Hãy mỉm cười khi thấy anh
Chương 4
Thanh ngủ lại nhà Chi, vì mất việc nên Thanh không thể quay về phòng trọ được. "Hôm nay là cuối tháng rồi, thế nên sẽ bị bà chủ nhà đòi tiền mất. Dù sao cậu cũng là bác sĩ mà, xin hãy nhủ lòng từ bi một chút đi." Thanh đã nói như vậy, cô cũng không còn cách nào khác. Thanh phải ngủ dưới sàn hoặc trên ghế salon. Vì quá sợ ma nên Thanh không chịu ngủ salon ngoài phòng khách, cô đồng ý cho sẽ cho Thanh ngủ dưới sàn nhưng bây giờ, khi Chi thức dậy, cô thấy một cục thịt lớn đang chiếm hơn nửa giường cô. Hừ, con gái ngủ gì mà muốn đẩy người khác té giường. Cô đang định với tay lấy điện thoại ngó giờ thì Thanh nhích người qua thêm chút nữa. Chi đã té hẳn xuống đất. Hên là cô đã dậy nên té cũng không đau lắm, cô mà dậy trễ hơn một chút thì mới sáng sớm đã chết vì vỡ đầu trong khi nạn nhân là cô chết không rõ lý do. Chi muốn gọi Thanh dậy để quát cô một trận nhưng khi thấy Thanh ngủ say như vậy, cô cũng không nỡ. Cô lén ra khỏi phòng rồi nấu ít bữa sáng. Nói là bữa sáng chứ thực ra chỉ là đồ ăn thừa của hôm qua với sữa và bánh mì, cô nhanh chóng ăn xong rồi dọn dẹp bát đũa. Xong cô mở ti vi lên coi phim. Lúc nào cô cũng dậy thật sớm để có thể xem bộ phim " Truy tìm thủ phạm" lúc 7 giờ mà cô yêu thích. Khi cô xem là lúc mà vị thanh tra đang suy luận vụ án. Cô hơi thấy tiếc vì không thể xem hiện trường vụ án nhưng cô vẫn xem vì cô rất thích khi nghe vị thám tử trình bày vụ án và tìm ra thủ phạm. Cô thích xem bộ phim này vì cô rất thích động não suy nghĩ và giải các vụ án, nhất là các vụ án về các loại chất độc, cô giải mã rất tốt. Thực mà nói thì cô hoàn toàn khác những cô gái khác, cô cũng khá thích thời trang đấy nhưng không phải lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc mua sắm rồi chất thành đống ở nhà. Xem hết bộ phim cũng đã là 8 giờ, cô không còn làm việc nữa nên cũng cảm thấy khá là rảnh rỗi. Cô định nhắn tin điện thoại hỏi thăm mẹ thì chợt nhớ ra điện thoại đã để trong phòng ngủ. Cô mở của rón rén vào phòng. Thanh vẫn chưa ngủ dậy, chiếc điện thoại cô để ngay trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Cô lấy nó rồi đi ra ngoài, đóng nhẹ của lại để Thanh ngủ tiếp. Cô mở điện thoại, nhắn tin cho mẹ thì thấy không gửi được tin nhắn, cô gọi điện thoại cho mẹ. Gọi cũng không được, cô hơi lo nên gọi cho bác Triệu-Hàng xóm của mẹ. Hỏi ra mới biết, mẹ cô đã đi du lịch Thái-Nga dài 2 tuần với cả khu phố rồi. Cô thở dài, tạm biệt bác Triệu rồi cúp máy. Cô định sẽ xem lại các tập phim" Bí ẩn phá án" thì nhận được điện thoại. Nhìn chữ Sam nhấp nháy, cô chần chừ bắt máy rồi nghe."Hello. Cô khỏe chứ,Ms Zee?"Giọng Sam vang lên, cô hơi buồn cười khi nghe Sam cố phát âm cho đúng âm điệu Trung Quốc.
(* Sam đang cố nói chữ Chi trong tiếng Trung là Jin nhưng lại đọc lộn thành Zee)
Cô hơi cười nhẹ:" Cám ơn anh. Hì, nhưng anh đọc sai rồi, là Jin không phải Zee."
Sam vội sửa lại: À, xin lỗi cô Jin Tôi muốn thông báo cho cô một chuyện."
Chi hơi lo sợ:" Anh cứ nói đi, tôi đang nghe đây."
Sam liền nói, giọng hơi nhỏ nghe như đang kể một câu chuyện ma đúng lúc cao trào:" Cậu ấy, bạn tôi đã cho cô làm việc với cậu ấy tạm thời nhưng trong thời gian này, cậu ấy sẽ kiểm tra cô."
