Lexie và Coop không thành công ở cửa hàng trang sức cổ Vintage Jewelers. Anna nói với họ rằng cha cô đã thực hiện một chuyến du ngoạn đột ngột ra khỏi thành phố. Đi câu cá, cô nói, và lắc đầu, sự khó chịu thấy rõ của cô. Cho đến khi ông ta quay về thì họ chẳng có được thông tin mới nào về mục đích đó. Lexie hi vọng họ sẽ làm tốt hơn khi nhờ cha của Coop giúp đỡ. Chỉ có Coop là đã quên mất hôm nay là Đêm của các quý bà ở quán bar của cha anh. Nơi đó đông nghẹt người và ông Cooper rất bận rộn với việc phục vụ đồ uống. Điều đó có nghĩa là Lexie và Coop phải lang thang cho tới khi mọi việc chậm lại và ông Jack có thời gian để nói chuyện. May mắn là ông đã giữ lại cho họ một cái bàn giống lần trước ở phía cuối. Vì cô không biết bất cứ ai ở trong quán và cô có việc phải làm nên Lexie ngồi vào ghế. Coop đi gọi đồ uống và đi một vòng chào hỏi mọi người và trò chuyện thân mật. Nhờ số lượng vượt trội của những người xung quanh và thân phận của Coop là một Chàng Độc Thân mà tất cả các quý bà đều vây quanh anh, dừng lại để nói chuyện và phán đoán sự quan tâm của anh. Xứng đáng được khen ngợi, ngôn ngữ cơ thể của anh không dụ dỗ bất cứ người phụ nữ nào cả, nhưng dù thế nào đi nữa Lexie cũng không thể kiềm chế được sự ghen tị đang chảy trong cô. Quyết định rằng con quái vật ghen tị không hợp với mình, nên cô đã lôi chiếc laptop ra và bắt đầu ghi chép những ý tưởng cô có cho trang web của anh. Những lời nói miêu tả về anh và công việc của anh. Mặc dù cô vẫn cần đọc tiểu thuyết của anh nhưng cảm giác về trang web là một cái gì đó đến với cô rất tự nhiên. Cô luôn luôn bắt đầu với một sự phối hợp màu sắc, vì vậy cô kéo biểu đồ màu sắc Pantone lên và từ đó việc thu hẹp lại những màu sắc mà cô có thấy phù hợp sẽ rất dễ dàng, nhưng cô chọn nhiều màu để anh lựa chọn. “Cô đã quay lại lần thứ hai. Thật ấn tượng. Vậy là em trai tôi đã không dọa cô phải bỏ đi.” Matt Cooper kéo cái ghế ra và ngồi cùng cô. Cô gượng cười, chủ yếu là vì cô vẫn đang cảm thấy nhói đau vì chủ đề cuốn sách sắp tới của Coop. “Em trai anh và tôi có công việc làm cùng nhau.” Matt nhướn mày. Ánh mắt tò mò khiến anh hao hao giống với em trai anh, nhưng không đủ để vượt trội Coop về vẻ bề ngoài. Matt đẹp trai, chỉ không cực kì quyến rũ như Coop. Ít nhất là trong sự đánh giá thiên vị của Lexie. “Việc cá nhân hay riêng tư?” anh hỏi. Lexie đảo mắt. “Có chuyện gì với anh em nhà Cooper và việc đặt câu hỏi ấy nhỉ?” “Đó là truyền thống đấy.” Matt nhe răng cười. “Sao?” Lexie quyết định anh sẽ không từ bỏ nếu không nghe được một câu trả lời thành thật. “Cả hai. Nhưng ngay lúc này tôi đang làm việc với trang web của anh ấy.” Cô không định tiết lộ bất cứ điều gì về bí ẩn của chiếc nhẫn. Việc đó để Coop làm, không phải là cô. “Nó cần trang web kiểu gì thế?” Matt hỏi, có vẻ bối rối. “Anh ấy là một tác giả có sách được xuất bản. Trang web cần thiết của một tác giả.” Cái đó không phải là điều hiển nhiên sao? Cô tự hỏi. Đôi mắt Matt mở to và anh bật cười. “Thôi nào. Việc viết tiểu thuyết trinh thám thần bí của nó chỉ là một sở thích riêng thôi. Nó là một phóng viên tội phạm. Đó là việc nó làm.” Nếu Matt tin điều đó thì anh chẳng biết nhiều về em trai của mình. Mặc dù cô nên cố gắng không nói nhưng cô lại không thể. “Anh đã đọc sách của anh ấy chưa?” Đáng lẽ cô phải cố gắng hơn để không nói gì. “Tôi không phải là một người