Hậu Cung Kế

Chương 120

Editor: Tâm Hiền tần Beta: An Thục Phi "Ta thấy đó chính là hành động cậy sủng mà kiêu. Hoàng thượng sao có thể ban anh đào cho nàng ta? Thật nực cười." Trương Ôn tần vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Trong hậu cung này chỉ có vài người có thể nhận được anh đào, Mễ Quý nhân  và Tiếu mỹ nhân đầu óc thế nào mà nghĩ sẽ được nhận nó? Nàng ta nghĩ là mình nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng thì người sẽ đưa tất cả những thứ khác cho nàng ta sao? Đúng là không tự lượng sức. Có sự đối lập ở đây nên nàng mới cảm thấy mình cũng không kém so với người khác. Bây giờ hai người kia mỗi ngày đều làm bộ làm tịch, Trương Ôn tần chỉ ước hai nàng gặp xui xẻo. Nhưng mà Trương Ôn tần lại nghĩ đây có thể là kế sách của Quý phi, mục đích chắc là làm Hoàng thượng chán ghét hai cô ả kia rồi. Nếu sự thật là như vậy, Quý phi kia tâm kế thật thâm trầm. Chỉ cần một mâm anh đào đã có thể hạ bệ người ta, chẳng phải động thêm tay chân vào, vừa bớt một tình địch lại làm cho nàng ta tay không dính máu. Trương Ôn tần nghĩ vậy thì hơi sợ, nghĩ lại xem mình đã đắc tội với Võ Quý phi chưa rồi lại âm thầm thở phào là chưa từng làm gì với nàng ta. Nàng phân vị thấp, Hoàng thượng lại không đặc biệt sủng ái, cho dù lúc mang thai cũng không dám tranh sủng cùng Võ Quý phi. Như vậy thì nàng không cần sợ hãi sẽ bị loại bỏ nữa rồi. Nàng chỉ một lần duy nhất đi vào Trường Xuân cung, biết đâu Võ Quý phi đã biết nên ghi hận trong lòng. Không thể nào, chắc là không thể đâu. Còn về phía Lý Già La, trong khoảng thời gian này Trương Ôn tần luôn đến thỉnh an nàng, thỉnh an xong sẽ nịnh hót một hồi rồi mới chịu đi. Lý Già La cảm thấy mặt nàng ta thật dày. Phi tần trong hàng tứ phi có thể để các phi tần phân vị thấp hơn đến thỉnh an, có điều Lý Già La muốn chiếu cố nhi tử liền miễn cho các nàng. Đương nhiên nàng cũng biết, trong lòng các nàng chắc chắn nghĩ mình không muốn để các nàng gặp được Hoàng Thượng nên mới làm thế. Nhưng Hoàng thượng tới Trường Xuân cung rất nhiều lần nên bọn họ vẫn không từ bỏ, nếu đến Trường Xuân cung biết đâu lại có nhiều cơ hội gặp Hoàng thượng hơn. Lý Già La cũng không thèm quản bọn họ nghĩ gì. Đây là hậu cung, nơi tồn tại nhiều thị phi nhất, với phân vị của nàng tại sao phải để mấy chuyện râu ria đó trong lòng rồi tự mình ngộp thở,nên  không có lời gì cả. Hiện nay nàng xem như đã hoàn thành di mệnh của tổ phụ, còn những thứ còn lại phải xem vận khí như thế nào. Nhưng nếu không chuẩn bị thì đến thời điểm vận khí xuất hiện nàng lại trở tay không kịp. Tuy rằng nàng chưa từng gặp tổ phụ nhưng nếu không nhờ ông thì nàng sẽ không được kế thừa kiến thức y thuật, ở hậu cung cũng sẽ không thoát được nhiều lần bị ám hại. Vào ngày giỗ của tổ phụ, nàng chỉ tế ông ở trong lòng, bởi vì tâm là nơi tình nghĩa trú ngụ, tổ phụ nhất định có thể hiểu được. Chớp mắt một cái thì mùa hạ nóng bức đã tới. Lâm quý tần bụng càng lúc càng lớn, càng ngày càng nôn nóng đi qua đi lại. Thái y bắt mạch thông báo ngày nàng ta sẽ lâm bồn, Triệu hoàng hậu cũng đã chọn được bà đỡ cùng