Không có bất kì dấu vân tay nào?
Giản Dao hơi ngơ ngẩn.
Phương Thanh ngồi xuống, tự mình rót một cốc nước lớn, uống một hớp rồi nói: “Cho dù khi đó Đồng Mẫn đeo găng tay, không để lại dấu vân tay. Cây dao trái cây để trong phòng, ít nhất cũng phải có dấu vân tay của Triệu Hà, nhưng không có, dấu vân tay bị người ta lau sạch, có cơ hội lau dấu vân tay chỉ có hai người.”
“Đồng Mẫn…Và Diêu Viễn Qua.” Giản Dao thấp giọng nói.
“Khi tôi gặp ở trong nhà bếp, trên tay Đồng Mẫn không có đeo găng tay.” Bạc Cận Ngôn liếc mắt nhìn Giản Dao: “Chúng tôi mới vừa nói có 3 điểm đáng nghi.”
Phương Thanh cũng nhìn anh.
Bạc Cận Ngôn đang muốn mở miệng nói, hai mắt Phương Thanh đã sáng lên: “Đầu tiên là vị trí ngã xuống không đúng, theo lời khai của Diêu Viễn Qua, Đồng Mẫn – Tạm thời gọi là Đồng Mẫn – chị ta vừa vào nhà đã lao về phía Triệu Hà, còn cầm cây dao gọt trái cây lên. Nhưng Triệu Hà lại ngã ở gần cửa, hơn nữa cây dao ở phía sau lưng, hoàn toàn giống như không có phòng bị khi bị giết hại.
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn nhàn nhạt: “Ừ…”
Giản Dao nở nụ cười, cũng nói: “Thứ hai, lời khai của Diêu Viễn Qua có chỗ sơ hở. Không có phần đầu cũng không có phần cuối, ông ta bắt đầu kể chi tiết hết sức cụ thể, hơn nữa có một vài điểm mơ hồ. Ông ta rất có khả năng đang nói dối. Hơn nữa ông ta nhắc đến Đồng Mẫn cũng có chút kỳ lạ.”
Bạc Cận Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu tán thưởng.
Phương Thanh đột nhiên cảm thấy hai người cộng sự này thật đáng ghét.
Thấy hai người bọn họ không nói, lúc này Bạc Cận Ngôn mới cười nhạt nói: “Thứ ba, …Khi chúng ta đến nhà họ, lại nhìn thấy Triệu Hà đồng cảm với Đồng Mẫn, có lẽ là ấm áp duy nhất với Đồng Mẫn khi sống ở nhà họ Diêu. Mà buổi tối, khi tôi chạy đến trong nhà, phát hiện cửa phòng Diêu Viễn Qua còn mở. Theo lời khai của tất cả mọi người, đêm đó ông ta ngủ ở phòng Triệu Hà, ông ta luôn đòi hỏi nề nếp nghiêm chỉnh, cùng nhau tắt đèn, đóng cửa. Vì thế cánh cửa này nếu không phải ông ta mở người khác sẽ không dám mở. Cánh cửa này là Đồng Mẫn mở, khi bà ấy trở lại trong nhà, người thứ nhất bà muốn tìm là Diêu Viễn Qua. Bà muốn giết ông ta. Cô Bạc, em nói đúng, Diêu Viễn Qua nói dối.”
“Nhưng, vì sao ông ta…” Giản Dao trầm ngâm.
Phương Thanh lại nói: “Trên dao không có dấu vân tay, hiện trường chỉ có hai người tình nghi, nhưng không thể chứng minh Diêu Viễn Qua là hung thủ. Hơn nữa, theo tình hình trước mắt, Đồng Mẫn vẫn là tình nghi lớn nhất.”
“Nếu như hung thủ thật sự là Diêu Viễn Qua, vì sao ông ta lại giết người phụ nữ của mình?” Ánh mắt Giản Dao sáng lên: “Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ cần biết bí mật của Đồng Mẫn thì có thể biết được cái nhà đó cất giấu bí mật gì?” Bạc Cận Ngôn ý vị thâm trường nói.
Ba người đều im lặng một hồi, gió thổi rèm cửa sổ nhẹ nhàng phất phơ, tất cả đều yên ả như vậy, nhưng dưới lớp bình yên, lại ẩn chứa sóng to gió lớn không nhìn thấy.
“Tôi lập tức phái người đi thăm dò thân phận thực sự của Đồng Mẫn, điều tra tất cả về bà ấy.” Phương Thanh mạnh mẽ đứng lên.
“Không, không cần phiền phức như vậy” Bạc Cận Ngôn cười một tiếng: “Bạc phu nhân, mở máy tính lên, bây giờ chúng ta sẽ điều tra về bà ấy.”
