Hậu cung của đại thúc công

Chương 4 : Lần đầu tiên của tiểu thịt tươi

Lý Dật mừng hết lớn, lập tức dùng cả hai tay mạnh mẽ ôm Vệ Hoán lên, sau đó đi về phía phòng ngủ của mình rồi gấp gáp đóng cửa lại. Vệ Hoán bị Lý Dật ném lên trên giường, cũng không đau nhưng làm cho cậu hơi choáng váng xíu, thừa lúc cậu còn chưa kịp hoàn hồn, Lý Dật đã cởi áo choàng của mình ra rồi bước đến trước mặt cậu. Vệ Hoán nhìn thân thể của Lý Dật, không biết để đôi mắt ở chỗ nào cho phải. “Cháu thích thân thể của chú sao?” Lý Dật xấu xa hỏi. “Thích.” Vệ Hoán tuy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn không nỡ rời mắt khỏi người anh. “Cháu thích chỗ nào thì cứ việc sờ, đêm nay chú Lý là của Hoán Nhi, toàn thân đều là của cháu hết.” Đôi tay Lý Dật chống ở hai bên người cậu, bắp tay căng phồng do tập luyện rất có hiệu quả, khiến Vệ Hoán loá mắt không thôi. Hai tay Vệ Hoán lướt trên cơ thể rắn chắc của anh, từ ngực, bụng đến hông, rồi đến cánh tay, mỗi một chỗ đều không bỏ qua. Cuối cùng dừng lại trên cây gậy thô to khổng lồ của Lý Dật, cậu miễn cưỡng rời đi. Lý Dật gấp gáp lấy bao cao su trong ngăn kéo ra rồi tự đeo vào. “Tuy ba ba cháu nói cháu có thể làm chuyện của người lớn, nhưng để cho an toàn thì chú Lý sẽ đeo bao cao su nhé.” Lý Dật một bên đeo bao, một bên giải thích với Vệ Hoán. “Chờ đến khi cháu chắc chắn muốn gả cho chú, chúng ta sẽ không cần áo mưa nữa.” Vệ Hoán gật đầu, rất là ngoan ngoãn. Nhưng thật ra trong lòng lại hơi thất vọng, nếu có thể mang thai con của chú Lý thì tốt biết bao nhiêu. Lý Dật nhìn cơ thể non nớt dưới thân, mê mẩn không thôi. Đàn ông ở độ tuổi này thường rất khoái mấy em trai xanh tươi mơn mởn thế này, hơn nữa còn là hàng cực phẩm nữa chứ, Lý Dật đã cấm dục nhiều năm như vậy sao có thể kìm nén được? Sau khi bôi trơn xong, anh đẩy mạnh phần hông về phía trước. Tuy rằng Vệ Hoán là lần đầu, nhưng bởi vì đã bôi trơn kỹ càng, một lúc sau Lý Dật đã có thể đem nguyên cây thịt nhét hết vào trong. “Chú Lý, cháu cảm thấy rất kỳ quái.” Giọng của Vệ Hoán có chút không chịu nổi, run rẩy nói. “Ngoan, Hoán Nhi ngoan nào.” Trên trán Lý Dật đổ đầy mồ hôi, anh vẫn kiên trì an ủi đứa nhỏ xinh đẹp dưới thân. “Chú Lý sẽ làm chậm một chút, chờ cháu thích ứng hơn nhé.” Lý Dật cố nén lại khoái cảm muốn bùng nổ, không dám làm mạnh, chỉ chậm rãi ra ra vào vào, để cho cậu hoàn toàn thích ứng. Cứ như vậy khoảng một trăm lần, Vệ Hoán cũng dần dần nếm được tư vị sung sướng, trong mũi phát ra âm thanh mềm mại, giống như một dấu hiệu mời gọi. Lý Dật thấy đứa nhỏ trong lòng ngực đã làm quen được, động tác bắt đầu mạnh dần, giống y chang máy đóng cọc mà cắm phụt phụt vào trong tiểu huyệt của Vệ Hoán. Hai cái trứng dái đập vào mông cậu một cách kịch liệt, tạo thành một mảng đỏ lớn. “A a a a a a a a a!” Vệ Hoán sảng khoái giống như bay lên trời, cậu