Convert: Sakahara Editor: Manh Lúc Tô Dương chụp xong áp phích tuyên truyền đã là 6 giờ rưỡi tối, vượt quá giờ ăn cơm chiều của tổ kịch, đạo diễn Chu hỏi cô muốn ăn gì, nói có thể thiên vị cô. Tô Dương chớp mắt mấy cái: "Ăn ở ngay tại trường quay à?" Đạo diễn Chu gật đầu. Tô Dương mỉm cười: "Ăn gì cũng được sao?" Đạo diễn Chu: "Đắt đỏ cũng được." Lục Duật thành sẽ thanh toán. Tô Dương ra vẻ suy xét, một lát sau nói: "Tôi muốn ăn lẩu Bắc Kinh kiểu cũ[1]." Đạo diễn Chu: "... Hay là, tôi đổi một nồi cao hơn được không?" [1] Lẩu Bắc Kinh kiểu cũ có nồi thế này: https://goo.gl/images/y3r2qF. Nên Chu Minh Khiêm mới hỏi đổi nồi cao hơn được không.   Anh ta mua nồi ở đâu, chuẩn bị gia vị ở chỗ nào cho cô bây giờ? Tô Dương cười, tiếp tục đùa giỡn: "Quả nhiên đàn ông đều là kẻ lừa đảo, nói một đằng làm một nẻo." Đạo diễn Chu: "..." Khó lòng giãi bày. Tô Dương sửa soạn máy ảnh xong, nhỏ giọng nói muốn đi kiểm tra ông xã của mình, đạo diễn Chu tiếp thu, vội vàng đi đặt hẹn, không tiếp tục nói chuyện với cô nữa. Đi ngang qua phòng nghỉ, cửa phòng khép hờ, cô vô thức nghiêng đầu nhìn vào, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Cố Hằng, anh đang ăn cơm, cô cũng không có ý định cùng anh nói chuyện, cất bước đi về phía trước. "Đồng Đồng!" Tô Dương chợt dừng chân, khi quay đầu, Cố Hằng chạy tới bên cửa, kéo cửa ra, "Vào đi." "Có việc gì?" Tô Dương hỏi. Cố Hằng vẫn nói câu kia: "Vào đi." Tô Dương không nhúc nhích, yên lặng nhìn anh. Cố Hằng không lay chuyển được cô, giọng nói dịu lại: "Vào đi rồi nói." Anh mở rộng cửa thêm một chút, nghiêng người, để lại không gian cho cô. Tô Dương do dự hai giây, vẫn đi vào phòng nghỉ. Trong phòng nghỉ chỉ có một mình anh, cô cũng không ngồi, đứng ở cạnh sô pha, hỏi anh: "Có chuyện gì? Nếu là chuyện làm ăn thì liên hệ với người quản lý của tôi nhé." Cố Hằng đóng cửa, tựa lên vách tường cạnh cửa, thản nhiên nhìn cô, thở dài rồi mới nói: "Các bạn học ở trường cấp ba hẹn gặp trước Tết." Tô Dương "A" một tiếng, còn hỏi: "Không phải năm nào cũng có sao?" Cho nên, có cái gì hay để nói à? Cố Hằng: "Năm nay đi không?" Cô chưa từng đi lần nào. Tô Dương: "Khó nói lắm, có thể sẽ bận việc." Cho dù rảnh rỗi cô cũng sẽ không đi. Cố Hằng đăm chiêu nhìn cô: "Thế này nhé, nếu rảnh ngày nào thì nói với tôi, liền chọn ngày cậu rảnh để gặp mặt" Tô Dương cười, châm chọc: "Cậu cho rằng cậu là lớp trưởng, có thể làm theo ý mình hay sao?" Cố Hằng phớt lờ lời khiêu khích của cô, "Cho tôi wechat của cậu, đến lúc cậu rảnh thì nói trên wechat với tôi." Tô Dương: "Là số di động của tôi ấy." Đầu lưỡi của Cố Hằng đặt ở hàm dưới, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi không biết số di động mới của cậu." Cô đổi số, lại không nói cho anh biết. Tô Dương đọc dãy số của chính mình, Cố Hằng thêm Wechat của cô, sau khi cô đồng ý thì cất di động, hỏi: "Không còn chuyện gì nữa phải không?" Không đợi Cố Hằng trả lời, cô đã kéo cửa phòng nghỉ rồi bước ra ngoài. Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của cô nữa, Cố Hằng mới đóng cửa phòng. Anh ngồi lại trên ghế sô pha, không màng ăn uống mà bắt đầu xem vòng bạn bè của cô, không có động thái gì đặc biệt. Kỳ thực anh biết, với tính cách của cô, cô sẽ không khoe khoang chuyện yêu đương ở trên này.  