"Có nghĩa là giống như thử việc ấy ạ?" Cô hỏi lại.
Giọng Sam vui trở lại:" Chính xác."
Chi cảm ơn anh nhưng rồi chợt nhớ ra, cô hỏi lại:"À Sam. Cho tôi hỏi chính xác thì tôi sẽ làm việc gì và làm cùng ai? Tôi sẽ làm ở đâu?"
Sam hỏi lại:" Cô không biết ư? Lúc gọi cho cô tôi đã nói rõ rồi mà?"
Chi vội nói:"Lúc ấy tôi nghe không rõ. Anh có thể nói lại cho tôi được không?"
Sam nói nhanh:"Cô sẽ làm trợ lý thần thám. Bạn của tôi là sếp của cô, cậu ta tên là Mặc Vũ Phong. Cô sẽ làm khi có những vụ án, công việc chính của cô là phác họa hình ảnh tội phạm và mổ xẻ nạn nhân, nếu được thì kiểm tra các loại chất độc luôn."
Chi:"..."
Sam không thấy có tiếng trả lời, gọi hỏi lại:" Cô Chi à. Cô Chi."(Từ bây giờ tác giả sẽ để nguyên chữ Chi chứ không dùng phát âm nữa vì Sam đã phát âm được rồi mà)
Chi vội đáp:" Vâng xin lỗi anh. Tự nhiên có mấy con chim bay trên đầu tôi."
Sam cười rồi nói:" Cô vui tính thật đó. À, Phong bảo cô nên chuyển lên tầng 21 luôn để cậu ta có thể dễ dàng gọi cô khi có việc cần."
Chi cười nhẹ:" Không cần đâu. Dù sao cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Chừng nào có công việc chính thức rồi tôi sẽ dọn sau."
Sam cũng đành đồng ý rồi cúp máy. Chi tắt điện thoại đi rồi ngẩn ngơ ngồi trên ghế solon nửa giờ đồng hồ. Thanh ra khỏi phòng, nhìn thấy "tượng đá Chi" liền giật mình, cô lấy hộp bánh trứng ra phòng khách, ngồi xuống cạnh Chi ăn từ từ. Thấy bạn vẫn chưa hoàn hồn, cô cầm một cái bánh lên đưa cho Chi.
Chi giật mình khi thấy Thanh, cô lấy cái bánh, cắn một miếng rồi lại thẫn thờ. Thanh thấy vậy thì nhéo Chi một cái, Chi lúc này mới hoàn hồn hẳn, giơ cái tay in vết móng của Thanh mà suýt xoa.
Thanh nhìn Chi, thảm nhiên hỏi:" Có chuyện gì vậy? Nhìn mày cứ như mới được tỏ tình ấy."
Chi lườm Thanh:" Tao kiếm được việc làm rồi."
Không nghe Chi nói hết câu, Thanh toáng lên:" Thật hả. Ê vậy cho tao ở nhà mày nha. Tao đỡ mất công kiếm phòng trọ."
Chi nhíu mày nhìn Thanh:" Nhưng chỉ là tạm thời thôi. Giống như đang thử việc ấy."
Thanh ngồi ngay ngắn lại, nhìn Chi:"Vậy chứ mày làm việc gì vậy?"
Chi nhìn Thanh, ánh nhìn như muốn tỏ vẻ" cuối cùng mày cũng hỏi câu nghe hay một chút":" Tao làm trợ lý thần thám, việc này nghe có vẻ nguy hiểm nên tao cũng vẫn còn đang chần chừ."
Thanh hỏi lại một câu tỉnh bơ:" Đứa như mày mà cũng biết sợ sao. Tao thấy mày hôm nào cũng toàn xem mấy cái cảnh giết người nên còn sợ gì chứ."
Chi tức điên lên, vật lộn với Thanh:"Con kia, nói ai không biết sợ hả."
Thanh vớ lấy cái gối tựa đỡ lại:" Tao nói mày đó. Con gái gì mà suốt ngày xem mấy cái cảnh máu me không."
Chi cũng lấy cái gối khác đánh lại:"Kệ tao. Còn mày thì suốt ngày cắn xé tao không à."
Thanh không dùng gối để đỡ nữa mà dùng để đánh Chi. Thế là một cuộc chiến gối giữa hai cô gái diễn ra tới trưa.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
21 chương
21 chương
54 chương
76 chương
25 chương
55 chương
34 chương