Yêu Lầm Giận Vội
Chương 1 : Lần đầu tiên đặt chân đến một vùng đất mới
"Em bỏ cậu ta thật hả? Đơn giản thế thôi à? Ngay trong chuyến đi tham quan ở trường ư? Em có điên không?"
"Trái lại, giờ em thấy thoải mái hơn bao giờ hết chị ạ", Lizzie vừa nói vừa kéo chiếc vali qua sân tennis của trường đi về phía bãi đỗ xe. "Đơn giản là bọn em chẳng còn có điểm gì chung nữa."
‘Nhưng Toby dễ thương thế cơ mà’, Jane, chị của Lizze phản đói. ‘Cậu ta rất lịch sự, khiêm tốn và…’
‘Chán ngắt!’. Lizzie cắt ngang, nhét chiếc vali vào thùng chiếc xe hiệu Polo của mẹ, liếc nhìn cái biển chữ “P” gắn vào cái ba – đờ - sốc phía sau. Cô mới lấy bằng lái được hai tuần và đến giờ vẫn chưa tin là mình đã đỗ.
‘Lizzie, nhưng cậu ta yêu em phát điên lên cơ mà!’ Jane vừa nói vừa ngồi vào tay lái và khởi động xe.
‘Vâng, cái đó thì rõ rồi. Anh ta si mê em đúng kiểu một gã rỗng tuếch, suốt ngày xum xoe sướt mướt’. Lizzie nhún vai, tháo dây buộc tóc và lắc người để xõa mái tóc dày màu hạt dẻ của mình. ‘Vấn đề là em không giống chị, chị Jane ạ. Em không thuộc tuýp người lãng mạn, yếu đuối’.
‘Em nói lại lần nữa xem nào’ chị cô nói.
‘Người em cần không phải là một anh chàng chỉ biết đồng ý với những gì em làm, đi bất cứ đâu em muốn, và suốt ngày rên rỉ là không thể sống thiếu em…’.
Jane thở dài và lắc đầu. ‘Ấy thế mà có nhiều người sẵn sang vượt hang ngàn dặm chỉ để tìm ra một người bạn trai như thế đấy’, cô nhấn mạnh, vén gọn mái tóc vàng vào phía sau tai và chỉnh gương chiếu hậu. “Còn em, có một anh chàng như thế thì em lại bỏ rơi anh ta”.
‘Ôi, em xin lỗi chị’. Nhìn gò má tái nhợt của Jane bỗng ửng lên, Lizzie đoán là chị cô đang nhớ đến Simon, người bạn trai thực sự duy nhất của chị cô trong suốt 19 năm trời, người mà chị cô yêu hết lòng, người mà mới cách đây 6 tuần đã bị chị cô phát hiện ra rằng, không những đã cắm sừng chị cô mà còn liên tục cập nhật những chuyện vui vẻ của anh ta lên trên web cá nhân. ‘Em không có ý…’.
‘Không sao, chị cũng quên chuyện đó rồi’, Jane quả quyết, dù không mấy thuyết phục. ‘Này, em có muốn lái xe không?’
Lizzie lắc đầu. ‘Em không tự tin lắm’, Lizzie thú nhận. ‘Mà giờ cao điểm ngày thứ sáu có vẻ không phải là thời điểm thích hợp để bắt đầu lái, chị ạ’.
‘Không sao đâu’, chị cô trả lời. ‘Thế em định khi nào nói cho mẹ biết?’
‘Nói cho mẹ biết cái gì cơ?’
‘Nói cho mẹ biết là em và Toby chia tay, ngốc ạ’, Jane trả lời, tăng ga ra khỏi bãi đỗ xe của trường, lao xuống con đồi hướng về đường vành đai Meryton chật ních xe cộ. ‘Em biết là mẹ quý cậu ấy thế nào mà’.
