Cẩn thận ngồi trên sô pha cũ nát ở phòng khách số 19 Spinner’s End của Snape, vừa nãy, y hầu như bị Snape quăng lên. Nơi đây cách Knockturn kỳ thực rất gần, hơn nữa không quá thoải mái, nhưng Harry từng hàng năm tới đây ở một thời gian, đối với chỗ này, y còn quen thuộc hơn trang viên cũ hầu như tiếp giáp cuối Bắc Hải và Azkaban của Prince. Trong cuộc sống không có chiến tranh, ngoại trừ trang viên Potter và Hogwarts, y thường ra vào nhất không phải nhà cũ của Black ở quảng trường Grimmauld số 12 Sirius để lại cho y, mà là ở đây, ngôi nhà tối đen âm trầm kinh khủng này.Trầm mặc nhìn chủ nhân ngôi nhà tắt mạng Floo, sắp đặt các thần chú phòng ngự và phòng nghe trộm cao cấp. Sau đó cho Harry một ly sữa bò, mà bản thân lại là một ly cà phê đen. Khi Snape bưng cà phê ưu nhã uống, Harry mới bưng sữa bò nhấp một ngụm nhỏ.
“Ta giả thiết, em sẽ không phí thời gian với ta, cho nên bữa trưa và bữa tối chúng ta sẽ ăn chung.” Rốt cục, nhìn nhau một hồi, tính nhẫn nại của Snape cạn sạch.
“Ách, giáo sư…” Harry cẩn thận châm chước một chút, rốt cục gọi ra xưng hô y cho rằng thích hợp nhất.
“Ta cho rằng, Hôi Nghê Hạ vĩ đại, sẽ nguyện ý dùng xưng hô càng thân mật? Xét thấy trình độ mặt dày của kẻ nào đó và Hôn Ước Phép chúng ta có được?” Snape không hài lòng bĩu môi, anh rốt cuộc nhìn thấu, nếu mình không buông được tên nhóc này, vậy, thì, từ ban đầu dán chặt cái nhãn lên người y, có thể là một ý kiến hay?
Harry sửng sốt, trừng trừng nhìn người đàn ông tóc đen một hồi, mới hiểu được ý anh, vươn tay lau đi nước mắt nổi lên bên trong, kéo môi thành một nụ cười thỏa mãn, chờ bốn mươi năm, trải qua một lần chết, người đàn ông này rốt cục thừa nhận mình?
“Sev!” Harry không hề do dự sử dụng đặc quyền vừa tới tay.
Snape nhìn nụ cười cậu bé phát ra từ nội tâm, cũng kéo lên khóe miệng, lộ ra nụ cười —— ngoại trừ mẹ, chưa từng có ai gọi anh thân mật như vậy, dù là Lily cũng không. Vì cậu bé này đào ra nick name phủ đầy bụi từ lâu, anh biết, lúc này sẽ có một người dùng nick name ấy gọi anh cả đời.
“Được rồi, oắt con, em có nên thẳng thắn gì với ta? Tỷ như tình trạng hiện tại của chúng ta.” Snape nói.
“Ách, Sev, chỗ anh có chậu tưởng ký không? Có lẽ anh tự mình xem sẽ tốt hơn? Em nhất thời không giải thích được nhiều lắm.” Harry biết, nếu tiếp tục giả làm trẻ con trước mặt người yêu, sẽ khiến đối phương rất hoang mang, hơn nữa, y không hy vọng đối phương xem mình là trẻ con.
“Chậu tưởng ký accio!” Làm gia chủ của Prince, sao anh không có chậu tưởng ký chứ?
Harry nhìn chậu đá nhợt nhạt điêu khắc chữ Runes và ký hiệu sát mép, bên trong không có tí ký ức chỉ bạc nào. Rút ra đũa phép mới mua, dùng đỉnh đũa rét lạnh nhắm ngay thái dương, từ trong lấy ra đại lượng ký ức màu bạc lấp lánh. Sau đó, hỏi Snape: “Có bình thuốc không?”
“Chỗ cũ, em tự đi lấy đi, ngôi nhà này em hẳn không xa lạ.” Trước khi tiến vào ký ức của Harry, Snape nói.
Harry đi xuống tầng hầm, y và Phensel thương lượng nửa ngày góp nhặt được một bình nhỏ máu và một bình nhỏ nước mắt, lại dùng sườn cừu và điểm tâm trao đổi một lọ nọc độc của Herpo, cầm ba cái chai về phòng khách. Đã thấy Snape ngẩn ra ngồi ở chỗ cũ, nghe tiếng bước chân y, anh thở dài mở miệng: “Harry, em đã có cơ hội được chết, vì sao còn trở về? Em biết, khi đó, Weasley tuyệt đối không bỏ qua cho em.”
“Em đã đáp ứng giáo sư McGonnagal về làm viện trưởng Slytherin, không thể thất hứa. Hơn nữa, pháp thuật tuần hoàn của Hogwarts cần em, nếu em không về, anh sẽ biến mất. Sev, anh vì em, biến mình thành u linh, em có thể làm cho anh chỉ có vậy.” Harry đứng sau Snape, cười đổi chủ đề, “A, nói cho em nghe, mọi người cuối cùng chôn em ở đâu?””Ta nghe Draco nói, là định chôn bên ta. Nhưng ngày em hạ táng, ta cảm thấy mệt mỏi, sau đó mất đi tri giác, lần thứ hai tỉnh lại, dĩ nhiên là ở trang viên Malfoy, năm 1986.” Snape nói, “Em vì sao không tới tìm ta, vì sao luôn từ xa đứng nhìn? Đừng nói em không có, ta có thể cảm giác được! Từ ba năm trước, ta đã cảm giác được sự thay đổi của Hogwarts. Dũng khí Gryffindor chết tiệt của em đâu? Truyền thống ngu xuẩn nhà Potter của em đâu?”
