Edit: Manh Tô Dương gấp gáp chạy về nhà nhưng lại bị kẹt xe, hơn 10 phút trôi qua, ô tô mới xê dịch mấy trăm mét. Nhìn tình hình trước mắt, cô hơi hơi thở dài. Vào lúc buồn bực, chuyện cô muốn làm nhất là hút thuốc. Trước đây cô thường tiện tay ném bao thuốc cùng bật lửa vào trong hộc chứa đồ trên xe, sau đều bị Tưởng Bách Xuyên vứt sạch. Lúc đó, Tưởng Bách Xuyên nghiêm mặt hỏi cô: "Sao em lại hút thuốc?" Cô trả lời rằng: "Bởi vì em nhớ anh." Anh quá bận rộn, bận tới mức khiến cô cảm thấy mình như không có bạn trai, không biết phải giải tỏa cảm xúc dưới đáy lòng như thế nào, chỉ có thể hút thuốc để giảm bớt sự buồn phiền. Lần đầu tiên, cô chỉ ôm tâm tính hút nghịch một chút, nào biết hút mãi thành nghiện. Giống như sự yêu thích của cô dành cho Tưởng Bách Xuyên, sau khi nghiện sẽ khó lòng từ bỏ. Từ lúc Tưởng Bách Xuyên ném thuốc lá của cô đi, cô cũng cấm anh hút, mà anh rất kiên quyết, nói bỏ là bỏ. Một tiếng sau, ô tô dùng tốc độ nhanh như rùa bò về nhà. Nhà họ Tô vẫn còn ở tiểu khu cũ từ nhiều năm trước. Tô Dương đã từng đề nghị mua cho bố mẹ một căn phòng tốt hơn ở tiểu khu khác, nhưng mẹ Tô nói hai vợ chồng ở nơi này đã quen, hiểu rõ lầu trên lầu dưới, trong xã khu cũng có nhóm người già cùng chơi với nhau. Tô Dương dừng xe xong thì thấy bố Tô đang chờ cô dưới nhà ở phía xa xa. Đã nhiều năm trôi qua, bố Tô vẫn có thói quen chờ con gái về ở dưới tầng. Sau khi xuống xe, Tô Dương che kín áo lông, chạy về phía bố Tô. Bố Tô hỏi: "Lại kẹt xe hả con?" "Vâng, trên đường con còn thấy tai nạn xe cộ, xe taxi đụng vào một chiếc xe sang trọng tại giao lộ. Chẳng ai chịu nhường ai, sắp đánh nhau tới nơi rồi, chiếm hẳn hai làn đường, chặn kín tới mức nước chảy không lọt." Tô Dương khoác tay bố Tô. Bố Tô: "Có phải xe sang trọng vi phạm pháp luật không?" Tô Dương thoáng nhướn cằm: "Bố à, bố quá phiến diện rồi, nhỡ là xe taxi sai thì sao." Bố Tô lắc đầu không lên tiếng. Nhưng nghe những chủ xe xem náo nhiệt nói, xe sang trọng là xe mới, còn chưa có giấy phép, biển hiệu còn chưa được cấp đã trực tiếp vượt đèn đỏ. Bố Tô hỏi: "Tưởng Bách Xuyên về từ lúc nào thế?" "Tối hôm qua ạ." Tô Dương nghiêng đầu nhìn về phía bố mình, cười yếu ớt hỏi: "Có phải bố căng thẳng tới hỏng rồi không?" Bố Tô nói đúng sự thật: "Không phải căng thẳng, chỉ là không biết nên nói gì với thằng bé thôi. Mẹ con lại không rành khoản tán gẫu, ngồi cũng tẻ nhạt, thế là nó chạy đi nấu cơm. Con nói xem, làm gì có đạo lý để con rể nấu cơm trong khi chúng ta nhàn rỗi chứ." Bố Tô không học hành được mấy năm, đi làm tài xế xe buýt từ khi còn trẻ. Sau này, công ty giao thông công cộng cải chế, ông bị sa thải, lại đổi sang lái xe taxi. Cuối cùng, vì thấy ông làm người thành thật trung hậu nên người nhà họ Tưởng đã