Cuối cùng chỉ còn lại Tuệ quý phi, nàng đang muốn đứng dậy rời đi thì thấy Hoàng hậu nhìn nàng hơi hơi gật đầu cho nên liền ngồi xuống, lấy quả kim quất ăn. Đợi mọi người lui hết, Hoàng hậu thở dài, xoa huyệt Thái dương nói: “Trong Noãn các có cao bạc hà loại thượng hạng, muội thay bổn cung xoa huyệt cho bổn cung một chút đi”. Tuệ quý phi đáp ứng, liền theo Hoàng hậu vào Noãn các. Tố Tâm lấy ra một cái hũ nhỏ, bên ngoài có đầy hoa văn mỹ nhân rồi đặt ở bên bàn, sau đó liền lặng lẽ lui xuống, Tuệ quý phi hiểu ý, liền mở ra liền ngửi thấy mùi bạc hạ xộc thẳng lên mũi. Nàng dùng ngón áp út chấm lấy một ít cao rồi nhẹ nhàng xoa lên huyệt Thái dương Hoàng hậu, thấp giọng nói: “Không phải thần thiếp lòng dạ hẹp hòi, Hoàng thượng thu nạp một người như vậy, thật sự là…” Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Thân phận đê tiện thì cứ bỏ qua đi, chỉ cần tính tình hòa thuận là tốt rồi. Muội lại không biết lai lịch của nàng ta mà”. Tuệ quý phi càng thêm kinh ngạc: “Lai lịch gì chứ?” Hoàng hậu phảng phất đau đầu, thánh thót nói: “Bổn cung chỉ phụng mệnh Hoàng thượng phong tần phi, trong lòng cũng không nghĩ gì nhiều. Ai ngờ Triệu Nhất Thái đi đến Nam phủ hỏi chi tiết, mới biết Bạch thị kia đúng là có liên quan tới nàng ta”. Tuệ quý phi thất sắc kinh sợ: “Ý của nương nương là… Nhàn phi?”. Nàng căm hận nói: “Quả nhiên là đúng! Thần thiếp cứ nghĩ rằng Hoàng thượng không tới thăm nàng ta thì nàng ta sẽ biết an phận. Cuối cùng chính mình không tranh sủng nhưng lại ngầm an bài đưa người ngoài tiến vào, thật sự là âm độc”. Hoàng hậu lấy ngón tay chấm cao bạc hà đưa tới mũi khẽ ngửi một chút, mới cảm thấy toàn thân thư thái rất nhiều: “Không phải nàng ta âm độc mà là chúng ta cả ngày vô tư mà sơ sẩy không đề phòng. Một cái sơ sẩy đã khiến xuất hiện một Mai đáp ứng, nếu nàng ta tốt lành thì…” Tuệ quý phi nghiến răng nói: Người Nam phủ dâng tới thì có gì tốt lành chứ? Một đám hồ mị, ngả ngớn. Thần thiếp vừa nghĩ đến việc hôm qua có thấy tài nghệ tỳ bà của các nàng ta không tốt cho nên thuận miệng nói một câu thì liền có một cái lá gan lớn tranh đấu với thần thiếp mà hồi bẩm Hoàng thượng. Một ả gan lớn bằng trời như vậy thì có gì tốt chứ?” Hoàng hậu hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nói: “Trước mặt muội mà cũng dám làm như vậy, thật sự là không biết an phận”. Nàng ưu tư nói: “Bổn cung chỉ chiếu cố được chuyện hậu cung bên ngoài, còn việc nội tình bên trong như thế nào thì không quản được. Muội là quý phi, dưới một người trên cả vạn người, nếu muội không thay bổn cung lưu tâm mà cảnh giác thì ngày nào đó tỷ muội chúng ta bị người khác tính kế cũng là điều dễ hiểu! Nhàn phi gần đây vô sủng nhưng nàng ta mới mười chín tuổi, vẫn còn nhiều thời gian…” Tuệ quý phi hơi thất thần, cánh tay đang ấn huyệt Thái dương cũng hơi thả lỏng: “Thần thiếp đã hai mươi lăm tuổi…” Hoàng hậu nhẹ ngàng khoát tay lên tay Tuệ quý phi, trầm giọng nói: “Muội hai mươi lăm, bổn cung cũng hai mươi lăm”. Nàng chợt rùng mình nói: “Hai mươi lăm thì sao chứ? Chỉ cần ánh mắt chúng ta phóng ra xa một chút, mọi chuyện băn khoăn cũng đều xử lý được. Nếu ánh mắt một người không đủ thì cần có phải người khác giúp đỡ, có như vậy mới không có hồ mị ân sủng. Ngày đó bổn cung phân phó tần phi đến các cung, bổn cung đặc biệt để Hải Lan ở trong cung muội, muội có biết vì sao không?” Tuệ quý phi nghe được ngữ khí Hoàng hậu trầm ổn, cảm thấy cũng thoáng có chút an ủi, vội hỏi: “Lúc còn ở Vương phủ, ngoại trừ thần thiếp, Nhàn phi, Gia quý nhân thì tất cả những người còn lại đều không có ân sủng. Hoàng hậu nương nương phân phó Hải Lan đến ở trong cung thần thiếp là muốn đề phòng một ngày nào đó nàng ta lại vụng trộm hồ mị Hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương yên tâm, Hoàng thượng gặp được nàng ta thì cũng không nhớ đâu”. Ánh mắt Hoàng hậu nhìn nàng, chỉ thấy nàng chỉ bình tĩnh, bất giác lắc đầu nói: “Đó cũng là một trong những nguyên nhân nhưng đó không phải là nguyên nhân lớn nhất. Hải Lan không có ân sủng cho nên đối với Hoàng thượng mà nói, vừa là một người không đáng nhớ nhưng cũng rất có khả năng sẽ trở thành một người mới mẻ dễ làm Hoàng thượng say đắm. Muội đề phòng nàng cũng không sai nhưng phải càng đề phòng Nhàn phi và Hải Lan thân cận”. Tuệ quý phi chợt hiểu ý: “Ý của nương nương là Hải Lan cũng sẽ trở thành một Mai đáp ứng thứ hai sao?” Hoàng hậu trầm tĩnh nói: “Cũng chưa chắc nhưng phàm là việc gì thì không thể không lưu tâm. Lưu tâm người ở trong cung và cũng lưu tâm chính mình”..