bà vú cho nàng ta. Lâm quý tần lần đầu tiên sinh con, tuy là vậy nhưng không biết tại sao lòng cứ sốt ruột. Vì vậy Vương quý tần cũng hay thường xuyên đến đây an ủi nàng. Lâm quý tần nắm tay Vương quý tần nói: "Không biết sắp có chuyện gì xảy ra mà mấy ngày nay ta cứ mơ thấy ác mộng, ta thấy hài tử của mình sinh ra không lâu, còn sống sờ sờ ra đấy đã chết yểu. Ta thật sự rất sợ hãi, muội muội, ta không nghĩ là sinh con lại đáng sợ như vậy. (Editor: sinh con không đáng sợ, đáng sợ là sinh con ở hậu cung). Vương quý tần khuyên nhủ: "Không sợ không sợ, Lâm tỷ tỷ, ngươi xem những bà đỡ được mời đến là những bà đỡ tốt nhất Đại Sở rồi, bọn họ kinh nghiệm phong phú. Ngay cả Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử không phải cũng được họ đỡ đẻ mà bình bình an an sinh ra hay sao? Sẽ không có chuyện gì đâu." Lâm quý tần nghe xong tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Thế nhưng buổi tối nàng vẫn gặp ác mộng, không nhịn được nữa liền nhờ thái y kê thuốc an thần. Lâm quý tần sợ không tốt cho đứa bé nên cũng không dám uống quá nhiều. Dù gì nữ nhân căn bản đã có bản năng làm mẹ, huống chi còn là đứa con do mình vất vả chín tháng mười ngày cưu mang, sao có thể mặc kệ. Lý Già La đến Khôn Ninh cung thỉnh an Hoàng hậu thì ở lại đó. Lát sau đại cung nữ Xuân Oanh liền chạy tới vì có người cần bẩm báo. Lý Già La muốn tránh đi chỗ khác nhưng Triệu hậu lại nói: "Quý phi không cần đi, Xuân Oanh ngươi nói đi." Xuân Oanh liền bẩm: "Hồi nương nương, người của Anh Hoa điện đến báo Tiếu mỹ nhân đẻ non." "Cái gì?" Triệu Hoàng hậu nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì, những người kia để làm cảnh à?" "Qúy phi, sự tình xấu đã xảy ra, các phi tần nếu biết được thì sẽ không tốt. Ngươi mang theo Bình An và Lạc Nhi trở về Trường Xuân cung trước đi." Triệu hoàng hậu phân phó. "Vâng, thần thiếp đi ngay." Lý Già La mang theo Đại công chúa và Lạc nhi trở về Trường Xuân cung, Đại công chúa hỏi Lý Già La: "Võ mẫu phi, trong cung lại xảy ra chuyện gì ạ?" "Đây là chuyện của người lớn, tiểu hài như ngài đừng tò mò." Bởi vì dạo gần đây Đại công chúa hay tới Trường Xuân cung chơi nên Lý Già La cùng con bé đã sớm có quan hệ khá tốt. Đại công chúa bĩu môi: "Bản công chúa đã không còn nhỏ nữa, cũng đã đi học mấy năm nên vẫn sẽ hiểu chuyện xấu gì xảy ra. Trong cung, nữ nhân ngày càng xuất hiện nhiều, đương nhiên sẽ loạn, mẫu hậu phải nhọc lòng để ý. Dù gì bà cũng là Hoàng hậu, sẽ rất mệt mỏi, nếu bà như Võ mẫu phi, mặc kệ nhiều chuyện thì bà chắc chắn sẽ trẻ trung hơn bây giờ." Lý Già La nghe vậy cười nói: "Chức vụ lớn tương đương với phải có nhiều việc cần quản, không thì lập Hoàng hậu làm gì phải không?" "Vậy nên mới nói, Hậu vị vừa phải lao tâm khổ tứ vừa phải mệt thân, không có gì tốt cả, đúng không Võ mẫu phi?" Đại công chúa nói một cách bình thường. Lý Già La cười như có như không: "Thế nhưng lại có rất nhiều người thèm muốn vị trí mệt mỏi đó." Đại công chúa nghe vậy liền hơi mất bình tĩnh, Lý Già La lại cười: "Đại công chúa, có phải ngươi rất lo lắng ta sẽ đoạt mất Hậu vị của mẫu