để ông làm tài xế cho nhà họ. Vài chục năm cứ trôi qua như vậy, cho tới hiện tại, ông chưa từng có nửa điểm sai lầm. Do tính ông quá chất phác, ở nhà còn có thể nói chuyện vài câu với Tô Dương và mẹ Tô, nhưng nếu ở cùng người ngoài thì sẽ không có chuyện để nói. Càng đừng nói là với Tưởng Bách Xuyên. Tô Dương an ủi ông: "Anh ấy thích làm thì bố cứ kệ anh ấy, cơm ở nhà toàn do anh ấy nấu đấy con gái của bố chỉ lo ăn thôi, mà con thấy anh ấy cũng nên hiếu kính bố mẹ như vậy." Tuy về tình lý là thế, nhưng trong lòng bố Tô vẫn không được tự nhiên. Đến tầng trên, mẹ Tô đang hỗ trợ rửa rau ở phòng bếp nghe được động tĩnh, nhô đầu ra liếc một cái, "Sao về trễ thế?" "Con nó kẹt xe." Bố tô đáp. Tô Dương đổi dép rồi vào phòng bếp, Tưởng Bách Xuyên đang nhìn máy tính bảng, cô tiến tới nhìn theo: "Anh đang coi gì vậy?" Tưởng Bách Xuyên không ngẩng đầu: "Anh quên cách làm món cá xào giấm, đang xem lại các bước ở trên mạng." Tô Dương: "..." Xem gần xong, Tưởng Bách Xuyên nhét máy tính bảng vào lòng cô, "Cầm giúp anh nhé." "Bếp trưởng, anh bắt đầu nấu cơm từ hơn một tiếng trước, sao mới chỉ làm được ba món canh? Những đồ ăn khác đâu?" Mẹ Tô trừng cô, ý bảo cô nói quá nhiều. Tô Dương chỉ xem như không thấy. Tưởng Bách Xuyên chẳng hề  cảm thấy ngượng ngùng, "Vừa nãy anh làm một đĩa thịt kho tàu, nhưng vì ra ngoài nghe điện thoại nên thịt cháy sạch rồi, không ăn được nữa." Tô Dương ngửi ngửi không khí, chẳng trách phòng bếp có mùi gì là lạ. Mẹ Tô giao việc vặt trong phòng bếp cho Tô Dương rồi ra ngoài thu dọn phòng ăn. Tưởng Bách Xuyên gọi Tô Dương, ý bảo cô đi qua. "Có chuyện gì thế?" Tô Dương tới bên cạnh anh. Hai tay Tưởng Bách Xuyên dính đầy dầu mỡ, cúi đầu cụng trán mình lên trán Tô Dương, "Cũng không còn nóng nữa, tối nay uống thêm thuốc trước khi ngủ là được." Tô Dương khẽ giật mình, đã lâu rồi anh chưa làm động tác thân mật như vậy, cô thuận thế ôm cổ anh, hôn chụt lên môi anh một cái. Tưởng Bách Xuyên đáp lại, nghe thấy tiếng bước chân tới gần, hai người lập tức buông ra. Bố Tô hỏi anh: "Bách Xuyên uống chút rượu gì không? Rượu vang hay rượu trắng?" Tưởng Bách Xuyên: "Rượu..." Chữ "vang" chưa kịp nói ra đã bị Tô Dương chặn lại, "Bố, dạ dày anh ấy khó chịu, không thể uống rượu, chờ dạ dày anh ấy đỡ hơn thì sẽ uống cùng bố sau." Bố Tô: "Dạ dày không thoải mái thì không nên uống, con đã đi gặp bác sĩ chưa?" "Không sao đâu bố, bệnh cũ ấy mà." Bố Tô sẽ không thốt ra mấy lời dặn dò, nghe xong liền quay đầu vào phòng ăn. Tưởng Bách Xuyên nói: "Lát nữa anh uống ít một chút là được, chẳng mấy khi bố vui vẻ như vậy." "Không được." Tưởng Bách Xuyên đành phải thôi. Lúc ăn cơm, gần như chỉ có Tô Dương cùng mẹ Tô trò chuyện, tán gẫu chút chuyện nhà. Nói về việc nhóm bác gái của