Nhưng khi nhìn xuống một trạng thái, thấy ảnh chân dung của Lục Duật Thành xuất hiện trong một hàng người khen ngợi, Cố Hằng trực tiếp gọi điện thoại cho hắn. Giọng của Lục Duật Thành vẫn không đứng đắn như vậy: "Chậc, tôi tưởng cậu vẫn luôn ngứa mắt, muốn tùng xẻo tôi cơ mà, sao vừa tới sân bay mà đã bắt đầu nhớ nhung tôi thế?" Cố Hằng chất vấn: "Lục Duật Thành, không phải cậu nói cậu không có Wechat của Đồng Đồng, cũng không thêm cô ấy sao!" Ngữ điệu của Lục Duật Thành không thoải mái như trước, nhưng vẫn giữ lại một phần tự ái giả dối: "Là cô ấy chủ động thêm tôi, dù sao tôi cũng phải cho cô ấy chút mặt mũi chứ, đúng không?" "Mặt của cậu cũng lớn thật đấy!" Cố Hằng dập điện thoại. Lục Duật Thành: "..." Đây là lần thứ hai Cố Hằng mắng chửi người sau trận đánh nhau từ hơn 10 năm trước. Lục Duật Thành mở Wechat của Tô Dương, lông mày nhíu chặt, Cố Hằng ăn loạn thuốc rối loạn thần kinh à? Hắn đưa tay khen ngợi từng trạng thái trong Wechat của Tô Dương. Vừa ngu xuẩn vừa ngây thơ, thật đúng là bệnh không nhẹ. Ngay tại giờ phút này, Lục Duật Thành hoảng hốt nhận ra rằng, kỳ thực hắn cùng Cố Hằng đều ngu xuẩn. Hắn xoa bóp ấn đường, chợt quay đầu nói với thư ký ở bên cạnh: "Sau khi về nước thì hẹn vài vị kim bài biên kịch cho tôi, tôi muốn ăn cơm cùng bọn họ." Thư ký gật đầu, hỏi thêm một câu: "Ngài muốn quay một bộ phim mới à?" An Ninh nghe được hai chữ phim mới, dừng việc nghịch di động, nhìn về phía Lục Duật Thành. Lục Duật Thành tựa lên ghế sô pha ở trong phòng VIP, nhắm mắt nghỉ ngơi, qua vài giây mới nói: "Tôi muốn viết kịch bản, cần thỉnh giáo bọn họ một chút." Hắn đột nhiên muốn quay một bộ phim có liên quan tới cô. Cụ thể là, một bộ phim có liên quan tới cả ba người bọn họ. * Một mình Tô Dương ăn hết một phần cơm đơn giản trong một nhà hàng tây, lại tới tiệm cà phê đóng gói hai cốc, trực tiếp tới phòng làm việc của Tưởng Bách Xuyên. Tưởng Bách Xuyên đang hết sức chăm chú xử lý e-mail, khi cô đặt cốc cà phê bên cạnh tay anh, anh mới phát hiện trong phòng có thêm một người. Anh ngẩng đầu: "Nhanh thế cơ à?" "Ừ, hôm nay mọi người rất nhập vai, việc chụp ảnh tương đối thuận lợi." Tô Dương lấy máy ảnh ra, đi đến bên cửa sổ, tựa lên cửa sổ sát đất rồi bắt đầu chụp anh. Cứ mỗi khi cô nhàn rỗi là lại thích làm như vậy, anh đã sớm quen với việc này. Tưởng Bách Xuyên xử lý nốt e-mail cuối cùng, ngón tay thon dài ấn vào nút enter, ngước mắt nhìn Tô Dương, cô vẫn còn đang chụp không biết mệt. Cà phê đã uống xong, anh giơ cốc nước lên, lắc lắc cốc với cô: "Bảo bối, rót cho anh cốc nước." Tô Dương rất hài lòng, bởi vì cô đang quay video, cô tắt máy ảnh rồi đeo lên cổ, bước về phía anh, nhướng mày: "Anh lặp lại câu vừa rồi một lần nữa đi." Tưởng Bách Xuyên: "Rót cho anh cốc nước." Cô nheo mắt, anh khẽ cười một tiếng nhưng không nói chuyện mà chỉ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mang theo chút cưng chiều. Tô Dương oán hận đoạt lấy cái cốc trong tay anh, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi rót nước. Tưởng Bách Xuyên mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương. Sau khi lấy nước xong, Tô Dương không đi qua mà trực tiếp đặt cốc trên bàn trà. Cô ngồi khoanh chân trên thảm lông dê ở trước sô pha, bắt đầu xem lại loạt ảnh mình vừa chụp. Tưởng Bách Xuyên đợi một phút đồng hồ nhưng không đợi được nước, ngẩng đầu thêm lần nữa, "Đồng Đồng." Nhắc nhở cô đưa cốc nước cho anh. Tô Dương giả vờ không nghe thấy, vẫn cúi đầu xem ảnh. "Tô Dương!" Vẫn không nghe thấy. "Bảo bối." Tô Dương ngước mắt nhìn anh nhưng không nhúc nhích, thật lâu sau mới ngoắc tay về phía anh. Tưởng Bách Xuyên không nhịn được cười, rút nguồn điện của laptop, bê laptop và con chuột qua ngồi cạnh cô. Cô bưng cốc nước tới bên miệng anh để anh uống nước, anh uống hai ngụm, tiếp tục bê laptop làm việc. "Trễ nải một buổi chiều của anh, sẽ tồn động rất nhiều mail nhỉ?" Tô Dương hỏi. Tưởng Bách Xuyên: "Mail đều đã được xử lý tốt rồi, anh đang muốn xem mail về kế hoạch thu mua." Tô Dương không nói gì nữa, anh rất ít khi nói về chuyện công việc với cô, cô cũng sẽ không hỏi nhiều. Cô vỗ vỗ đùi anh: "Anh có giấy trắng cùng bút chì không?" Tưởng Bách Xuyên chỉ bàn làm việc: "Em tự đi lấy nhé." Tô Dương không đứng dậy, cọ cọ đầu lên vai anh, anh hiểu ý, đứng dậy lấy giấy và bút cho cô, thuận miệng hỏi: "Em muốn vẽ tranh à?"