hay đọc sách.” Matt liếc nhìn xuống mặt bàn gỗ đã bị cào thành sẹo. Ít nhất anh dường như cũng cảm thấy ngượng ngùng vì sự thiếu quan tâm của mình. “Anh có mua một cuốn để ủng hộ anh ấy không?” Lexie thúc đẩy. Anh uốn éo trong ghế. Rõ ràng anh không khoái khi là người bị chất vấn, cô nghĩ thầm, và thích thú. “Họ xuất bản không nhiều lắm. Thật khó để tìm cuốn sách đó,” cuối cùng anh cũng trả lời. Sự thích thú của cô dần biến mất. “Anh thật chẳng có tình anh em lắm.” Cô cho tay vào trong chiếc túi xách to tướng của mình và lôi ra cuốn sách mà cô đã lấy ở căn hộ của Coop. “Đây. Đọc đi.” Cô nhét cuốn sách vào tay anh. Bây giờ cô sẽ phải lấy cho mình một cuốn khác. Trước sự ngạc nhiên của cô, anh phá lên cười. “Tôi có thể hiểu vì sao em trai tôi lại thích cô. Xinh đẹp, thông minh và trung thành.” “Anh khiến tôi nghe như một chú cún con vậy.” “Không hẳn thế. Chỉ là một bước - sẽ biến nó trở thành một cầu thang hoàn chỉnh - tiến lên từ cô vợ cũ của Coop. Và không chỉ bởi vì cô có mặt ở đây bằng xương bằng thịt.” Lexie không muốn bước vào một cuộc bàn luận về việc di chuyển nay đây mai đó của cô vợ làm nữ tiếp viên hàng không của Coop. “Tôi sẽ nhận nó như một lời khen.” Cô hi vọng Matt sẽ dừng lại ở đó. Coop bước qua, tham gia cùng họ và Lexie nghĩ rằng đó là sự can thiệp thật đúng lúc. “Tôi có ngắt lời không?” anh hỏi, ánh mắt anh vơ vẩn từ chỗ Lexie và rơi trực diện vào Matt. Một tia khó chịu trong mắt anh đã nói với cô rằng anh không miễn dịch được với sự ghen tị mà cô đã trải qua mấy phút trước. “Anh chỉ đang giúp quý cô đây có người bầu bạn thôi. Và bây giờ anh cần phải về nhà với vợ anh.” Matt chậm rãi đứng lên khỏi ghế. Anh vỗ nhẹ vào vai lưng của người em trai mình, nháy mắt với Lexie và vừa bước đi vừa cười. “Thật là một người quá phiền phức.” Coop lẩm bẩm. “Anh đã gọi hamburger, khoai tây rán và đồ uống. Anh hi vọng là em thích.” Bụng cô đột nhiên sôi ùng ục và cô cười toe toét. “Thực sự hoàn hảo.” Trong vài phút tiếp theo, trong khi chờ đợi đồ ăn được mang ra, Lexie và Coop thảo luận về tông màu mà anh mong đợi cho trang web của mình để truyền tải. Anh nhìn qua những sự phối hợp màu sắc mà cô đã tìm ra, nhưng ánh đèn ở quán bar không đủ sáng để anh đưa ra một sự lựa chọn đầy am hiểu, vì vậy họ hoãn cuộc thảo luận lại vào lúc khác. Sau đó họ dùng bữa tối trong khi trò chuyện về những chuyện linh tinh, chẳng nói gì về chiếc nhẫn hay bà của cô hay bất cứ điều gì đe dọa. Họ xác nhận rằng họ có chung sở thích giống nhau trong âm nhạc và phim ảnh, vì Lexie thích những bộ phim hành động li kỳ hơn là những thể loại phim chỉ dành cho phụ nữ và mỗi người họ đều yêu thích một bộ phim hài hay. Ở bên Coop thoải mái hơn ở cạnh bất cứ người đàn ông nào mà cô có thể nhớ và sự căng thẳng về tình dục luôn hiện hữu. Cô có thể vẫn giận anh nhưng cô không thể phủ nhận cô ham muốn anh nhiều như thế nào. Anh đẩy đĩa ra và dựa ra sau ghế. “Anh no căng rồi.” Cô cười. “Em cũng vậy. Cha anh làm hamburger thật ngon.” “Chắc chắn anh sẽ nói với ông điều đó.” Đột nhiên anh đưa tay vớ lấy cái điện thoại rõ ràng là đang rung. Anh kiểm tra số gọi đến và nghe máy. “Coop đây.” Anh lắng nghe, thái độ thoải mái của anh lập tức thay đổi. “Tôi sẽ đến đó ngay,” anh nói và gác máy. “Công việc à?” cô đoán. Anh gật đầu. “Nhiệm vụ mà. Một vụ cháy lớn ở khu phố trên. Anh cần phải đi.” Anh không