Kể từ ngày đó, Harry để Karifan lại đại sảnh then chốt, có Gody chăm sóc, y không lo lắng bé con sẽ xảy ra vấn đề. Quan trọng hơn là, y lợi dụng thủy tinh hình ảnh sửa xong mấy pháp trận quan trọng ở đó, để bốn đầu sỏ có thể gọi gia tinh tòa thành, song song có thể để thấy một ít tình huống. Vì y không còn ôm Karifan xuất hiện nữa, có Snape che chở y không cần lo lắng thêm một sủng vật sẽ đưa tới phiền phức.
Thứ tư, y vừa hết tiết độc dược, y đã bị xà vương giữ lại cùng Draco.
“Vì hành vi lỗ mãng của cậu Malfoy, ta phải nói cho các trò nội dung cấm đoán… Đêm nay mười giờ, Filch sẽ chờ ở hành lang ngoài lễ đường, các trò đi cùng bốn Gryffindor.” Snape mặt không biểu tình, đối với suy tính của Dumbledore, anh không tán thành.
“Giáo sư, thầy nói là mười giờ?” Harry hỏi.
“Đúng vậy, có gì khiến trò cảm thấy ta đang nói dối sao?” Snape hiển nhiên không rất cao hứng.
“Thế nhưng, sau mười giờ không phải đã là giờ giới nghiêm ban đêm ư? Hiệu trưởng không phải nói giờ giới nghiêm ban đêm các học sinh nên ngủ trên giường?” Harry hóa thân thiếu niên thích hỏi.
“À há, nhưng chúng ta cần phải vâng theo lệnh của ngài hiệu trưởng.” Snape nói, “Được rồi, cậu Malfoy, ta có việc phải nói riêng với học đồ của ta.”
“Dạ, giáo sư.” Draco đương nhiên biết Harry và cha đỡ đầu hát đôi, là hy vọng cậu kể cho cha nghe chuyện này. Tuy Harry là gia chủ nhà Potter, cha đỡ đầu là gia chủ nhà Prince, nhưng, bất kể thế nào, hai nhà nhân đinh đơn bạc hơn nữa đã nhiều năm không xuất hiện trong vòng giao tế của quý tộc, mà Malfoy thì khác, Malfoy vẫn là sủng nhi của nó. Cộng thêm chuyện này, nếu để cha đỡ đầu nói không khỏi có vẻ quá mức coi trọng, vì thế, tự nhiên cần một đứa bé như cậu.
Mà khi Draco đi rồi, Harry tới bên cạnh gõ tường, ngữ khí mang theo trêu tức nói: “Nicolas, ông có thể ra rồi.”
U linh thuộc về Gryffindor —— tước sĩ Nicolas suýt-mất-đầu nhẹ nhàng từ mặt tường bay ra, thần sắc có chút kinh khủng, cung kính mà bất an mở miệng: “Người thừa kế…”
“Nick, ông không ở tháp Gryffindor, tới đây để làm gì?” Harry cười hỏi.
“A, không có gì, chỉ là…” Nick không biết giải thích thế nào.
“Ông nói cho Dumbledore, nói bị Baron bắt được.” Harry chỉ nói một câu.
Nick vừa nghe, đã hiểu. Khom người với Harry, sau đó xuyên tường rời đi.
Harry nhún vai với Snape, nói: “Giáo sư Dumbledore thoạt nhìn mệt chết.”
“Vậy em trước đây có phải cũng vậy?” Snape đột nhiên hỏi.
“Trước đây? Ừ, tàm tạm, bất quá, giáo sư Dumbledore không thích hợp cuộc sống như vậy, đặc biệt là ngồi ở chức vị hiệu trưởng Hogwarts, còn tiếp tục nắm giữ Wizengamot và Hội Phượng Hoàng, đồng thời đưa kẻ địch nguy hiểm nhất tới, đây là một điều không khôn ngoan.” Harry nói, “Dù là em, ở khi nhận giáo chức cũng đã từ đi thủ tịch Wizengamot, đồng thời chuyển giao thực quyền Hội Áo Xám cho Blaise.”Hơn nữa em còn vì suy yếu lực ảnh hưởng mà rời khỏi Anh 20 năm —— Snape trong lòng bổ sung.
…
Harry và Draco đúng giờ xuất hiện ở lễ đường, Filch cũng vừa tới, y thấy ông, rất lễ phép làm lễ: “Ông Filch.”
“Chào cậu, cậu Potter.” Filch có ấn tượng tốt với Harry.
“Phu nhân Norris gần đây vẫn khỏe chứ?” Harry quan tâm hỏi.
“A, vâng, nó rất thích món quà ngài tặng.” Filch nói.
“Phải không? Tốt quá, chỗ tôi còn chút cá khô, khi về sẽ gửi cho ông. Hy vọng phu nhân Norris thích.” Harry cười nói, “Phải rồi, ông Filch, tối nay vì sao khuya như vậy còn có cấm đoán? Lúc này hẳn là giờ giới nghiêm ban đêm mới đúng.”
Nói đến đây, sắc mặt Filch lập tức nặng nề, lo lắng nói: “Cấm đoán đêm nay là ngài hiệu trưởng an bài. Mục đích của các vị là: Rừng Cấm. Cậu Potter, tôi không biết hiệu trưởng nghĩ thế nào, thế nhưng gần nhất Rừng Cấm không quá an toàn, cậu phải cẩn thận.”
“Cảm ơn ông, ông Filch.” Harry hỏi thăm xong tin tức đã tới cạnh Draco trao đổi.
Lại chờ một hồi, tổ bốn người Gryffindor mới lững thững mà đến. Thái độ như vậy khiến Filch cảm thấy bốn Gryffindor này không tôn trọng ông. Vì vậy, ông cầm ngọn đèn dẫn đường dắt sáu người ra ngoài, “A, các Gryffindor, tao dám cá, tụi mày nhất định ngày càng táo tợn nghĩ cách tiếp tục phá hư kỷ luật trường học, phải không? Đặc biệt là mày, thằng tóc đỏ, hai thằng anh của mày là đại biểu điển hình nhất. Hừ! Giờ Hogwarts huỷ bỏ những trừng phạt cổ xưa thật đáng tiếc… Tao nên cột cánh tay tụi mày lên, treo trên tháp thiên văn vài ngày —— tao vẫn còn giữ một sợi xích như vậy ở phòng làm việc, bị tao bôi dầu bảo quản, chờ đến khi cần…”
Bọn họ băng qua bãi cỏ. Dọc đường Neville không ngừng khịt mũi, Filch lầm bầm theo đó, bốn Gryffindor và Draco nghe được các thủ đoạn trừng phạt đa dạng chồng chất đều sợ hãi. Mà Harry thì bình tĩnh, cực hình y biết còn nhiều hơn, cũng đáng sợ hơn mớ này nhiều.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, nhưng mà thỉnh thoảng có mây thổi qua che khuất, khiến bọn họ thường rơi vào bóng tối. Harry có thể thấy Rừng Cấm ngày càng gần, lúc này bọn họ nghe xa xa truyền đến tiếng kêu to.
“Là ông sao, Filch? Nhanh lên, tôi sắp xuất phát rồi.”
Nghe được cái giọng này, các Gryffindor rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, Harry biết cảm giác ấy, đã từng y cũng nghĩ thế —— nếu bọn họ bị phạt với Hagrid, vậy không tính rất kém. Hiển nhiên, các Gryffindor không hiểu che giấu biểu tình, đặc biệt là Ron, Filch không khỏi châm chọc: “A, thằng tóc đỏ, mày đại khái nghĩ tới mày sẽ chơi vui vẻ với tên ngu xuẩn đó sao? Tao nói cho mày, thằng ngu——” Ông ác ý nở nụ cười, “Mày sẽ vào Rừng Cấm! Nếu mày có thể bình yên vô sự đi ra, thì là tao đoán sai.”
Nghe xong lời này, Neville nhịn không được khóc nức nở, Hermione khựng bước.
“Rừng Cấm?” Cô lặp lại, thanh âm xa không lãnh tĩnh như trong trí nhớ, “Ôi, chúng ta không thể nửa đêm vào đó —— trong đó cái gì cũng có —— tôi đọc được trên sách, Rừng Cấm có người sói…”Lúc này, Hagrid từ bóng tối bước nhanh về phía bọn họ, Fang theo sau. Hagrid cầm cây cung đá khổng lồ của mình, trên vai là một bao tên đựng đầy.
“Thời gian không kém,” Ông nói, “Tôi đã chờ nửa giờ rồi. Sao vậy? Argus, nhiệm vụ của ông đã hoàn thành, từ giờ trở đi do tôi phụ trách.”
Filch không nói gì thêm, chỉ là nhìn thoáng Harry, sau đó xoay người về tòa thành, ngọn đèn lung lay lúc lắc biến mất trong đêm.
