu, " Đúng vậy chủ tịch. Chúng ta hạ cánh xuống sân bay Nội bài. Ở đó có một sân khấu rất rộng nằm ngay trong công viên, vừa đủ chỗ cho fan hâm mộ đến, thoải mái, mát mẻ." Cốc Khiếu Thiên im lặng nghe Thích Hạ trình bày xong liền mỉm cười hài lòng. Còn định nhắn nhủ thêm một số việc thì di động đột nhiên có tin nhắn. Cầm lấy mở tin lên, y nhìn thấy tin nhắn đến từ mèo nhỏ, kèm theo một hình ảnh rất sống động. | Khiếu Thiên à~ em hai gạch mất rồi ಥ.ಥ Làm sao bây giờ? ◔o◔| Ngón tay giữ điện thoại của Cốc Khiếu Thiên khẽ run lên mà không rõ vì lý do gì nữa. Chân mày thanh tú của y hơi nhíu lại, xung quanh lập tức toát ra luồng khí u ám như sương mù. Ngay cả Thích Hạ đứng đối diện còn cảm nhận được điều đó làm cho anh không khỏi tò mò nội dung tin nhắn trong điện thoại kia. Liếc mắt quan sát chủ tịch Cốc một chút, thấy mặt mũi của y thoáng thay đổi, đột nhiên lại mỉm cười. A? Chủ tịch bị gì thế? Khi nãy còn âm âm khí lạnh, bây giờ thì...mỉm cười? Ew, mình thấy lạnh sống lưng quá đi. " Như vậy..." Cốc Khiếu Thiên đột nhiên lên tiếng làm ai đó giật bắn mình, " Cứ chuẩn bị thật kỹ đi." Thích Hạ hít một hơi, gật đầu rồi chạy biến khỏi phòng. Lam Sơn ở chốn đông người như tiệm bánh Hạnh Phúc đây, vì quá chán với công việc nhảy múa của mình mà nhắn tin nhõng nhẽo với y. Nhưng vì nhõng nhẽo kiểu bình thường thì quá nhàm, cho nên cậu đột phá theo một phong cách mới. Thấy tên nhóc bận đồ totoro đang ngồi cười hắc hắc một mình, Lâm Võng khẽ nhướn mi, vỗ xuống đầu cậu một cái. " Làm trò gì mà cười như điên vậy hả?" Lam Sơn rụt đầu lại, vẫn tiếp tục nhìn vào dòng tin nhắn của chính mình gửi đi, cười lên sảng khoái. Không biết khuôn mặt của người kia như nào rồi nhỉ? Ayya, thật mong chờ mong chờ nha. Lâm Võng cảm thấy bệnh của mèo nhỏ ngày càng nặng hơn kể từ khi cậu cùng chủ tịch Cốc hẹn hò được một tháng. Phải, đã một tháng rồi đấy. Lâm Võng vô cùng ngưỡng mộ sức chịu đựng của Cốc Khiếu Thiên luôn. Mặc dù trước đây anh cũng ôm lòng mơ tưởng sẽ được chung sống cùng một chỗ với mèo nhỏ, nhưng bây giờ e rằng...hy vọng vụn vỡ nghìn mảnh. Lam Sơn sau khi cười thỏa thích xong liền nhìn anh, tự hào khoe ra tin nhắn của mình: " Em nhắn tin chọc Khiếu Thiên một chút thôi mà. Anh xem này." Lâm Võng đầu quay mòng mòng khi nhìn thấy dòng tin nhắn với cái hình que thử thai có hai gạch đỏ chói kia, lòng rét run. Ngón tay anh không dám động vào màn hình luôn, cảm thấy trời đất sao còn chưa sập xuống chôn sống tất cả luôn đi? " Tiểu Lam, em liều vãi luôn đó. Em không sợ ngài Cốc phạt em à?" Lam Sơn hếch mũi, " Phạt thì phạt. Em dù gì cũng đã quen với cách phạt của y rồi, không sợ a~" Nghe cậu nói đầy tự tin như vậy, trong đầu anh thiết nghĩ, có khi một tuần làm tận mấy lần, hoặc phạt một ngày mấy hiệp mới quen thuộc như