Những ngày sau, Hoàng đế dựa vào phân vị của mọi người để đến các cung từng đêm, gọi là “Mưa móc ban đều”. Sau đó Hoàng đế dựa vào phiên bài tử, tỉ mỉ cân nhắc bỏ xuống, cuối cùng là Tuệ quý phi và Gia tần đến Dưỡng Tâm điện thị tẩm nhiều nhất. Hoàng đế cũng thích đi đến cung Hoàng hậu an tọa, nói chuyện như thường. Như Ý ân sủng bất phục từ lúc còn ở Vương phủ, ngược lại Thuần tần, Di quý nhân và Hải thường tại lại bình thường yên lặng. Mấy ngày sau hoa tuyết rơi lả tả, Tử Cấm thành bắt đầu vào mùa đông. Nội Vụ phủ bận rộn chuyện cung sự, dần dần cũng chây lười việc ở Diên Hi cung. Sau giờ ngọ ngày hôm sau, Như Ý đang ngồi cùng Hải Lan vẽ hoa văn, lại nghe A Nhược vén tấm mành tiến vào nói: “Nội Vụ phủ xem ra càng ngày càng khi dễ người khác, hôm nay Hoàng hậu nương nương thưởng cho các các cung bạch hoa đan cùng hải khô đằng để làm hương bao, nói là trong cung hơi ẩm ướt, mang hương bao có thể phòng trừ phong thấp thông lạc giảm đau. Kết quả nô tỳ mở ra thì thấy bên trong chỉ là bột phấn bạch hoa đan, đều là thứ phẩm. Nô tỳ muốn đôi co với Nội Vụ phủ thì bọn họ nói Thái Y viện đưa tới những thứ này cho nên chắc chắn là đồ tốt. Nô tỳ suy nghĩ bọn họ có dám đưa những thứ này cho Tuệ quý phi hay không?” Hải Lan ngừng tay, nói: “Nơi này của tỷ tỷ mà đã như vậy thì chắc chỗ của muội thì không thể bàn rồi”. Như Ý ngẩng đầu nhìn A Nhược: “Những thứ này dùng cũng được, không cần đồ tốt”. Hải Lan nói: “Cũng đúng, bên ngoài tuyết rơi lớn, đỡ phải qua ép buộc qua lại. Như vậy đi, A Nhược, ngươi đem những hương bao này đem qua nơi ở của ta đi, ta sẽ thay tỷ tỷ may những thứ này”. Như Ý nói: “Những công phu nhỏ bé này, giao cho các nàng làm cũng được, muội cần gì tự làm mà khiến mình mệt mỏi”. Hải Lan lẳng lặng cười: “Tỷ tỷ quên rồi sao? Muội suốt ngày nhàn rỗi, hằng ngày dùng ít công phu vào việc này, cũng xem như là giết thời gian mà thôi”. Vào một buổi sáng ngày tuyết rơi nặng, đại thái giám bên người Hoàng đế là Vương Khâm tự mình đến Trường Xuân cung. Vương Khâm kia vốn là thủ lĩnh thái giám truyền tấu sự của tiên đế, khi Hoàng đế còn là Hoàng tử, hắn ân cần phụng dưỡng, thập phần đắc lực, Hoàng đế đăng cơ cho nên liền lưu lại bên người để làm phó tổng quản thái giám Dưỡng Tâm điện. Vì vị trí Tổng quản thái giám còn trống cho nên hắn lại càng hầu hạ Hoàng đế, Hoàng hậu cũng đối đãi hắn phá lệ khách khí. Vương Khâm tiến vào khi Hoàng hậu đang mặc y phục toàn thân màu hồng cánh sen, có hoa văn mẫu đơn, áo khoát màu trắng, nhìn Tố Tâm cùng Liên Tâm bẻ gãy sáp mai đến sáp bình. Vương Khâm thấy Hoàng hậu, vội vàng cung kính hành lễ nói: “Nô tài Vương Khâm thỉnh an Hoàng hậu nương nương”. Hoàng hậu lại cười nói: “Bên ngoài tuyết mới vừa rơi, đường còn trơn, Hoàng thượng sao lại phái ngươi đến đây? Có chuyện khẩn gì sao?”