Hãy gọi chú bằng anh
Chương 5 : Ai hù ai
Chưa kịp làm gì cô thì y như rằng cô la toáng lên rồi giẫy giụa đủ kiểu. Anh phì cười buông cô ra rồi nhìn cô.
\- Em đâu phải cá thiếu nước sao giẫy dữ thế?
\- Đồ biến thái! Chú muốn tới vậy thì tự mà tìm cách giải quyết chứ đừng có đè tôi ra! Đúng là trâu già!
\- Ý em là tôi nên tìm một người phụ nữ nào đó?\_ Anh khép nhẹ mi mắt liếc nhìn cô đầy nham hiểm.
Cô bỗng ngây người và cảm thấy khó chịu khi nghe anh nói vậy nhưng miệng vẫn không chịu thua:
\- Tùy chú thôi! Tôi không bận tâm tới việc của chú!
\- Em chắc chứ!
\- Dĩ nhiên! \_ Cô nghênh mặt.
\- Vậy thì được thôi!\_Anh chậm rãi kéo dài từng chữ.
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
.....Tại trường đại học T.A.....
Bọn con gái trong lớp vây quanh bàn của cô hỏi tới tấp:
\- Hôm giao lưu mày được thầy Khắc Du nắm tay dẫn xuống sân khấu luôn chứ! Ganh tị quá đi!
\- Tao thấy bình thường, có gì đáng ganh tị! \_ Cô đáp tỉnh bơ.
\- Biết bao nhiêu đứa ước được như mày mà không được! Đúng là ngốc!
Một đứa khác mơ mộng:
\- Nếu tao biết thầy sẽ giải cứu học trò như vậy thì hôm đó tao đã xung phong lên sân khấu rồi! Biết đâu sẽ được nắm tay thầy...
\- Mà lúc đó tụi tao thấy thầy đưa mày vô phòng học, hai người có nói gì với nhau không? \_ Đám con gái nhìn cô ra vẻ dò xét.
\- Không có! \_ Cô lạnh lùng.
Đang xôn xao thì anh bước vào bắt đầu tiết học, thời gian gần đây cứ khi tới tiết của anh cô lại trông chờ anh và tim cô lại đập mạnh. Cô ghét cảm giác này, để anh không phát hiện cô đã cố tỏ ra lạnh lùng với anh hết mức có thể.
Giờ ra chơi cô đang vui vẻ ăn kem cùng đám bạn ở gốc cây trong sân trường thì tụi bạn bỗng bàn tán rồi chỉ tay về phía hàng lang phòng giáo viên.
\- Nhược Ly, mày nhìn kìa! Thầy Khắc Du đang trò chuyện vui vẻ với cô Ngọc Linh dạy ngữ văn kìa!
Cô bất ngờ khi nghe tụi bạn nói vậy, vội quay sang nhìn thì thấy anh đang nói cười cùng cô giáo Linh xinh đẹp, họ còn ăn bánh cùng nhau, tuy vậy cô vẫn thản nhiên.
\- Có gì hot đâu!
\- Thầy Khắc Du nổi tiếng đó giờ là lạnh lùng. Hầu như không ai bắt gặp thầy cười đùa với phụ nữ dù đó là học trò hay giáo viên. Vậy mà hôm nay lại thân mật với cô Linh, hay hai người họ...
\- Đủ rồi! Chuyện của người ta tụi bây để ý làm gì! \_ Cô tức giận bỏ vào lớp.
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Về đến nhà mặt cô hậm hực không thèm nói chuyện với anh, anh đã nhận ra cô đang bực tức chuyện gì đó nhưng nếu anh mềm lòng cô sẽ được nước làm tới nên anh cố lạnh giọng hỏi:
\- Em sao vậy? Ai làm em bực gì hả?
\- Mặc xác tôi!
\- Tôi quan tâm nên hỏi em thôi! Không cần tôi quan tâm thì tôi khỏe!
\- Chú...Chú đi ra khỏi phòng cho tôi! \_ Cô hét lên.
\- Sao tôi phải đi! Đây cũng là phòng của tôi mà! \_ Anh cũng đâu vừa gì.
Cô tức giận vì nghĩ đến chuyện lúc chiều, bỗng cô nhớ ra điều gì đó vội bước đến hộc bàn lấy một món đồ cầm trong lòng bàn tay nắm chắt lại rồi đi đến trước mặt anh cười thủ đoạn.
\- Tôi nói lại lần cuối! Chú có ra ngoài không?
\- Tôi cũng nhắc lại lần cuối! Phòng này cũng là của tôi, em đừng mơ tôi sẽ bước ra!
\- Được! Do chú muốn chứ không phải tại tôi ác tôi nhe!
Nói rồi cô cầm tay anh và nhẹ nhàng đặt lên một con gián bằng nhựa trong y hệt như thật, anh cúi đầu nhìn trên lòng bàn tay của mình và hất con gián xuống đất rồi bay như tên bắn lên giường ôm gối la làng:
\- Trời má ơi con quỷ gián! Con yêu nghiệt ác ôn khốn khiếp!
Thấy anh sợ như vậy cô rất hả hê, nhặt con gián lên cười tươi bước đến giường.
\- Chú ơi gián đáng yêu quá nè!
\- Tránh xa tôi ra! Ác phụ!
\- Chú nói ai ác phụ?
\- Cô chứ còn ai nữa! Sao cô biết tôi sợ gián! Làm ơn đem con gián đi đi! Gớm quá!
\- Mẹ của chú kể cho tôi nghe về tuổi thơ của chú nên tôi biết chú là chúa sợ gián. Đàn ông cao to mà sợ con gián có chút xíu! Há há.
\- Giờ cô có đem con gián đi chỗ khác không hả!
\- Tôi không đem đi đó! Chú làm gì tôi hả? \_ Cô dí con gián vào sát mặt anh.
Anh hốt hoảng đến ngất xỉu nằm bất động.
\- Nè! Chú đùa như thiệt vậy! Tỉnh vậy đi! \_ Cô khều nhẹ vai anh.
Thấy anh vẫn không chút phản ứng cô bắt đầu thấy lo.
\- Chú xỉu thiệt hả! Nè chú ơi! Có con gián bé xíu thôi mà sao ngất luôn rồi!
Cô ngồi xuống cạnh anh lay lay người anh mà anh vẫn im re nằm im, cô bắt đầu hoảng sợ thật sự, đưa tay lên mũi anh thì thấy anh không...còn thở...
\- Nè chú ơi! Tôi xin lỗi chú mà! Tôi không nghĩ chú sợ gián tới mức đứng tim tắt thở vậy đâu! Tôi còn trẻ lắm không muốn ở tù, chú mau tỉnh lại đi! Chỉ cần chú tỉnh lại chú muốn tôi làm gì cũng được mà! \_ Cô ôm anh khóc nức nở.
Ai kia được cơ hội tựa đầu vào ngực cô đang rất vui sướng từ từ mở mắt nở một nụ cười khoái chí, thỏa mãn...
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
10 chương
662 chương
31 chương
44 chương
70 chương