Chuyện của Prince Harry vẫn quỳ bên cạnh thầy Snape, cứ thế nhìn chòng chọc xuống ông, cho đến khi hết sức đột ngột, một giọng nói cao và lạnh lùng cất lên gần tụi nó đến nỗi Harry đứng bật dậy, hai tay túm chặt cái hũ, tưởnh đâu Voldermort trở lại vô căn phòng. Giọng của Voldermort vang dội từ sàn nhà, từ những bức tường, và Harry nhận ra rằng hắn đang nói với trường Hơgwarts cùng tất cả vùng lân cận, và cư dân của làng Hogsmeade cùng tất cả những ai vẫn còn đang chiến đấu trong lâu đài sẽ nghe thấy tiếng hắn rõ ràng như thể hắn đang đứng bên cạnh họ, hơi thở của hắn phà vào ngay gáy họ, chỉ cách một cái thổi chết người. "Chúng bay đã chiến đấu anh dũng," cái giọng lạnh lùng the thé đó nói. "Chúa tể Voldermort biết quý trọng lòng dũng cảm như thế nào." "Tuy nhiên chúng bay đã chịu đựng tổn thất nặng nề. Nếu chúng bay tiếp tục kháng cự ta, tất cả chúng bay sẽ chết, từng đứa một. Ta không muốn điều này xảy ra. Mỗi giọt máu pháp thuật đổ ra là một mất mát và lãng phí." "Chúa tể Voldermort đầy lòng bác ái. Ta ra lệnh cho lực lượng của ta rút lui, ngay tức thì. "Chúng bay có một giờ. Hãy thu xếp tử sĩ của chúng bay một cách đàng hoàng. Hãy chăm sóc thương binh của chúng bay." "Bây giờ ta nói trực tiếp với mi, Harry Potter. Mi thà để cho bạn bè mi chết vì mi hơn là đối diện với ta. Ta sẽ chờ thêm một giờ nữa trong rừng cấm. Nếu đến cuối giờ đó mi không đến gặp ta, không nộp mình cho ta, thì trận chiến tiếp diễn. Lúc đó, ta sẽ thân chinh ra trận, Harry Potter à, và ta sẽ tìm mi, và ta sẽ trừng phạt cho đến đứa cuối cùng trong đám đàn ông, đàn bà, trẻ con nào dám tìm cách bao che mi với ta. Một giờ." Cả Ron và Hermione đều nhìn Harry lắc đầu như điên. "Đừng nghe hắn." Ron nói. "Sẽ không sao đâu," Hermione nói liều. "Tụi mình cứ... tụi mình cứ trở lại tòa lâu đài, nếu hắn đã đi vô trong rừng thì tụi mình cần nghĩ ra một kế hoạch mới..." Hermione liếc cái xác thầy Snape, rồi vội vã trở lại cửa đường hầm. Ron đi theo cô bé. Harry xếp lại tấm Áo khoác Tàng hình, rồi nhìn xuống thầy Snape. Nó không biết nghĩ thế nào nữa, ngoại trừ nỗi sững sờ trước cái cách mà ông ta bị giết, trước lí do khiến ông ta bị giết... Tụi nó bò trở ngược xuyên đường hầm, không đứa nào nói gì nữa, và Harry tự hỏi liệu Ron và Hermione có thể nghe tiếng Voldermort ngân nga trong đầu như nó vẫ còn nghe không. “Mi thà để bạn bè mi chết vì mi hơn là đối diện với ta. Ta sẽ chờ thêm một giờ nữa trong Rừng Cấm... Một giờ...” Trước cửa toà lâu đài dường như vung vãi những bao nho nhỏ. Chỉ còn chừng một tiếng đồng hồ nữa là bình minh, nhưng trời vẫn tối đen như hũ nút. Ba đứa nó vội vã đi về phía những bậc thềm đá. Một chướng ngại vật lẻ loi cỡ một chiếc thuyền con, nằm chỏng chơ trước mặt tụi nó. Chẳng có dấu hiệu gì của Grawp hay kẻ tấn công chú. Tòa lâu đài im lìm một cách quái đản. Bây giờ không còn những tia sáng nháng lên nữa, không còn tiếng nổ đùng đoàng nữa, cũng không còn tiếng gào hay tiếng thét. Những phiến đá lát nền của tiền sảnh hoang vắng vẫn còn vấy máu. Những viên ngọc bích vẫn còn vương vãi khắp sàn, cùng với những mảnh cẩm thạch bể và những mẩu gỗ vụn. Một phần của cái bao lơn đã bị nổ văng mất tiêu. "Mọi người đâu hết rồi?" Hermione thì thầm. Ron dẫn đầu đi tới đại sảnh đường. Harry dừng lại trên ngưỡng cửa. Những dãy bàn của các nhà không còn nữa và căn phòng đông đúc. Những người còn sống sót đứng tụm lại thành từng nhóm, tay họ quàng lên cổ nhau. Những người bị thương đang được bà Pomfrey và một nhóm phụ tá cứu chữa trên một cái bục cao. Trong số những người bị thương có thầy Firenze. Hông của thầy đã đổ máu, và thầy nằm đó, run rẩy, không sao đứng dậy nổi. Những người đã chết nằm thành một hàng ở giữa đại sảnh đường. Harry không thể nhìn thấy thi thể Fred bởi vì cả gia đình đang vây quanh anh. George đang quỳ ở phía đầu Fred, bà Weasley nằm vắt ngang qua ngực Fred, thân thể của bà run lên. Ông Weasley vỗ về mái tóc bà trong khi nước mắt ông ràn rụa tuôn xuống má. Không nói một lời với Harry, Ron và Hermione bước đi. Harry thấy Hermione đi đến bên cạnh Ginny và ôm dỗ cô bé, mặt cô bé hãy còn sưng húp và lem luốc. Ron đến bên cạnh anh Bill, chị Fleur, và anh Percy; anh vòng tay ôm lấy vai Ron. Khi Ginny và Hermione đi đến gần những người khác trong gia đình, Harry nhìn được rõ ràng hơn những thi thể nằm cạnh Fred. Thầy Remus và cô Tonks, nhợt nhạt, im lìm và có vẻ thanh thản, dường như đang ngủ bên dưới trần nhà được ếm bùa đen thăm thẳm. Đại sảnh đường dường như bay mất, trở nên nhỏ hơn, co lại, khi Harry lảo đảo lùi ra khỏi ngưỡng cửa. Nó không sao thở được. Nó không thể chịu đựng nổi việc nhìn bất cứ thi thể nào khác, để xem ai nữa đã chết vì nó. Nó không thể chịu đựng nổi việc đến gặp gia đình Weasley, không thể nào nhìn vào mắt họ, khi mà, nếu nó nộp mạng ngay từ đầu, thì có lẽ Fred đã không phải chết... Nó quay đi và chạy lên cầu thang cẩm thạch. Thầy Lupin, cô Tonks... Nó ước sao đừng có cảm xúc nữa... Nó ước sao nó có thể moi trái tim nó ra, móc gan ruột nó ra, mọi thứ đang gào thét bên trong người nó... Tòa lâu đài hoàn toàn trống rỗng; ngay cả những con ma cũng gia nhập đám đông than khóc trong Đại Sảnh Đường. Harry chạy không ngừng, nắm chặt cái hũ pha lê đựng những suy nghĩ cuối cùng của thầy Snape, và nó chỉ chạy chậm lại khi tới được tượng đá canh gác căn phòng hiệu trưởng. "Mật khẩu?" "Thầy Dumbledore!" Harry nói mà không nghĩ ngợi gì hết, bởi vì đó là người nó đang mong mỏi được gặp, và nó ngạc nhiên thấy tượng đá xịch qua một bên để lộ cái cầu thang xoắn đằng sau cái cửa. Nhưng khi Harry xông vào căn phòng hình tròn, nó nhận thấy một sự thay đổi. Những bức chân dung treo trên những bức tường xung quanh đều trống rỗng. Không còn một vị hiệu trưởng nào còn ở đó để gặp nó; tất cả dường như đã dọn đi, chen chúc vô những bức tranh viền quanh tòa lâu đài để từ đó họ có thể nhìn được rõ chuyện gì đang xảy ra. Harry liếc không chút hi vọng vào cái khung trống của bức tranh cụ Dumbledore treo ngay đằng sau chiếc ghế của hiệu trưởng, rồi nó quay lưng lại bức tranh. Cái tưởng ký bằng đá nằm trong cái ngăn tủ như trước giờ nó vẫn ở đó. Harry nhấc cái Tưởng ký đặt lên bàn và đổ ký ức của thầy Snape vào cái chậu rộng có khắc những ký hiệu Rune quanh mép chậu. Trốn vào đầu óc của một người khác sẽ là một sự khuây khoả đầy ân phước... Không có suy tư nào cho dù là do thầy Snape để lại có thể khốc liệt hơn suy