thế này đây. Không nghĩ thì thôi, nhưng cứ nghĩ tới thì lại khiến cho mặt mũi của Lâm Võng nóng lên. Kỳ thực, anh vẫn là... " Lâm Võng!" Bị gọi giật ngược, Lâm Võng nhíu mày, nhìn sang phía của Lam Sơn, " Gì vậy?" Lam Sơn chống cằm, hai mắt như thẫn thờ nghĩ ngợi, hồi lâu mơ hồ nói: " Ước gì em có thể sinh con ha? Em muốn sinh cho Khiếu Thiên một đứa trai một đứa gái." Grrrrr.... Lâm Võng cảm giác như mình chưa đóng kín cửa sổ, gió lạnh phương Bắc cứ thổi tạt đến, rát hết cảm mặt của anh. Lại nhìn sang phía của mèo nhỏ, tuy điều ước của nhóc con xa vời nhưng mà...giọng điệu đáng thương như vậy, anh cũng không nỡ dập tắt. " Có khi sau này em lại sinh được đấy." Lam Sơn còn đang thơ thẫn thì bị câu nói của anh làm phì cười, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, " Ừm, em rất mong chờ nha~~" Nói xong cậu nhìn điện thoại, không thấy Cốc Khiếu Thiên trả lời cũng không buồn không giận, chỉ thích thú cười cười, lại nhắn thêm một tin nữa. " Em nhớ ông xã quá đi~ Thôi em làm việc tiếp đây ╥﹏╥ Chụttttt~~~" Đương nhiên, sau dòng tin nhắn là một hình ảnh của thiếu niên chu chu miệng lên gửi nụ hôn. Cốc Khiếu Thiên vừa định ra ngoài đến gặp một vị khách quý, nhận được tin nhắn, y mở ra xem liền bật cười. Nụ cười đó khiến cho thư ký Rin đứng cạnh cũng phải kinh ngạc không kém gì. Chăm chú nhìn vào màn hình một lúc lâu, chủ tịch băng sơn chậm rãi lưu lại hình ảnh đáng yêu kia, tuy nhiên không trả lời lại tin nhắn của cậu. Điều này cũng đã quá quen với mèo nhỏ, cho nên cậu mới không thèm dỗi đó. Đến tối khi Cốc Khiếu Thiên vừa trở về nhà liền mang cho mèo nhỏ hai phần thịt nướng, nước sốt thơm nức mũi làm y cũng đói bụng theo. Mở cửa đi vào trong, trước mắt chưa kịp nhìn xem trong nhà gọn gàng hay không thì tầm nhìn đã bị che mất. Một thân thể ấm áp bọc lấy y, mũi cọ cọ trước ngực của y trông thương vô cùng. " Ông xã~" Lam Sơn chớp chớp mắt, cười ngọt ngào. Cốc Khiếu Thiên cũng đã quen với hành động này vào mỗi lần đi làm về, cho nên y không khó chịu, chỉ cảm thấy sau này không được như vậy nữa thì có lẽ rất...sốc. Xoa xoa tóc mèo nhỏ, y nói, " Đói chưa?" " Ừm~ Đói lắm rồi. Thèm thịt nướng." Lam Sơn từ sớm đã ngửi được hương vị của thịt nướng hảo hạng, nhưng lại vờ vịt bảo thèm ăn cơ. Nghe cậu nói xong, Cốc Khiếu Thiên khẽ cười, giơ lên hai phần thịt nướng hấp dẫn đến chảy nước dãi trước mặt Lam Sơn. " Thai nghén nên thèm hửm?" Á ----- Lam Sơn vừa định giành lấy phần thịt nướng thì bị y dội một gáo nước lạnh vào mạnh. Hây, con người này thâm hiểm quá đi mất!! Mèo nhỏ mặt mũi cũng ngượng ngùng, " Đúng vậy a~ Không biết con trai hay là con gái nữa, nhưng thèm nhiều thứ lắm." Cốc Khiếu Thiên toang bước vào phòng bếp, lấy ra phần thịt nướng đặt lên dĩa, vừa cười vừa trêu: " Con gái hay con trai