tiểu khu cùng nhau khiêu vũ tại quảng trường, con gái nhà ai gả cho người đàn ông phượng hoàng(*) nào, con trai nhà ai cưới con dâu có tiền của nhà nào. (*) 凤凰男 (Nam phượng hoàng): Ý chỉ người đàn ông sinh ra trong gia đình nghèo, nhưng nhờ sự nỗ lực và cố gắng mà kiếm được việc tốt, cuộc sống ổn định, vân vân. Nói, hiện tại không biết người trẻ tuổi nghĩ ra sao, trong mùa đông, ngay cả tất cũng không mặc, đã không mặc thì thôi, còn phải cố ý lộ một mảng lớn cổ chân ở ngoài... Tưởng Bách Xuyên thỉnh thoảng nhìn Tô Dương, bởi vì quá bận rộn, số lần anh đến nhà họ Tô không nhiều lắm, đây là lần đầu anh nghe thấy Tô Dương cùng mẹ Tô tán gẫu những chuyện hàng ngày trên bàn ăn. Cô nói chuyện vô cùng hăng say, bình thường anh không thấy cô nói nhiều như vậy. Bố Tô muốn cắt ngang mấy lần, lại không thể nào xen mồm. Tưởng Bách Xuyên đã nhìn ra, tùy ý tìm đề tài, "Bố, bây giờ bố vẫn đang học đại học dành cho người trung niên ạ?" Bố Tô lắc đầu: "Bố đã sớm không đi nữa rồi, bố chẳng ham thích gì chỗ đó, trò chuyện cùng bọn họ cũng không hợp. Nhắc tới cái này, bố vừa lúc có chuyện muốn thương lượng với mọi người đây. Mẹ Tô biết ông muốn nói gì, nâng chân đá ông dưới gầm bàn, nhưng bố Tô giả bộ người bị đá không phải là ông, tiếp tục nói: "Lão già này nhàn rỗi ở nhà, sắp nhàn tới mức sinh bệnh rồi, bố muốn tìm việc làm mới." Tưởng Bách Xuyên: "Bố muốn làm gì ạ?" Bố Tô nhếch miệng như có nỗi niềm khó nói, mẹ Tô trừng ông, ý bảo ông đừng tự dưng kiếm chuyện khiến bọn trẻ khó xử. Người lớn nhà họ Tưởng vốn không chấp nhận con gái mình, bọn họ không thể gây thêm phiền phức cho con bé. Tuy nhiên, bố Tô rất cố chấp, ông cảm thấy lái xe taxi không có gì mất mặt, không trộm cũng chẳng cướp của ai. Những động tác nhỏ này đều lọt vào mắt Tưởng Bách Xuyên, anh nói: "Bố, còn chuyện gì không thể nói với bọn con chứ, bố cứ nói đi ạ." Tô Dương tán thành: "Đều là đứa nhỏ nhà mình, bố mau nói đi." Bố Tô hắng giọng: "Bố cũng nghĩ mãi rồi, vẫn nên dùng vốn ban đầu của mình, lái xe taxi, chỉ lái vào ban ngày, ngày nào không muốn làm thì nghỉ ở nhà hai ngày." Tô Dương là người thứ nhất không đồng ý: "Không được, bố, lái xe taxi khác thì gì liều cái mạng già của mình? Bố đã có tuổi rồi, thân thể không chịu nổi đâu." Tưởng Bách Xuyên cũng không đồng ý, giải thích là ông đã lái xe cả đời, cột sống vốn đã không tốt, không thể lại chịu thêm ép buộc. Cuối cùng Tô Dương nói: "Bố, hay là như vậy đi, con thuê mặt tiền của một cửa hàng ở khu phố sầm uất cho bố, bố cùng mẹ tiếp tục bán khoai lang nướng như hai năm trước, vừa thoải mái, lại không cần bán quá lâu, mười giờ sáng mở cửa, trời vừa tối thì đóng cửa. Hai người có thể thay ca khi làm việc, đi tản bộ rèn luyện thân thể, bố mẹ thấy thế nào?"