Draco yêu cầu Lucius ở lại lâu đài, vì Narcissa và gia tộc Malfoy. Bản thân hắn thì dẫn theo Dumbledore, Grindelwald, Severus, Sirius và Andy chuẩn bị liều chiến, lòng nóng như lửa đốt chạy tới chỗ của Hogwarts, vừa tới liền bắt gặp thanh niên tóc vàng mắt vàng, sắc mặt thâm trầm chờ sẵn ven hồ. Draco âm u nhìn chằm chằm vào Hogwarts, như thể bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng chạy tới đánh một trận sinh tử. Những người khác hoặc là tò mò hoặc là tìm tòi nghiên cứu Hogwarts và chỗ ở của y. "Draco Malfoy, ta phải khen ngươi làm tốt và thú vị hơn cả sức tưởng tượng của ta. À, có một gương mặt mới nè, thủ lĩnh của Robin, giờ là cậu Andy Difrena." Khóe mắt và đuôi lông mày đều mang ý cười, Hogwarts đối mặt với một đám phù thủy rào rạt khí thế, khóe môi lại nhàn nhạt trào phúng. "Ta không ngờ Robin sẽ hủy khế ước ngày xưa, đạt tự do lần nữa, phải nói một câu, ngươi may mắn hơn tiền bối của các người nhiều." "Hogwarts, rốt cuộc ngươi muốn thế nào!" Không cho Andy có cơ hội nói chuyện, Draco chờ không nổi muốn đoạt lại Harry. "Ngay từ đầu ngươi đã lừa ta, phép thuật chia lìa hồn và xác? Ha, ta có nên nói không hổ là Rồng Hoàng Kim không?" "Ta mặc kệ ngươi là Rồng Hoàng Kim hay là thứ gì, ta chỉ cần con đỡ đầu của ta bình an!" Tiếp ngay sau Draco, Sirius cũng nhịn không được rống lên, ông lo cho Harry đến sắp phát điên rồi đây. Tầm mắt chuyển sang kết giới trên mặt hồ, Hogwarts không hề đổi sắc dù bị Draco châm chọc. "Thấy được không? Cái kết giới màu vàng trên mặt hồ kia, linh hồn của Harry đang ở trong đó, vừa nãy ta cũng đã bỏ cơ thể của nó vào đó rồi." Theo lời Hogwarts, tất cả mọi người đều nhìn sang mặt hồ, cái gọi là kết giới kia căn bản chỉ là một chùm sáng màu vàng, hoàn toàn không thấy rõ bên trong có Harry thật hay không. Dumbledore kinh ngạc phát hiện, cái kết giới kia hình như đang rung động, giống như trứng sắp nở vậy. "Ngài Hogwarts tôn kính, ta muốn biết vì sao ngài phải chia hồn với xác của Harry ra. Dù sao, đối với phù thủy mà nói, linh hồn là thứ quan trọng nhất, chỉ cần là người đều không sống nổi nếu hồn xác bị chia lìa. Nhưng cậu Andy nói với chúng tôi, cơ thể của Harry cũng không lâm vào tình trạng xấu vì linh hồn rời đi, ta đoán ngài đã dùng phương pháp đặc biệt gì đó chăng? Nếu ngài đã không có ý hại Harry, vì sao phải làm chuyện này?" "Không phải ta, mà là chính sức mạnh của Harry. Dumbledore, chắc ngươi chưa quên Harry là một Potter đâu nhỉ? Là hậu duệ của Peverell, đương nhiên sẽ có một ít chỗ đặc biệt, chỉ là hiện tại gần như không còn ai biết mà thôi." Vươn tay nghịch mái tóc dài của mình, đôi mắt của Hogwarts vẫn luôn dừng trên kết giới, chẳng có ai nhìn ra lòng y sốt ruột cỡ nào. "Về phần ta có phải đang hại Harry hay không, ta phải nói thật, trước khi làm chuyện này, ta đã không có suy xét vấn đề đó. Harry có thể sống sót hay không, phải dựa hoàn toàn vào chính nó, cho dù là ta cũng không có biện pháp nhúng tay." "Cái gì gọi là dựa vào chính Harry? Ta không tin Harry sẽ đồng ý giao dịch với ngươi, nhất định là ngươi tự ý quyết định, vốn không hề hỏi qua ý của bồ ấy!" Draco rít gào, đũa phép đã nằm trong tay. "À, ngươi muốn nói là nó sẽ không làm ra chuyện tương đương với tự sát mà không thương lượng với ngươi, đúng không, Draco