cố gắng trốn tránh trách nhiệm và cô không bao giờ nghĩ là sẽ yêu cầu anh làm như vậy. “Em có thể tự về nhà. Em có nhiều thứ cần đọc để giữ cho mình bận rộn,” cô nói, rồi tự thú nhận. “Thực ra...” “Chuyện gì thế?” “Em đã đưa cuốn sách của anh cho anh trai anh rồi.” “Em làm cái gì?” Coop hỏi, và bị sốc bởi lời nói của Lexie. “Tại sao em lại làm điều chết tiệt đó?” Và tại cái quái gì mà Matt lại cầm cuốn sách đó? Trước đây anh chưa bao giờ thể hiện ra bất kì sự hứng thú nào với việc viết lách cả. Và kể từ khi nỗ lực đầu tiên của Coop khó có thể là một sự thành công xuất sắc thì anh cũng đã không thông báo rầm rộ về nó. Nhưng gia đình anh thì biết. Ở nhà cha anh có một ấn bản có kèm chữ kí mà Coop đã tặng cho ông, nhưng anh không tin là người đàn ông lớn tuổi đó đã từng đọc nó. Và Matt chưa bao giờ thể hiện ra bất kì sự quan tâm nào đối với sở thích của em trai mình, vậy tại sao lại tự đặt mình vào tình huống giễu cợt này cơ chứ? Và tại sao anh lại còn nói chuyện với Lexie trong lúc này khi anh có một sự việc cần tường thuật? “Đây.” Anh lôi chùm chìa khóa căn hộ của mình ra. “Sao em không quay lại nhà anh nhỉ? Có một cái thùng đựng sách của anh ở trong tủ để đồ ở hành lang. Em có thể đọc một trong số những cuốn sách đó và chờ anh trong lúc anh đi. Anh sẽ nói chuyện với cha anh về việc tiếp cận những hồ sơ vụ án bế tắc sau hoặc là sẽ làm điều đó đầu tiên vào ngày mai.” Cô lưỡng lự, cho nên anh cầm lấy tay cô, đặt chùm chìa khóa vào lòng bàn tay cô, và cuộn những ngón tay của cô lại quanh chúng. “Em sẽ không trốn tránh một điều rất tuyệt giữa chúng ta vì em vẫn đang còn bực mình với anh.” Cô liếc xuống tay mình. “Em sẽ không thế hả?” Đôi môi cô cong lên với một nụ cười, nó nói với anh rằng anh đã thắng vòng này. “Không. Chúng ta sẽ thảo luận về điều đó - và việc em đã đưa cho anh trai cuốn sách của anh - sau. Ở nhà anh.” Anh hôn nhẹ lên môi cô và chạy đi để tường thuật sự việc kia. Lexie không thích gì hơn là nhai tóp tép món kem có vị bột bánh quy trong khi cô đọc hay làm việc, cho nên trên đường quay về căn hộ của Coop cô dừng lại ở cửa hàng để mua một banh[7]. Khi cô đi đến lối vào thì Sara, mặc đồng phục, đang trên đường đi ra. [7] Banh: 1 banh = 0,473lit ở Mĩ và = 0,568 lit ở Anh. “Chào cô.” Người phụ nữ kia vẫy vẫy. “Coop không có nhà đâu.” Lexie ngập ngừng, rồi để lộ ra chùm chìa khóa. Đôi mắt của Sara mở to. “Á à.” Một nụ cười chân thành lướt qua gương mặt cô. “Anh ấy chắc phải thực sự quan tâm đến cô đấy.” “Nghe có vẻ như là cô tán thành vậy.” Sara cười. “Đúng vậy, tôi đoán là tôi ủng hộ.” Chỉ bởi vì Sara không thể hiểu những gì đang diễn ra bên trong Lexie thôi. Giữa nỗi lo lắng về huyết áp của bà cô, khả năng là bằng cách này hay cách khác bà bị liên lụy trong vụ trộm nhiều năm trước và ý định viết một câu chuyện nói ra tất cả của Coop, thì cô cảm thấy như thể những rào cản đang tiến đến gần cô hơn. Cộng thêm nụ cười toe toét ủng hộ của Sara nữa và áp lực đang càng lúc càng tăng lại chỉ có thể tăng lên mà thôi. Nói chuyện phiếm thêm một vài phút nữa và Sara đi làm. Lexie một mình bước vào căn hộ của Coop, tìm cái thùng đựng sách và lôi một cuốn ra. Trước khi cô ngồi xuống để đọc thì cô lấy laptop của mình ra bắt đầu xem lướt qua một vài nơi trên thế giới mà cô chưa đến tham quan. Ngắm nhìn những điểm đến tiềm năng phần nào làm cô bình tĩnh lại. Nó