Khi Harry nghe được cụm từ năm 1986, y có một ý niệm bóp chết mình. Nhưng kể cả vậy, y cũng không muốn bị người đàn ông này chỉ trích mãi.
“Sev, em chưa bao giờ là Gryffindor thuần túy, em nghĩ anh biết?” Harry nói, “Anh cũng đã biết, khi em thành niên phải đi Rừng Oak xử lý âm thi, em cần tìm rất nhiều thứ.”
“Well, bậc thầy HP? Xét thấy luận văn mới nhất của em khiến lũ cổ giả ở đại hội độc dược cãi tròn một tháng, ta nghĩ, em hẳn có thể cho ta tí bồi thường nào đó, vì lỗ tai đáng thương bị tàn phá của ta?” Snape cực kỳ hứng thú với nghiên cứu hậu kỳ của Harry, anh chưa từng hoài nghi thành tựu của y, anh biết, tiểu cự quái mắt lục này xưa nay không tính ngốc.
Harry giảo hoạt nở nụ cười, nói: “Có lẽ, em có thể dẫn một vị ‘HP’ khác tới mật thất? Nhằm thỏa mãn dục vọng dạy học của bốn vị kia?”
Đối mặt với lời đề nghị của Harry, chúng ta có lý do tin tưởng, dù là Dumbledore, chỉ sợ cũng khó có thể cự tuyệt.
“Vậy, em hẳn sẽ không để ta trở thành một vị khách không mời mà đến?” Đôi mắt Snape sáng ngời, anh đột nhiên nghĩ, có một bạn lữ nhỏ hơn mình 20 tuổi không tính xấu. Trên thực tế, tinh tế tính toán, tuổi tác hiện tại của Harry còn lớn hơn anh. Dù sao u linh không thể tính tuổi.
“Sev, chỗ Dumbledore thế nào rồi? Quirrel đã xác định nhậm chức chưa?” Harry hỏi.
Snape bưng cà phê uống tiếp một ngụm, lạnh nhạt nói: “Quirrel xác thực đã tới, ở hội nghị nghênh đón tân sinh hôm qua, ta đã thấy. Có một việc ta phải nói cho em biết, ta đã rời khỏi Hội Phượng Hoàng.”
Harry nghe xong, trừng mắt nhìn, mỉm cười: “Ừ, gia chủ gia tộc Prince, đích xác không thích hợp tiếp tục ở lại Hội Phượng Hoàng.”
“Em không cần gián điệp?” Snape hỏi.
“Cần, nhưng em luyến tiếc anh đi mạo hiểm…” Tình báo Hội Phượng Hoàng, y có thể thông qua cách khác lấy được, “An toàn của anh mới là quan trọng nhất.”
“Harry…” Snape lần đầu tiên cảm thấy bị người lo lắng là chuyện tốt, “Ta dẫn em đi ăn, đi thôi. Hôm nay ở đây không có gì để ăn cả.”
Harry nhíu mày, y biết Severus đại đa số thời gian đều là một lọ thuốc dinh dưỡng xong việc, bao quát bản thân y đôi khi cũng là vậy, cho nên, y không có tư cách nói gì.
“Ừ, được.” Harry cười nói, “Phải rồi, mấy thứ này cho anh. Nước mắt, máu phượng hoàng và nọc độc xà quái mới mẻ.”
“Xà quái? Em thu phục xà quái trong mật thất? Còn mang theo trên người?” Snape kinh ngạc, song song vì sự lớn mật của tiểu cự quái không đầu óc này cảm thấy bất đắc dĩ.
“Yên tâm, Herpo sẽ không tùy ý sử dụng đôi mắt. Sev, anh biết, xà quái dưới tình huống không có chủ nhân, chỉ nghe lệnh xà lão khang, năm đó sở dĩ hóa đá nhiều người như vậy, là tại Voldemort. Giờ em có chiếc vòng Nụ Hôn Rắn của Salazar, Herpo đã là khế ước sủng vật của em. Nếu không phải vậy, em cũng không dám để Kelly về trang viên Potter mà mình thì đi Knockturn.” Harry nói.
Lúc này, Snape như đột nhiên nhớ tới gì, vươn tay vén lên mái tóc dài của Harry, khi thấy vết sẹo hình tia chớp, đột nhiên run rẩy —— đây là tội của anh… Tuy biết Harry đã giải quyết mảnh hồn, nhưng…
“Sev, em đói bụng rồi.” Thấy Snape thống khổ, Harry chỉ đành dùng chủ đề khác dời đi, y biết rõ lòng tự trọng của loài rắn mạnh mẽ cỡ nào.
Bị tiếng kêu đói của Harry hồi thần, một lần nữa dùng tóc dài cẩn thận che đi vết sẹo, bạc thần hé mở: “Ta giả thiết, Hôi Nghê Hạ vĩ đại sẽ không hy vọng xuất hiện cảnh vạn chúng chú mục bị người vây xem?”
“Vâng, thưa thầy, con sẽ không để bất luận kẻ nào chú ý.” Harry rất tự nhiên sửa miệng.
Thấy Harry biết điều, Snape gật đầu, cho mình và Harry làm chút ngụy trang. Mới dẫn y ra ngoài.
Đi theo cạnh hắc y nam, Harry tâm tình rất tốt, y biết mình đã là bạn lữ Severus • Snape tán thành.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
15 chương
60 chương
63 chương
72 chương
6 chương
31 chương
94 chương