“Được thôi, anh lên đi.” Diệp Nghi nhàn nhã tựa vào khung cửa, “Nhưng anh Quý à, anh định lên đây bằng cách nào?” Phòng cô ở lầu hai, mỗi tầng của biệt thự này khá cao, Quý Thừa dù có bản lĩnh, muốn dễ dàng nhảy lên trên này, hình như không thực tế lắm. Quý Thừa nắm tay lại, đưa đến bên miệng rồi khụ một tiếng, hình như đang xấu hổ: “Ở đó chẳng phải có cái cây sao?” Diệp Nghi ngạc nhiên nhìn cái cây to kia, lại nhìn sang Quý Thừa: “Anh muốn trèo cây?” Cô cho rằng, Quý Thừa cùng lắm chỉ nghĩ sẽ bắt thang thôi, nhưng trèo cây… Diệp Nghi nhìn anh mặc vest mang giày tây, mím mạnh môi. “Không thì sao?” Chân mày anh nhíu lại, là điềm báo thẹn quá hóa giận, “Không cho cười!” “Ha ha ha…” Diệp Nghi không chừa cho anh chút thể diện nào. Quý Thừa lặp lại: “Diệp Nghi, không cho em cười!” “Ai da, không thì em lấy ra giường quấn lại thành sợi dây thả xuống cho anh, để tránh anh không leo được, sẽ nổi tiếng kiểu như ‘Tổng tài của Quý thị nửa đêm rình thăm vợ trước, leo cây bò qua cửa sổ té lầu mà chết’. Anh Quý à, anh sẽ nổi như cồn.” “Diệp Nghi! Em đợi anh lên đó…” Quý Thừa cúi đầu đi vài vòng tại chỗ, cất thứ gì đó vào trong túi, sau đó đột nhiên nhúng một cái, thực sự nhảy phốc lên cây. Diệp Nghi nhất thời án ngực: “Quý Thừa! Anh làm thật hả! Anh cẩn thận…” “Tránh ra chút.” Nháy mắt, anh đã ở cùng độ cao với cô. “Cẩn thận!” Theo tiếng kinh ngạc la lên của cô, Quý Thừa nhẹ bay người bấu vào cửa sổ, vụt một cái đã nhảy vọt vào trong phòng. Diệp Nghi trợn mắt há hốc: “Anh… từng luyện tập rồi?” Con cái của gia đình như thế, trước đây ít nhiều gì cũng từng chịu qua huấn luyện, nhưng Quý Thừa nhanh nhẹn đến mức đó, còn có chút khiến người khác ganh tị. Trong đầu Diệp Nghi đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, có Quý Thừa bị Diệp Tông đánh, cũng có nhiều lúc tranh chấp Quý Thừa bị thương do cô cào cấu. Nếu Quý Thừa có lòng muốn tránh, có lẽ những chuyện như thế sẽ không xảy ra. “Quả thật từng luyện qua.” Quý Thừa sửa sang lại quần áo, khôi phục trạng thái điển trai sạch sẽ không nhiễm hạt bụi của mình, “Vừa rồi nhân lúc em đưa con về phòng ngủ, lén trèo vài lần.” Diệp Nghi không ngừng há hốc, phì cười một tiếng. Trên môi Quý Thừa cũng nhuốm độ cong nhu hòa. Anh đứng dưới ánh đèn ấm áp, có một sức hẫn dẫn trí mạng. Cổ họng Diệp Nghi bắt đầu khô khốc, màu mắt của Quý Thừa cũng âm trầm, tiến lên từng bước. “Đợi đã!” Diệp Nghi đột nhiên đưa tay, ngăn anh bước đến. Quý Thừa dừng một chút, vẻ mặt bất mãn: “Đợi cái gì?” “Xem vẻ háo sắc của anh kìa, là dáng vẻ của chàng trai với mối tình đầu thơ ngây đó sao?” Quý Thừa hơi nheo mắt: “Sau khi ly hôn càng lúc càng kiêu ngạo nhỉ, xem ra phải mau cưới trở về mới được.” Nói xong, bước lên chọc lét cô. Diệp Nghi cười cười lui lại: “Từ từ, em có chuyện nghiêm túc muốn hỏi! Túi, túi… trong