lớn tiếng kêu rên dâm đãng, khiến Lý Dật càng thêm ra sức. “Bảo bối, cháu thật chặt. Quả nhiên là lần đầu tiên nhỉ!” Lý Dật thở hổn hển, nghĩ thầm đúng là nhặt được bảo bối. Hai tay Lý Dật mạnh mẽ xoa nắn cơ ngực phập phồng của Vệ Hoán, cảm xúc thật tuyệt, khiến gậy sắt của anh càng thêm cứng rắn. Hai người tuy rằng là lần đầu tiên lăn giường, nhưng lại cực kỳ ăn ý, rất nhanh đã tiến vào bể dục. Vệ Hoán dù sao cũng là lần đầu, chỉ chốc lát sau đã bị cắm đến bắn tinh, chất nhầy trắng đục dính lên bụng hai người, nhìn rất dâm mĩ. Trong dịch thể của ca nhi không có t*ng trùng, hương vị tương đối thơm ngọt. Mà Lý Dật cày cuốc một hồi lâu, rốt cuộc cũng gầm nhẹ một tiếng, bắn hết đống tinh dịch trong trứng dái ra, áo mưa phồng to thành một quả bóng tròn đồ sộ. Đây cũng là kết quả cho việc kiên trì rèn luyện của anh, thể lực đã tốt hơn rất nhiều, nếu là trước kia thì làm sao kéo dài thời gian được như vậy chứ. Mà lúc này Vệ Hoán đã sướng đến hôn mê bất tỉnh, không hay biết trời trăng gì nữa. Lý Dật rút áo mưa ra ném vào thùng rác. Tinh dịch trong đó chảy ra ngoài, cả phòng nồng nặc mùi hôi thối khó chịu. Lý Dật ôm thân thể trẻ trung của Vệ Hoán, mệt mỏi lăn ra ngủ, khóe miệng cong thành một nụ cười hạnh phúc. Sáng sớm hôm sau, khi Vệ Hoán tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong lòng ngực của người kia, cậu cảm thấy toàn thân giống như không còn sức lực, cực kỳ bủn rủn. Lúc này Lý Dật cũng đã tỉnh dậy, trợn mắt nhìn “vợ yêu bé nhỏ” đang liếc mắt đưa tình với anh, trong lòng trở nên mềm mại hơn. “Bà xã.” Lý Dật hôn lên khóe môi của Vệ Hoán, nhẹ nhàng nói. Vệ Hoán có chút kinh ngạc và sung sướng, cậu vùi mặt vào trong cổ Lý Dật mà gọi  “Ông xã.” Cậu nghĩ thầm, chỉ cần hiến thân là có thể thâu tóm nam nhân này vào tay rồi. Hôm qua còn ra vẻ khách khí, hôm nay đã gọi là bà xã. Tuy rằng than thở đủ điều, nhưng Vệ Hoán lại cảm thấy rất ngọt ngào và vui vẻ. Lý Dật làm sao có thể không vui chứ? Đôi tay ôm chặt người cậu, không muốn buông ra. Nếu Vệ Hoán gả cho mình thì thật quá tốt phải không? Có thể sinh cho mình thêm mấy chú nhóc cùng ca nhi, cuộc đời này sẽ trở nên thật viên mãn. “Ba ba, anh Hoán?” Một giọng nói trẻ con vang lên ở ngoài cửa, hóa ra là Lý Hàm đã mở cửa đi vào. Ngày hôm qua quá mức kích động nên Lý Dật đã quên khóa trái cửa phòng, không ngờ hôm nay lại bị con trai mình bắt gian tận giường. Lúc này cả hai người đều không một manh áo che thân nằm ở trong chăn, Lý Dật lập tức che cho Vệ Hoán, nhưng khi anh cử động như vậy thì lại khiến bả vai lỏa lồ lộ ra bên ngoài. “Anh Hoán muốn trở thành mẹ của em sao?” Lý Hàm kinh ngạc hỏi. Cho dù là một bé trai cũng biết chuyện đàn ông cùng ca nhi mà không mặc quần áo ngủ cùng nhau thì chứng minh họ là vợ chồng, sẽ sinh em bé đó nha. “Đúng đúng, con vui lắm sao?” Lý Dật bất đắc dĩ cười. “Vậy