hậu người? Yên tâm, đúng như ngươi nói, làm Hoàng hậu rất mệt mỏi, như mẫu hậu ngài bây giờ, mỗi ngày phải lao tâm khổ tứ, mỗi ngày phải xử lí một đống chuyện lung tung, ta không thể làm được. Hơn nữa Hoàng thượng bây giờ chỉ nhận nàng là Hoàng hậu, sao ta phải cố gắng đoạt lấy?" "Võ mẫu phi, ngươi nói thật sao?" Mắt đại công chúa toả sáng. Lý Gìa La tiếp lời: "Như thế này đi, nếu mẫu hậu ngài không có ý xấu với ta, ta tuyệt đối sẽ không tranh đoạt Hậu vị với nàng, ngươi cảm thấy thế nào?" "Ngươi yên tâm, mẫu hậu của ta rất tốt, tuyệt đồi sẽ không có ý xấu với ngươi." Đại công chúa có được lời hứa của nàng liền ôm cánh tay của Lý Gìa La nói: "Trong cung này thật nhiều mẫu phi nhưng ta lại thích Võ mẫu phi nhất. Vậy nên ngài không được nuốt lời nha. " Ở Khôn Ninh Cung, Triệu hoàng hậu vừa đi vừa nghe Xuân Oanh thuật lại chuyện ở Anh Hoa điện: "Nghi phi đâu? Nàng không ở Anh Hoa điện sao?" Vừa nãy Triệu hoàng hậu đã cho người đi đến trước nên cũng biết đại khái sự việc gì đã xảy ra. Chuyện là Mễ quý nhân cãi nhau với Tiếu mỹ nhân về chuyện gì đó rồi không cẩn thận đẩy ngã nàng Tiếu. Người vừa chạm đất máu đã tuôn xối xả không ngừng, đến khi thái y chạy qua thì không còn cứu kịp nữa, hài tử của Tiếu mỹ nhân chết non rồi. Triệu hoàng hậu tưởng tượng ra cảnh đó rồi lại hỏi: "Thái y có nói mạch tượng của Tiếu mỹ nhân thế nào không?" Xuân Oanh liền biết ngay Hoàng hậu đang nói gì. Nàng là đang nhớ tới chuyện của Triệu thứ dân, nàng Triệu bản thân đẻ non nhưng lại lợi dụng Đại công chúa làm người khác tưởng công chúa làm mình đẻ non. "Mạch tượng của Tiếu mỹ nhân rất bình thường, không hề có dấu hiệu đã sảy thai từ trước." Vậy là chuyện xảy ra là do Mễ quý nhân đẩy ngã nên mới mất đi hài tử. Nhưng mà thật lạ, thường ngày Mễ quý nhân và Tiếu mỹ nhân có quan hệ rất tốt, sao lại xảy ra tranh chấp đến mức này? Đến khi Triệu hoàng hậu mang theo cung nhân đến Anh Hoa điện thì Nghi phi đã ở đó, lúc xảy ra chuyện thì nàng ta đi đến Xuân Hoa điện tìm Tô Ninh phi, vì hai người đều là lão nhân trong cung nên có thể coi là thân thiết. Ai biết vừa trở về Anh Hoa điện đã có chuyện lớn xảy ra, nàng rất bực bội. Nghi phi nàng là chủ Anh Hoa điện lại để cho xảy ra chuyện này, đúng là mất mặt. Thấy Triệu hoàng hậu đã đến, Nghi phi biết điều lập tức quỳ xuống thỉnh tội: "Thần thiếp có tội, là do thần thiếp không chăm sóc tốt cho Tiếu mỹ nhân. Xin Hoàng hậu ban tội." Triệu hoàng hậu nói: "Nghi phi đứng lên trước đi, khi nào sự tình làm rõ thì ngươi thỉnh tội cũng không muộn." Xong Triệu hậu lại nhìn Mễ quý nhân đang run rẩy quỳ trên mặt đất nói: "Mễ quý nhân, ngươi đứng lên đi, dù sao trong bụng ngươi còn có con của Hoàng thượng,  vì vậy đứng lên trước đi." Nào ngờ Tiếu mỹ nhân ở bên trong nghe được lại khóc lớn: "Hoàng hậu nương nương, Mễ quý nhân hại chết con của tần thiếp. Con của tần thiếp chết thật oan uổng, Hoàng hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho tần thiếp." Triệu Hoàng hậu nói: "Khi nào sự việc được sáng tỏ bổn cung chắc chắn đòi lại công đạo cho ngươi. Mễ quý nhân, ngươi có muốn thanh