túi anh giấu cái gì vậy?” Động tác của Quý Thừa dừng lại một cách kỳ lạ. Diệp Nghi tò mò hơn, trực tiếp móc vào túi: “Rốt cuộc là gì, mau cho em xem!” Quý Thừa giữ túi lùi về sau hai bước, vẻ mặt đề phòng. Diệp Nghi ôm ngực dò xét anh: “Anh Quý, anh có biết động tác hiện giờ của anh dễ dàng làm người ta liên tưởng đến cái gì hay không?” “Cái gì?” “Một cô gái đáng thương bị tập kích.” “…” Môi mím lại thành đường thẳng, gương mặt trắng trẻo của Quý Thừa lại nhuốm một lớp màu ấm. Cằm Diệp Nghi suýt nữa rớt xuống, cô chớp mắt vài cái: “Em không nhìn lầm đó chứ, anh Quý à, anh đang đỏ mặt?” Lần đầu tiên nhìn thấy! Anh Quý cao sang lạnh lùng lại có thể có kỹ năng này! Quả thực mở rộng tầm mắt. Quý Thừa dứt khoát quay mặt đi. Diệp Nghi nhân lúc anh chưa chuẩn bị, nhanh chóng nhảy lui mấy bước đến góc tường, cô giơ cái túi nhỏ màu trắng trong tay lên dưới ánh đèn, quơ qua quơ lại. Bên trong là vài miếng tròn cưng cứng, hình như còn có mùi kỳ quái, Diệp Nghi nghiên cứu chốc lát, hỏi: “Anh Quý, gần đây chẳng lẽ anh phát hiện ra niềm vui mới, bắt đầu luyện thuốc à?” “Im!” Giọng điệu tuy rằng hung dữ, nhưng Quý Thừa lại luôn nhìn chằm chằm vào vách tường. Diệp Nghi hoài nghi mở ra, cầm một miếng lên xem, màu đen, còn có mùi cháy khét. “Đây rốt cuộc là thứ gì vậy, than à?” “Bánh quy, em không nhìn ra à?” Quý Thừa đi nhanh tới, hung dữ đưa tay, “Không cho em nữa, đưa anh!” Diệp Nghi cúi người xổm xuống, chui ra từ nách anh, “Anh nói gì, bánh quy á?” Nghiên cứu một hồi, cô cực kỳ kinh ngạc, “Là anh làm?” “Không được cười! Trả anh!” Anh đang xông lên, Diệp Nghi một phen nhét hòn ‘than’ vào miệng, sau đó ho sặc sụa. “Diệp Nghi!” Quý Thừa hết hồn, vỗ lưng cô, “Mau nhổ ra!” “Khụ khụ.” Diệp Nghi lắc tay, cố gắng nuốt, rốt cuộc thở ra, “Khụ, được rồi được rồi, nuốt xuống rồi.” “Bậy bạ!” Hàng lông mày dày rậm nhíu vào nhau có thể kẹp chết con ruồi, “Khó ăn như vậy em còn nuốt, sặc thì sao!” “Anh cũng biết khó ăn?” Diệp Nghi nhếch mày, “Vậy sao còn mang đến?” “… A Phỉ nhất định kêu anh mang tới.” “A Phỉ đúng đó.” Diệp Nghi cười nhẹ, “Em rất vui vì anh mang chúng tới.” “Đúng là loạn,” sắc mặt anh khó coi, “Có gì vui chứ.” “Là lần đầu tiên của anh mà.” Dáng vẻ ảo não của Quý Thừa làm cô cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được bước đến bẹo má anh, “Đương nhiên là thuộc về em rồi.” Mắt Quý Thừa đột ngột tối sầm: “Diệp Nghi, anh giống như đang bị đùa bỡn.” “Đây thì có gì lạ chứ, nam sinh ngây thơ luôn luôn là miếng mồi béo bở của mấy bà cô mà.” Diệp Nghi nháy mắt mấy cái với anh, sau đó nhanh chóng lùi ra, kết quả không đi được thắt lưng còn bị ôm lấy, ngã mạnh vào ngực Quý Thừa: “Á!” “Nam sinh ngây thơ thật quá vui mừng.” Quý Thừa nhìn cô thâm thúy, bỗng dưng cúi đầu, “Khóe miệng ‘bà cô’ dính đen rồi, anh lau giúp nhé.” Đây là một nụ hôn triền miên cực hạn, từ bờ môi đến đầu lưỡi, rồi đến cả khoang miệng, toàn bộ thuộc về cô đều bị nhẹ nhàng ngậm lấy, rồi mút. Nhiệt tình nồng cháy, cũng không mang chút gì công kích và xâm chiếm, tất cả đều là âu yếm mềm mại. Đáy lòng giống như có sợi dây nhẹ nhàng kích thích, thật nhột, thật ngứa, muốn anh tham lam nhiều hơn, sâu hơn. “Đừng mà!” Diệp Nghi đột ngột hoàn hồn, “Không được… Quý Thừa, con!” “Anh không vào đâu.” Tròng mắt anh cực kỳ đen tối, “Ở bên ngoài thôi.” “Bên ngoài cũng không được!” Diệp Nghi giãy dụa duy trì tỉnh táo, “Không phải vấn đề có vào hay không, là em… phương diện kia không thể kích động.” “Nhưng anh đã kích động với em rồi, phải làm sao đây?” Quả thực, cái chỗ cứng rắn kia đang chờ phát động, ở ngay tại eo cô. Diệp Nghi đỏ mặt: “Anh nhịn đi!” “Nhịn không được. Em đùa giỡn anh, em phải có trách nhiệm. Em không cần kích động, chỉ cần… động.” “Đồ biến thái!” *** Thời điểm Diệp Nghi thức dậy, trên người đặc biệt nặng. Cô khó khăn cựa mình, lại bị đè nặng, cô thành gối ôm: “Ngủ thêm chút đi.” “Ngồi dậy!” Cô gắng gỏng quát. Người nào đó với da mặt dày đang cười: “Còn xấu hổ? Diệp Nghi, em mới là mối tình đầu.” Quý Thừa anh… tối qua anh… càng tưởng tượng, Diệp Nghi càng xấu hổ và giận dữ. Trên phương diện tình thú này, Diệp Nghi tuyệt đối bị động. Cô vừa bảo thủ lại Thật thà, từ trước đến nay chỉ ngoan ngoãn nằm đó, mặc Quý Thừa muốn làm gì thì làm. Còn Quý Thừa là quý ông phong độ có tu dưỡng, rất hiếm khi lên mặt miễn cưỡng cô phối hợp, lại càng không yêu cầu cô chủ động. Cho nên đến tận tối qua cô mới biết được, nội tâm người này có bao nhiêu bệnh hoạn! Lại có thể bảo cô lấy tay, còn bảo cô dùng… Sau đó còn không để cô đi tắm! Cho đến giờ, toàn thân cô đều là mùi… sắc dục! “Á!” Cô lại thét lên. “Được rồi được rồi, là anh sai, anh sai được chưa?” Quý Thừa bụm miệng cô, dỗ dành, “Anh là bị em lạnh nhạt một thời gian dài, nên một chút cũng không chịu được. Diệp Nghi, anh sai rồi, em không thích thì về sau không vậy nữa, được chưa? Xin em đừng kêu, lát nữa anh hai em nghe thì lại lên đây đánh anh…” Không phải không thích, nhưng thật sự làm cho người ta cảm thấy rất… rất mất mặt. Mặt cô đỏ lên, nhảy dựng như bị kim châm phải: “Buông ra! Em phải đi tắm tắm tắm!” *** Đến khi xuống lầu, hai người vẫn ở trạng thái một thì ngoan ngoãn, còn một thì xì khói. Càng ngượng hơn chính là, tất cả mọi người đều ở đó. Trong phòng khách, Diệp Tông cúi đầu xem tài liệu, Kỳ Yên dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm cầu thang, giống như cố tình đợi họ xuống. “Chậc, chậc.” Nhìn thấy người, anh nở nụ cười tươi như hoa: “Có thể tận mắt trông thấy anh Quý luồn cúi như thế này, cuộc đời này không còn uổng phí.” Quý Thừa nhắm mắt, còn Diệp Tông đứng lên: “Cùng nhau ăn sáng đi.” Trên bàn ăn, Diệp Tông và Kỳ Yên thi thoảng nói chuyện với nhau, nội dung đều là Hàn Thiệu Thành và Diệp Sóc, hai người này là mối nguy trước mắt của họ Diệp. Tình nguyện phơi bày nhược điểm của mình trước mặt người, là tín nhiệm lớn nhất Diệp Tông dành cho Quý Thừa. Diệp Nghi nhìn là hiểu, Quý Thừa đương nhiên cũng hiểu. Anh nhấp ngụm cà phê, đợi cuộc nói chuyện của Diệp Tông và Kỳ Yên hơi lơi lỏng, hạ giọng nói: “Cám ơn anh hai.” Diệp Tông thản nhiên gật đầu: “Ừ.” Kỳ Yên húp cháo, đột nhiên tự sặc. Ai cũng quay đầu nhìn anh, Diệp Nghi không khỏi hỏi: ”Anh không sao chứ.” Kỳ Yên cười cười xua tay: “Không sao, chỉ thấy đồng minh giữa họ Diệp và họ Quý không gì phá nổi, anh vui thôi.” Chỉ thấy anh lấy điện thoại ra bấm vài cái, rồi vọt đến chen giữa Quý Thừa và Diệp Nghi: “Có cái này, cả đời chúng ta không sợ anh Quý đây làm trái hiệp ước.” Trên màn hình, là Quý Thừa mặc vest mang giày tây đang trèo cây. Mà hiện thực, mặt anh Quý đã đen thành đáy nồi. Kỳ Yên thản nhiên nói: “Nếu không có Mạch Miêu mật báo, chúng tôi còn không biết tối qua có màn kịch đặc sắc như vậy. Trên dưới nhà họ Diệp đều tận mắt nhìn thấy, còn chụp hình lại, nếu anh Quý bội ước, thì toàn bộ thế giới sẽ nhìn thấy phong thái anh Quý trèo cây lao vào khuê phòng của vợ trước.” Diệp Nghi lắp bắp: “Trên dưới họ Diệp? Đều… thấy?” “Là Mạch Miêu tổ chức.” Diệp Tông không biểu hiện gì, khóe môi chỉ có vài nếp nhăn khó tra ra: “Bọn anh không đành lòng đả kích sự nhiệt tình của nó, vây xem đều là bị ép.” Anh đồng tình nhìn về phía Quý Thừa, nhấn mạnh, “Ừm, là bị ép.” *** Đưa Quý Thừa ra về, Diệp Tông muốn đến công ty thì bị Diệp Nghi ngăn lại: “Anh hai, Hạ Hân có tin gì chưa?” “Chưa có.” Diệp Tông gầm mặt, “Hôm qua Diệp Sóc đến một biệt thự ở bờ biển. Trước kia hắn chưa từng đi đến đó, lúc trước anh cũng không biết nó thuộc sản nghiệp của hắn. Không biết có phải Hạ Hân đang ở đó hay không. Nơi đó khá trống trải, người của anh không cách nào nán lại lâu, nên chưa tìm hiểu được tin tức gì.” “Em gái, nếu thực sự Hạ Hân đi, nhất định sẽ nghĩ cách liên hệ với chúng ta. Nhưng nếu cô ấy ở trong tay Diệp Sóc, phương tiện truyền tin bình thường có lẽ đều không sử dụng được. Em nói chuyện với cô ấy nhiều nhất, có ý tưởng gì không?” Diệp Nghi hít một hơi: “Anh hai, thời gian em với cô ấy sống chung rất ngắn, cho dù biết nhiều hơn anh một chút, thì có thể nhiều hơn bao nhiêu? Ở nhà chúng ta đều tán gẫu cùng cô ấy, ngoại trừ em cứu cô ấy ở bờ biển, mang cô ấy về…” Nói đoạn, cô đột nhiên im bặt. Diệp Tông kéo vai cô qua: “Nhớ ra cái gì phải không?” “Anh hai.” Diệp Nghi đột nhiên ngẩng đầu, “Trong nhà có chiếc xa nào không sử dụng không? Cho dù Diệp Sóc có thấy, cũng không biết là xe của anh không?” *** Gió khẽ lướt, hải âu trắng muốt sải cánh bay, rong chơi trên mặt biển xanh biếc. Ngày lên cao, đồng hoa trùng