nghĩ của chính nó. Những mảng ký ức cuộn xoáy, trắng bạc, lạ lùng, và không chút ngại ngùng, với tâm trạng bất cần bất chấp, như thể điều này sẽ làm dịu được nỗi đau buồn đang hành hạ, Harry lao xuống. Nó rơi xuống, đâm đầu vào ánh sáng mặt trời, và chân nó cạm được mặt đất ấm áp. Khi đúng thẳng lên, nó thấy mình đang ở trong một sân chơi gần như hoang vắng. Một ống khói khổng lồ nổi lên trên đường chân trời xa xa. Hai cô bé đang chơi đánh đu dây, và một cậu bé ốm nhom đang rình xem ở đằng sau một lùm cây rậm rạp. Mái tóc đen của cậu bé quá dài và nó ăn mặc áo nọ quần kia trật rơ đến nỗi có vẻ như cố tình: quần bò ngắn cũn cỡn, áo khoác bự quá khổ luộm thuộm rất có thể từng thuộc về một người đàn ông trưởng thành, và cái áo sơ mi lùng phùng như kiểu áo bà bầu rất ư kỳ cục. Harry đi tới gần cậu bé hơn. Snape trông có vẻ chỉ chín hay mười tuổi là cùng, vàng ủng, nhỏ thó, khẳng khiu. Trên gương mặt của thằng nhỏ bộc lộ niềm ham muốn không che đậy khi nó ngắm cô gái nhỏ hơn trong hai cô gái đánh đu mỗi lúc một cao hơn cô chị. "Lily, đừng làm vậy!" Cô chị hét lên. Nhưng cô bé đã thả cái đu ra khi đu lên tới đỉnh của vòng cung và bay vào không khí, bay theo nghĩa đen hoàn toàn, tự phóng mình lên trời và ré lên cười thật to, và thay vì té nhào lên nền sân chơi tráng nhựa, cô bé bay vút lên như nghệ sĩ nhào lộn trên không, lượn ở trên cao quá lâu và đáp xuống đất quá ư nhẹ nhàng. "Má đã biểu em không làm vậy mà!" Petunia ngừng đu bằng cách lê gót dép của cô bé trên mặt đấp, gây ra tiếng cà nghiến rào rạo, rồi nhảy dựng lên, chống hai tay lên hông. "Má nói em không được phép, Lily!" "Nhưng mà em có sao đâu," Lily nói, vẫn còn cười khúc khích. "Chị Tuney, coi nè. Coi em có thể làm được gì nè." Petunia liếc nhìn quanh. Sân chơi không có ai khác ngoại trừ hai chị em tụi nó và Snape, mặc dù hai cô bé không biết Snape có mặt. Lily đã lượm lên một đoá hoa rụng từ bụi cây mà Snape núp phía sau, Petunia đi tới, rõ ràng là bị giằng xé giữa tánh tò mò và ý muốn phản đối. Lily đợi Petunia đi đến gần vừa đủ để có thể nhìn rõ mới xoè bàn tay của cô bé ra. Bông hoa nằm trong lòng bàn tay, cánh hoa mở ra rồi xếp lại, giống như một con sò nhiều môi kì quái. "Thôi đi!" Petunia thét. "Nó đâu có hại tới chị," Lily nói, nhưng cô bé nắm bàn tay có đóa hoa lại và liệng nó xuống đất. "Như vậy không phải," Petunia nói, nhưng ánh mắt cô bé dõi theo đường bay của cánh hoa xuống mặt đất rồi nấn ná trên cánh hoa. "Em làm cách nào thế?" cô bé nói thêm, và trong giọng nói của cô bé có niềm ham muốn rõ ràng. "Rõ rành rành nhé!" Snape nói, không thể tự kiềm chế lâu hơn nữa, bèn nhảy ra từ sau bụi cây. Petunia hét toáng lên và chạy lùi lại về mấy cái đu dây, nhưng Lily, mặc dù ngạc nhiên, vẫn đứng yên tại chỗ. Snape dường như hối tiếc về sự xuất hiện của mình. Một màu hồng nhàn nhạt ửng lên đôi má vàng vọt khi cậu bé nhìn Lily. "Cái gì rõ rành rành?" Lily hỏi. Snape có một vẻ hồi hộp căng thẳng. Liếc chừng Petunia ở đằng xa, lúc này đang do dự bên cạnh mấy cái đu dây, cậu bé hạ giọng nói, "Tao biết mày là ai." "Bạn muốn nói gì?" "Mày là... bạn là một phù thuỷ," Snape thì thầm. Cô bé có vẻ tự ái. "Nói vậy với người ta hổng có lịch sự!" Cô bé quay đi, hỉnh mũi lên trời, và đĩnh đạc đi về phía chị mình. "Không!" Snape nói. Bây giờ cậu bé đã đỏ mặt, Harry tự hỏi tại sao cậu ta không cởi cái áo rộng rinh mắc cười ra, trừ khi vì lí do cậu không muốn lộ ra cái áo bà bầu bên trong. Cậu bé chất chới đuổi theo hai cô bé, trông như một con dơi hết sức lố bịch, giống y chang khi cậu đã lớn. Hai chị em chú ý đến cậu bé, đoàn kết lại trong bất đồng, cả hai, mỗi người một bên, níu lấy hai cây cột của cái đu dây, như thể đó là nơi an toàn trong trò đuổi bắt. "Thật mà," Snape nói với Lyli. Bạn là phù thuỷ. Tôi đã xem bạn nãy giờ. Nhưng như vậy không có gì sai trái hết. Má tôi là phù thuỷ, và tôi là pháp sư." Tiếng cười của Petunia nghe như nước lạnh tạt vào mặt. "Pháp sư!" Cô bé ré lên, lấy lại lòng can đảm sau khi ra khỏi cơn hốt hoảng trước sự xuất hiện bất ngờ của cậu bé. "Tao biết mày là ai rồi. Mày là thằng ranh con nhà Snape! Sống ở cuối Đường Bàn Xoay bên bờ sông," cô bé nói với Lily, và giọng nói của Petunia cho thấy rõ ràng cô bé coi cái địa chỉ đó như một thứ mạt rệp. "Tại sao mày rình tụi tao?" "Đâu có rình," Snape nói, nóng bức, khó chịu và đầu tóc dơ hầy trong ánh nắng rực rỡ. "Mà dù gì đi nữa cũng đâu ai thèm rình mày," cậu bé nói thêm một cách hằn học. "Mày là một đứa Muggle." Mặc dù hiển nhiên Petunia không hiểu từ đó, nhưng cô bé khó mà hiểu sai giọng nói. "Lily đi thôi, tụi mình về đi!" Cô bé nói giọng the thé. Lily nghe theo lời chị ngay, quắc mắt nhìn Snape trước khi bỏ đi. Cậu bé đứng nhìn theo hai chị em đi qua cánh cổng sân chơi, và Harry, kẻ duy nhất còn lại để quan sát cậu bé, nhận ra nỗi thất vọng cay đắng của Snape, và hiểu Snape lên kế hoạch vụ làm quen này khá lâu, mà rồi tất cả diễn ra trật chìa hết... Cảnh này tan biến, và Harry chưa kịp nhận ra thì một khung cảnh mới đã hiện ra quanh nó. Bây giờ nó ở trong một khóm cây nhỏ. Nó có thể thấy dòng sông dưới ánh mặt trời lấp lánh bên kia những thân cây. Những bóng cây tỏa ra tạo thành một bóng râm xanh rì mát rượi. Hai đứa trẻ con ngồi xếp bằng đối diện nhau trên mặt đất. Lúc này Snape đã dẹp cái áo khoác đi; trong bóng râm, cái áo bà bầu của nó coi bộ bớt độc đáo. "... và Bộ có thể trừng phạt bồ nếu bồ làm pháp thuật bên ngoài trường, bồ sẽ nhận được thư gọi nhập học." "Nhưng mình vẫn làm phép thuật bên ngoài trường mà!" "Tụi mình thì được. Tụi mình chưa có đũa phép. Họ tha cho bồ khi bồ là con nít và không kìm được phép thuật, để nó xì ra. Nhưng khi bồ mười một tuổi," cậu bé gật đầu một cách trịnh trọng, "và họ bắt đầu huấn luyện bồ thì bồ phải cẩn thận." Im lặng một chút. Lily đã lượm lên một nhánh cây con vừa rớt xuống và khoắng nó trong không khí, và Harry biết cô bé đang tưởng tượng ra những tia sáng loé lên từ nhánh cây con. Sau đó cô bé buông rơi nhánh cây, chồm về phía cậu bé và nói, "Chuyện có thật, phải không?" Không phải chuyện nói chơi chứ? Chị Petunia nói bồ chỉ xạo mình mà thôi. Chị Petunia nói chẳng có trường Hogwarts gì ráo. Nó có thật không?" "Nó có thật đối với tụi mình," Snape nói. "Không thật đối với chị ấy. Nhưng tụi mình sẽ nhận được thư, bồ và mình." "Thiệt không?" Lily thì thầm. "Chắc chắn," Snape nói. "Nhưng bồ là phù thủy gốc Muggle nên sẽ có