‘Chẳng qua là mẹ quý cái họ danh giá của cậu ấy, với một ông bố nghị sĩ thôi’ Lizzie nở một nụ cười gượng gạo. ‘Chị biết tính mẹ mà’.
‘Em lại thế rồi’, Jane thở dài. ‘Từ ngày mình chuyển nhà, tật đó của mẹ còn trầm trọng hơn. Em không thể đoán được có chuyện gì vừa xảy ra đâu’.
‘Chị kể đi’, Lizzie nài nỉ.
‘À, hai ngày nay sau khi chị từ trường về, đúng ngày em theo trường đi chơi, mẹ bắt đầu đi khắp làng, gõ cửa từng nhà và tự giới thiệu mình. Em có thể tin được điều đó không? Thế mà chị cứ nghĩ mẹ không muốn giao tiếp với ai cơ đấy’.
‘Không muốn giao tiếp ư?’. Lizzie cười phá lên, mừng rỡ vì có cơ hội đổi chủ đề. ‘Mẹ mà chịu được một cuộc sống phẳng lặng ấy à? Chà, điều đó cũng hệt như chị nghĩ bố có thể trở thành một người suốt ngày tiệc tùng ấy!’
Bố cô thuộc tuýp người sẵn sáng đánh đổi mọi thứ chỉ để có nửa cơ hội sống một cuộc sống bình lặng.
‘Ừ, nói về bố thì… ôi em thân yêu, chị đi sai đường mất rồi. Chị nghĩ mình vẫn còn ở chỗ nhà cũ’.
‘Thật kỳ lạ chị nhỉ?’. Lizzie thở dài. ‘Đến giờ em vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa’.
Những gì hai chị em nhớ là một ngôi nhà ba tầng, hơi đổ nát, tồn tại từ đầu thế kỷ, ở phía đông Meryton. Mẹ Lizzie lúc nào cũng cằn nhằn chuyện mã bưu điện của ngôi nhà bị sai. Mỗi lần gió bắc thổi là y như rằng ngôi nhà phải hứng trọn thứ không khí bốc lên từ hệ thống thoát nước ở vùng Eckford gần đó. Đó là ngôi nhà mà ông bà nội để lại. Nói nó có vẻ tồi tàn thì vẫn còn là nhẹ. Bao năm trời, mẹ Lizzie, một người luôn có tham vọng vươn lên trong xã hội, cứ cuối tuần lại dán mắt vào mục quảng cáo nhà ở tất cả các khu làng mới trong vòng bán kính 20 dặm của thị trấn. Thậm chí bà còn cam đoan với đại lý buôn bán bất động sản rằng, bà là một khách hang tiềm năng chính cống chứ không phải người chỉ xem để giết thời gian.
‘Anh không hiểu sao em cứ hành hạ mình bằng những việc như thế này nhỉ’, mõi lần thấy vợ mình hết lời ca tụng các nhà kính trong những ngôi biệt thự kiểu Georgia ở công viên Hunters, hay những nền nhà lát đá và những căn hộ bằng gỗ sồi ở các khu nhà ven hồ vùng Lower Grendon, ông Bennet lại cằn nhằn. ‘Nếu em có quên thì để anh nhắc cho em nhớ là mình còn phải nuôi nấng và lo cho năm cô con gái đi học đại học đấy. Em đừng phung phí thời gian vào những việc vô bổ như thế nữa được không?’.
‘Anh phải có ước mơ chứ. Nếu anh không mơ, làm sao anh có thể biến giấc mơ thành sự thật được?’. Mẹ Lizzie thể nào cũng gằn giọng. Ngoài tật nghiện săn lùng nhà, bà Bennet còn mê mẩn nhạc kịch. Song, giọng hát của bà Bennet thật tồi tệ, trong khi đó, Lizzie được thừa hưởng giọng hát tuyệt vời từ bà ngoại.