đều được, miễn không phải là một đứa giống em." Trái tim mỏng manh của mèo nhỏ như bị đâm một nhát thật đau vậy. Mũi khịt khịt thành tiếng, Lam Sơn mất mát bảo: " Làm gì đến nỗi như vậy chứ? Thôi em biết rồi, ngài chỉ muốn có một mình em thôi chứ gì? Em biết mình độc nhất vô nhị mà!" Nói xong liền ngoảnh mặt chạy ra ngoài phòng khách, để một mình Cốc Khiếu Thiên dọn bữa tối lên tận nơi, bồi tận miệng. Trong lúc ăn thịt nướng, nước sốt dính trên môi Lam Sơn nhưng cậu không thèm liếm sạch nó mà quay sang gọi Cốc Khiếu Thiên một tiếng. Y còn định gắp thêm một miếng ăn thì phải nhìn qua người nọ. " Hửm?" Mèo nhỏ cười tít mắt, nhướn cổ lên hôn y một cái, sau đó vui vẻ ăn tiếp. Cốc Khiếu Thiên thật sự không còn lời nào bình luận về hành động bộc phát này nữa. Vươn lưỡi liếm qua vệt nước sốt của cậu dán lên môi mình, y buồn cười hỏi: " Vừa ăn vừa làm trò hửm?" Lam Sơn vô tội lắc đầu, " Đâu có, em lau miệng." "..." Đầu ai đó đầy hắc tuyến. Sau khi ăn xong, Cốc Khiếu Thiên đem chuyện cuối tuần đi lưu diễn cùng với Tống Dĩ Khang cho Lam Sơn nghe. Cậu thoạt đầu không có hứng thú mấy, chỉ cảm thấy hơi buồn vì y sẽ đi tận ba ngày lận. Nhưng khi nghe thấy nơi lưu diễn là Việt Nam – quê hương của mình thì Lam Sơn hai mắt trừng thật lớn. Một chút xúc động làm ngực cậu nhói lên. Việt Nam sao? Nếu như...mà không đâu, Việt Nam trong truyện và Việt Nam ngoài đời thực làm gì giống nhau chứ? Nghĩ rồi cậu khẽ bật cười, nhưng đôi mắt thì ưu phiền rất nhiều. Cốc Khiếu Thiên nhìn thấy thế, trong lòng đã sớm dự sẽ mang Lam Sơn cùng đi lưu diễn để cậu được trở về quê hương của mình, cũng như thuận tiện hỏi về gia đình, hoàn cảnh của cậu hơn. Nâng mặt mèo nhỏ lên, Cốc Khiếu Thiên mỉm cười nhàn nhạt: " Tôi đưa em cùng đi lưu diễn nhé?" Không ngờ tới việc Cốc Khiếu Thiên sẽ mang một đứa rắc rối như mình đi lưu diễn, Lam Sơn bất ngờ nên chưa biết phải nói gì. Một lúc sau, cậu mím nhẹ môi, nhào đến ôm y: " Ừm, em cảm ơn ngài~~ Em sẽ thành hướng dẫn viên đưa ngài đi chơi~" Cốc Khiếu Thiên ôm lấy thân mèo nhỏ, khẽ hôn lên tai cậu: " Nếu được, em kể cho tôi nghe về gia đình mình được không?" "..." Lam Sơn nghe đề nghị này, đột nhiên mủi lòng muốn bật khóc. Làm sao cậu có thể kể sự thật cho y nghe chứ? Có khi còn bị y nghĩ là đứa nhóc thần kinh nữa... Cái mũi cay cay, cậu vội lảng tránh chủ đề: " Khi nào em vui em sẽ kể. Bây giờ em muốn ngủ, con tụi mình muốn ngủ rồi." Nói xong, cậu tách khỏi người y, ngáp khẽ một tiếng. Nhìn mèo nhỏ cứ ôm mộng muốn sinh con cho mình, Cốc Khiếu Thiên không những không bực bội mà còn thương cậu hơn một chút nữa cơ. Cuối tuần nháy mắt đã đến thật nhanh. Chuyến bay của mọi người là vào buổi tối, cho nên Lam Sơn buổi sáng tranh thủ làm việc thật hăng say để buổi tối lên máy bay có thể ngủ thẳng