Edit: Julia
Bạc Cận Ngôn giãy dụa.
Ánh trăng sáng nhạt, chiếu vào trên song cửa phòng bếp cũ kỹ, lắc lư lay động. Người đó quả nhiên vừa nhạy cảm vừa tàn nhẫn, đột nhiên xuất hiện, cánh tay không quá to nhưng sức lực lại không thua đàn ông. Bạc Cận Ngôn bất ngờ không kịp đề phòng nên bị người đó đánh lén.
Bà không có phát ra thanh âm, chỉ gắt gao ôm lấy Bạc Cận Ngôn, siết anh là muốn siết chết anh. Điện thoại trong tay Bạc Cận Ngôn rơi xuống đất, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, trở tay, khuỷu tay đánh vào khuôn mặt bà.
Bà bị đánh đau như thế, chỉ rên lên một tiếng nhưng cũng không buông tay, ngược lại lại càng siết chặc hơn, không có kỹ thuật đánh nhau, rõ ràng cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, chỉ dựa vào tính mềm dai và ý chí giết người. Nhưng vóc người Bạc Cận Ngôn cao hơn bà, lại tỉnh táo hơn, tuy rằng sức mạnh không đủ nhưng bổ sung trí lực. Vừa thấy không thoát được bà, cũng không hoảng hốt, điều chỉnh hơi thở một chút, rồi hất một cái, đã đẩy bà trúng vào cái bàn dài phía sau.
Lần này bà bị trúng rất đau, ngay cả Bạc Cận Ngôn cũng cảm thấy đau. Nhưng bà ngã xuống lại giống con trâu nhỏ vẫn không chịu buông tay, đổi thành hai tay bóp cổ anh, Bạc Cận Ngôn vừa tức vừa cười, vừa quay đầu nhìn thấy tóc mai hoa râm của bà thì hơi ngẩn ra.
“Tại sao?” Bạc Cận Ngôn dùng lưng ở phía sau ép bà vào tường, khàn giọng hỏi: “Vì sao lại có tuyệt vọng… Và oán hận sâu như vậy?”
Bà không có trả lời.
Bạc Cận Ngôn hung hăng đánh một quyền vào bụng bà, cuối cùng thoát khỏi bà. Mà bà cúi đầu đụng vào người anh. Bạc Cận Ngôn vốn còn mấy phần bản lĩnh nhưng mà gặp phải đối thủ liều mạng như bà, nhất thời cũng không chiếm được lợi thế.
Trong phòng u ám, hai người im lăng giằng co.
“Bà bị tổn thương gì?” Bạc Cận Ngôn thấp giọng nói: “Cha mẹ, chồng hay con cái?”
Bà phát ra tiếng khóc.
Bạc Cận Ngôn nhẹ nhàng ‘Oh’ một tiếng.
“Là loại tổn thương gì?” Lần này anh nắm lấy cánh tay bà đánh tới trong bóng đêm một cách chính xác: “Ngược đãi? Lừa dối? Hiếp dâm hay giết hại?”
“Cậu không biết gì cả..” Bà run giọng nói: “Các người không biết gì cả.”
“Không, ngược lại, cái gì tôi cũng biết.”
Bạc Cận Ngôn nói: “Tôi là Bạc Cận Ngôn, tất cả tội ác tôi gặp được, tôi sẽ không bỏ qua, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời tôi, chính là khiến chân tướng được phơi bày, oan khiên, tội phạm phải bị đền tội.”
“Bà..” Anh vừa mới mở miệng, bà chợt đẩy cái tủ bên cạnh về phía anh, rồi mở cửa xông ra ngoài.
Bạc Cận Ngôn đẩy đống hỗn độn trên người rồi cất bước đuổi theo. Nhưng trong hành lang có hai người nhân viên phục vụ nghẹn ngào hỏi: “Chị Đồng, làm sao vậy?’
Chị Đồng im lặng, lại tiếp tục lừa gạt. Bạc Cận Ngôn bị hai người phục vụ ngăn lại, khi đuổi đến thì chỉ thấy đường nhỏ âm trầm, bóng chị Đồng lóe lên rồi biến mất. Mà cuối đường chính là sân trong của nhà họ Diêu.
…
Đám người Phương Thanh, Giản Dao 20 phút sau mới chạy đến khách sạn nhà họ Diêu. Ngọn đèn chiếc xe cảnh sát luôn lấp lóe, ở dưới bầu trời yên tĩnh.