Cứ mỗi buổi chiều ki vợ miệt mài săn lùng nhà, ông Bennet lại thở dài, nhíu long mày và tự thư giãn trong phòng nghỉ của mình (trước kia vốn là một cái nhà để xe), đắm chìm trong các tập thơ ông sưu tập được, và chơi to hết cỡ các bản nhạc của Wagner.
Nhưng rồi hai ngày sau lễ Phục Sinh, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Bỗng nhiên, một người tên là Aloysius Hull qua đời và để lại cho bà Bennet toàn bộ gia sản của ông, một số tiền gần 2 triệu bagr. Trước đó, mẹ Lizzie chẳng hề biết ông Aloysius Hull là ai cho đến khi vị luật sư quản lý gia sản của ông thông báo với bà rằng, ông ấy chính là người anh họ thứ hai, họ hang ba đời của bà, (hay người anh học thứ ba, họ hang hai đời – không ai biết rõ). Ông 90 tuổi, độc thân, sống ẩn dật một mình trong một ngôi nhà ở vùng hoang dã Scotland. Thế nhưng ông vẫn còn nhớ đến bà Bennet khi bà còn là cô bé Alice Frognall, 5 tuổi – “một cô bé vô cùng dịu dàng”, như lời ông viết trong di chúc. Cô đã chia cho ông một phần túi kẹo thạch bé xíu của mình khi cùng gia đình đến thăm nhà ông. Trừ cô ra, tất cả những người khác trong gia đình đều là những kẻ ngu ngốc cả.
Vị luật sư xin lỗi vì phải dẫn cả câu cuối cùng này. Song như ông Hall giải thích, luật pháp đòi hỏi phải thông báo công khai và đầy đủ những lời nói và ý nguyện của người đã mất. Thực ra ông chẳng cần phải lo lắng như thế vì Alice cũng hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của ông anh họ về họ hàng của mình.
‘Thế là giấc mơ đã thành hiện thực, cuối cùng thì chúng ta cũng làm được điều đó!’. Mẹ Lizzie mừng phát khóc, sau khi ngừng la hét, nhảy múa khắp bếp và chìa lá thư của vị luật sư vào mặt từng người. ‘Ôi anh Harry, giờ thì mình thực sự có thể làm được việc đó rồi!’
Bà đã lao vào vòng tay của ông chồng đang vô cùng kinh ngạc và ôm lấy ông.
‘Có việc gì thế?’, ông hỏi, dù có hào hứng đến mấy thì ông cũng chỉ hơi mỉm cười. ‘Mua xe oto mới? Hay sắm bộ dàn mới? Cái bộ dàn của Sony đó?’
‘Ồ, tất nhiên là mua ngôi nhà ở khu Longbourn Oaks rồi!’. Alice vội vàng nói, gò má bà ửng đỏ đầy phấn khích. ‘Thật hoàn hảo, khoản tiền này dành cho việc đó, em biết thế!’
‘Tuyệt!’. Katie hét lên. Cô bé mới 15 tuổi, cái tuổi mà câu nói nào cũng cộc lốc – một phần vì cô nghĩ như thế mới sành điệu, và một phần vì cô chị sinh đôi của cô, Lydia hiếm khi cho cô nói xen vào được lấy một từ.
‘Tuyệt cái gì? Sống trong một cái làng tồi tàn ở một nơi không người à?’. Lydia lập tức phản ứng. ‘Lạy chúa, Katie, em thật hết thuốc chữa. Còn lâu chị mới chịu đi về những chỗ nhà quê nhé, thế thì còn gì là cuộc sống với những buổi tiệc tùng bạn bè của chị nữa?’
‘Thực ra thì thú vị đấy chứ, mình có thể trồng rau này, nuôi ong này, và thế là được ăn toàn thực phẩm sạch’, Meredith, 17 tuổi, tuyên bố. ‘Em thích thế’.
‘Ừ, chị thì thích là phải rồi’, Lydia ngáp dài. ‘Chị có hiểu gì về cuộc sống đâu. Thế nên chị mới thấy việc tái sử dụng một cái túi giấy là đỉnh cao của sự sung sướng’.