có ích là bây giờ trong tâm trí cô đã có những địa điểm dành cho lúc tình huống trộm cắp nữ trang này kết thúc. Đến lúc đó, việc khởi động lại trang Hot Zone sẽ làm xong và Lexie sẽ gặp khó khăn lớn về việc chia tiền bạc giữa tiết kiệm và du lịch. Hi vọng huyết áp của bà cô cũng sẽ được kiểm soát, kiến thức về vi tính của bà đủ vững để họ có thể trao đổi thư điện tử, và Lexie có thể lên đường trong sự thanh thản, cho dù cô sẽ không ở xa lâu như thường lệ. Vì bà cô đang già đi nên Lexie phải cắt bớt thời gian các chuyến đi của cô, và quay về thường xuyên hơn để giúp bà cô. Và còn Coop thì sao? Anh quyết tâm viết câu chuyện này, cô không nên quan tâm. Nhưng dù vậy, cô đã có mặt ở đây vì anh đúng. Việc của nhà văn là viết. Cô không cần phải thích điều đó nhưng cô cũng không thể ngăn cản anh. Và bản thân cô không thể phủ nhận sự thích thú về sự bầu bạn của anh khi họ nghiên cứu cùng với nhau. Nhưng cô chắc chắn rằng một khi cô cất cánh trên chuyến tham quan đầu tiên của cô thì anh sẽ không chờ đợi cô khi cô trở về. Cô rùng mình với suy nghĩ đó. Nhưng nó không mạnh mẽ hơn so với sự khao khát đi của cô. Đến tận hai giờ tối Coop mới về nhà. Cảm thấy mệt lử, anh leo lên cầu thang đến căn hộ của mình, hoàn toàn tin chắc Lexie đang ngon giấc trên giường anh. Anh không thể nghĩ tới một điều ngọt ngào hơn khi về nhà lúc nửa đêm, và suy nghĩ đó làm anh đột nhiên dừng lại. Anh giữ chặt lấy tay vịn cầu thang và dừng lại, tự hỏi làm thế nào mà anh lại tiến tới mức này nhanh như vậy. Anh hít thật sâu để làm chậm lại nhịp tim đang đập rất nhanh và nhắc nhở bản thân mình không nên quen với việc có cô ở gần bên. Háo hức mong đợi về nhà với Lexie là một con đường chắc chắn dẫn đến sự đau khổ. Tận hưởng ở đây và lúc này. Với suy nghĩ đó kiên quyết đó trong tâm trí, anh bước vào căn hộ của mình. “Này!” anh lên tiếng, ngạc nhiên khi thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng và Lexie cuộn tròn trên đi văng đọc sách của anh. Cô gần như không liếc mắt lên khi anh bước vào phòng. “Muộn rồi đấy.” “Em biết. Nhưng em gần đọc xong rồi.” Cô vẫy vẫy anh ra xa. Cô đã thay quần áo mặc một trong những chiếc áo phông cổ hình chữ V của anh. Nó trễ xuống trên thân hình nhỏ nhắn hơn của cô và có thể nhìn thấy rõ khe ngực cô. Anh ước gì cô trao cho anh sự chú ý mà cô đang tập trung vào cuốn sách chết tiệt của anh, nhưng một phần trong anh lại cảm thấy hài lòng với việc cô mải mê câu chuyện của anh. Anh quay vào phòng ngủ với ánh đèn vẫn đang còn sáng rực ở phòng bên kia, anh biết rằng cô bị thu hút nhưng tò mò là thực sự cô cảm thấy như thế nào về những khả năng của anh. Bởi vì trong một phần cuộc đời của anh mà có ý nghĩa nhất đối với anh, thì Coop cực kì sợ thất bại. Coop thức dậy nhận thấy Lexie, hai tay khum lại đằng sau đầu cô, và đang nhìn chằm chằm lên trần nhà. Buổi sáng là một trong những số ít lần anh có thể nhìn cô không đeo kính và anh tận hưởng việc ngắm nhìn trước khi cô nhận ra rằng anh cũng đã dậy. Cô không dành nhiều thời gian dưới ánh nắng mặt trời và cô có được sự công bằng, làn da giống như sứ với một chút tàn nhang trên mũi và trên đôi má cô. Anh với tay ra và di chuyển đầu ngón tay dọc sống mũi nhỏ nhắn của cô. “Dậy lâu chưa?” “Chưa lâu lắm.” Cô mỉm cười và xoay nghiêng người, dùng một tay chống người lên. “Rốt cuộc đêm qua mấy giờ em đi ngủ vậy?” “Sau anh