điệp đung đư trên bờ đê không bóng người, êm ái lại thảnh thơi. Nơi này từng là căn cứ bí mật của Diệp Nghi và Nghiêm Hàn. Vốn là một cảng biển, nhưng nhiều năm lại bỏ hoang, ít người đặt chân đến, trước đây hai người thường đến đây ngồi, chia sẻ bí mật. Không lâu sau, họ cũng là ở đây cứu được Hạ Hân. Diệp Nghi ngồi trong chiếc xe màu bạc gầm thấp, tâm trạng tương phản với cảnh vật bên ngoài. Diệp Tông vỗ tay cô: “Đừng nôn nóng.” “Đây là nơi duy nhất em có thể nghĩ đến.” Cô bất giác siết tay, “Anh hai, anh nói đúng, phương tiện truyền tin bình thường Hạ Hân không dùng được, cô ấy thậm chí cũng không biết phương thức liên lạc với chúng ta. Ngoại trừ nhà mình, nơi duy nhất xuất hiện cùng chúng ta chính là bờ đê này. Chỉ là, em nghĩ nói không chừng, Diệp Sóc không cho cô ấy liên lạc với người ngoài, hơn nửa cũng sẽ không cho cô ấy ra khỏi cửa, đúng không?” “Em gái…” Cô phiền não vò mặt: “Em chỉ là nghĩ, nếu cô ấy nói muốn đến đây giải sầu, có lẽ Diệp Sóc sẽ cho phép. Ở đây vắng người, chúng ta lại gặp cô ấy tại đây, nếu cô ấy để lại cái gì… Quên đi, vốn chỉ là suy nghĩ vô căn cứ, anh đến công ty đi, đừng cùng em phí thời gian ở chỗ này.” “Em cũng về trước đi, chỗ này anh sẽ phái người đến canh chừng.” “Anh hai, anh về đi, em ngồi đây thêm một lát.” Diệp Tông vẫn ngồi yên. Diệp Nghi ngẩng lên nhìn anh, cào cào ghế ngồi hỏi: “Anh hai, anh có thứ cảm giác như… cảm giác tội lỗi không? Tuy rằng Hạ Hân luôn sống dưới ám ảnh của Diệp Sóc, nhưng Diệp Sóc đã mất hết hứng thú và kiên nhẫn với cô ấy rồi, cô ấy chỉ cần rời khỏi hắn, mặc dù sống không tốt, cũng sẽ không về lại trong ác mộng nữa. Nhưng chúng ta…” “Chính là chúng ta đuổi cô ấy về hang cọp.” Diệp Tông nói tiếp, “Là anh khuyên cô ấy, dốc hết khả năng cung cấp chứng cứ phạm tội của Diệp Sóc. Là anh nói với cô ấy, chứng cứ càng nhiều càng xác thực, thì thời gian Diệp Sóc biến mất càng dài. Nếu không phải vì những lời này, cô ấy cũng không nảy sinh suy nghĩ trở về tìm Diệp Sóc. Cục diện trước mắt tuy rằng không phải ý của anh, nhưng hậu quả lại do anh tạo thành.” Anh nói thật bình tĩnh, nhưng từng lời đều có ngàn cân, nặng nề giáng xuống không gian chật chội. Sau hồi lâu, Diệp Tông cười lạnh: “Cảm giác tội lỗi ư, sao lại không có. Bất luận là vô tình hay cố ý, tay anh từ lâu đã dính đầy máu tươi cùng lợi ích. Ha ha, cảm giác tội lỗi. Em gái à, từ khi trở về nhà, cuộc sống của anh giống như chỉ còn lại có như vậy.” “Anh hai…” “Thưa anh,…!” Tài xế ngồi trước bỗng lên tiếng: “Bên kia là xe của Diệp Sóc! Người bước xuống hình như là… là cô Hạ! Ai da, mấy tên mặc đồ đen kia là gì vậy? Nơi này ngay cả bóng người cũng không có, chẳng lẽ họ muốn đem cô ấy…” Diệp Tông bỗng quay đầu lại, mặt biến sắc. Cùng lúc đó, Diệp Nghi la thất thanh: “Anh hai, anh xem! Hạ Hân… Hạ Hân té xuống rồi!”