‘Lạy chúa lòng lành, các con có thể ngừng cuộc cãi cọ vô nghĩa này đi được không?’. Ông Harry ngắt lời. ‘Chắc chắn là chúng ta sẽ không thể hoang phí vào một túp lều đổ nát và mục ruỗng ở một vùng thôn quê nào đó và…’
‘Rõ ngốc, nhà nào mà tồi tàn cũ nát?’, bà Alice Bennet phản đối. ‘Đó là một ngôi nhà ở khu định cư mới, công viên Priory, nằm ngay sau sân gôn. Vừa nhìn thấy ngôi nhà đó, mẹ đã biết ngay là nó dành cho chúng ta’.
‘Thế còn tệ hơn’, ông Harry vặn lại. ‘Giá quá cao lại còn phô trương…’.
Ông ngừng lại, ngước nhìn vợ vẻ suy nghĩ. ‘Em bảo ngay khi nhìn thấy nó, em đã biết. Ý em là gì thế?’
Hoan hỉ vì chiến thắng, bà Alice lôi từ ngăn kéo bếp ra một cuốn quảng cáo bóng lộn và mở nó ra trước mặt chồng. ‘Đẹp phải không? Mà chỉ có 900 ngàn bảng thôi nhé. Ta hoàn toàn có thể mua nó mà vẫn còn ối tiền để dung vào những việc khác nữa’.
‘Hả? 900 ngàn bảng! Không thể thế được!’, ông Harry nổi giận, liếc nhanh qua một chuỗi những bức ảnh đầy màu sắc. ‘Ta chẳng hợp với ngôi nhà kiểu này đâu’.
‘Trái lại, nó chính là để dành cho chúng ta’, bà Alice đáp trả. ‘Có bảy phòng ngủ và bốn phòng tiếp khách’.
‘Ai mà cần đến bốn phòng khách cơ chứ?’
‘Anh đấy, anh yêu’, mẹ Lizzie ngọt ngào. ‘Anh có thể cách âm một và biến nó thành phòng chơi nhạc cho riêng mình’.
Chỉ khi nào muốn chồng chiều theo ý mình, bà Alice Bennet mới dùng đến những lời nói “tinh tế và ngọt ngào” như vậy.
‘Hừm, anh…’. Trong giây lát, chồng bà lưỡng lự. Rõ rang, ông đang nghĩ đến bản Ring Cycle chơi to hết cỡ, át hết tiếng líu lo của mấy cô con gái đang tuổi “teen” của mình.
‘Anh nghĩ đi, ở đó mình cũng chỉ cách gia đình Lucas có vài dặm thôi’, vợ ông hân hoan giải thích. Hai gia đình Lucas và Bennet đã thân thiết với nhau nhiều năm rồi. Emily lại là bạn gái thân nhất của Lizzie. ‘Anh đừng quên Geoff là thành viên câu lạc bộ gôn “Những cây sồi”, anh ấy có thể giúp anh gia nhập câu lạc bộ’.
Giá như biết dừng lại ở đó thì hẳn là Alice Bennet đã thuyết phục được chồng mình rồi. Nhưng khổ nỗi, bà chẳng bao giờ biết thế nào là đủ. ‘Mình còn có không gian cho các con gái mời bạn bè đến chơi qua đêm mà không phải ngủ trên sàn’, bà kết luận đầy hạnh phúc.
‘Ôi Chúa ơi, chẳng lẽ em nghĩ anh vẫn còn chịu đựng được vài đứa tuổi “teen” nữa trong nhà hay sao?’, ông chồng rên rỉ. ‘Alice, đây là một ý tưởng điên rồ, không thể nào trở thành hiện thực được đâu. Ngôi làng ở tít tận đầu kia của thành phố, quá xa chỗ anh làm’.