không lâu đâu, nhưng anh đã bất tỉnh rồi.” Anh gật đầu. Anh đã ngủ như chết, cảm thấy mệt lử vì phải đứng mấy tiếng đồng hồ và vì phải hít khói từ đám cháy bị châm ngòi một cách cố ý. Sáng nay anh vẫn còn cảm nhận được những ảnh hưởng đó. “Sao em dậy sớm quá như vậy?” “Em không cần ngủ nhiều hơn sáu tiếng.” Trong phong cách làm việc của anh thì giờ giấc của anh không ổn định nên anh cũng đã học cách ngủ ít hơn. “Vậy em sẽ nói cho anh nghe em nghĩ gì về cuốn sách chứ?” Anh hỏi câu hỏi đang đè nặng tâm trí anh kể từ lúc anh mở mắt và tỉnh táo đầu óc. Một nụ cười chầm chậm lướt qua đôi môi cô. “Em đã không thể đặt nó xuống.” Đó là những gì anh biết. “Và?” “Anh viết một câu chuyện thực sự hấp dẫn Coop ạ. Sự bí ẩn đã khiến em luôn thấy rất thích thú, các nhân vật rất gần gũi với cuộc sống, sự căng thẳng không thể tin được. Đó là một cuốn sách rất hấp dẫn!” Cô nói tất cả những điều tốt, nhưng anh có cảm giác có nhiều điều hơn đang diễn ra đằng sau đôi mắt thông minh kia. “Còn điều gì em chưa nói?” anh hỏi, và tự hỏi khi nào anh đã trở thành một người ham muốn sự trừng phạt. Anh có một người phụ nữ xinh đẹp trên giường anh, và bình luận về tác phẩm của anh, nhưng anh đang thúc đẩy nhiều hơn. Cô bật dậy ngồi đối diện với anh. “Thôi được, là điều này.” Anh chầm chậm dựa vào tấm ván đầu giường và chuẩn bị đón nhận sự phê bình mà chắc chắn anh sẽ không thích. Không cần bận tâm rằng anh đã yêu cầu điều đó. “Em thấy khó hiểu về bố cục,” cô nói một cách ngập ngừng, rõ ràng là không dám chắc có nên nói tiếp hay không. “Không sao. Anh có thể chấp nhận được điều đó,” anh ra hiệu bằng tay. “Nói cho anh nghe đi.” Cô liếm môi. Não bộ của anh cảnh báo đừng bị phân tâm bởi hình ảnh đó. Cơ thể anh không chịu nghe theo và một sự cương cứng buổi sáng bắt đầu trở nên rất mạnh mẽ. “Chỉ là... Thôi được rồi, ví dụ là đoạn ở East Harlem nơi mà viên cảnh sát đang tìm kiếm kẻ khả nghi hàng đầu của anh ta. Chúng ta đọc được suy nghĩ của anh ta, chúng ta biết những cảm xúc của anh ta cảm động và chân thực như thế nào và tại sao lại như vậy. Nhưng anh ta nhìn thấy gì trên đường phố?” Cô vung vẩy tay một cách hào hứng trong không khí khi cô nói. “Chuyện đó đã có thể xảy ở bất cứ nơi nào. Nó cần màu sắc và nét đặc thù của chính địa điểm đó. Từ ngữ cần phải thoát ra khỏi trang sách. Anh đã từng đến đó chưa?” cô hỏi. “Tất nhiên rồi.” East Harlem gần chỗ anh. Anh đang viết sách dựa vào kinh nghiệm bản thân. “Thế à? Vậy thì anh cần chỉ ra sự hòa hợp truyền thống văn hóa đặc trưng, mùi của món ăn của tất cả các dân tộc bay ra từ những nhà hàng khác nhau. Điệu nhạc salsa từ những ô cửa sổ đang mở rò rỉ ra ngoài đường phố.” Cô búng tay theo một nhịp điệu tưởng tượng. “Tiếng trò chuyện huyên thuyên bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau và của những người ở độ tuổi khác nhau hòa lẫn vào nhau trên đường phố.” Đôi mắt cô lóe lên sự hăng hái và phấn khích, lôi kéo anh vào thế giới mà cô tạo ra bằng ngôn từ và năng lực của cô. Thậm chí không cần phải có mặt ở đó nhưng anh vẫn nhìn thấy East Harlem qua đôi mắt cô, cảm thấy như thể anh đang dạo bước trên những con đường ẩm thấp về đêm, và cảm nhận được bức tranh mà cô vẽ ra. Chất adrenaline chạy khắp cơ thể và dồn lên bộ não anh theo một cách mà trước đây anh chưa bao giờ cảm nhận thấy. Rất giống với đêm đầu tiên anh bên cạnh cô ở nhà