Malfoy?" Tiện tay ném một bùa chú, làm cái kết giới chấn động càng ngày càng mãnh liệt lại an ổn xuống lần nữa, Hogwarts bỗng nhiên mất hứng khi phải tranh luận với một kẻ có rất nhiều chuyện đều không biết. "Có phải ngươi tưởng giờ ngươi đã đủ hiểu biết về Harry? Ngươi thật sự đã biết hết những đau khổ và trách nhiệm mà nó phải gánh sao? Đừng tưởng những gì nhóm Gryffindor kể cho ngươi là toàn bộ, có một số việc ngoại trừ Harry ra, cũng chỉ có mình ta – người ngoài cuộc đứng xem – biết mà thôi. Ngươi không cần hỏi, Harry đã tính giữ bí mật mấy chuyện đó đến khi tiến vào phần mộ rồi, ta không có hứng thú giúp ngươi giải đáp nghi hoặc." "Nếu ngươi đã không định cho Draco biết những bí mật đó, vậy ta có thể giả thiết quý ngài tôn kính đây kêu chúng tôi đến nơi này không phải để ngắm cảnh đâu nhỉ? Ta mặc kệ ngươi đến cùng xuất phát từ mục đích gì mà nhốt Harry trong cái kết giới đáng chết kia, ta chỉ muốn biết ngươi nói nó có thể sống được hay không phải dựa vào chính nó là có ý gì." Severus đè tay Draco lại, không cho hắn tùy tiện khởi xướng công kích, chất giọng trầm thấp của ông giúp Draco và Sirius ngo ngoe rục rịch thoáng bình tĩnh lại. Không để ý đến Severus, hiển nhiên nọc độc của giáo sư Độc Dược chẳng có tác dụng gì với Rồng Hoàng Kim da dày thịt béo, Hogwarts chuyển sang hai lão phù thủy tính nghiên cứu kết giới. "Dumbledore, Grindelwald, hai người đều từng nghiên cứu Bảo Bối Tử Thần rất lâu, các ngươi có biết bí mật thật sự của Bảo Bối Tử Thần không?" "Tuy truyền thuyết nói ba anh em dựa vào Bảo Bối Tử Thần tránh được Thần Chết đuổi bắt, nhưng đó chỉ là phóng đại thôi. Bảo Bối Tử Thần không thể thực sự tránh được cái chết, cũng không thể làm người chết sống lại." Châm chước một chút, Dumbledore đánh mắt ra hiệu cho Grindelwald hãy an tâm, rút đũa phép Cơm Nguội dưới ống tay áo ra. "Viên Đá Phục Sinh có thể tạm thời đánh vỡ giới hạn giữa người sống và người chết, cũng có thể bảo vệ linh hồn. Áo Choàng Tàng Hình có thể chắn được tất cả các bùa chú ngoại trừ ba Lời nguyền không thể tha thứ, nhưng bởi vì nó đã quá cổ rồi, cho nên giờ không thể cản lại rất nhiều bùa chú. Về phần đũa phép Cơm Nguội, phải đánh bại chủ nhân đời trước mới có thể trở thành chủ nhân của nó, không thì dù có được nó cũng không thể phát huy lực lượng vốn có, thậm chí sẽ xuất hiện hiện tượng bùa chú mất tác dụng." "Ừm, ngươi biết không ít, nhưng còn lâu mới đủ, thậm chí có vài kết luận không chính xác." Lấy Áo Choàng Tàng Hình của Harry từ trong người ra, làm lơ ánh mắt giết người của Draco, Hogwarts đột nhiên ra tay cướp đũa phép Cơm Nguội trong tay Dumbledore và Viên Đá Phục Sinh trên cổ Severus. "Không cần lo lắng, ta cầm ba món đồ này cũng vô dụng. Chẳng qua giờ Harry đang cần chúng nó, tính toán của ta xảy ra một chút ngoài ý muốn, không có Bảo Bối Tử Thần, cơ hội sống sót của Harry chỉ có ba phần." Hogwarts vừa dứt lời, nhóm phù thủy đến vì Harry đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, tức giận và lo lắng. Đáng tiếc Hogwarts không có hứng thú thưởng thức sắc mặt của họ, cho dù rất hiếm khi có thể thấy cảnh giáo sư Độc Dược biến sắc mặt. Hogwarts niệm một câu thần chú, ba Bảo Bối Tử Thần liền bay về kết giới trên mặt hồ, lúc chạm tới chùm sáng vàng kia, ba thứ đó đồng