Một đội cảnh sát dưới sự chỉ huy của Phương Thanh nhanh chóng tiến vào khách sạn, Giản Dao cũng mang theo súng, không nghĩ tới khách sạn vốn nên yên tĩnh, nay đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người khách đi ra, đứng ở trên hành lang ban công, thì thầm với nhau, đưa mắt nhìn về phía xa xa. Thấy cảnh sát xông vào, trong nháy mắt càng chấn động.
Trong lòng Giản Dao dâng lên linh cảm không rõ ràng.
Có người thấp giọng nghị luận:
“Có người chết, nghe nói có người chết. Cảnh sát tới thật nhanh.”
“Nghe nói là bị kẻ giết người hôm trước giết.”
“Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khách sạn này còn ai dám ở.”
…
Phương Thanh chỉ huy đội ở phía trước, nhanh chóng cau mày, trao đổi ánh mắt với Giản Dao, sắc mặt Giản Dao càng them trắng bệch, không nói gì cả, chỉ nhìn về phía trước.
Cũng không khó tìm đến nơi khó tìm thứ hai ở nơi nào. Bởi vì giờ phút này, người ở trong nhà họ Diêu đều ở bên ngoài sân, cũng không ít người vây quanh. Ngọn đèn bên trong sáng trưng, rất nhiều bóng người, mơ hồ còn có tiếng khóc truyền đến.
…
Nằm trước mặt là thi thể ‘Tứ phu nhân’ nhà họ Diêu. Ngày đó, là người duy nhất để lại ấn tượng tốt với Giản Dao, thoạt nhìn là một người tâm tư hiền lành với ánh mắt lương thiện
Nhóm cảnh sát vào phòng Triệu Hà, dưới ánh đèn sáng ngời, Diêu Viễn Qua chỉ mặc đồ ngủ, sắc mặt tái mét, đứng đó, trên người vẫn còn có chút vết máu. Vợ lớn Minh Lan đứng bên người ông, một tay nắm lấy tay ông, tay còn lại che mặt. Mà những ‘cô vợ bé’ khác của nhà họ Diêu, đều đứng ở cạnh cửa, sắc mặt mỗi người đều khó coi.
Giản Dao vừa vào cửa, liền nhìn thấy Triệu Hà nằm ở vị trí cách cửa không xa, trên lưng có một lỗ máu. Một cây dao nhuộm đầy máu rơi xuống ở một bên, trên mặt đất toàn là máu.
“Xảy ra chuyện gì?” Phương Thanh dò, mạch đập Triệu Hà quả thực đã không còn hơi thở, đã chết, Phương Thanh trầm giọng hỏi.
“Chị…Chị Đồng xông vào giết cô ấy.” Diêu Viễn Qua nói.
“Bạc Cận Ngôn đâu?” Giản Dao vội vàng hỏi.
“Giản Dao, anh ở đây.” Một giọng nói từ phía sau lưng truyền đến, Giản Dao vội vàng quay đầu, nhìn thấy Bạc Cận Ngôn lướt qua mọi người. Mồ hôi đã ẩm ướt trên trán, trên áo sơ mi cũng dính máu, nhưng cặp mắt đen ấy vẫn thâm sâu và trong trẻo như trước.
Lòng Giản Dao bỗng buông lỏng, có rất nhiều lời muốn hỏi. Nhưng nhìn thấy trên cổ anh có vết bầm dọa người, thì tất cả những lời ấy đều bị ngăn ở cổ họng. Anh lại rất bình tĩn, nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: “Bạc phu nhân, anh không sao, đừng lo lắng.”
Mỗi lần đều nói câu như vậy, nhưng lần này Giản Dao muốn cười cũng không cười nổi.
“Phạm nhân đã chạy lên núi, hướng Tây Nam.” Bạc Cận Ngôn dứt khoát nói với đối phương: “Bà ấy rất quen thuộc với con đường ấy, tôi không có cách nào đuổi theo.”
Phương Thanh lập tức nói với cấp dưới: “Đuổi theo!”
Một đội cảnh sát trong phút chốc đã lên đường, chẳng qua là trời tối như bưng, phía sau núi lớn liền nhau giống như quái thú đang ngủ đông, một đêm này, không biết có thể đuổi kịp hay không?
Hiện trường bận rộn thành một đoàn.