“Được rồi,” Hagrid nhìn sáu tiểu phù thủy nói, “Giờ thì nghe rõ, chúng ta tối nay phải làm một chuyện rất nguy hiểm, chú không muốn bất luận người nào gặp nguy hiểm. Hiện tại, trước theo chú tới bên này.”
Ông dẫn bọn họ tới rìa Rừng Cấm, giơ cao ngọn đèn, chỉ vào một con đường nhỏ từ từ ẩn sâu vào khu rừng màu đen. Bọn họ nhìn, một cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc.
“Các cháu nhìn bên kia kìa,” Hagrid mở miệng nói, “Thấy cái thứ loang loáng trên đất không? Màu trắng bạc ấy? Đó là máu của độc giác thú. Một con độc giác thú trong Rừng Cấm bị thương, hơn nữa thương rất nặng. Đây đã là lần thứ hai trong tuần. Buổi sáng thứ ba chú phát hiện một con đã chết. Nhiệm vụ đêm nay của chúng ta là: tranh thủ tìm được con độc giác thú đáng thương kia.”
“Nếu kẻ thương tổn độc giác thú phát hiện được chúng ta, vậy phải làm sao đây?” Seamus hỏi, giọng của tiểu phù thủy chứa đựng sự sợ hãi không thể ức chế.
“Chỉ cần cháu ở cạnh ta hoặc Fang, bất kỳ sinh vật gì trong Rừng Cấm cũng sẽ không thương tổn cháu.” Hagrid nói, “Nhớ kỹ đừng lạc đường. Được rồi, giờ chúng ta chia làm hai nhóm, phân công nhau đi theo vết máu.”
“Hagrid, cháu muốn Fang.” Vẫn trầm mặc Harry lúc này mở miệng.
“Được rồi, Harry, nhớ cẩn thận, chú tin giáo sư Snape đã huấn luyện cháu, bất quá chú nhắc trước, Fang là một kẻ nhát gan.” Hagrid nói, “Đã thế, Harry, Malfoy, Hermione dẫn Fang đi một đường, Neville, Ron, Seamus và chú đi một đường. Nếu ai tìm được độc giác thú, bắn tia lửa màu lục, hiểu chưa? Rút ra đũa phép của các cháu, luyện tập một chút —— được rồi —— nếu ai gặp phiền phức, bắn tia lửa màu đỏ, chúng ta sẽ tới tìm —— được rồi, mọi người hãy cẩn thận —— chúng ta đi thôi.”
Vì vậy, ở một ngã rẽ, hai đội tách ra, Harry lựa chọn bên trái, hôm nay trước khi đi, y đã được một ít trợ giúp đến từ Severus —— phúc lạc dược. Sau khi tách ra với Hagrid, Harry lấy ra hai bình thuốc nhỏ màu vàng trong túi, đưa cho đội hữu.
“A, phúc lạc dược! Harry, cha đỡ đầu thật tốt với cậu.” Draco vui vẻ nhận một lọ.
“Cô Granger, cậu đâu?” Harry nhìn bạn tốt ngày trước, “Tôi nghĩ, chúng ta cần một ít may mắn.”
“A, cảm ơn. Cậu Potter.” Hermione không thể làm gì khác hơn là nhận hảo ý của Harry.
Nhìn hai người uống một ngụm nhỏ phúc lạc dược, Harry thở phào nhẹ nhõm. Vì, mục tiêu của y là không gặp phải Quirrel.
Bản thân Quirrel có thể xin làm giáo sư Hogwarts đã nói lên tính nguy hiểm của gã cực cao, càng miễn bàn chủ hồn Voldemort sống trên người gã. Y nếu một mình, ngược lại không sợ gì, vấn đề là bạn thân hiện tại và bạn thân quá khứ ở bên cạnh.Đối phó Quirrel, Harry có rất nhiều cách, nhưng y phải bảo đảm chủ hồn thuận lợi chạy trốn, dù sao chủ hồn còn sống, Trường Sinh Linh Giá nếu không tận lực kích hoạt, vẫn là an toàn. Mà giờ Harry lo lắng là mảnh hồn trên nhẫn đá phục sinh, nếu Harry giết chết chủ hồn, có một phần sáu khả năng mảnh hồn của đá phục sinh sẽ thức tỉnh, hơn nữa, đá phục sinh bản thân sở hữu lực lượng hùng mạnh, một ngày thức tỉnh, có đá phục sinh, nó sẽ gần như bất tử.
Hậu quả như vậy không phải Harry có thể thừa nhận.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
15 chương
60 chương
63 chương
72 chương
6 chương
31 chương
94 chương