bà cô, cô đã khiến anh hào hứng để viết thêm một lần nữa. Anh ngả người sát lại và đặt lên môi cô một nụ hôn lướt qua. “Nụ hôn đó vì lí do gì vậy?” cô hỏi, đồng tử của cô nở rộng ra, giọng cô khàn khàn. “Em đã không quá xúc phạm tác phẩm của anh đấy chứ?” “Em đã mang nhận thức đến cho tác phẩm của anh. Và em có biết tất cả sắc màu và nét độc đáo đó em vừa khiến cho anh có được sự trải nghiệm hay không?” “Có chứ?” Cô nghếch một bên đầu lên và một ít tóc rủ xuống phủ lên má cô một cách thật đáng yêu. “Bây giờ anh sẽ đền đáp lại cho em.” Anh lấy tay vén mái tóc của cô. Lexie mỉm cười, cảm thấy cực kì háo hức lờ đi bài phê bình dành cho kinh nghiệm thực hành của anh. Bất cứ trở ngại nào giữa họ cũng không thể cạnh tranh được với trạng thái bừng bừng của cơ thể bên dưới lớp chăn. Anh với tay chạm vào cô, nhưng cô đã quyết định rằng lần này cô muốn nắm quyền kiểm soát. Chỉ để họ có một sự công bằng bình đẳng với nhau. Cô ngoắc chân mình quanh mắt cá chân của anh, dùng anh làm đòn bẩy, cô kéo mình ngồi lên người anh. “Khám phá em,” anh nói, với sự tán thành trong giọng nói của anh. Đồng tử anh nở to ra, sự ham muốn làm đôi mắt anh tối sầm lại. “Em nghĩ anh đã hiểu lầm rồi. Em muốn khám phá anh.” “Làm ơn hãy làm đi.” Anh dang rộng hai tay hai chân ra, trao cho cô cơ thể tuyệt vời của anh. Bắt đầu từ miệng anh, cô đặt đôi môi cô lên đôi môi anh, chậm rãi trong khi cô thám hiểm, đùa nghịch và hi vọng kích thích anh mãnh liệt như cô đang kích thích chính mình. Anh ôm một tay quanh lưng cô và kéo cô áp chặt vào anh. Cô cho phép anh chỉ đạo quyết định đó chỉ bởi vì nó ấn mạnh phần cơ thể bên dưới của cô áp sát vào anh, chẳng có gì ngăn cách nó và cơ thể cô ngoài lớp lụa mỏng và chiếc quần đùi bó sát của cô và anh. Và nếu anh nghĩ những điều đó sẽ kéo dài lâu thì cô có ỷ định sẽ dạy anh cách khác. Cô di chuyển từ đôi môi anh đến dí sát mũi vào cổ anh, hít hà mùi đàn ông thơm như xạ của anh. Cô âu yếm phần cơ nổi gân ở cổ anh, tiến xuống ngực của anh và ngậm lấy, lần lượt kéo mạnh và dùng lưỡi yêu thương nó. Anh ghì chặt lấy lưng cô và một tiếng rên rỉ khàn đặc dội lại bên trong ngực anh. Nếu cô đã không tin khả năng kiểm soát anh của mình thì giờ cô không còn chút nghi ngờ nào nữa. Họ đã bị cuốn vào sự mơ hồ của sự khoái lạc như nhau. Cô đã bị cảm giác đó bao trùm. Mỗi một chút khoái lạc mà cô trao cho anh cũng làm cho chính cơ thể cô có phản ứng. Ngực cô lúc này căng cứng, và phần bên dưới cô ướt át với sự thèm muốn. Và khi anh luồn tay vào chiếc áo phông và ôm lấy ngực cô trong tay, sức ép cảm giác mạnh mẽ đến mức cô cong lưng lại, khuyến khích anh thêm. Anh kéo áo cô lên và cô kéo phắt nó qua đầu, quăng nó xuống nền nhà với một sự khao khát đột ngột muốn được hoàn toàn khỏa thân, da chạm da. Như thể là theo sự thỏa thuận lẫn nhau, đồ lót là thứ tiếp theo, nhưng khi họ chạm vào nhau một lần nữa ở giữa giường thì anh quay lại với chính việc mà anh đã bắt đầu - ôm ngực cô trong tay anh, chỉ là lần này anh kiên quyết hơn. Tập trung hơn. Quá đủ để cho cô nắm quyền chủ động. Khi đến lượt Coop, cô từ bỏ nó một cách tự nguyện. Anh cúi đầu xuống và ngậm lấy. Cô ưỡn lưng, ấn mạnh ngực cô vào sâu hơn. Anh dùng các ngón tay để xoa bóp, dùng lưỡi để âu yếm, và Lexie chuyển động. Xúc cảm tiến thẳng vào tận sâu trong cơ thể cô. Cô di chuyển sát vào anh, dừng lại ở vị trí mà cô