người của trường đến giải thích cho ba má bồ." "Làm phù thuỷ gốc Muggle thì có gì khác không?" Snape ngập ngừng. Đôi mắt đen của cậu bé, tha thiết nồng nàn trên vẻ mặt ủ dột xanh xao, chuyển động trên gương mặt tai tái và mái tóc đỏ sậm. "Không," cậu bé nói, "chẳng có gì khác cả." "Hay quá," Lily nói, nhẹ nhõm. Rõ ràng là cô bé lo lắng nãy giờ. "Bồ có cả đống pháp thuật," Snape nói. Mình thấy mà. Lúc nào mình cũng để ý xem bồ..." Giọng của cậu bé xa dần; cô bé không con lắng nghe nữa, mà đã duỗi dài ra trên nền đất đầy lá phía trên đầu. Cậu bé nhìn cô bé đầy ao ước như khi cậu nhìn cô bé trong sân chơi. "Ở nhà bồ dạo này ra sao?" Lily hỏi. Một vết hằn nhỏ xuất hiện giữa hai mắt cậu bé. "Khoẻ," cậu nói. "Họ không còn cãi nhau nữa hả?" "À còn, họ còn cãi nhau," Snape nói. Nó hốt một nắm lá rồi bắt đầu xé lá tả tơi, dường như cũng chẳng ý thức được là mình đang làm gì. "Nhưng mà cũng chẳng bao lâu nữa là mình sẽ đi." "Ba bồ có thích pháp thuật không?" "Ổng không thích bất cứ điều gì cho lắm," Snape nói. "Seveus?" Một nụ cười nhỏ làm méo đi cái miệng của Snape khi cô bé gọi tên nó. "Hả?" "Kể lại ình nghe về bọn Giám ngục đi." "Bồ muốn biết về bọn chúng để làm gì?" "Nếu mình sử dụng pháp thuật bên ngoài trường..." "Họ sẽ không bao giờ giao bồ cho bọn giám ngục vì chuyện đó đâu! Bọn giám ngục chỉ giành cho những kẻ làm những chuyện thật tồi tệ kia. Bọn chúng canh giữ nhà tù phù thuỷ Azkaban. Bồ sẽ không có chuyện kết thúc đời ở Azkaban đâu, bồ quá..." Cậu bé đỏ mặt tía tai và xé te tua thêm nhiều chiếc lá khác. Đột nhiên có tiếng xào xạc khe khẽ sau lưng Harry khiến nó quay lại: Petunia, núp đằng sau một thân cây, bị mất thăng bằng. "Chị Tuney!" Lily kêu lên, trong giọng nói của cô bé vừa có cả sự ngạc nhiên vừa có cả sự chào mừng, nhưng Snape thì đứng phắt dậy. "Bây giờ thì ai là kẻ rình rập hả? Cậu bé hét lên. "Mày muốn gì?" Petunia nín thở, hoảng hồn vì bị bắt quả tang. Harry có thể thấy cô bé đang nặn óc ra điều gì đó thật xúc phạm để nói. "Mà dù gì đi nữa, mày đang mặc cái gì vậy?" Cô bé xỉa tay vào ngực Snape. "Cái áo bầu của má mày hả?" Một tiếng rắc vang lên. Một cành cây trên đầu Petunia rớt xuống. Lily gào lên, Cành cây rơi trúng vai Petunia, cô bé lảo đảo lùi lại và bật khóc. "Chị Tuney!" Nhưng Petunia đang bỏ chạy. Lily xấn tới Snape. "Bồ gây ra chuyện đó hả?" "Không," trông cậu bé có vẻ vừa thách thức vừa sợ hãi. "Bồ làm chuyện đó!" Cô bé lùi ra xa khỏi cậu bé. "Chính bồ! Bồ đã hại chị ấy!" "Không... không mình không làm mà!" Nhưng lời cuối đó không thuyết phục được Lily. Sau khi ném lại ánh mắt rực lửa cuối cùng, cô bé chạy ra khỏi khóm cây nhỏ, đuổi theo cô chị, và trông Snape thiệt là bối rối, khổ sở... Và cảnh lại đổi. Harry nhìn quanh. Nó đang ở sân ga số chín ba phần tư, và Snape đang đứng bên cạnh nó, hơi khòm khòm, kế bên một người đàn bà nét mặt chua cay, gương mặt thỏn mỏn, hốc hác, giống y chang Snape. Cậu bé đang nhìn đăm đăm một gia đình bốn người cách đó không xa. Hai cô bé đứng hơi xa cha mẹ. Lily dường như đang năn nỉ chị. Harry tới gần hơn để lắng nghe. "... em rất tiếc, chị Tuney, em tiếc thiệt mà! Chị nghe em nè..." Cô bé chụp bàn tay của chị và nắm chặt, mặc dù Petunia cố gắng giật tay lại. "Có thể khi em đến đó... đừng, nghe em nè, chị Tuney! Có thể khi em đến đó rồi, em sẽ gặp giáo sư Dumbledore và năn nỉ thầy đổi ý!" "Chị không - muốn - đi!" Petunia nói, và cô bé giằng bàn tay ra khỏi nắm tay của đứa em. "Em tưởng chị muốn đi tới một lâu đài ngu ngốc nào đó để trở thành một..." Đôi mắt xanh xám của cô bé đảo quanh sân ga, nhìn từ mấy con mèo kêu meo meo trên tay chủ, đến mấy con cú vỗ cánh và rúc lên từng chặp với nhau trong mấy cái chuồng, đến học sinh mà một số đã mặc áo chùng dài màu đen, đang chất mấy cái rương lên đoàn tàu lửa màu đỏ tía, hay đang chào hỏi lẫn nhau bằng những tiếng reo mừng rỡ sau một mùa hè xa cách. "... em tưởng chị muốn trở thành một... một mụ đồng bóng à?" Mắt Lily nhòa lệ khi Petunia giật được bàn tay ra. "Em không phải đồng bóng," Lily nói. "Nói vậy thì độc miệng quá." "Đó là chỗ em đang tới," Petunia nói giọng nhấn nhá. "Một cái trường đặc biệt cho bọn đồng bóng. Em và thằng Snape đó... đồ quái dị, hai đứa tụi bay là thứ đồ đó. Cũng hay là tụi bay bị tách ra khỏi người bình thường. Để tụi này được yên thân." Lily liếc về phía cha mẹ mình, hai người đang nhìn quanh sân ga với vẻ khoái trá hết sức, tận hưởng khung cảnh sân ga. Rồi cô bé quay lại nhìn chị mình, cô bé nhỏ giọng xuống nhưng dữ dội. "Chị đâu có nghĩ đó là một cái trường đồng bóng khi chị viết thư cho cụ hiệu trưởng xin cụ nhận chị vào trường." Petunia trở nên đỏ tía. "Xin hả? Tao đâu có xin!" "Em thấy có thư trả lời của cụ. Thiệt là tử tế." "Lẽ ra mày không nên đọc..." Petunia thì thào, "đó là thư riêng của tao... sao mày dám...?" Lily tự tố cáo mình khi liếc nửa chừng về phía Snape đứng gần đó. Petunia thở hổn hển. "Thằng ranh đó tìm ra! Mày với thằng đó đã lẻn vô phòng tao! "Không... không phải lẻn vô..." Giờ thì Lily biện bạch. "Severus thấy cái bao thư, và nó không tin được là một Muggle có thể liên lạc được với trường Hogwarts, chỉ có vậy! Nó nói chắc phải có phù thuỷ bí mật làm việc ở bưu điện để lo việc..." "Rõ ràng là bọn phù thuỷ chõ mũi vô mọi nơi! Petunia nói, lúc này cô bé đã tái mặt cực độ cũng như lúc nãy đỏ mặt. "Đồng bóng!" Petunia nhổ vào đứa em, rồi ngoe nguẩy đi nhanh về chỗ cha mẹ đứng. Cảnh lại tan biến đi. Snape đang vội vã đi dọc hành lang của con tàu tốc hành Hogwarts khi tàu chạy xình xịch qua miền thôn dã. Cậu bé đã mặc áo chùng đồng phục của trường, có lẽ là cơ hội đầu tiên cậu được cởi bỏ quần áo Muggle khủng khiếp. Cuối cùng cậu bé ngừng lại bên ngoài một buồng tàu mà trong đó đã có một nhóm nam sinh quậy đang trò chuyện ầm ĩ. Ngồi thu lu trong cái ghế ở một góc gần cửa sổ là Lily, gương mặt cô bé ép vào kiếng cửa sổ. Snape đẩy cửa buồng ra và ngồi xuống đối diện với Lily. Cô bé liếc cậu ta một cái rồi lại nhìn ra cửa sổ. Cô bé khóc từ nãy đến giờ. "Tôi không muốn nói chuyện với trò," cô bé nói giọng tấm tức. "Sao lại không?" "Chị Tuney gh... ghét tôi. Bởi vì tụi mình đã thấy lá thư cụ Dumbledore gửi tới." "Thì sao?" "Thì chị ấy là chị của tôi!" "Nó chỉ là một..." Cậu bé vội ghìm lời lại; Lily, mải lo tìm cách chùi nước mắt nên không để ý, đã không nghe câu nói cuối của cậu bé. "Nhưng tụi mình đang lên đường!" Cậu bé nói, không thể nào dằn xuống