Hạt Dẻ Ngào Đường FULL
Chương 5
【5】
Trịnh Lộ Lộ kéo Hứa Lệ Tử tới sân bóng xem thi đấu.
Hứa Lệ Tử cũng không quá thích những dịp như thế này, cô chưa từng xem thi đấu lúc còn học đại học.
“Tớ không có hứng thú đâu bé yêu à.
Tớ xem không hiểu gì hết, cùng lắm chỉ nhận biết được bóng ba điểm thôi.”
“Đây là trận đấu trong khoa thể dục đó, cực kỳ gay cấn.
Hơn nữa đàn em Đường Từ kia của cậu không phải cũng học ở khoa này sao.” Trịnh Lộ Lộ ồn ào, chọc khẽ bả vai Hứa Lệ Tử.
Hứa Lệ Tử mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy việc cô nàng beauty blogger mới Trịnh Lộ Lộ này phù phép lên mặt cô là hành vi đúng đắn.
Cách thật xa bọn cô đã nhìn thấy băng rôn treo ở khoa thể dục.
“Trận bóng của khoa mà cũng treo băng rôn được, còn đăng ảnh của đội trưởng lên nữa, đúng là phóng đại quá.”
Dù ngoài miệng chê bai nhưng Hứa Lệ Tử vẫn chụp lại poster của Đường Từ ở lối vào.
Là cái răng nanh kia quá đáng yêu, không liên quan gì đến Đường Từ hết.
Đúng, nhất định là như vậy!
Trịnh Lộ Lộ đứng bên cạnh nghe cô giải thích: “Ok fine, tớ tin.”
Có cô bé bán nước ở ngoài cửa, Hứa Lệ Tử đang định mua hai chai nước thì thấy Trịnh Lộ Lộ giống như làm ảo thuật, lấy ra hai cốc nước xinh đẹp chứa đầy nước từ trong túi cô ấy.
“Tớ đang nghĩ tại sao cậu mang theo cái túi to như vậy, hóa ra là đang chờ, còn mang theo cốc nước của tớ nữa, sao tớ không biết gì hết vậy, cậu cũng nhanh tay quá đấy ha ha ha.”
Hứa Lệ Tử bị vẻ mặt “muốn được khen” của Trịnh Lộ Lộ làm cho cười không khép miệng lại được, cười từ lối vào đến lúc đến chỗ ngồi.
“Trên hai ghế này đều có băng đô thể thao, là có người chiếm chỗ rồi à?”
“Là tớ nhờ anh đẹp trai ở khoa thể dục chiếm chỗ giúp đấy.
Cậu không nhận ra vị trí ở đây rất tốt sao, gần với các cầu thủ, góc xem cũng ổn nữa.”
“Tớ thấy là dễ bị bóng đập hơn.” Hứa Lệ Tử nói đùa.
Gì mà trai đẹp khoa thể dục chứ, Hứa Lệ Tử nhìn dáng vẻ cố gắng của Trịnh Lộ Lộ, không nhẫn tâm vạch trần cô ấy.
Cô cầm băng đô thể thao trên tay, rõ ràng đây là cái màu đỏ viền đen mà Đường Từ đã đeo lúc chụp ảnh.
Đường Từ chạy về phía cô từ hướng đối diện, vừa chạy vừa cười vẫy tay.
Tiếng ồn ầm ĩ và dòng dường chen chúc xô đẩy trong sân vận động đều bị Hứa Lệ Tử lãng quên ngay khi Đường Từ chạy tới.
Trong mắt Hứa Lệ Tử, lúc này, nơi đây, mọi thứ đều yên ắng, chỉ còn lại hai người họ.
Chỉ có thiếu niên sáng sủa đang ngày càng tiến lại gần cô.
Hứa Lệ Tử biết, cô đã xong rồi.
Tiếng tim đập bên tai cô như nổi trống.
Thế mà vào giờ phút này, cô lại nghĩ đến suốt đời suốt kiếp.
“Chị, chị đến rồi.”
Mồ hôi trên trán Đường Từ chảy xuống theo xương gò má, biến mất chỗ xương quai xanh.
Hứa Lệ Tử lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt giúp cậu: “Nhìn em thôi đã thấy nóng.”
Đường Từ thò mặt lại gần, giống như con chó Shiba đang cười vẫy đuôi.
Trên khán đài vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Ở giữa sân vận động, bốn năm chàng trai khoác vai nhau hét về phía khán đài: “Đường Từ! Đội trưởng! Trận đấu sắp bắt đầu rồi đấy!”
“Đội trưởng trọng sắc khinh bạn nha! Cậu còn nhớ mình là đội trưởng không đó!”
Đường Từ mỉm cười bất lực, khẽ thở dài một hơi: “Biết ngay sẽ bị quấy rối mà, làm phiền chị lau mồ hôi giúp em.”