cảm thấy cần được yêu thương nhất. Cô không còn trong tình trạng cần được vuốt ve kích thích nữa, mà cô cần điều thực tế, Coop bên trong cô, mạnh và nhanh cho tới khi cô không thể nghĩ được mà chỉ có thể cảm nhận. “Ngăn kéo tủ cạnh giường à?” cô hỏi, bị kích thích tới mức cô suýt bỏ qua bước quan trọng này. Nhưng trong khía cạnh duy nhất này Lexie luôn luôn thận trọng hơn bình thường. “Ngăn trên cùng.” Lexie với tay qua để tìm một cái bao cao su còn Coop đặt bàn tay to tướng của mình lên phía sau cô, xoa bóp da thịt cô với một cách thức thân mật mà gợi tình đến mức không thể cảm thấy lúng túng. Cuối cùng cô quay lại ngồi lên trên anh, với một gói nhỏ bằng giấy có tráng một lớp kim loại mỏng trong tay. Cô xé toạc nó ra và với sự giúp đỡ của anh, trượt nó dọc theo chiều dài của anh. Đôi tay của cô run đến mức cô thậm chí còn không thể dành thời gian tận hưởng cảm giác sờ mó nó và tự hứa hẹn với bản thân mình rằng sẽ có thời gian cho điều đó sau. Cô ngồi lên trên anh và anh di chuyển mình giữa hai chân cô cho tới khi anh được bao bọc bởi sức nóng bừng bừng của cô. Sau đó Lexie thay thế, chuyển động trên cơ thể anh, đưa anh vào sâu bên trong cho tới khi cuối cùng anh lấp kín cô. Quá khít, cô nghĩ thầm, và rên rỉ với sự kết hợp hoàn hảo của họ. Coop đã chết và đi đến thiên đường. Hoặc ít nhất anh cũng đang trên đường đi đến đó, khi cơ thể nóng bỏng ướt át của Lexie trượt xuống phía trên anh, bao bọc anh bên trong cái nơi tuyệt vời nhất đó. Đôi mắt của cô nhắm hờ và một tiếng rên rỉ kéo dài gợi tình khác phát ra từ đôi môi cô, khiến cho cơ thể anh phản ứng lại với một cú thúc mạnh vô tình của anh. Cô cử động để đáp lại, siết chặt và thả lỏng ra, rồi lặp lại chuyển động đó. Mỗi một lần như thế cảm giác và sự khoái lạc của anh tăng lên. Cô thậm chí còn không cần phải di chuyển để đưa anh đến gần hơn với sự cực khoái. Nhưng nếu cô muốn tham gia cùng anh thì tốt hơn là cô sẽ phải di chuyển thật nhanh. Anh không biết anh có thể tiếp tục chống cự trong bao lâu nữa. Trước khi anh có thể cảnh báo cho cô thì cô bắt đầu di chuyển và đưa đẩy hông chầm chậm và anh không thể nghĩ được nữa, huống chi là nói. Anh với tay ra đùa nghịch với bộ ngực nhạy cảm của cô, mân mê hai đầu ngực, biết rằng điều đó có thể khiến cô phát điên lên. Và anh đã đúng. Cô bắt đầu chuyển động, cọ sát vào anh với những lần ấn sâu xuống, nó kết thúc với một tiếng thở dài rùng mình. Cô hoàn toàn biết cách làm thế nào để thỏa mãn chính xác điều thèm muốn của mình và đưa cô lên cao hơn và cao hơn. Anh nắm bắt được nhịp điệu của cô, và đẩy mạnh lên cùng lúc với thời điểm cô nghiêng sát vào anh, mỗi lúc một mạnh hơn. Cơ thể của họ cọ sát vào nhau trong sự hòa hợp, tiếng thở dài và tiếng rên rỉ của họ hòa vào nhau cho tới khi sự cực khoái của Lexie bùng phát. Cô gọi to tên anh khi cô gục xuống người anh, ngực cô ấn vào ngực anh và sự kẹp chặt rồi thả lỏng ra của cơ thể cô đưa anh cùng đi đến sự cực khoái. Một lát sau đến lượt Lexie đi vào phòng tắm trong khi Coop, người đã tắm trước, mặc quần áo cho ngày hôm nay. Cô đã hướng dẫn anh mở laptop của cô ra và kéo những bảng phối màu mà cô tiến cử cho trang web của anh lên, để anh có thể chọn một màu mà anh thích nhất. Mặc dù anh muốn tắm với cô hơn nhưng họ đã nhất trí rằng việc đó sẽ chỉ dẫn đến sự rối trí mà thôi. Nhưng dù sao Coop cũng chắc chắn bị phân