giấc. Quả nhiên lên máy bay cậu ngủ ngon thật. Sau khi nhìn ngắm và xin chữ ký của Tống Dĩ Khang xong, mèo nhỏ dựa đầu vào người Cốc Khiếu Thiên, ngủ rất ngoan. Điều này làm cho một thiếu niên khác ăn vận bụi bặm phong cách phải choáng váng. Thích Hạ ở bên cạnh nhẹ nhàng trấn an: " Đừng sốc. Hãy quen đi!" Tống Dĩ Khang mặc dù được Thích Hạ nói rất nhiều lần nhưng cậu ta vẫn là...tò mò lắm. Mỗi lần nghiêng đầu nhìn qua phía hai người kia đều khiến chàng ca sĩ một trận choáng đầu. Được rồi, phải quen thôi! Tống Dĩ Khang tự nhủ với mình. Khi máy bay hạ cánh thì đoàn người được đón tiếp rất nồng nhiệt. Bóng dáng Tống Dĩ Khang vừa mới xuất hiện thôi thì từng đợt reo hò đã vang khắp cổng chính của sân bay rồi. Băng rôn với nhiều câu slogan rất độc đáo được giơ lên cao, những cô nàng đáng yêu hai mắt biến thành hình trái tim, nồng nhiệt chào đón. Lam Sơn mới tỉnh ngủ cho nên nghe một loạt âm thanh kia liền nhíu mày, rất nhức đầu luôn. Cốc Khiếu Thiên đi bên cạnh cũng chỉ để ý đến mèo nhỏ mà thôi, vì cơ bản những người fan kia đã sớm đem Tống Dĩ Khang làm tâm điểm. Cốc Khiếu Thiên với Lam Sơn đi một xe riêng, vừa lên xe mèo nhỏ liền cáu kỉnh: " Fan hâm mộ đúng là ồn ào mà!!" Sau đó lại hướng đến Cốc Khiếu Thiên, cười cười tinh nghịch: " Khiếu Thiên, ngài còn nhớ những câu em dạy không?" Cốc Khiếu Thiên gật đầu, " Ừm, nhớ." " Hí, được rồi." Lam Sơn khẽ cười gian manh, " Nếu có ai hỏi em là ai thì ngài nhớ nói như vậy nha. Rồi em sẽ phiên dịch cho ngài hiểu họ nói những gì." " Ừm hửm, nhưng có thông dịch viên đi cùng mà?" " Không muốn!!" " Rồi rồi." Cốc Khiếu Thiên cười khổ, ngồi dựa lưng vào ghế, cố gắng thích ứng với bầu không khí mới. Xe chở hai người đến thẳng khách sạn để nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ di chuyển đến sân khấu xem buổi trình diễn. Khi đặt chân đến khách sạn, Cốc Khiếu Thiên cùng Lam Sơn đã gặp một người thanh niên có khuôn mặt rất thanh thoát, phong thái lại nhã nhặn và lịch sự lắm. Thanh niên ấy khá trẻ, có lẽ chỉ hơn hai mươi bốn tuổi thôi. Bước đến trước mặt Cốc Khiếu Thiên với Lam Sơn, người đó lên tiếng: " Hai người có phải là Cốc Khiếu Thiên và Lam Sơn không?" Thanh niên ấy nói tiếng Trung rất lưu loát khiến Lam Sơn có chút ấn tượng. Mà người bị ấn tượng mạnh nhất lại chính là Cốc Khiếu Thiên cơ. Vì con người này trong mắt y thật sự quá hoàn hảo. Ngoại trừ vẻ ngoài bắt mắt và thu hút thì cả tính cách và phong thái ăn nói cũng phù hợp với những gì mà y thích. " Tôi là Cốc Khiếu Thiên, đây là Lam Sơn." Cốc Khiếu Thiên giới thiệu rõ ràng, sau đó hướng thanh niên kia hỏi, " Còn cậu là?" Người con trai ấy vươn tay ra bắt tay y, giọng điệu nhẹ nhàng thang thoát: " Tôi là Lưu Tuấn Minh, là hướng dẫn viên của đoàn cử đến để chỉ dẫn mọi người." Hết chương 26.