sự hồ hởi trong giọng nói. "Vậy đó! Tụi mình đang đến trường Hogwarts!" Cô bé gật đầu, lau nước mắt, tuy nhiên cô bé hơi mỉm cười. "Bồ sẽ được vô nhà Slytherin," Snape nói, lên tinh thần khi thấy cô bé rạng rỡ lên một tí. "Slytherin hả?" Một đứa trong đám con trai ngồi chung buồng tàu, chẳng để ý gì đến cả Lily lẫn Snape cho tới tận lúc đó, khi nghe cái tên đó mới ngoảnh đầu nhìn quanh, và Harry, nãy giờ tập trung sự chú ý hoàn toàn vào hai đứa trẻ ngồi bên cửa sổ, bỗng nhận ra cha nó: mảnh khảnh, tóc đen như Snape, nhưng ra cái vẻ được-chăm-sóc-chu-đáo khó nói rõ, thậm chí được cưng chiều, mà rõ ràng là Snape không có. "Ai muốn vô nhà Slytherin? Tao nghĩ tao phải bỏ ra thôi, mày thấy sao? James hỏi cậu bé đang ngồi uể oải trên băng ghế đối diện mình, và Harry sửng sốt nhận ra đó là chú Sirius. Sirius không mỉm cười. "Cả gia đình tao đều vô nhà Slytherin," cậu bé nói. "Mèn ơi," James nói, "vậy mà tao thấy mày có vẻ chơi được!" Sirius nhe răng cười. "Biết đâu tao sẽ phá lệ. Nếu mày được quyền lựa chọn thì mày sẽ vô nhà nào?" James vung lên một lưỡi gươm vô hình. "Gryffindore, nơi ngụ trái tim dũng cảm. Như ba tao." Snape xì ra một âm thanh miệt thị. James quay sang cậu bé. "Có vấn đề với chuyện đó à?" "Không," Snape nói, mặc dù cái giọng khinh khỉnh của cậu ta nói ngược lại. "Nếu mày khoái vai u thịt bắp hơn trí tuệ..." "Chứ mày hy vọng mày vô nhà nào, vì coi bộ mày không có cả hai điều đó?" Sirius chợt xen ngang. James rống lên cười. Lily ngồi thẳng lên, mặt hơi bừng đỏ, và nhìn từ James qua Sirius với vẻ không ưa. "Đi thôi, Severus, tụi mình đi kiếm một buồng khác." "Ôôôôôôo..." James và Sirius nhái giọng cao của cô bé; James cố tình vấp vào Sirius khi đi ngang qua. "Lát gặp nha, Snivellius!" Một giọng nói vang to khi cánh cửa buồng đóng sập lại... Cảnh lại tan biến đi một lần nữa... Harry đang đứng ngay bên cạnh Snape khi cùng hướng về những dãy bàn dài của các nhà được thắp đèn cầy, viền quanh những cái bàn là những gương mặt cực kì chăm chú. Lúc đó giáo sư McGonagoll gọi, "Evan, Lily!" Harry nhìn theo má nó đi tới trên đôi chân run rẩy và ngồi xuống trên cái ghế đẩu lung lay. Giáo sư McGonagoll thả chiếc Nón phân loại lên đầu cô bé, và cái nón chạm vào mái tóc đỏ sậm của cô bé chưa tới một giây đã hô lên: "Gryffindore!" Harry nghe Snape thốt ra một tiếng rên khẽ. Lily giở nón ra, đưa lại cho giáo sư McGonagoll, rồi vội vàng đi về phía đám học sinh nhà Gryffindore đang reo hò, nhưng vừa đi, Lily vừa liếc lại ngó Snape, và trên gương mặt cô bé thoáng một nụ cười buồn. Harry thấy Sirius nhích băng ghế lên để chừa chỗ cho Lily. Cô bé nhìn Sirius, rồi dường như nhận ra đó là đứa đã gặp trên tàu, cô bé bèn khoanh tay lại, và cương quyết quay lưng với cậu ta. Cuộc điểm danh tiếp tục. Harry theo dõi Lupin, Pettigrew, và ba nó đi về phía Lily và Sirius ở dãy bàn nhà Gryffindore. Cuối cùng, khi chỉ còn một tá học sinh còn chờ phân loại, Giáo sư McGonagoll gọi tên Snape. Harry đi cùng cậu bé đến cái ghế đẩu, nhìn cậu bé đặt cái nón lên đầu mình. "Slytherin!" Cái Nón hô lên. Và Severus Snape đi về phía bên kia của Đại Sảnh Đường, cách xa Lily, đến nơi học sinh nhà Slytherin đang chào mừng cậu, nơi Lucius Malfoy, huy hiệu Huynh trưởng lấp lánh trên ngực, vỗ nhè nhẹ lên lưng Snape khi cậu bé ngồi xuống bên cạnh anh ta... Và cảnh lại thay đổi... Lily và Snape đang đi dạo ngang qua sân lâu đài, rõ ràng là đang cãi nhau. Harry vội vàng đuổi theo kịp họ để nghe lỏm. Khi đến gần hai người, nó nhận ra cả hai đã cao hơn biết chừng nào. Dường như dăm ba năm đã trôi qua kể từ ngày họ đội cái nón phân loại... "... tưởng tụi mình coi nhau như bạn bè chứ?" Snape đang nói. "Bạn thân nhất chứ?" "Đúng vậy, Sev à, nhưng mình không thích một số người mà bồ đàn đúm! Mình xin lỗi, nhưng mình ghê tởm Avery và Mulciber! Mulciber! Bồ thấy gì ở hắn, hả Sev, hắn khiến mình ghê tởm đến sởn gai ốc! Bồ có biết hắn đã tính làm gì Mary Macdonald ngày hôm kia không?" Lily đã đến bên một cây cột và đứng tựa lưng vào đó, ngước nhìn lên gương mặt gầy gầy tai tái. "Có gì đâu," Snape nói. "Một trận cười, chỉ vậy thôi..." "Đó là nghệ thuật hắc ám, và nếu bồ cho đó là chuyện mắc cười..." "Vậy chứ cái trò Potter và đám bạn nó làm thì sao?" Snape hỏi gặng lại. Mặt anh chàng đỏ lên khi nói điều này, dường như anh chàng không thể nào giữ nổi giận hờn lại được trong lòng. "Potter thì mắc mớ gì tới chuyện này chớ?" Lily nói. "Tụi nó lẻn ra ngoài ban đêm. Thằng Lupin có cái gì đó kì quái. Nó cứ đi đâu hoài vậy?" "Bạn ấy bệnh," Lily nói. "Họ nói bạn ấy bệnh..." "Mỗi tháng khi trăng tròn à?" Snape nói. "Mình biết lý thuyết của bồ," Lily nói, giọng cô bé nghe lạnh lùng. "Nhưng dù sao thì mắc gì mà bồ bị họ ám ảnh dữ vậy? Mắc gì bồ bận tâm chuyện họ làm gì vào ban đêm chớ?" "Mình chỉ cố gắng chỉ cho bồ thấy tụi nó không phải là những kẻ tuyệt vời như mọi người có vẻ cho là vậy." Sự dữ dội trong ánh mắt chòng chọc của anh chàng làm cô bé đỏ mặt. "Dù sao, họ không dùng Nghệ thuật Hắc ám," cô bé hạ giọng. "Và bồ đang trở nên vô ơn hết sức. Mình đã nghe chuyện xảy ra vào đêm kia. Bồ lẻn xuống đường hầm đó qua ngả cây Liễu roi, và James đã cứu mạng bồ ra khỏi cái gì đó ở dưới đó..." Toàn bộ gương mặt của Snape méo mó và anh chàng lắp bắp, "Cứu mạng? Cứu mạng? Bồ cho là hắn đóng vai người hùng hả? Hắn cũng cứu cái mạng hắn và bạn bè hắn! Bồ đừng có mà... mình sẽ không cho phép bồ..." "Cho phép? Cho phép tôi à?" Đôi mắt xanh biếc sáng rực của Lily quắc lên. Snape nhượng bộ ngay tức thì. "Mình không có ý... Mình chỉ không muốn bồ bị nó lừa... nó mê bồ, James Potter mê bồ!" Những lời đó dường như vuột ra ngược lại ý chí của anh chàng. "Và nó đâu có... mọi người tưởng... anh hùng Quidditch vĩ đại..." Nỗi cay đắng và ganh gét của Snape khiến cho anh chàng không còn nói năng mạch lạc được nữa, và chân mày Lily càng lúc càng nhướn cao lên trên vầng trán của cô bé. "Mình biết James Potter là một kẻ khoác lác kiêu căng," cô bé nói, cắt ngang lời Sanpe. "Mình không cần bồ bảo cho biết điều đó. Nhưng sáng kiến khôi hài của Mulciber và Avery thì quá ác độc. Ác độc, Sev à. Mình không hiểu tại sao bồ có thể làm bạn với chúng." Harry không chắc Snape có để tai nghe những lời chỉ trích của Lily đối với Mulciber và Avery hay không. Ngay cái lúc mà cô bé mạ lị James Potter, toàn cơ thể Snape đã xả hết căng thẳng, và khi hai người cùng sóng bước đi, bước chân thơ thớ của Snape nhún nhẩy điệu mới... Và cảnh lại tan biến... Harry thấy lại cảnh Snape rời Đại Sảnh Đường sau khi thi xong môn Phòng chống Nghệ thật Hắc ám trong kì thi Phù thuỷ Thường đẳng, theo dõi anh chàng đi lang thang ra khỏi lâu đài và tình cờ lạc vào chỗ bên dưới cây sồi nơi James, Sirius, Lupin và Pettigrew ngồi cùng với nhau. Nhưng lần này Harry đứng xa xa, bởi vì nó đã biết chuyện gì xảy ra sau khi James treo ngược Severus lên không trung và mắng nhiếc anh ta; nó biết họ đã làm gì, và nó không vui thích gì mà nghe lại... Nó nhìn khi Lily đi tới chỗ nhóm bốn người và đứng ra bênh vực Snape. Nó nghe vẳng xa xa tiếng Snape, trong cơn giận giữ và tủi nhục, đã quát Lily cái từ không thể nào tha thứ, "Máu bùn!" Cảnh lại đổi... "Mình xin lỗi." "Tôi không bận tâm." "Mình xin lỗi mà!" "Đừng tốn hơi." Lúc đó ban đêm. Lily, trong bộ áo đầm ngủ, đứng khoanh tay trước bức chân dung của bà béo, ở cửa vào Tháp Gryffindore. "Tôi chỉ ra đây vì Mary nói với tôi là anh dọa sẽ ngủ tại đây." "Mình nói thật. Mình sẽ làm vậy. Mình không hề muốn gọi bồ là Máu bùn, chẳng qua..." "Lỡ lời chứ gì?" Trong giọng nói của Lily không có chút thương hại nào hết. "Quá trễ rồi. Tôi đã kiếm cớ xí xoá cho anh suốt bao nhiêu năm qua. Không đứa nào trong đám bạn bè tôi có thể hiểu nổi tại sao tôi còn nói chuyện được với anh. Anh và lũ bạn Tử Thần Thực Tử quí báu của anh - Anh thấy đó, anh thậm chí còn không thèm chối bỏ điều đó! Anh thậm chí còn không thèm chối rằng điều đó là mục tiêu cả lũ các anh nhắm tới! Anh sốt ruột đầu quân cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó lắm hả?" Snape mở miệng, rồi ngậm miệng không nói được lời nào. "Tôi không thể giả đò nữa. Anh đã chọn con đường của anh, tôi sẽ chọn con đường của tôi." "Không... hãy nghe mình, mình không có ý..." "...gọi tôi là Máu bùn hả? Nhưng anh gọi tất cả những người có huyết thống như tôi là Máu bùn, Severus à. Thì tôi có khác gì chứ?" Anh chàng khó khăn tìm cách nói, nhưng cô bé đã ném lại ánh mắt khinh miệt, quay lưng lại và trèo qua cái lỗ chân dung... Cái hành lang tan biến đi, và cảnh trí mất một thời gian dài hơn một tí để tái lập lại: Harry dường như bay qua nhiều hình thể và màu sắc chuyển đổi liên tục cho đến khi chung quanh nó rắn trở lại và nó đứng trên một đỉnh đồi, trơ trụi và lạnh lẽo trong bóng tối, gió hú qua những cành cây chỉ còn thưa thớt lá. Chàng trai Snape trưởng thành thở hổn hển, đứng tại chỗ nhìn quanh, tay nắm chặt cây đũa phép, chờ đợi điều gì đó hay ai đó... Nỗi sợ của anh ta lây sang cả Harry, cho dù nó biết là nó không thể bị nguy hiểm, vậy mà nó cũng ngoảnh ra nhìn sau, tự hỏi Snape đang chờ đợi cái gì... Lúc đó một tia sáng hình răng cưa trắng xoá chói loà bay xuyên qua không khí. Harry tưởng là tia chớp, nhưng Snape đã vội quì xụp xuống và cây đũa phép đã bị văng ra khỏi tay. "Đừng giết tôi!" "Ta không có ý đó." Bất kỳ âm thanh nào từ việc độn thổ của cụ Dumbledore cũng bị tiếng gió hú qua cành cây dìm át. Cụ đứng trước mặt Snape, áo chùng phần phật quanh mình, và gương mặt cụ được soi tỏ bên dưới bằng ánh sáng do cây đũa phép của cụ phát ra. "Sao, Severus?" Chúa tể Hắc ám gửi thông điệp gì cho ta?" "Không... không thông điệp gì cả... Tôi tự ý đến đây." Snape đang vặn vẹo hai bàn tay. Anh ta có vẻ hơi điên với mái tóc đen rối bời tung bay quanh khuôn mặt. "Tôi... tôi đến để cảnh báo... không, để yêu cầu... xin..." Cụ Dumbledore khẽ vẫy cây đũa phép. Mặc dù lá và cành vẫn còn bay bay trong làn không khí đêm xung quanh hai người, sự im lặng đã rơi xuống nơi cụ Dumbledore và Snape đứng đối diện nhau. "Một Tử Thần Thực Tử có yêu cầu gì ở ta?" "Lời... lời tiên tri... lời tiên đoán... Trelawney..." "À, phải," cụ Dumbledore nói. "Anh đã thuật lại bao nhiêu cho Voldermort?" "Mọi lời... mọi lời mà tôi nghe được!" Snape nói. "Đó là lý do - vì cái lý do đó - ngài cho là điều đó ám chỉ Lily Evans!" "Lời tiên tri không nói đến một phụ nữ," cụ Dumbledore nói. "Lời tiên tri nói tới một bé trai sanh vào cuối tháng bảy..." "Thầy biết tôi muốn nói gì mà! Ngài cho là lời tiên tri ám chỉ con trai của cô ấy, ngài sắp săn lùng cô ấy... giết hết cả nhà..." "Nếu cô ấy thân thương với anh như vậy," cụ Dumbldore nói, "chắc là Voldermort sẽ tha mạng cho cô ấy chứ? Anh không thể xin dung tha cho người mẹ để đánh đổi đứa con trai à?" "Tôi đã... đã cầu xin ngài..." "Anh khiến ta ghê tởm," cụ Dumbledore nói, và Harry chưa bao giờ nghe giọng cụ đầy khinh miệt như vậy. Snape dường như co rúm lại một chút. "Vậy là anh chẳng bận tâm gì đến cái chết của chồng và con cô ta sao? Họ cứ chết, miễn sao anh đạt được cái mà anh muốn à?" Snape không nói gì, chỉ ngước lên nhìn cụ Dumbledore. "Vậy xin hãy che giấu tất cả bọn họ," anh ta rên rỉ. "Hãy giữ cô ấy - và gia đình cô ấy - được bình an. Xin hãy làm ơn." "Và anh sẽ làm gì để đền ơn ta, hả Severus?" "Đền... đền ơn ư?" Snape há hốc miệng nhìn cụ Dumbledore kinh ngạc, và Harry chờ coi anh ta phản đối, nhưng sau một lúc lâu, anh ta nói. "Bất cứ điều gì." Đỉnh đồi mờ đi, và Harry đứng trong văn phòng của cụ Dumbledore, và có cái gì đó đang gây ra một âm thanh khủng khiếp, nghe như một con thú bị thương. Snape ngồi gục tới trước trên một cái ghế và cụ Dumbledore đứng trước anh ta, vẻ mặt khắc nhiệt. Một lát sau, Snape ngước mặt lên, trông anh ta tựa như một người đã trải qua một trăm năm đau khổ kể từ khi rời đỉnh đồi hoang nọ. "Tôi tưởng... thầy sẽ... giữ được cô ấy... bình an..." Cô ta và James đã đặt niềm tin vào nhầm người," cụ Dumbledore nói. "Cũng giống như anh thôi, Severus à. Chẳng phải anh đã hy vọng Chúa tể Voldermort sẽ tha mạng cô ấy sao?" Hơi thở của Snape yếu ớt. "Con trai cô ấy còn sống sót," cụ Dumbledore nói. Cái đầu của Snape khẽ gật như thể anh ta hất đuổi một con ruồi chán ngắt. "Con trai của cô ấy còn sống. Nó có đôi mắt của cô ấy, y chang đôi mắt của cô ấy. Ta chắc anh còn nhớ hình dạng và màu sắc đôi mắt của Lily Evans?" "ĐỪNG!" Snape rống lên. "Mất rồi... chết rồi..." "Tôi ước gì... tôi ước gì được chết..." "Và như vậy thì có lợi cho ai đâu?" cụ Dumbledore nói lạnh lùng. "Nếu anh yêu Lily Evans, nếu anh thực sự yêu cô ấy, thì con đường phía trước của anh đã rõ ràng." Snape dường như chăm chú nhìn qua làn khói mù mịt của đau thương, và lời của cụ Dumbledore có vẻ mất nhiều thời gian mới đến được tai anh ta. "Thầy... thầy muốn nói gì?" "Anh biết cô ấy chết như thế nào và tại sao. Hãy làm