“Anh ta có nói với em đó là thâm thù đại hận gì không?” Kỳ Yên hỏi, “Trừ phi biết được, nếu không làm sao xác định anh ta không thay đổi lập trường? Dù sao anh ta cũng có quan hệ huyết thống với bà Quý, chúng ta nói thế nào cũng chỉ là người ngoài.” “Chuyện này…” Đó là vết sẹo lớn nhất trong lòng Quý Thừa, anh nói với cô, không có nghĩa là cô có thể đi rêu rao lung tung. Diệp Nghi cắn môi: “Không có sự cho phép của anh ấy, em không tiện nói linh tinh. Nhưng anh ấy nói cho em biết rồi, nên em có thể khẳng định.” Kỳ Yên lắc lắc ngón tay: “Thật ngại quá, em có lòng háo sắc, nên độ tin cậy rất thấp.” Diệp Tông im lặng không nói gì nhìn cô chằm chằm. Diệp Nghi nghĩ nghĩ: “Vậy nói thế này, cái chết của cha Quý Thừa có liên quan đến Thượng An Quốc và bà Quý.” “Thật hả?” Kỳ Yên ra vẻ nhiều chuyện, “Chẳng lẽ chân tướng giống như Diệp Tông đã nói, bà Quý đó là nhân tình của Thượng An Quốc, hợp mưu lại hại chết cha của Quý Thừa?” “Không phải.” Diệp Nghi đầu đầy vạch đen: “Nhưng… Mức độ thù hận cũng không kém nhiều lắm.” “Oa.” Kỳ Yên thán phục, “Tên Quý Thừa trên lưng còn cõng mối thâm thù đại hận như thế, tôi đột nhiên có chút thích hắn!” “…” Kỳ Yên tuy rằng khoa trương, nhưng lúc Diệp Nghi vừa mới nghe được chuyện này, phản ứng còn khoa trương hơn cả anh. Bởi vì cô nghe thấy chính là phiên bản chân thật nhất: “Anh không phải con ruột của bà Quý. Mẹ anh và ba anh yêu nhau, bà ấy ghen tị, nên hại chết mẹ anh, cướp anh đi.” “Hại chết?” Bóng đêm dày đặc, ánh đèn lờ mờ, Diệp Nghi đột nhiên có hơi rét lạnh: “Vậy bà ấy, à không, vậy anh… Không phải, Thượng An Quốc là thế nào vậy…” “Lúc ấy ba mẹ anh đã chuẩn bị kết hôn rồi, nhưng vẫn chưa biết sự tồn tại của anh. Bà Quý thích ba anh, còn Thượng An Quốc thích mẹ anh. Vì thế Thượng An Quốc đã bắt cóc mẹ anh, nhốt bà ấy ở bên mình.” “Cái gì?!” Thượng An Quốc là người luôn mang hình tượng tao nhã, nhưng mà gần đây đủ mọi chuyện chứng minh, ông ta không chỉ lòng dạ độc ác, quan trọng còn là tên biến thái bệnh hoạn. “Sau khi mẹ anh mất tích, ba anh đi tìm bà ấy như phát điên. Vì vậy, bà Quý và Thượng An Quốc đã ngụy tạo bà tử vong. Mẹ anh vốn cũng là tiểu thư vọng tộc, nhưng đến đời của bà thì nhân khẩu thưa thớt. Ông bà ngoại anh mất sớm, mẹ anh lại không có anh chị em gì. Năm đó bà Quý lấy thân phận là bạn thân để tiếp cận bà, mẹ anh tâm tư đơn thuần, không chút đề phòng. Cho nên tung tích của mẹ, chỉ có hai tên hung thủ đó biết.” “Về sau…” Quý Thừa dừng một chút, hình như nghẹn lời. Anh bước đến bên giường rồi ngồi xuống, kéo Diệp Nghi ôm vào lòng, vùi đầu lên vai cô: “Em cho anh dựa một lát.” Diệp Nghi ôm ghì lấy anh: “Đừng nói nữa.” Quý Thừa buồn bã lắc đầu: “Chuyện này, đời anh có lẽ chỉ nói một lần với một mình em. Em hãy nghe, được không?” Anh ôm eo cô, giống như hấp thu sức mạnh: “Sau khi mẹ anh bị cho là tử vong, gia sản không có người thừa kế, hai tên hung thủ đó liền nhân cơ hội ăn chia. Ba anh