còn không đi ra, làm mẹ của con sợ bây giờ.” Hiện tại mặt của cậu như muốn dán chặt lên tấm ngực rắn chắc của Lý Dật, xấu hổ đến đỏ bừng cả người. Lý Hàm vui vẻ chạy ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại. “Lý Hàm bị chú chiều hư rồi, thật ngại quá.” Lý Dật xin lỗi Vệ Hoán. Vệ Hoán lắc đầu, tỏ vẻ không hề để ý. Lý Dật cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng ngực mình, trái tim ngập tràn hạnh phúc. Ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua thật bình yên, Vệ Hoán cũng từ từ quen với cuộc sống trong nhà Lý Dật. Mỗi ngày vào buổi tối anh đều đúng giờ mà làm chuyện người lớn nên làm cùng cậu, khiến cậu sung sướng không thôi. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi thì Vệ Hoán đã từ một nụ hoa chớm nở thành bông hoa xinh đẹp, giống như đóa hồng được mưa xuân tưới ướt, quyến rũ động lòng người. Nếu nói theo cách ở thế giới thực thì là từ thiếu nữ trở thành thiếu phụ. Mà ở thế giới này nên nói là từ một tiểu ca nhi trở thành thiếu phu. Hôm nay, Lý Dật đưa Vệ Hoán cùng Lý Hàm đến nhà “bố vợ”. Sáng sớm cả nhà ba người đã bắt đầu đi rồi, còn mang theo lễ vật đã được chuẩn bị sẵn mấy ngày trước, giống như chàng rễ ra mắt nhà vợ, rất đúng với những lễ nghi bình thường. Kỳ thật chuyện Vệ Hoán bướng bỉnh đòi phải phải gả cho Lý Dật thì không phải là không có tranh cãi gay gắt trong nhà họ Vệ. Vệ Kỳ Hoa đương nhiên đứng về phía anh em tốt của hắn. Quen biết mấy chục năm rồi nên hắn hiểu rõ bản tính của Lý Dật. Người ta tuy tuổi đã lớn, cũng nghèo rớt mồng tơi, nhưng mà nhân phẩm lại rất tốt, hơn nữa còn dịu dàng và chu đáo, nhất định sẽ chăm sóc cho người khác thật tốt. Quan trọng nhất chính là, ly hôn được nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Lý Dật tái hôn, cũng không thấy anh lêu lỏng chơi bời ở bên ngoài, là một người đàn ông rất đứng đắn. Nếu gửi gắm ca nhi mà mình cưng chiều yêu thương nhất cho người như vậy, Vệ Kỳ Hoa rất yên tâm. Hơn nữa, lớn tuổi thì có sao đâu chứ? Lớn tuổi thì kỹ thuật sẽ vô cùng tốt, mấy đứa oắt con làm sao so được? Nghèo cũng không thành vấn đề, nhà mình vốn giàu nứt vách, dù sao về sau cũng để lại cho con trai và con rể. Mà đằng này anh em lại trở thành con rể, tiền bạc cũng không bị người ngoài hốt hết. Vì thế ở trong mắt Vệ Kỳ Hoa, Lý Dật có một đống ưu điểm, mà khuyết điểm thì cũng coi như không phải khuyết điểm, đương nhiên cực kỳ hài lòng. Tuy nhiên mẹ của Vệ Hoán là Ôn thị lại có chút ý kiến, nhưng mọi chuyện ở trong nhà anh luôn nghe theo Vệ Kỳ Hoa, không thể tự mình làm chủ, hơn nữa Vệ Hoán giãy giụa làm nũng, cho nên anh đành đầu hàng. Thế là Vệ Hoán cứ như vậy mà thành công “gả” vào nhà Lý Dật. Mà lần “hồi môn” này, cũng coi như để gia đình hai bên chính thức ra mắt, nếu không có vấn đề gì thì cuộc hôn nhân này xem như đã được ấn định.