cho cái chết của cô ấy không vô ích. Hãy giúp ta bảo vệ đứa con trai của Lily." "Nó không cần sự bảo vệ nữa. Chúa tể Hắc ám đã tiêu rồi..." "Chúa tể Hắc ám sẽ trở lại, và khi đó Harry sẽ bị nguy hiểm khủng khiếp." Im lặng kéo dài, và Snape dần dà tự chủ lại, kiểm soát được hơi thở. Cuối cùng anh ta nói, "Hay lắm! Hay lắm. Nhưng đừng bao giờ... đừng bao giờ nói ra nhé thầy Dumbledore! Chuyện này chỉ giữa hai chúng ta mà thôi! Thề đi! Tôi không thể chịu đựng nổi... đặc biệt là con trai của Potter... tôi muốn thầy hứa!" "Ta hứa, Severus à, rằng ta sẽ không bao giờ tiết lộ điều tốt đẹp nhất của con người anh ư?" Cụ Dumbledore thở dài, nhìn xuống gương mặt đau khổ tàn khốc của Snape. "Nếu anh khăng khăng..." Văn phòng tan biến rồi tựu hình lại ngay. Snape đang đi qua đi lại trước mặt cụ Dumbledore. "... tầm thường, phách lối y như cha nó, một đứa phá nội quy có ý đồ, ham hố nổi tiếng, chơi nổi và xấc láo..." "Thầy chỉ thấy điều mà thầy muốn thấy, Severus à." Cụ Dumbledore nói mà không ngước mắt ra khỏi tờ chuyên san Biến Hình Ngày Nay. "Các thầy cô khác báo cáo là thằng nhỏ khiêm tốn, dễ thương, và ít nhiều có tài. Riêng tôi, tôi thấy nó là một đứa trẻ đáng mến." Cụ Dumbledore lật qua một trang, và nói mà không ngước nhìn lên, "Thầy nhớ canh chừng Quirrell đấy." Màu sắc xoáy như lốc, rồi tất cả tối đen, và thầy Snape cùng cụ Dumbledore đứng cách nhau một tí trong tiền sảnh, trong lúc những kẻ nấn ná ở dạ tiệc về trễ đi ngang qua hai người trên đường về phòng ngủ. "Sao?" Cụ Dumbledore hỏi nhỏ. "Dấu hiệu của Karkaroff cũng đang trở nên đậm hơn. Ông ta đang hoảng hốt, ông ta sợ bị trừng phạt; cụ cũng biết ông ta đã giúp Bộ rất nhiều sau khi Chúa tể Hắc ám sụp đổ." Snape liếc ngang gương mặt nhìn nghiêng nổi rõ sống mũi gồ của cụ Dumbledore. "Karkaroff dự định chạy trốn nếu cái dấu nóng lên." "Vậy à?" Cụ Dumbledore nói khẽ khi Fleur Delacour và Roger Davies vừa cười khúc khích từ ngoài sân đi vào. "Thầy có định trốn với ông ta không?" "Không," Snape nói, đôi mắt đen của thầy nhìn theo hai cái bóng khuất hút của Fleur và Roger. "Tôi không hèn như vậy." "Không," cụ Dumbldore đồng ý. "Thầy là một người can đảm hơn rất nhiều so với Igor Karkaroff. Thầy biết, đôi khi tôi nghĩ chúng ta Phân loại quá sớm..." Cụ bước đi, bỏ lại thầy Snape có vẻ bị xúc động sâu sắc. Và giờ đây Harry lại một lần nữa đứng trong văn phòng hiệu trưởng. Lúc đó ban đêm, và cụ Dumbledore ngồi nghiêng rồi thụp xuống chiếc ghế giống như ngai vua phía sau bàn giấy, dường như cụ đã nửa hôn mê. Bàn tay phải của cụ đã lắt lẻo một bên, cháy đen thui. Thầy Snape đang lẩm nhẩm bùa chú, chĩa cây đũa phép của thầy vào khuỷu tay của cụ Dumbledore, trong khi bàn tay phải của thầy Snape rót xuống cổ họng cụ Dumbledore một cốc chất đầy thuốc đặc vàng óng. Một lát sau, mí mắt cụ Dumbledore chớp chớp và mở ra. "Tại sao," thầy Snape nói mà không cần mào đầu. "Tại sao cụ lại đeo cái nhẫn đó? Nó có mang lời nguyền độc, chắc chắn cụ nhận ra điều đó. Tại sao lại còn đụng tới nó?" Chiếc nhẫn của Marvolo Gaunt nằm trên bàn giấy trước mặt cụ Dumbledore. Nó đã nứt bể; thanh gươm Gryffindore nằm bên cạnh chiếc nhẫn. Cụ Dumbledore cau mặt đau đớn. "Tôi... là đồ ngu. Bị cám dỗ dữ quá..." "Bị cái gì cám dỗ?" Cụ Dumbledore không trả lời. "Cụ xoay sở để về được đây là cả một phép màu!" Giọng thầy Snape nghe giận lắm. "Chiếc nhẫn đó chứa một lời nguyền có một sức mạnh phi thường, bây giờ chúng ta chỉ còn biết hy vọng kìm hãm lời nguyền đó lại thôi; hiện giờ tôi đã khoanh chặn lời nguyền đó vào một bàn tay..." Cụ Dumbledore giơ bàn tay cháy đen lên, bàn tay vô dụng, và cụ xem xét bàn tay với vẻ mặt của một kẻ được cho coi một món đồ quý hiếm ngộ nghĩnh. "Thầy chữa thiệt là giỏi, thầy Severus à. Thầy cho là tôi còn được bao lâu nữa?" Giọng của cụ Dumbledore hào hứng bắt chuyện. Không chừng cụ sắp hỏi thăm dự báo thời tiết ra sao. Thầy Snape do dự, và rồi nói, "Tôi không nói chắc. Có thể một năm. Không thể chặn lại mãi mãi tác hại một bùa chú loại đó. Cuối cùng nó sẽ lan ra, nó là thứ nguyền độc mà càng lâu dài càng độc lên." Cụ Dumbledore mỉm cười. Cái tin cụ chỉ còn sống chưa đầy một năm nữa dường như chẳng nhằm nhò gì cả hoặc chẳng phải là điều mà cụ bận tâm. "Tôi thật may mắn, cực kỳ may mắn, mà có thầy, thầy Severus à." "Giá mà cụ triệu tôi đến sớm hơn một chút, tôi đã có thể làm nhiều hơn, kéo dài thêm chút thời gian cho cụ!" Thầy Snape tức tối nói. Thầy ngó xuống chiếc nhẫn bể và thanh gươm. "Có phải là cụ nghĩ là chặt bể chiếc nhẫn có thể phá được lời nguyền?" "Đại khái như vậy... chắc là tôi lẫn rồi..." cụ Dumbledore nói. Cụ cố gắng ngồi thẳng lên trong chiếc ghế. "Chà, thiệt tình, chuyện này khiến cho vấn đề đơn giản hơn nhiều." Thầy Snape có vẻ hoàn toàn bối rối. Cụ Dumbldore mỉm cười. "Tôi đang nói tới âm mưu mà Voldermort đang bày bố quanh tôi. Cái âm mưu của hắn cho thằng nhóc Malfoy ám sát tôi. Thầy Snape ngồi xuống cái ghế Harry thường ngồi, bên kia bàn giấy đối diện cụ Dumbledore. Harry có thể thấy thầy muốn nói thêm về đề tài bàn tay bị nguyền của cụ Dumbledore, nhưng cụ Dumbledore ngăn lại bằng cách từ chối lịch sự việc thảo luận sâu thêm đề tài đó. Cau có bực bội, thầy Snape nói, "Chúa tể Hắc ám không trông mong gì Draco thành công. Đây chỉ là sự trừng phạt dành cho những thất bại trước đó của Lucius. Một sự hành hạ từ từ cha mẹ Draco, khi họ nhìn nó thất bại và trả giá." "Ngắn gọn, thằng nhóc đã được tuyên án tử hình y như tôi đây vậy," cụ Dumbledore nói. "Bây giờ tôi có nên nghĩ kẻ tất yếu nhận lãnh công việc đó, khi Malfoy thất bại, chính là thầy?" Im lặng một lúc. "Tôi nghĩ, đó là âm mưu của Chúa tể Hắc ám." "Chúa tể Voldermort thấy trước là vào một lúc nào đó trong tương lai Hắn sẽ không cần một gián điệp ở trường Hogwarts nữa hay chăng?" "Phải, hắn tin ngôi trường sẽ sớm lọt vào tay hắn." "Và nếu trường lọt vào tay hắn," cụ Dumbledore nói, có vẻ như không phải để cho riêng thầy Snape nghe, "tôi muốn thầy hứa thầy sẽ làm hết sức mình để bảo vệ học sinh trường Hogwarts nhé?" Thầy Snape gật đầu cứng ngắc. "Tốt. Bây giờ cứ vậy. Ưu tiên số một của thầy là khám phá xem Draco đang làm gì. Một thằng nhóc mười mấy tuổi hoảng sợ thì nguy hiểm đối với người khác cũng như với chính nó. Giúp đỡ và hướng dẫn nó, nó ắt chấp nhận, nó yêu mến thầy..." "... không còn nhiều nữa kể từ khi cha nó mất đặc quyền. Draco oán tôi, nó cho là tôi chiếm đoạt vị trí của