từ đó không vực dậy được, bắt đầu ăn chơi đàn đúm, không quan tâm đến chuyện gì. Bà Quý thông qua gia tộc tạo áp lực, thành công gả cho ba anh.” “Không ai biết mẹ anh đã trải qua những gì khi ở bên Thượng An Quốc. Dù sao mẹ anh sinh anh ra không được bao lâu thì qua đời. Ba anh cũng không về nhà, bà Quý không sinh được con. Bà ta biết sự tồn tại của anh, vì thế tìm một cơ hội chuốc say ba anh, giả bộ mang thai, sau đó bế anh về.” Tiếng Quý Thừa trầm thấp bình ổn, nhưng Diệp Nghi có thế cảm nhận được, anh đang khẽ run rẩy trong lòng cô. Cô vuốt tóc anh: “Đừng nói nữa. Em biết hết rồi, đừng nói thêm nữa.” Anh lại như không nghe thấy: “Ai cũng không biết, ngay cả ba anh cũng không biết anh là ai. Cả đời ông ấy chưa từng liếc nhìn bà ta. Ông rất hiếm khi về nhà, trở về cũng là cãi vả đến long trời lở đất.” “Đây chính là mục đích bà Quý đưa anh về.” Diệp Nghi lẩm bẩm nói, “Cướp anh đi, để anh gọi bà ấy là mẹ, tôn kính bà ấy, hiếu thuận bà ấy, bị bà ấy nắm cuộc đời trong tay… Anh là kết tinh tình yêu của ba mẹ anh, mà ba anh lại hoàn toàn không biết gì hết, còn bởi vì bà Quý mà chán ghét, khinh khi anh… Đây là sự trả thù bà ấy dành cho ba mẹ anh.” Độc ác như thế, nói xong, Diệp Nghi không khỏi rùng mình: “Nhưng mà, sao anh biết được?” “Trước khi ba anh chết, bà ta đã đem tất cả nói với ba anh.” Quý Thừa cười lạnh, “Như vậy, sự trả thù của bà ta mới tính là hoàn hảo. Có lẽ bà ta nghĩ ba anh sắp chết, nghe được vậy chỉ có thể chết nhanh hơn. Bà ta không ngờ, trước khi ba anh hấp hối, đã viết hết tất cả lại rồi gửi cho anh.” Chuyện xưa chỉ vài câu ngắn ngủi đã kể xong, nhưng quá khứ ấy lại kinh động lòng người, lại máu me đầm đìa, cần bao nhiêu cơn ác mộng để xóa nhòa? Quý Thừa ngẩng đầu, ánh mắt tối tăm, mặt tái mét, bên môi lộ ra nụ cười áy náy: “Diệp Nghi, đây là nguyên nhân thật sự anh về nước kết hôn với em.” Nói xong, anh lại cúi gầm mặt xuống, “Xin lỗi em nhiều lắm. Em có thể tha thứ cho anh không?” *** Diệp Nghi ngồi trên giường, nhìn chằm chằm nơi chân giường. Đã qua một ngày, nhưng cô như thể còn nhìn thấy một đôi bóng người dựa sát vào nhau. Người nữ ngồi lên đùi người nam, người nam gục đầu trên vai người nữ, không biết là ai ôm ai. Cô không kể chuyện này với Diệp Tông và Kỳ Yên, nhưng cách nói ‘cũng gần như là thù giết cha’, vẫn thuyết phục được họ. Kết luận của Diệp Tông là: “Nếu thực sự là vậy, Quý Thừa sẽ không bỏ qua cho bà Quý và Thượng An Quốc đâu. Nhưng anh ta cầm số nợ vay nhà họ Thượng, là người bị quản chế. Trước mắt, anh ta không còn sức lực để đối phó với họ Diệp. Anh ta cũng rõ ràng, chúng ta mà đấu với Diệp Sóc, Hàn Thiệu Thành, đồng thời hai mặt thù địch, nhất thời cũng không giúp được anh ta. Trước mắt đề nghị hòa giải, là hàm ý ngừng bắn.” “Đúng vậy.” Kỳ Yên đồng ý, “Hiện nay ai cũng không giúp được ai, chỉ cần không gây thêm phiền phức cho nhau là được. Không còn phòng bị nhau nữa, thì có thể rãnh tay đối phó