‘Nơi đó mới là chỗ phù hợp cho địa vị mới của chúng ta anh ạ’, bà Alice bác bỏ. ‘Phụ san về địa ốc của “Thời báo chủ nhật” đã đưa Longbourn Oaks vào danh sách 10 địa điểm thôn quê lý tưởng nhất đấy’.
‘Điều đó chẳng gây ấn tượng gì cho anh cả’.
‘Tạp chí “Săn lùng nhà” còn gọi nó là “một không gian sống hiện đại, với vẻ thanh tao của một thời đã xa”, Alice phấn chấn nhấn mạnh. ‘Sống ở đó, mình được toàn quyền sử dụng các cơ sở vật chất của câu lạc bộ khu Longbourn gồm bể bơi, bồn tắm mát-xa và tất cả mọi thứ. Cạnh sân gôn mới, những dấu thích đổ nát của Tu viện Longbourn giờ vẫn còn lưu giữ đấy anh. Anh sẽ tìm hiểu nó, anh vốn thích lịch sử còn gì…’.
‘Ồ, nghe có vẻ lãng mạn mẹ nhỉ’, Lydia phấn chấn, quên phắt là mới vài phút trước đây, chính cô là người kịch liệt phản đối việc đi khỏi thị trấn. ‘Có phải chính mẹ kê rằng, khu vực đó đầy những hồn ma là các bà xơ chết trong tuyệt vọng vì không gặp được một người đàn ông nào phải không mẹ?’
‘Em thì chẳng đời nào để điều đó xảy ra đâu nhỉ’, Meredith càu nhàu, nhìn cô em một cách dữ tợn, hai hàng lông mày rậm châu cả vào nhau. ‘Cứ nhìn cái kiểu em lao vào Jake Martin tối hôm trước là đủ biết!’
‘À, đơn giản là vì em có sự quyến rũ mà chị không bao giờ có’.
‘Ồ, chị thà đổi lấy trí tuệ còn hơn! Em thì chắc là chẳng có tí khái niệm nào về trí với óc!’
‘Ái chà, thế cái bộ óc tuyệt vời của chị có dạy chị cách tán tỉnh một chàng trai không?’
‘Hai đứa thôi ngay đi!’. Dù Alice Bennet không phải là người cổ hủ, nhưng bà cứ thích giả vờ là các cô con gái của mình còn rất ngây thơ trong các mối quan hệ của con người. Điều này đúng với Meredith. Cô quả quyết rằng cô chưa từng gặp một cậu con trai nào đáng để cô nhìn đến lần thứ hai. Song với Lydia thì hoàn toàn sai. Câu đầu tiên cô nói khi bước sang tuổi mười bốn là ‘Hôn em đi’. Đến giờ cô vẫn chẳng thấy có lý do nào đáng để thay đổi cách sống trong vài năm tới cả.
‘Phải rồi, dừng ngay cuộc cãi cọ ngớ ngẩn này lại’, bố các cô thêm vào, ‘và nói chuyện nghiêm túc về những gì cần thay đổi. Mình hoàn toàn có thể sơn lại nhà, mua một vài đồ gỗ mới, thậm chí, cả nhà có thể đi nghỉ một chuyến, ở Ý chẳng hạn, hay đi thăm một số nhà hát…’.
‘Này, anh nhớ lại đi’, mẹ Lizzie lạnh lùng đáp, ‘chính nhờ em đã chia sẻ phần kẹo thạch của em cho ông Hull mà mình có được tài sản này. Vì số tiền này được để lại cho riêng em, em nghĩ em phải là người quyết định sẽ sử dụng nó thế nào chứ, phải không anh yêu?’
Bốn tháng sau, mọi thủ tục giấy tờ được hoàn tất, ngôi nhà chính thức trở thành tài sản của họ. Cả gia đình chuyển nhà vào chính cái ngày Lizzie kết thúc chương trình học hệ A ở trường trung học.