minh gì không?" Dù sao việc Mễ quý nhân đẩy ngã Tiếu mỹ nhân mọi người đều thấy nên nàng không thể tránh được bị hoài nghi. Mễ quý nhân sắc mặt tái nhợt, nói với Hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, tần thiếp là do quá tức giận nên lỡ tay." Tiếu mỹ nhân trong nội thất lại kêu lên: "Ngươi nhất định là cố ý. Ngươi không muốn ta sinh hạ Hoàng tử nên mới âm mưu giết hài tử của ta. Ngươi thật tàn nhẫn, uổng công ta hằng ngày vẫn xem ngươi là tỷ muội, không ngờ ngươi lại ngoan độc như vậy." Mễ quý nhân cũng hô: "Ngươi không lẽ không nhẫn tâm? Còn nói tỷ muội gì với ta? Ngày thường không có thứ gì tốt mà ta không cho ngươi cả, thế mà ngươi dám đưa kim thoa có xạ hương cho ta. Ngươi là đồ lòng lang dạ sói, nếu không phải kim thoa rơi xuống đất, lộ ra xạ hương bên trong thì ta đâu biết kẻ tiểu nhân nhà ngươi giở trò. Hèn chi mấy ngày nay bụng ta có chút đau." Mễ quý nhân nói một tràng lại quay qua chủ vị của tam cung lục viện: "Hoàng hậu, mong người sẽ làm chủ cho tần thiếp. Tần thiếp phát hiện ra âm mưu hiểm độc của Tiếu mỹ nhân nên mới tìm nàng để nói lí. Nàng ta còn dám giảo biện nói ta hàm oan nàng. Tại sao ta phải nghi oan cho nàng? Nàng ta còn dám nói là kim thoa do nhà mình đưa cho nàng ta lúc tiến cung, bởi vì quan hệ của hai chúng ta rất tốt, tần thiếp còn đang mang thai nên mới tặng cho. Ai dè nàng ta lại rắp tâm hại người. Khi tần thiếp nói muốn bẩm báo chuyện này thì nàng ta nổi điên, đoạt kim thoa trong tay thiếp, vì không muốn nàng hủy chứng cứ nên tần thiếp mới đẩy nàng một cái. Ai dè do nàng ta đứng không vững nên bị ngã. Đúng là quả báo, nàng ta muốn hại hài tử của tần thiếp nên giờ mới bị sảy thai, đúng là gậy ông đập lưng ông." Mễ quý nhân cầm kim thoa đưa cho Hoàng hậu xem. Kim thoa đó đã được Mễ quý nhân đưa cho thái y kiểm chứng trước. Giờ Mễ quý nhân muốn bằng chứng có bằng chứng. Triệu hậu vừa nghe xong đã biết sự thật không giống mười cũng giống chín như lời Mễ quý nhân nói. Nhưng nàng ta lại hành động ngu xuẩn, nhẹ là do tức giận nên đẩy ngã Tiếu mỹ nhân, nặng thì trong quá trình xô đẩy cố ý tàn nhẫn xuống tay làm nàng Tiếu sảy thai. Hai người tính kế nhau lại tính sai, cho nên một người xảy thai một người mang tội. Triệu hoàng hậu nói: "Người đâu, đem Mễ quý nhân và Tiếu mỹ nhân canh giữ cẩn thận cho ta, mau gọi thái y tới bắt mạch cho hai nàng." Một người mới đẻ non nên cần tịnh dưỡng, một người có mang lại hít không ít xạ hương nên bị động thai khí. (Editor: xạ hương có thể làm cho phụ nữ mang thai xảy thai) Đúng là chuyện rắc rối. Hậu cung chỉ cần một người mang thai là không được yên ổn. Triệu Hoàng hậu nói với Nghi phi: "Ngươi theo bổn cung đi gặp Hoàng thượng để xem thế nào. Chuyện này không trách được ngươi, cùng lắm Hoàng thượng chỉ mắng ngươi một trận mà thôi. Dù sao lần này là do các nàng tự tính kế lẫn nhau nên ngươi khó lòng mà phòng bị được." Cái gì mà tỷ muội tình thâm, đúng là gạt người. Nghiêm Nghi phi thở dài: "Các nàng vào cung cùng thời điểm, so với tỷ muội có khi còn thân hơn, nhưng ai ngờ lại tính kế lẫn nhau một cách thâm độc thế