tâm bởi âm thanh của tiếng nước và những hình ảnh Lexie khỏa thân dưới dòng nước đều đều vụt lóe qua tâm trí anh. Anh ngọ nguậy cho tới khi chiếc quần jean thoải mái hơn và mở chiếc laptop ra. Không phải là một người hiểu về Mac, anh không biết tất cả những biểu tượng ở dưới cuối cùng của màn hình là gì. Một vài biểu tượng có chấm ở bên dưới, một vài cái lại không có. Hoàn toàn mù tịt, anh nhấp chuột lên một biểu tượng và hiện ra đưa ra một chương trình được gọi là iWeb. Anh lắc đầu, không thể nhớ được là cô đã bảo anh xem ở chỗ nào. Tiếp theo anh nhấp chuột lên một biểu tượng trông giống như một cái la bàn với màu xanh nhạt bên dưới nó. Lần này thì một trang web tìm kiếm hiện ra. Anh định đóng nó lại khi anh phát hiện thấy một chương trình đã được mở sẵn rồi và lúc này lộ ra một trang mà trước đây đã được ghé qua. Anh nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm vào một trang web viết về nước Úc. Anh chớp mắt, nhưng hình ảnh đó vẫn không mất đi. Rõ ràng cái đó không liên quan gì đến công việc cả, mà là một trang web định hướng du lịch. Cảm giác buồn nôn bao trùm anh khi anh nhận thấy rằng đúng lúc anh đang cảm thấy quen thuộc và thích Lexie thì cô lại đang lên kế hoạch chuyến du lịch nước ngoài tiếp theo của mình. Và mặc dù anh đã biết đi du lịch như thế chính là một phương thức làm việc đặc biệt của cô, nhưng anh phải thừa nhận rằng đối mặt trực tiếp với chuyện đó khó khăn hơn là anh tưởng. Và nó đau đớn hơn rất rất nhiều. Làm thế nào mà một người phụ nữ đã trao cho anh niềm tin về sự nghiệp viết lách của anh và thậm chí là về bản thân anh lại có thể chính là người sắp sửa bỏ đi? Câu trả lời không quan trọng. Quan trọng là thực tế. Bây giờ thì anh đã hiểu cảm giác bị phản bội mà Lexie đã cảm nhận khi cô tìm thấy thông tin câu chuyện của anh trên máy tính. Hiểu rằng cô cảm thấy bồn chồn đứng ngồi không yên và việc giấu không nói những cảm giác đó với anh thật là bực bội, đau khổ và để anh cảm nhận chân thực. Nhưng anh chẳng thể làm điều chết tiệt gì để ngăn cản không bỏ đi cả. Khi Lexie bước ra khỏi nhà tắm, cơ thể của cô vẫn còn bị kích thích vì sự làm tình của Coop và cô thấy hối tiếc về quyết định đặt công việc lên hàng đầu trong ngày hôm nay, mặc dù cô hiểu được sự cần thiết đó. Cô sấy khô tóc và mặc nhanh bộ đồ từ ngày hôm qua. Cô thực sự phải quẳng một bộ quần áo để thay vào trong cái túi to tướng của mình nếu không thì sẽ không ngủ ở đây nữa. Không hẳn là một cuộc đấu tranh rằng điều nào trong hai điều trên sẽ xảy ra. Cô bước vào phòng ngủ, mong đợi nhìn thấy Coop đang ngồi bên cái laptop của cô và nghiền ngẫm những ý tưởng về màu sắc. Thay vào đó, máy tính của cô vẫn mở ra ở trên giường nhưng chẳng nhìn thấy Coop đâu. “Coop?” Cô đi vào hành lang nhỏ dẫn đến phòng khách và bếp nhưng chẳng có ai ở trong đó cả. Cảm thấy bối rối, Lexie quay lại phòng ngủ và ngồi lên đệm. “Có lẽ anh ấy đi mua đồ ăn sáng,” cô nói to. Vậy thì tại sao anh lại không nói với cô là anh sẽ ra ngoài? Cô nhấp chuột vào thanh ngang trên bàn phím một vài lần và laptop của cô khởi động. Ở đó, trên màn hình, không phải là những mẫu màu sắc mà cô đã bảo anh kiểm tra. Thay vào đó cô phát hiện ra mình đang nhìn vào trang web mà lúc sớm cô đã xem lướt qua: Làm thế nào để hiểu nước Úc như một người bản xứ. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Coop đã bỏ đi.