“Mau đi đi.
Nếu thắng, chị sẽ lau tiếp cho em.” Hứa Lệ Tử mỉm cười đưa băng đô thể thao cho cậu, đẩy cậu về hướng sân vận động.
Cậu chạy về sân, vừa chạy vừa vẫy tay với Hứa Lệ Tử, cho đến khi tập hợp với đồng đội thì mới xoay người sang chỗ khác đeo băng đô lên đầu.
Giống như một vị tướng quân xuất chinh thời cổ đại, Hứa Lệ Tử đã từng đọc rất nhiều truyện cổ thầm nghĩ như thế.
Hôm nay Đường Từ mặc đồng phục màu trắng.
Có lẽ năm đó La Thành cũng đi với khí phách hăng hái như thế này, mặc áo giáp phi ngựa chạy băng băng trong nền bụi bặm.
Chú thích: La Thành là một mãnh tướng trong tiểu thuyết lịch sử Tùy Đường Diễn Nghĩa.
Chiến thắng trở về, hai mắt sáng trong không dính bụi trần.
Thẻ đếm được lật đi lật lại, tình huống trên sân rất ổn.
Mặc dù Hứa Lệ Tử không hiểu mấy kỹ năng bóng rổ, nhưng cô có thể thấy Đường Từ là người giỏi nhất trên sân bằng trực giác.
Hơn nữa, mỗi khi cậu thực hiện cú ném ba điểm chính xác, cậu sẽ mỉm cười nhìn về phía Hứa Lệ Tử, khuôn mặt đầy kiêu ngạo.
Hứa Lệ Tử cũng hoàn toàn thả lỏng bản thân, buông bỏ những ràng buộc thường ngày, cô cũng giống như Trịnh Lộ Lộ bị tiêm máu gà, dùng giọng to nhất, cảm xúc nồng nhiệt nhất, hét to tên của Đường Từ.
Trong tiếng reo hò của hàng nghìn người, tuôn trào hết tất cả tình yêu nồng nhiệt.
Bốn mắt chạm nhau, ngàn năm trong khoảnh khắc.
Trong lúc tạm nghỉ, Đường Từ đi đến khu khán giả, bước về phía Hứa Lệ Tử trong đám đông.
Cậu đổ rất nhiều mồ hôi, làn da vốn trắng trẻo đã nóng đỏ, giống như miếng sủi cảo nhân tôm.
Đôi mắt chó to tròn nhìn Hứa Lệ Tử: “Chị ơi, em khát.”
Trịnh Lộ Lộ rất sáng suốt lấy cốc nước của Hứa Lệ Tử ra, nhét vào tay cô, cũng nói: “Hạt Dẻ cố ý mang cho cậu đó.”
Hứa Lệ Tử cũng không có thời gian để phản bác, cứ thế đi xuống theo bậc thang của Hứa Lệ Tử, mở nắp cốc ra đưa cho Đường Từ.
Thấy Đường Từ đứng yên, cô hỏi: “Em muốn chị đút cho à?”
Cô không nghĩ giọng mình lại khàn đến vậy.
Đường Từ cau mày, giọng nói hàm chứa sự đau lòng: “Chị, hiệp hai chị đừng hét nữa, giữ giọng đi.
Trong lòng em biết chị luôn cổ vũ cho em mà.”
Khuôn mặt Hứa Lệ Tử phát sốt, khàn cả giọng cũng không biết nói gì, lập tức bối rối trực tiếp cầm cốc nước trong tay đút cho Đường Từ.
Đường Từ uống đủ bước rồi, liền cảm thấy mỹ mãn cầm lấy khăn giấy của Hứa Lệ Tử lau miệng
“Chị còn tưởng em muốn chị lau miệng giúp em nữa chứ.”
“Nhưng em sợ chị xấu hổ, sau này không dám đến nữa.”
Đường Từ vén tóc Hứa Lệ Tử ra sau tai, nói nhỏ vào tai cô: “Chị, tóc chị rối này.”
Đâu chỉ có tóc rối đâu.
Hứa Lệ Tử nhìn Đường Từ đang đi vào trong sân mỉm cười với cô.
Rõ ràng là mọi thứ đều đang rối tung lên.
Lòng loạn nhịp.
Ở hiệp hai, quả bóng di chuyển trong nhịp tim đậm điên cuồng của Hứa Lệ Tử và sự phối hợp ăn ý của Đường Từ và các đồng đội.
Cô chỉ biết là Đường Từ biết đánh bóng bàn, không ngờ cậu cũng chơi bóng rổ giỏi như vậy.
Hứa Lệ Tử nghĩ, mọi ngày Đường Từ hay nói đùa “thiên tài thể dục”, có lẽ là thật.