này. Ta cũng quá sơ suất rồi, trong cung này làm gì có chỗ cho tỷ muội tình thâm." Hậu cung, chính là nơi tranh giành sự sủng ái của một nam nhân, sau đó lại tranh giành cho địa vị của con mình, hận không thể cầu cho hài tử của đối phương chết đi. Thà rằng tin tưởng là cùng có lợi ích còn hơn là tin tưởng vào tình tỷ muội giả tạo ấy. Triệu hoàng hậu tiếp lời: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, loại chuyện này chúng ta không phải đã xem nhiều đến mức thành thói quen rồi sao?" Vì vậy nên Triệu hoàng hậu mới không tin Vương Quý tần và Lâm Quý tần thật sự có tình tỷ muội. Đặc biệt là Vương quý tần, sao có thể tốt tính như vậy? Không có khả năng. Nàng ta mất một cái xương sườn lại làm cho đối phương tin tưởng tuyệt đối, đúng là có lời. Nàng ta so với đường tỷ của mình thông minh hơn nhiều. Chỉ là Triệu hoàng hậu hơi không rõ tại sao Vương quý tần không nhân cơ hội diệt trừ luôn Lâm Quý tần mà lại cứu? Cho dù làm đối phương tin tưởng cũng không thể như vậy chứ? Nếu không, Vương quý tần muốn đào bảo bối gì đó từ tay nàng Lâm ngây thơ kia nên mới mạo hiểm như vậy. Triệu hoàng hậu mang theo Nghi phi đi gặp Hoàng thượng.   Vì hắn còn đang nghị sự cùng đại thần nên hai nàng phải đợi ở Thiên điện nửa canh giờ thì Hoàng thượng mới xong việc. Sau khi nghe được sự việc, Hoàng thượng chán ghét nói: "Cấm túc những người gây chuyện thị phi đi. Nữ nhân trong cung này đúng là không bao giờ ngừng gây chuyện." Nghi phi vội quỳ xuống thỉnh tội: "Hoàng thượng, đây là do lỗi của thần thiếp khi không chăm sóc tốt cho nàng ta. Là thần thiếp sai." "Ngươi không có sai gì hết. Đây là chuyện riêng của hai nàng, cho dù ngươi thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm thì cũng như nhau cả thôi. Hoàng hậu, cung quy thế nào thì xử như vậy đi. Do ngươi quyết định." Triệu hậu nói: "Nhưng Mễ quý nhân đang mang thai." Hoàng thượng sắc mặt không đổi nói: "Chờ nàng sinh con xong thì đưa cho Nghi phi nuôi dưỡng, còn nàng ta thì đi nơi nào thanh tịnh mà sống, miễn cho nàng ta dạy hư con." Ý của gắn chính là muốn để Mễ quý nhân sinh con xong thì không được nuôi con. Trong lòng Triệu Hoàng hậu biết Tiếu mỹ nhân bị nghi ngờ đến việc ám hại con vua, tuy rằng thất bại nhưng lại vẫn là chuyện lớn. Niệm tình nàng ta mất đi con nên chỉ từ mỹ nhân xuống thường tại. Mễ quý nhân thì xuống hàng mỹ nhân. Hai người đấu qua đấu lại cả hai đều không có chỗ nào tốt, có thể nói là lưỡng bại câu thương. Mễ quý nhân cũng bị hạ phân vị, sinh con xong còn không được nuôi phải sống chỗ khác. Tiếu mĩ nhân tổn thất nặng nề, trước kia phân vị đã thấp giờ lại bị hạ thấp hơn, còn mất đi con, từ giờ trở về sau sống sẽ rất khó khăn. Lúc này Lâm quý tần nói với Vương quý tần: "Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm*, sao lại có thể thành ra như vậy? Vẫn là chúng ta thật tốt, cả đời luôn là tỷ muội. Về sau ta sinh hạ hoàng tử thì nó sẽ hiếu kính với ngươi." *Biết người, biết mặt, không biết lòng. Vương quý tần cười: "Ta sẽ chờ." Tác giả có lời muốn nói: Mễ quý nhân cùng Tiếu mỹ nhân xem như lưỡng bại câu thương!