. Nói xong liền phân phó Liên Tâm dâng trà ngon cho hắn. Vương Khâm liền tạ ơn, nói: “Tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng, thật sự nô tài không dám nhận. Hoàng thượng phân phó, ngày mai là Thập Ngũ, muốn tới Trường Xuân cung của nương nương dùng bữa tối, cũng túc lại Trường Xuân cung, thỉnh nương nương dự bị tiếp đón”. Mi mục Hoàng hậu hơi có chút tiếu ý, trên mặt lại thản nhiên: “Bổn cung biết rồi. Hôm qua sương tuyết dễ trượt chân, ngươi dặn đám thái giám nâng kiệu cẩn thận dưới chân. Còn nữa, thêm mấy ngọn đèn chiếu sáng đường đi của Hoàng thượng”. Vương Khâm vội nói: “Nương nương yên tâm, nô tài không dám không lưu tâm đâu”. Hoàng hậu hơi hơi gật đầu, nói câu: “Thưởng”. Liên Tâm lập tức lấy từ ngăn kéo lấy ra mười lượng bạc, lặng lẽ đặt trong lòng bàn tay Vương Khâm. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez. com Vương Khâm ngoài miệng vạn tạ ngàn ân nhưng ánh mắt lại hướng nhìn khuôn mặt Liên Tâm. Liên Tâm đỏ mặt, vội vàng lùi về phía sau. Vương Khâm lại nói: “Còn có một việc. Tối đêm hôm qua khi tuyết vừa rơi xong, Hoàng thượng nhớ tới mẹ đẻ của Đại a ca lúc qua đời còn ở tại Vương phủ, có nói câu: “Đáng tiếc””. Hoàng hậu tiếc hận nói: “Chư Anh là muội muội của Phú Sát thị tộc bổn cung, hầu hạ Hoàng thượng đã lâu. Ai ngờ năm ngoái bị bệnh, lại ra đi, cũng không hưởng được một ngày phúc ở trong cung”. Dứt lời liền lấy khăn tay đè khóe mắt, tiếp tục chậm rãi nói: “Chư Anh là mẹ đẻ của Đại a ca, năm đó còn ở Vương phủ chỉ là một vị cách cách, vị phân không cao. Nay nàng ta tuy phúc bạc mà tạ thế ra đi nhưng Hoàng thượng cũng không thể không cho nàng ấy một cái ân điển, định ra danh phận, cho cái danh quý nhân hoặc chức tần, cũng là nghĩ đến thể diện của Đại a ca”. Vương Khâm kính cẩn nói: “Hoàng hậu nương nương từ tâm, đêm qua Hoàng thượng có nói là muốn truy phong làm Triết phi, hai ngày sau sẽ làm lễ truy phong, còn muốn ở tại Bảo Hoa điện cử hành một pháp sự lớn, còn thỉnh Hoàng hậu nương nương chuẩn bị”. Hoàng hậu nao nao, chợt dịu dàng cười nói: “Vẫn là Hoàng thượng băn khoăn chu toàn, trước mắt cứ như vậy đi. Ngươi đi hồi bẩm Hoàng thượng, Triết phi là tỷ muội của bổn cung, lại là tộc muội của bổn cung, lễ truy phong của nàng, bổn cung sẽ sai người chủ trì tốt lành”. Vương Khâm cười nói: “Dạ. Nô tài xin cáo lui trước”. Hoàng hậu mắt thấy Vương Khâm đi ra ngoài, tươi cười chậm rãi dừng ở khóe miệng, ẩn ẩn hàn khí..