kẻ địch của mỗi người.” “Vậy nắm chắc đi.” Diệp Tông trầm ngâm nói, “Hạ Hân còn chưa tìm được. Nếu thực sự cô ấy về chỗ Diệp Sóc, chính là bất cứ lúc nào mạng sống cũng như chỉ mành treo chuông. Nếu thật có tình báo truyền ra, chúng ta phải mau chóng hành động, mới có thể cam đoan sự an toàn của cô ấy. Cùng lúc đó, Kỳ Yên anh đi theo dõi bên Hàn Thiệu Thành. Ngộ nhỡ chúng ta tấn công Diệp Sóc không được, hắn nổi giận, nói thân phận của anh cho Hàn Thiệu Thành biết thì rất nguy hiểm. Cho nên một khi tìm được cơ hội, thì mau chóng hành động.” “Cứ giao cho tôi.” “Diệp Nghi.” Diệp Tông quay sang Diệp Nghi, “Niềm tin giữa họ Quý và họ Diệp, đều ở trong tay em và Quý Thừa. Hai đứa phải sống hạnh phúc, đừng bất hòa nữa, so với chuyện các anh động đao động thương thì càng hiệu quả hơn.” Cộc cộc cộ, tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng của Diệp Nghi. Cô đứng dậy mở cửa, cúi đầu ngó xuống Mạch Miêu: “Cục cưng?” Cô bế Mạch Miêu lên, kinh ngạc nói, “Nghe kể chuyện xong rồi à?” Lúc nãy Quý Thừa đến kể chuyện cho con nghe, còn kín đáo kéo cô ra nói: “Lúc kể chuyện, em về phòng chờ anh, lát nữa đi tìm em.” Mà hiện tại, chỉ có mình Mạc Miêu, Diệp Nghi không khỏi hỏi: “Chú đâu?” Mặt Mạch Miêu nghiêm túc: “Chú đẹp trai có việc nên về trước rồi, bảo con chuyển lời lại, đêm nay chú sẽ không nói chuyện cùng mẹ được rồi.” Diệp Nghi cảm thấy hơi mất mát, lại không tiện biểu hiện ra ngoài, đành phải nói: “Vậy à, vậy mẹ ẵm con về ngủ.” “Dạ.” Mạch Miêu đầu tiên là nghiêm trang, sau đó đột nhiên che miệng cười phá lên. Diệp Nghi không hiểu ra sao: “Cục cưng, con sao vậy?” “Không sao.” Mạch Miêu lại nghiêm túc, “Chơi vui lắm.” Diệp Nghi thấy lạ. Sắp xếp cho con gái về phòng ngủ xong, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, đột nhiên nghe một tràng tiếng cốp cốp. Tìm cả buổi, thì ra là tiếng cửa sổ. Cô hoài nghi nhìn sang, phát hiện có hòn đá nhỏ đánh vào cửa kính, rồi rơi xuống. Cô mở cửa sổ, ló đầu ra ngoài. Hôm nay ánh trăng thật đẹp, vạn vật đều dát một lớp trắng mỏng, trong trẻo bình yên, ánh sáng chiếu xuống tầng tầng lớp lớp. Tầm mắt vui tươi nhìn xẹt qua cảnh vật, chợt dừng lại: “Quý Thừa? Anh đứng đó làm gì?” Anh mặc âu phục thẳng thớm, hình dáng cao lớn đứng dưới ánh trăng thật đẹp nhưng không chân thật. Anh ngửa đầu, giơ một tay lên: “Ném đá.” “Ném đá? Ném vào cửa sổ phòng em? Anh không sao…” Nói đoạn, cô đột nhiên im bặt. Chàng trai ném đá vào cửa sổ nhà cô gái, gọi cô gái ra hẹn hò, là phân đoạn cũ mèm trong truyện ngôn tình nào đó. Cô nhớ đến lời Quý Thừa nói tối qua: “Anh còn có rất nhiều chuyện chưa từng làm, anh chưa từng đeo đuổi con gái, không ở dưới lầu cô ấy hát ca, không nửa đêm đi ra ban công…” Anh nói thật?! Diệp Nghi phì cười: “Em biết rồi. Vậy anh hát đi, em nghe.” Quý Thừa cúi đầu ho một tiếng: “Khụ… Anh sợ anh hai em xuống đánh anh. Em để anh lên đó trước, rồi anh hát cho mình em nghe, được không?”