‘Cuối cùng thì chuyến đi của đội hợp xướng thế nào, em?’. Một lát sau, Jane cắt ngang suy nghĩ của Lizzie, khi họ đang đi về làng. ‘Ngoài việc em làm tan vỡ trái tim anh chàng Toby tội nghiệp, thì chuyến đi thế nào?’
‘Chuyến đi ổn chị ạ’, Lizzie trả lời, lờ đi câu nói cuối cùng của chị cô, và cố xóa khỏi đầu những kỷ niệm vẫn còn rõ mồn một về anh bạn trai cũ của mình ngay trước khi chuyến biểu diễn kết thúc. ‘Năm buổi hòa nhạc trong vòng bảy ngày thực ra là hơi căng. Em đơn ca ba bài và giờ thì giọng em khản đặc rồi’.
‘Thật là xấu hổ, Jane nói. “Chưa gì mẹ đã xoắn xuýt lấy cha xứ mới và nói em sẽ hát trong dàn đồng ca của nhà thờ’.
‘Ước gì mẹ đừng can thiệp vào cuộc đời em nữa!’. Lizzie la lên. ‘Mẹ cứ muốn kiểm soát tất cả mọi thứ là sao nhỉ, cứ làm như em sẽ từ bỏ dàn đồng ca ở nhà thờ thánh Peter để chuyển sang sinh hoạt ở đây luôn ấy’.
Lizzie không chỉ có giọng nữ cao nổi tiếng ở trường mà còn là giọng ca hàng đầu trong dàn đồng ca “Cất cao tiếng hát”, dàn đồng ca dành cho thanh thiếu niên mà cô tham gia từ khi 15 tuổi. Vì như cô nói với Đức Cha, có phải ai cũng muốn nghe những bài thánh ca cổ mà người xưa hát bằng chất giọng run run đâu. Khi cô nhớ đến ngôi nhà thờ ở trung tâm Meryton, cái kế hoạch đã ăn sâu vào óc cô cả tuần nay, một lần nữa, lại bùng lên như muốn làm nổ tung đầu cô.
‘Nói thật nhé chị Jane, chị thật may mắn vì đi học đại học, không có mẹ kè kè ở bên, suốt ngày nhắc nhở chị đủ thứ’.
Vừa thốt ra những lời đó, Lizzie lập tứ hối hận.
‘Nào, chính em cũng có thể đi học vào tháng mười nếu em không bỏ cách một năm đấy chứ’, Jane nói, cho xe chạy chậm, rẽ về con đường trơn dẫn vào làng. ‘Em đã quyết định em sẽ làm gì trong 12 tháng tới chưa?’
‘Ừm, chưa chị ạ. Nhưng chị cũng phải thừa nhận là ngôi làng này đẹp đấy chứ, phải không?’. Lizzie lẩm bẩm, chỉ tay về phía những ngôi lều mái chạy dọc con đường dẫn ra một cái ao thả vịt.
‘Em lại lảng tránh rồi’, Jane phật lòng. ‘Và cái mũi của em thì nhăn lại, nghĩa là em đang buồn. Nào chuyện gì vậy?’
‘Chẳng có gì’, Lizzie nói, cố tỏ ra vui vẻ, cô chẳng buồn nói lên những suy nghĩ cũng như tình cảm rối bời của mình lúc này. ‘Em chỉ mệt thôi. Em nghĩ… này, có phải Lydia đấy không?’
Jane cho xe chạy chậm lại và nhìn qua kính chắn gió.
‘Nó đang làm cái quái gì thế?’. Jane kinh ngạc.
Cô em 15 tuổi của họ, diện một cái quần sooc bằng vải bong ngắn cũn cỡn, một cái áo hai dây có hình đồng xu, đang ngồi vắt vẻo trên một bức tường thấp gần lối vào sân nhà thờ. Tay cô vòng qua cổ một chàng trai da rám nắng, tóc húi cua. Môi cô nàng gắn chặt vào môi anh chàng cứ như bị dính bằng keo vậy.