Phương Thanh dẫn theo hai người cảnh sát từng trải, ngồi chồm hổm tiếp tục khám nghiệm tử thi. Giám định viên đã chạy đến bắt đầu công việc, Diêu Viễn Qua được mời đến bên cạnh để ổn định tâm trạng, chuẩn bị thẩm tra. Những người khác bị ngăn ở bên ngoài dây cảnh giới, các cô đều như nhau, đều phải tiếp nhận sự điều tra của cảnh sát.
Triệu Hà nằm trên mặt đất, chết rất dứt khoát. Một đao trí mạng, bị đâm thẳng ở giữa nội tạng. Trước khi Bạc Cận Ngôn đuổi đến, trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ có đương sự biết.
Bạc Cẩn Ngôn và Giản Dao nhìn về phía Diêu Viễn Qua, sắc mặt ông ta hơi tái cũng hơi đỏ, bộ dạng cũng không phải hết sức hoảng sợ, gật đầu về phía cảnh sát trước mặt, trong mắt lộ vẻ bi ai và căm phẫn.
…
“….Trời tối, không có đèn, lại không quen đường. Khi tôi đuổi tới bên ngoài sân nhà họ Diêu thì bà ta đã bỏ xa tôi một khoảng rồi.” Bạc Cận Ngôn hớp một hớp trà nóng, rồi nói.
Phương Thanh gật đầu: “Thấy rõ chị ta chạy ra từ gian phòng nào không?”
“Không thấy rõ, lúc tôi đến, bà ta đã chạy vào phòng rồi.”
Bạc Cận Ngôn nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Đêm khuya vắng người, khi anh đuổi tới bên ngoài sân thì cây và phòng che khuất tầm nhìn của anh. Mà chị Đồng đã không biết tung tích, anh quyết định gõ cửa phòng, một lúc cũng không có người mở cửa. Con chó dữ lại nhìn anh sủa, khi đó anh có chút hoài niệm sự tồn tại của Phương Thanh, khi anh nghĩ ra cách né con chó và tiến vào trong, chỉ thấy có phòng sáng đèn, có phòng tối om.
Chị Đồng chắc chắn chạy về phòng mình, khoanh tay ngồi chờ chết. Đầu tiên, Bạc Cận Ngôn đi về phía nhà chính – phòng ngủ của Diêu Viễn Qua, với phòng ngủ của Minh Lan, nếu như chị Đồng chó cùng rựt giậu muốn tùy ý trả thù thì khả năng lớn nhất chính là đến tìm hai vị chủ nhà này. Ai ngờ nhìn thấy cửa phòng ngủ Diêu Viễn Qua khép hờ, Bên trong tối như mực, trong lòng anh rùng mình, cẩn thận đến gần, đẩy cửa ra, bên trong không có một bóng người.
Đúng lúc này, tiếng phụ nữ kêu thảm thiết truyền đến từ phòng Triệu Hà. Bạc Cận Ngôn chợt quay đầu lại, chỉ thấy ‘ đông’ một tiếng cánh cửa bị phá ra, một người lảo đảo ngã từ trong phòng ra, khuôn mặt đầy máu, nhìn thân hình chính là chị Đồng.
Bạc Cận Ngôn chạy đuổi theo.
Khi đuổi tới trước cửa, Bạc Cận Ngôn nhìn thoáng qua bên trong, Triệu Hà nằm úp sấp trên mặt đất, giống như bọn cảnh sát đã nhìn thấy, mà Diêu Viễn Qua đứng ở bên cạnh thi thể, sắc mặt đỏ bừng. Bạc Cận Ngôn khẽ sờ Triệu Hà một cái nhưng đã không còn hơi thở, gầm nhẹ với Diêu Viễn Qua: “Mau gọi cảnh sát, mau gọi xe cứu thương!” Sau đó đuổi theo hướng chị Đồng bỏ chạy.
Đuổi theo đến sân nhà họ Diêu, đuổi đến hẻm nhỏ quanh co, tiếc rằng chân núi tối om, bóng dáng chị Đồng chợt lóe, lẩn vào trong rừng cây, không thấy tung tích. Chờ Bạc Cận Ngôn đuổi vào trong, thì có rất nhiều đường nhỏ lên núi, cỏ dại cao cỡ người, làm sao còn đuổi kịp?
…
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nói: “Chúng ta trở về điểm xuất phát ban đầu – tra rõ bí mật của bà ấy, sẽ biết vì sao bà ấy lại giết người.”
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
3 chương
54 chương
65 chương
14 chương
62 chương
11 chương