cha nó." "Dù vậy, cứ cố gắng. Tôi lo lắng cho bản thân tôi không bằng lo lắng cho những nạn nhân ngẫu nhiên của bất kể âm mưu gì đó có thể xảy ra cho thằng nhóc. Cuối cùng, tất nhiên, chỉ còn một cách phải làm nếu chúng ta muốn cứu thằng nhóc khỏi con thịnh nộ của Chúa tể Voldermort." "Thầy Snape nhướn mày lên và giọng thầy mỉa mai khi thầy hỏi, "Cụ định để cho thằng nhóc giết cụ à?" "Chắc chắn là không. Chính thầy phải giết tôi." Hai người im lăng một lúc lâu, trong phòng chỉ còn vang tiếng lích kích khó chịu. Con phượng hoàng Fawkes đang gặm một tí mai mực. "Cụ có muốn tôi làm việc đó bây giờ không?" Thầy Snape hỏi, giọng thầy nặng nề nỗi trớ trêu. "Hay cụ muốn có thêm chút thời gian nữa để sáng tác bài văn mộ chí?" "Ôi, thời cơ chưa chín muồi," cụ Dumbledore nói, mỉm cười. "Tôi dám nói thời điểm sẽ tự đưa tới khi đúng thời cơ. Căn cứ vào những việc xảy ra vào đêm nay," cụ chỉ vào bàn tay teo quắt của cụ, "Chúng ta có thể chắc chắn là thời cơ đó sẽ xảy ra trong vòng một năm nữa." "Nếu cụ không ngại chết," thầy Snape nói giọng dữ dội, "thì tại sao không để Draco giết quách đi?" "Linh hồn thằng nhỏ còn chưa bị tổn thương," cụ Dumbledore nói. "Nếu chỉ tính đến việc tiện cho tôi thì tôi sẽ xé nát linh hồn đó mất." "Vậy thì linh hồn của tôi thì sao, cụ Dumbldore? Linh hồn của tôi?" "Chỉ một mình thầy biết linh hồn của thầy có bị tổn thương hay không khi giúp một ông già tránh được nỗi đau đớn và tủi nhục," cụ Dumbldore nói. "Tôi xin thầy làm giùm cái ơn lớn này, Severus à, bởi vì cái chết sẽ đến với tôi chắc chắn như đội Chudley Cannons sẽ đội bảng liên đoàn năm nay. Tôi thú nhận là tôi thà chọn một cách thoát ra nhanh chóng ít đau đớn hơn là tình cảnh nhếch nhác lằng nhằng nếu, thí dụ, Greyback nhúng tay vô - tôi nghe Voldermort chiêu mộ hắn rồi à? Hay rơi vào tay Bellatrix yêu dấu, ả khoái vờn mồi trước khi xơi." Giọng nói của cụ nhẹ tênh, nhưng đôi mắt xanh của cụ nhin xoáy vào thầy Snape như chúng đã từng xoáy vào Harry, như thể cụ thấy được cái linh hồn mà họ đang nói đến. Cuối cùng thầy Snape gật đầu một cách cứng ngắc nữa. Cụ Dumbldore có vẻ hài lòng. "Cám ơn, thầy Severus..." Văn phòng biến mất, và giờ đây thầy Snape với cụ Dumbledore đang sóng bước với nhau trong sân lâu đài vắng vẻ vào buổi chạng vạng tối. "Cụ đang làm gì với thằng nhóc Potter, vào những đêm mà hai người tự giam kín mình trong phòng?" Thầy Snape đột ngột hỏi. Cụ Dumbledore tỏ vẻ rất mệt. "Chi vậy? Thầy không định phạt nó cấm túc thêm chứ, thầy Severus? Chẳng mấy chốc thằng nhỏ sẽ bị cấm túc nhiều hơn học hành." "Nó lại y như thằng cha nó..." "Bề ngoài, có lẽ, nhưng bản chất sâu thẳm bên trong nó giống mẹ nó nhiều hơn. Tôi dành thì giờ ở bên Harry vì tôi có việc cần bàn với nó, thông tin phải cho nó biết trước khi quá muộn." "Thông tin," thầy Snape lặp lại. "Cụ tin tưởng nó... cụ không tin tưởng tôi." "Không phải là vấn đề tin tưởng. Như cả hai chúng ta đều biết, thời gian của tôi có hạn. Điều quan trọng là tôi cần cung cấp cho thằng nhỏ đủ thông tin để nó làm được điều nó cần làm." "Vậy tại sao tôi không thể có được thông tin đó?" "Tôi không thích trút hết bí mật của mình vô một giỏ, đặc biệt là cái giỏ đã mất quá nhiều thời gian đeo toòng teng trên cánh tay Chúa tể Voldermort." "Chuyện đó tôi làm theo lệnh cụ mà!" "Và thầy làm cực giỏi. Đừng nghĩ tôi đánh giá thấp mối nguy thường trực mà thầy đã tự đặt mình vào, thầy Severus à. Trao cho Voldermort cái có vẻ như là thông tin đáng giá trong khi giữ lại được những điều quan trọng là một công việc mà tôi sẽ không tin tưởng vào ai hết ngoại trừ thầy." "Vậy mà cụ tâm sự quá nhiều với một thằng nhóc không có khả năng vận dụng bế quan bí thụât, pháp thuật thì tầm thường, và nó lại có mối liên hệ trực tiếp với đầu óc Chúa tể Hắc ám!" "Voldermort sợ mối liên hệ đó,"cụ Dumbledore nói. "Cách đây không lâu hắn đã nếm được một tí cái điều có chung đầu óc với Harry thực sự có nghĩa gì đối với hắn. Đó là nỗi đau mà hắn chưa từng trải qua. Hắn sẽ không tìm cách ám ảnh Harry một lần nữa, tôi dám chắc điều đó. Ít nhất cũng không bằng cách đó." "Tôi không hiểu." "Linh hồn của Chúa tể Voldermort, do bị khiếm khuyết như vậy, không thể chịu đựng nổi sự tiếp xúc gần gũi với một linh hồn như linh hồn của Harry. Như cái lưỡi rà trên thép lạnh, như miếng thịt nướng trên lửa ngọn..." "Linh hồn à? Chúng ta đang nói về đầu óc!" "Trong trường hợp của Harry và Voldermort, nói đến cái này tức là nói đến cái kia." Cụ Dumbledore liếc nhìn quanh để yên chí là chỉ có hai người với nhau mà thôi. Lúc này họ đã đến gần Rừng cấm, nhưng không có dấu hiệu nào có ai đó ở gần họ. "Thầy Severus à, sau khi thầy giết tôi rồi..." "Cụ không chịu nói với tôi mọi điều, vậy mà cụ cứ mong tôi làm cái dịch vụ nho nhỏ đó cho cụ!" Thầy Snape càu nhàu, và lúc này cơn giận thực sự lóe lên trên gương mặt gầy gầy. "Cụ đòi hỏi quá đáng, cụ Dumbldore à, có lẽ tôi đổi ý rồi!" "Thầy đã hứa với tôi, thầy Severus à. Và nhân lúc chúng ta đang nói về dịch vụ mà thầy nợ tôi, tôi đã tưởng thầy đồng ý giám sát kỹ người bạn nhỏ Slytherin của chúng ta mà?" Thầy tỏ vẻ giận dữ, chống đối. Cụ Dumbldore thở dài. "Thầy Severus, thầy đến văn phòng tôi đêm nay vậy, lúc mười một giờ, và thầy sẽ không phàn nàn nữa là tôi đã không tin thầy..." Họ trở lại văn phòng của cụ Dumbledore, các khung của sổ tối thui, và Fawkes ngồi lặng im như thầy Snape ngồi im lặng, trong khi cụ Dumbldore đi vòng quanh thầy, nói. "Harry không được biết, cho tới lúc cuối cùng, cho tới khi cần thiết, nếu không thì làm sao nó có thể có đủ nghị lực để làm điều mà nó phải làm?" "Nhưng nó phải làm gì?" "Đó là việc giữa Harry và tôi. Bây giờ hãy nghe cho kĩ đây, thầy Severus. Sẽ đến một lúc - sau khi tôi chết - đừng cãi, đừng xen ngang! Sẽ đến một thời điểm mà Chúa tể Voldermort dường như lo sợ ạng sống của con rắn." "Con Nagini à?" Thầy Snape có vẻ kinh ngạc. "Chính xác. Nếu đến lúc mà Chúa tể Voldermort thôi sai con rắn ra ngoài làm theo lệnh hắn, mà giữ con rắn an toàn ở bên cạnh hắn dưới sự bảo vệ pháp thuật, thì tôi nghĩ, lúc đó là lúc an toàn để nói cho Harry biết." "Nói cho nó biết cái gì?" Cụ Dumbledore hít một hơi thở sâu và nhắm mắt lại. "Nói cho nó biết rằng vào cái đêm Chúa tể Voldermort toan giết nó, khi Lily đặt mạng sống của chính mình giữa Voldermort và nó như một lá chắn, Lời nguyền giết chóc đã dội ngược lại chúa tể Voldermort, và một mảnh linh hồn của