Phương Thanh và Giản Dao đều sửng sờ một chút. Phương Thanh nói: “Làm sao điều tra? Không lẽ anh nhờ baidu, tôi từng so ảnh chụp Đồng Mẫn, nhưng không có hồ sơ.”
Bạc Cận Ngôn đứng lên, chậm rãi bước đi thong thả ở trong phòng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ ở phía sau lưng. Dáng vẻ có chút ngạo mạn giống như ‘Những người bình thường như các người, suy cho cùng vẫn không hiểu thế giới của thiên tài’.
Anh nói: “Đồng Mẫn đã gần 50 tuổi, một người phụ nữ độc thân, thông minh như vậy, lại giấu họ giấu tên, chịu đựng hành hạ ở nhà họ Diêu trong thời gian dài, làm công việc của người giúp việc, là vì cái gì?
Vì tiền? Vốn không cần thiết phải phạm tội giết người. Hơn nữa, Diêu Viễn Qua quản lý tiền bạc rất nghiêm, làm người giúp việc ở nhà họ Diêu tuyệt đối không phải là con đường kiếm tiền tốt. Bà không trực tiếp bắt cóc con trai Diêu Viễn Qua đòi tiền chuộc, điều này cũng không khó với bà ấy. Nhưng bà lại không làm.
Vì tình? Những người phụ nữ Diêu Viễn Qua nhắm đến đều khoảng 20 đến 30 tuổi, Đồng Mẫn dĩ nhiên không phải món ăn của ông ta, sắc đẹp lại không bằng mấy bà vợ ông ta, thậm chí còn lớn tuổi hơn người vợ cả. Nếu như trước đây có tranh chấp tình cảm, một là Diêu Viễn Qua không thể không phát hiện, hai là bà ta ẩn núp trong nhà họ Diêu lâu như vậy, có thể ra tay thẳng.
Bà ta lẩn trốn trong nhà họ Diêu lâu như vậy, tất nhiên là vì điều tra một chuyện, một người phụ nữ có tuổi, có thể chịu khổ như vậy, không phải vì tiền, vì tình cảm vậy khả năng lớn nhất có thể vì cái gì?”
Hai mắt Phương Thanh càng sâu thẳm, Giản Dao thì thầm nói nhỏ: “Là vì?”
Bạc Cận Ngôn gật đầu một cái: “Không hề khác với Phó Đại Phàm hôm qua suýt phạm tội giết người. Là vì con cái.”
“Chúng ta phải làm sao để tra rõ thân phận của bà ta?” Phương Thanh trầm giọng hỏi.
Bạc Cận Ngôn cúi đầu, mở máy vi tính ra, vào hệ thống công an bộ, rồi đưa cho Phương Thanh nói: “Bà thay tên đổi họ là muốn che giấu thân phận, lừa gạt người ở nhà họ Diêu. Nếu như ngay cả tướng mạo của bà, người nhà họ Diêu cũng không biết thì bà cũng không cần thay đổi hết tên họ. Người mất đi càng nhiều, người cô độc bất lực, lúc nào cũng muốn giữ lại nhiều thứ thuộc về mình. Có thể bà không họ Đồng, bởi vì người ta lúc nào cũng tương đối nhạy cảm với cái họ, nhưng cái tên thì có thể vẫn là một chữ Mẫn.
Nếu như chấp niệm lớn nhất của bà là con cái, thì chắc chắn sẽ có chút kỉ niệm gửi gắm. Chữ ‘Đồng’ có thể là họ con bà. Có thể là một cái tên của con.
Trên thẻ căn cước (1) ghi ngày sinh là 12/8/1967. Nếu như tìm người làm thẻ căn cước, thì năm có thể là giả nhưng ngày tháng có thể là thật, năm thậm chí cũng có thể là thật.
Trước đó tôi từng nói, bà ấy bộc lộ một vài kỹ năng đối kháng trinh sát, hơn nữa còn rất thành thạo. Có thể đã từng quen biết với cảnh sát trong vụ án nào đó, ví dụ như làm nhân chứng, kẻ tình nghi, hoặc cũng có thể…Người thân của người bị hại.
Hãy tìm trong hệ thống người gặp tai nạn có chữ Đồng, người bị hại hoặc là người mất tích, người trong gia đình có liên quan, mẹ tên chữ : ‘Mẫn’ sinh ngày 12/8/1967. Người đó chính là ‘Đồng Mẫn’ chúng ta muốn tìm.
Giản Dao há miệng cuối cùng cũng không lên tiếng, chỉ nhìn ánh mắt rét lạnh của anh. Phương Thanh im lặng một lúc, rồi cúi đầu tìm kiếm trong máy tính, hai tay mười ngón gõ rất nhanh trên bàn phím.
Bạc Cận Ngôn bình tĩnh nâng tách trà lên, uống một ngụm nhỏ.