Thời gian đếm ngược đã có kết quả định sẵn, nhưng khi đối phương chuẩn bị ném cú ném ba điểm cuối cùng, chàng trai cầm quả bóng rổ đột nhiên đổi hướng.
Quả bóng rổ bay thẳng về phía Hứa Lệ Tử.
“Thắng trên sân thì sao chứ, mày có bảo vệ được người con gái mày yêu không?”
Hứa Lệ Tử không biết mình còn sức ở đâu ra mà nghe thấy Đường Từ hét lên “Con mẹ nó”, cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng màu trắng chạy như bay tới đây.
Cảm ơn Đường Từ đã chọn vị trí ngồi xem tốt nhất là hàng đầu tiên, nếu không Hứa Lệ Tử đã thật sự bị bóng đập vào đầu rồi.
Hứa Lệ Tử có một thói quen từ hồi học cấp hai.
Hôm đó, cô đang đi trên hành lang gần cánh cửa, bỗng nhiên có một cánh cửa mở ra, cô giơ tay đóng sầm cửa lại theo phản xạ có điều kiện.
Hai cô gái ở sau cánh cửa há mồm chết lặng.
Cũng bởi vậy, có nhiều lúc, phản xạ có điều kiện của cô là trực tiếp đẩy ra.
Lần này cũng không ngoại lệ, bóng rổ bị cô đập ra theo phản xạ rồi rơi xuống đất.
Đường Từ chậm hơn quả bóng rổ một bước, chạy tới sờ lên mặt và cánh tay của Hứa Lệ Tử, sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn, cậu quay lại chỉ vào người ném bóng, gầm lên:
“Mẹ nó, mày dám động vào cô ấy lần nữa thử xem!”
Hứa Lệ Tử không giữ chặt cậu, Đường Từ đấm thẳng vào mặt cậu ta.
Khóe miệng người kia chảy máu, có thể thấy cú đấm này mạnh đến mức nào.
Trọng tài chạy tới ngăn cản xung đột này tiếp tục lan rộng.
Vì dù sao đồng đội của Đường Từ cũng đang bao vây nam sinh kia, suýt chút bữa là biến thành cuộc ẩu đả đám đông.
Cuối cùng, chàng trai kia cũng được giáo viên và trọng tài thuyết phục chắp tay ra sau lưng, ngạo mạn ương ạnh xin lỗi với Hứa Lệ Tử.
Hứa Lệ Tử mỉm cười nghe xong rồi ném cho cậu ta một cái tát.
“Đường Từ đánh má trái của cậu, tôi đánh má phải.
Thi đấu thắng thua không quan trọng, bọn tôi cho cậu mặt cậu ăn đủ rồi đấy.”
“Cái tát này không chỉ vì cậu xúc phạm Đường Từ mà còn dạy cho cậu biết thế nào là xin lỗi, thế nào là làm người.”
“Làm người phải biết sĩ diện.
Thua không đáng sợ, thứ đáng sợ chính là trẻ con và bụng dạ hẹp hòi, chỉ xứng với nắm đấm và cái tát thôi.”
Sau đó chuyện xử lý như thế nào, Hứa Lệ Tử không quan tâm, cô đi dự tiệc ăn mừng của Đường Từ.
Vốn dĩ cô muốn đưa Trịnh Lộ Lộ đi cùng, nhưng mà trên đường, Trịnh Lộ Lộ nhận điện thoại xong lại đỏ mặt chào tạm biệt cô.
Đường Từ gọi một ly nước cam cho Hứa Lệ Tử, sau khi thức ăn được mang lên, Hứa Lệ Tử mới biết hành động này sáng suốt đến mức nào.
Các đồng đội của Đường Từ tới nâng cốc chúc mừng theo thứ tự với Hứa Lệ Tử, ai cũng đùa rằng Hứa Lệ Tử chính là nỗi nhớ nhung mong mỏi của Đường Từ, là “chị gái” cậu suốt ngày treo bên miệng và vòng bạn bè.
Vui đùa đúng mực lại khiến người ta bật cười, Hứa Lệ Tử mỉm cười uống nước cam.
Đường Từ cũng bị bọn họ chuốc rượu, không ăn được nhiều mà đã uống cạn ly trước.
Ánh mắt cậu mê ly, ghé sát vào tai Hứa Lệ Tử, mùi rượu tỏa ra làm Hứa Lệ Tử cũng dính chút men say.
Cậu nói: “Chị, đi ngắm trăng với em nhé.”
Bọn họ lẻn ra ngoài nhân lúc những người khác đang hú hét hát trước màn hình.
Trước khi đi, Đường Từ còn không quên thanh toán..
Truyện khác cùng thể loại
1456 chương
10 chương
60 chương
95 chương
64 chương
20 chương
29 chương