Voldermort đã bị văng ra khỏi linh hồn chính và tự bám vào linh hồn sống duy nhất còn sót lại trong ngôi nhà đổ nát. Một phần của chúa tể Voldermort sống bên trong Harry, và đó chính là cái khiến cho nó có khả năng nói chuện với rắn, và có một mối liên hệ với đầu óc Chúa tể Voldermort mà nó không bao giờ hiểu được. Và khi mảnh linh hồn đó, được chúa tể Voldermort lưu tâm tới, vẫn còn bám vào Harry và được nó bảo vệ, thì Chúa tể Voldermort không thể nào chết được." Harry dường như đang nhìn hai người đàn ông từ cuối một đường hầm sâu hun hút, họ ở quá xa nó, giọng của họ vang vọng trong tai nó một cách kì quái. "Vậy là thằng nhóc... thằng nhóc phải chết à?" Thầy Snape hỏi, hoàn toàn bình thản. "Và chính Voldermort phải giết nó, Severus à. Điều đó quan trọng." Một lúc im lặng kéo dài nữa. Sau đó thầy Snape nói. "Tôi tưởng... suốt những năm đó... chúng ta bảo vệ thằng nhóc vì cô ấy. Vì Lily." "Chúng ta bảo vệ nó vì cần thiết phải dạy nó, nuôi dưỡng nó, để thử sức nó," cụ Dumbldore nói, mắt cụ vẫn còn nhắm nghiền. "Đồng thời, mối liên hệ giữa nó và Voldermort phát triển ngày càng mạnh hơn, một sự phát triển kí sinh. Đôi khi tôi nghĩ tự nó cũng nghi ngờ điều đó. Tôi biết nó, nó sẽ dàn xếp vấn đề sao cho khi nó bắt đầu lên đường đi gặp cái chết của mình, thì đó chắc chắn sẽ là kết thúc của Voldermort." Cụ Dumbledore mở mắt ra. Thầy Snape có vẻ hãi hùng. "Cụ đã giữ gìn thằng nhỏ sống còn là để nó có thể chết vào đúng thời điểm ư?" "Đừng quá xúc động, thầy Severus à. Thầy đã thấy bao nhiêu đàn ông và đàn bà chết rồi?" "Gần đây thì chỉ những ai mà tôi không cứu được thôi," thầy Snape nói. Thầy đứng lên. "Cụ đã lợi dụng tôi." "Nghĩa là sao?" "Tôi đã do thám cho cụ và dối trá vì cụ, tự đưa tôi vào mối nguy hiểm mất mạng vì cụ. Mọi điều tưởng là để giữ an toàn cho đứa con của Lily Potter. Bây giờ cụ nói với tôi là lâu nay cụ đã nuôi nó như nuôi heo chờ ngày mổ thịt..." "Nhưng chuyện này cảm động chứ, thầy Severus," cụ Dumbledore nói giọng nghiêm trang. "Rốt cuộc, thầy đã đâm ra lo lắng cho thằng nhỏ à?" "Cho nó ấy hả?" Thầy Snape hét. "Hú hồn Thần hộ mệnh!" Từ đầu cây đũa phép của thầy vọt ra một con hươu cái bạc. Con hươu đáp xuống sàn văn phòng, dội lại ngang qua văn phòng một lần, rồi phóng ra cửa sổ. Cụ Dumbledore nhìn con hươu bay đi, và khi ánh sáng óng ánh bạ của nó mất hút, cụ quay lại nhìn thầy Snape, đôi mắt cụ đầy lệ. "Bất chấp cả lúc này?" "Mọi lúc," thầy Snape nói. Và cảnh lại đổi. Giờ đây, Harry nhìn thấy thầy Snape đang nói chyện với bức chân dung của cụ Dumbledore đằng sau bàn làm việc hiệu trưởng. "Thầy sẽ phải báo cho Voldermort ngày khởi hành chính xác của Harry từ nhà dì và dượng nó," cụ Dumbledore nói. "Không làm được điều đó sẽ tăng thêm sự nghi ngờ, khi mà Voldermort tin là thầy giỏi nắm tin tức. Tuy nhiên, thầy phải gợi ý nghi trang; điều đó, tôi cho là sẽ đảm bảo được an toàn cho Harry. Thử ếm bùa lú lão Mundungus Fletcher. Và thầy Severus à, nếu thầy bị buộc dự phần vào cuộc đuổi bắt, nhớ đóng vai của mình cho thuyết phục... Tôi trông cậy nhiều vào uy tín của thầy còn được ở trong sổ vàng của Chúa tể Voldermort càng lâu càng tốt, nếu không trường Hogwarts sẽ bị rơi vào tay anh em nhà Carrow..." Giờ đây thầy Snape đang chụm đầu với lão Mundungus trong một quán rượu xa lạ, bộ mặt của Mundungus trơ trơ một cách kì quái, còn thầy Snape thì cau mày tập trung. "Ông sẽ đề nghị với Hội Phượn Hoàng," thầy Snape thì thầm. "nên dùng kế hoạch nghi trang. Thuốc đa quả dịch. Những thằng Potter giống hệt nhau. Đó là cách duy nhất có thể hiệu quả. Ông sẽ trình bày như đó là ý kiến của ông. Ông hiểu không?" "Tôi hiểu," lão Mundungus thì thào, hai con mắt lơ lơ láo láo... Giờ đây Harry đang bay cùng thầy Snape trên một cán chổi xuyên qua màn đêm đen trong lành. Nó đang bay cùng những Tử Thần Thực Tử bịt mặt khác, và phía trước nó là thầy Lupin và một Harry mà thực ra là George... Một Tử Thần Thực Tử vọt lên tới trước thầy Snape và giơ lên cây đũa phép, chĩa thẳng vào lưng thầy Lupin. "Xẻo một phần!" Thầy Snape hét. Nhưng thay vì trúng vào tay cầm đũa phép của tên Tử Thần Thực Tử, bùa chú lại đánh hụt hắn và trúng George... Và tiếp theo, thầy Snape đang quỳ trong phòng ngủ của chú Sirius. Nước mắt nhễu xuống từ chiếc mũi khoằm của thầy trong lúc thầy đọc bức thư cũ của Lily. Trang thư thứ hai chi có vẻn vẹn mấy chữ: lại có thể kết bạn với Gellert Grindelwald Phần em, em nghĩ đầu óc bà lẫn rồi! Gởi đến anh thật nhiều yêu thương. Lily Thầy Snape lấy trang thư có chữ kí và lòng yêu thương của má Lily, rồi nhét nó vô trong áo chùng của thầy. Xong thầy xé cái hình thầy đang cầm ra làm hai, để thầy giữ phần tấm hình có má Lily đang cười, liệng phần còn lại có hình của ba James và Harry xuống sàn, phía dưới những ngăn tủ kéo... Và giờ đây, thầy Snape lại đứng trong văn phòng hiệu trưởng khi cụ Phineas Nigellus hộc tốc chạy vào bức chân dung của cụ. "Thầy Hiệu trưởng Tụi nó đang cắm trại trong rừng Dean! Con Máu bùn..." "Đừng dùng chữ đó!" "... vậy thì con bé Granger, nó nói tên địa điểm khi nó mở cái túi xách ra và tôi nghe nó nói!" "Hay, hay lắm!" Bức chân dung của cụ Dumbledore đằng sau cái ghế hiệu trưởng kêu lên. "Hành động ngay, thầy Seveus, thanh gươm! Đừng quên là thanh gươm phải được trao trong hoàn cảnh có nhu cầu và có lòng dũng cảm... và Harry không được biết là chính thầy đưa nó! Nếu Voldermort đọc trí óc của Harry và biết là thầy hành động vì nó..." "Tôi biết," thầy Snape nói cụt ngủn. Thầy đến gần bức chân dung của cụ Dumbledore và kéo mép khung tranh. Bức tranh bung về phía trước, để lộ ra một lỗ hổng kín đáo phía sau, thầy lấy từ lỗ hổng đó ra thanh gươm Gryffindor. "Và cụ vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao việc trao lại thanh gươm cho thằng nhóc Potter lại quan trọng dữ vậy?" Thầy Snape vừa nói vừa khoác tấm áo choàng đi đường lên bộ áo chùng thầy đang mặc. "Không, tôi không nghĩ vậy," bức chân dung của cụ Dumbledore nói. "Nó sẽ biết phải làm gì với thanh gươm. Và thầy Severus à, hãy hết sức cẩn thận, tụi nó có thể không tiếp đón tử tế cho lắm sự xuất hiện của thầy sau vụ George sứt..." "Thầy Snape quay ra cửa. "Đừng lo, cụ Dumbledore," thầy nói giọng mát mẻ. "Tôi có một kế hoạch..." Và thầy Snape ra khỏi phòng. Harry bay lên khỏi cái chậu tưởng ký, và lát sau nó nằm vật ra trên tấm thảm trải sàn trong căn phòng đúng y căn phòng thầy Snape có lẽ vừa mới đóng cửa lại.