Một lát sau, Phương Thanh ngẩng đầu lên: “Không có tìm được họ Đồng phù hợp với điều kiện, có thể tên có chữ Đồng.”
Giản Dao ngẩn ra, Bạc Cận Ngôn lại nhìn anh ta, không nói lời nào.
“Thế nhưng…” Thần sắc Phương Thanh trở nên ngưng trọng, đẩy máy tính về phía bọn họ: “Tôi tìm được cái này.”
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cúi đầu nhìn, đó là tài liệu hồ sơ mất tích...
…
Họ và tên: Đồng Sinh.
Giới tính: Nữ
Ngày tháng năm sinh: 5/4/1987
Ngày mất tích: 9/10/2010
Địa điểm mất tích: Không rõ.
Nguyên nhân mất tích: Không rõ.
…
Họ và tên: Tạ Mẫn
Giới tính: Nữ.
Ngày tháng năm sinh: 12/8/1967
Quan hệ với người bị hại: Mẹ con.
…
“Tạ Mẫn, nữ, 49 tuổi, người Tương Đàm, Hồ Nam, nguyên là giáo viên tiểu học trấn trên.” Bên trong phòng họp, Phương Thanh nghiêm nghị nói với nhóm cảnh sát: “Trải qua điều tra, bà ấy chính là Tạ Mẫn chúng ta muốn tìm, chồng vì bệnh qua đời năm 2005, con gái học đại học ở tỉnh A, bà sống một mình ở Hồ Nam. Năm 2010, sau khi con gái mất tích, bà đi công tác, sau đó không rõ tung tích.
Vụ án Đồng Sinh năm đó do cảnh sát tỉnh A phụ trách. Theo chúng tôi biết từ biên bản vụ án, Đồng Sinh khi ấy từng đến Thành cổ du lịch, nhưng sau đó lại có dấu vết chứng tỏ cô ấy rời khỏi Thành cổ, đi đến thành phố khác du lịch. Nhưng cảnh sát tỉnh A đã tìm kiếm ở nơi đó, không thu hoạch được gì. Chỉ có thể kết luận vụ án này là vụ án mất tích, đến nay vẫn chưa phá.
Hiện nay chưa rõ vì sao Tạ Mẫn lại tới tìm Diêu Viễn Qua, nhà họ Diêu có liên quan đến vụ án Đồng Sinh hay không, vẫn chưa biết. Nhưng khi chúng ta ở trên núi lùng bắt Tạ Mẫn, nhất định phải nắm chắc tình hình, nắm chính xác tâm lý của nghi phạm.
Tiểu Trương, cậu dẫn theo hai người, theo tôi ngầm điều tra Diêu Viễn Qua. Vụ án Triệu Hà, ông ta cũng có tình nghi rất lớn.”
…
Buổi trưa giống như vậy, trong nhà họ Diêu, cũng im lặng trong bầu không khí áp lực.
Người giúp việc làm xong bữa trưa, dọn ở trong phòng ăn. Bên trong nhà hay bên ngoài sân đều rối loạn, món ăn cũng có vẻ vội vàng, lộn xộn hơn, nhưng không ai để ý.
Cuối cùng cũng đúng giờ, ngồi vào bàn ăn. Nhưng không ai nói chuyện, sắc mặt mấy người phụ nữ đều u ám. Vốn có chiếc ghế nằm ở cuối bàn dành cho Triệu Hà, nhưng đã được lấy xuống.
Sắc mặt Minh Lan trầm tĩnh, cúi đầu, động tác chậm rãi gắp thức ăn, uống canh. Ngày hôm nay ngay cả bà cũng không nói được lời nào, chớ nói chi nhìn sắc mặt của những người phụ nữ khác.
Sắc mặt Diêu Viễn Qua bình tĩnh, ăn mặc cũng chỉnh tề như trước, dường như không nhìn ra tối qua ông ấy mới vừa trải qua một vụ mưu sát. Ông ta ăn một chén cơm nhỏ, để đũa xuống hỏi: “Báo cho người nhà Triệu Hà chưa?”
Minh Lan đáp: “Báo rồi.”
Diêu Viễn Qua nhàn nhạt nói: “Xử lý cho tốt, đừng để cho bọn họ đến nhà ầm ĩ.”
“Được.”
Minh Nguyệt cắn môi, run giọng hỏi: “Chị Đồng tại sao lại giết Triệu Hà? Bình thường Triệu Hà đối xử tốt nhất với chị ấy, chị ấy điên rồi sao?”
“Có thể là điên rồi!” Diêu Viễn Qua lạnh nhạt nói: “Còn chưa nói tới cô, trông chừng con trai cho tốt!. Tôi chỉ có một đứa con trai, hôm nay suýt nữa đã bị người ta hại! Sau này nếu như còn xảy ra những chuyện như vậy, người làm mẹ như cô, đừng mong được sống dễ chịu!”