‘Anh chàng đó là ai thế?’. Lizzie hỏi Jane khi cô chị đỗ xe vào vệ đường.
‘Chị chưa gặp bao giờ em ạ’, chị cô trả lời. ‘Em thấy sao, mình có nên gọi nó không?’
‘Dĩ nhiên rồi’, Lizzie gật đầu, rồi hạ cửa kính. ‘Lydia! Lydia ơi!’
Cô em quay đầu lại, nhảy xuống, nắm tay chàng trai và kéo cậu ta về phía xe oto.
‘Chào các chị’, cô vui vẻ nói. ‘Thật đúng lúc! Bon em đang cần đi nhờ xe’.
‘Bọn em cái gì cơ?’
‘Muốn đi nhờ xe’, Lydia thản nhiên nói. ‘Chúng em cần vào thị trấn mà chỉ có mỗi xe đạp của Denny. À đây là Denny’.
‘Mẹ có biết em đang làm thế này không?’. Lizzie gặng hỏi.
‘Lizzie!’. Lydia đổi giọng, ném cho chị môt cái nhìn tóe lửa. ‘Em không phải là trẻ con. Mà điều đó thì có nghĩa gì? Chị có cho bọn em đi nhờ không nào?’
‘Không’, Jane xen vào. ‘Lizzie vừa mới về đến nơi’.
‘Thì sao? Chị chở chị ấy về nhà rồi ra đón bọn em và…’
‘Lydia! Không là không!’, Jane nhấn mạnh.
‘Chẳng sao cả’, Denny thản nhiên nói rồi liếc đồng hồ. Cậu ta quay về phía Lydia.
‘Lát nữa anh sẽ gặp bé ở câu lạc bộ để bơi nhé, bé nghĩ sao? 7h được không?’
‘Chắc rồi! Em muốn được ngắm anh trong bộ đồ bơi lắm!’. Lydia khúc khích, hôn gió cậu chàng một cái và mở cửa sau xe oto.
‘này, anh chàng đó là ai thế?’. Lizzie hỏi, đúng lcus Jane lái xe đi. ‘Cậu ta có vẻ lớn hơn em nhiều quá’.
‘Ôi chua ơi, Lizzie, không phải chị lại bắt đầu đấy chứ!’. Lydia nói, mặt dài ra. ‘Anh ấy 19 tuổi, được chưa?’
‘Thế em biết cậu ta bao lâu rồi? Em gặp cậu ấy ở đâu?’. Jane hỏi.
‘Tất cả những câu hỏi này là gì vậy?’. Lydia ngắt lời buộc gọn lại mớ tóc dài bằng một cái dây thun. ‘Cứ làm như đấy là việc của bọn chị không bằng’.
Cô bóc vỏ một mẩu kẹo cao su bỏ vào mồm.
‘Nếu các chị nhất định muốn biết thì em xin thông báo là em vừa gặp anh ấy hôm qua’, Lydia nói vẻ thách thức. ‘anh ấy sống ở…’
‘Hôm qua hả?’. Lizzie thốt lên, đúng lúc Jane lái xe rẽ vào đừng về nhà. ‘Thế mà hôm nay em đã ôm ấp và hôn hít cậu ta rồi. Lydia, em thật là hư hỏng’.
‘Ồ không, không phải thế đâu. Em chỉ không thể cưỡng lại thôi’, em cô cười phá lên, chẳng thèm đếm xỉa gì đến lời trách cứ của bà chị. ‘Denny nói nụ hôn của em giống như…’
‘Ôi chị chẳng them nghe đâu’. Lizzie ngắt lời.
‘Chị lại khó ở rồi’, Lydia trêu chọc chị gái. ‘Không phải chị đang héo hon vì cái anh chàng Toby thánh tướng đấy chứ? Chà, tình cảm gớm!’
‘Lydia?’
‘Sao ạ?’
‘Im đi
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
29 chương
47 chương
37 chương
43 chương
35 chương
15 chương