Minh Nguyệt lúng túng dạ hai tiếng, không nói.
“Đúng vậy!” Trương Cúc Phương nhân cơ hội nói: “Ngay cả con trai cũng không trông được, Minh Nguyệt, lần này cô thật qua loa, trách nhiệm lớn như vậy, cô gánh nổi không?”
“Em im đi!” Diêu Viễn Qua quát, Trương Cúc Phương biến sắc. Giống như là bị chọc giận, Diêu Viễn Qua lạnh lùng nói: “Sau này chuyện của Triệu Hà, người ở trong nhà không ai được nhắc đến nữa! Còn tên hung thủ kia! Mẹ kiếp! Đều là thứ gì đâu không, mẹ nó!”
Ông mắng xong, đứng dậy trở về phòng. Chỉ còn lại đám phụ nữ ngồi một bàn, cũng không dám thở mạnh, sắc mặt lo lắng.
Thật ra thì có cái gì khác biệt đâu!
Ai được yêu nhiều một chút, ai cưng chiều ít một chút. Ai giành được nhiều tài sản, ai được chia phòng ít hơn. Thì có cái gì khác biệt?!
Từ khi bước vào cái nhà này, bọn cô có thể là yêu ông, cũng có lẽ là hận ông.
Nhưng nhiều nhất chính là, khuôn mặt cay nghiệt, lòng dạ ác độc, tàn bạo…mơ hồ khiến cho bọn cô…sợ hãi!
…
Mặt trời rất cao, mặt trôi chậm rãi. Mặt trời trong núi rất chói chang. Trong rừng cây rậm rạp, khô nóng đến mức khiến người ta không có cách nào lẩn trốn.
Đồng Mẫn – Có lẽ hiện tại nên gọi là Tạ Mẫn, trên người bà vẫn còn vết máu khô khốc, mặt mũi đầy bùn, người phụ nữ 50 tuổi, người phụ nữ đã từng trải qua cuộc sống bình thường, an ổn ở trong trấn nhỏ, nay đang tựa ở dưới một gốc cây đại thụ, thở hổn hển.
Bà chạy một mạch, đang bỏ trốn, nhưng không biết trốn được bao lâu.
Bà ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn ánh mặt trời chói mắt. Phía xa xa dưới sườn núi, hình như lại có động tĩnh, là cảnh sát đã lục soát tìm tới sao?
Bà cắn răng, nhìn bên cạnh vũng bùn có một vũng có nhỏ, cúi người xuống uống vài hớp. Cúi đầu rồi đứng dậy, chạy vào chỗ sâu nhất trong rừng.
Chạy, nhất định phải chạy, vì hiện giờ bà không thể nào bị bắt được.
Bà nhớ một giờ trước, mình suýt nữa đã mở di động ra.
Bà nhớ, buổi tối, người đàn ông đó đã nói.
…Tôi là Bạc Cận Ngôn. Nguyện vọng cuộc đời tôi chính là khiến sự thật được phơi bày, tội phạm phải đền tội.
Bà muốn gọi 110, muốn tìm anh ta. Nhưng khi ngón tay nhấn nút mở nguồn lại hoảng sợ tắt đi.
Không được, bà phải đợi khi tìm được con gái sẽ điện số điện thoại này.
Ánh mặt trời ngày càng chói mắt, Tạ Mẫn chạy băng băng ở trong rừng, chỉ chốc lát sau, liền ngất xỉu.
Những giọt máu ấy, những tiếng kêu rên, đôi mắt hoảng sợ của người chết, dường như lẩn quẩn ở trong đầu bà, bây giờ bà đã chết lặng rồi, nhưng những hình ảnh đó vẫn xuất hiện liên tục, mang đến cảm giác trống trải và cũng mang đến khoái cảm.
Ánh mắt bà mở to, viền mắt đau đớn mơ hồ, mà trước mắt lại hiện lên cảnh tượng tối hôm qua.
Bạc Cận Ngôn đến gần, bà chạy thục mạng trong đêm. Gian phòng trống rỗng, đèn sáng, nam nữ ôm nhau.
…
Cuối cùng, Triệu Hà quỳ gối trên mặt đất, hấp hối nắm chặt tay bà, dùng giọng nói yếu ớt cố lắm mới có thể nghe được: “Chị đi tìm núi…” Rồi tắt thở.
Nhưng ngọn núi trước mắt lớn như vậy, đi đâu mới có thể tìm Đồng Sinh của bà?
Lòng Tạ Mẫn giống như chứa một cánh đồng hoang vu sắp bị thiêu đốt gần hết, mờ mịt chạy vào chỗ sâu nhất trong rừng.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
3 chương
54 chương
65 chương
14 chương
62 chương
11 chương