loạt phát ra tia sáng màu vàng. Rất nhanh, Viên Đá Phục Sinh, đũa phép Cơm Nguội và Áo Choàng Tàng Hình đều bắt đầu quay xung quanh kết giới, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến khi mắt thường chỉ có thể bắt được tàn ảnh thì đột nhiên chui vào trong kết giới. Ngay sau đó, kết giới liền biến thành dạng trong suốt. Tất cả mọi người chờ ở ven hồ đều nhìn vào trong kết giới, cơ thể của Harry được ba Bảo Bối Tử Thần quay chung quanh, phía trên cơ thể còn có một bóng dáng mơ hồ. Cái bóng đó lúc thì rõ ràng, lúc thì mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra đó bộ dạng của Harry. "Thật ra bí mật thật sự của Bảo Bối Tử Thần rất đơn giản, khi con cháu của Peverell gom đủ ba món đồ liền có thể xuất hồn mà không chết. Đương nhiên, dù làm được thế thì cũng không thể duy trì quá lâu, linh hồn và thể xác cũng không được cách nhau quá xa, nếu không, đến thời hạn, linh hồn không thể thuận lợi chạy về cơ thể được. Ngoài ra, cũng không phải hậu duệ nào của Peverell cũng có thể được Bảo Bối Tử Thần nhận chủ, điều kiện rất hà khắc, theo ta được biết, trong lịch sử của gia tộc Potter, người làm được điều này không quá năm người, Harry là một trong số họ, đồng thời cũng là người trẻ nhất và xuất sắc nhất." "Về phần truyền thuyết có thể tránh được Thần Chết đuổi bắt, đúng thật có chuyện này, nhưng các ngươi hiểu sai hướng hết rồi. Sau khi ba anh em Peverell có được Bảo Bối Tử Thần, bọn họ luôn bị đuổi giết, mà đúng nhờ có Bảo Bối Tử Thần, họ mới có thể sống sót chạy thoát. Thần Chết trong truyền thuyết, kỳ thật chỉ những kẻ đuổi giết không từ thủ đoạn kia, chứ không phải vị thần quản lý chết chóc mà các ngươi đã tưởng. Mấy thứ này được gọi là Bảo Bối Tử Thần vì nó sẽ đem lại nguy hiểm chết chóc cho người sở hữu chúng nó, sẽ luôn có kẻ mơ ước thứ không thuộc về mình, không phải sao. Cho nên ta mới cảm thấy con người rất kỳ quái, câu chuyện rõ ràng chỉ kể về đuổi giết và chạy trốn bình thường, cuối cùng lại biến thành truyền thuyết nhân loại chống lại các vị thần." "Dumbledore, ngươi nói muốn đũa phép Cơm Nguội nhận chủ thì nhất định phải đánh bại chủ nhân đời trước của nó, thật ra cũng không đúng đâu. Đũa phép Cơm Nguội rất bắt bẻ ⸺ Viên Đá Phục Sinh và Áo Choàng Tàng Hình cũng thế, nếu người có được đũa phép Cơm Nguội mà không có linh hồn có thể khống chế được sức mạnh mạnh mẽ của nó, vậy thì dù ngươi có đánh bại chủ nhân của nó thì cũng sẽ không được nó thừa nhận. Không thể không nói, Dumbledore, Grindelwald, linh hồn của hai ngươi cũng đủ mạnh và đủ lý trí, các ngươi có thể tạm thời được đũa phép Cơm Nguội thừa nhận. Nhưng nó cũng chỉ thừa nhận các ngươi có tư cách sử dụng nó, tạm thời có quyền được dùng nó, chứ không phải trở thành chủ nhân của nó. Người có thể trở thành chủ nhân của đũa phép Cơm Nguội cần thiết phải là hậu duệ của Peverell. Chắc ngươi cũng đã nhận ra, khi người và Harry sử dụng đũa phép ở cùng một chỗ, ngươi chắc cảm giác được Cơm Nguội không an phận, giống như muốn chạy ra từ trong tay ngươi, đúng không, Dumbledore?" Nhớ lại tình huống khi cùng Harry sửa lại pháp trận bảo vệ và tấn công trong trường học, sắc mặt của Dumbledore có chút xấu hổ, lúc ấy cụ còn tưởng pháp lực của mình xảy ra vấn đề. "Đúng là thế thật, thưa ngài. Nhờ ngài nhắc tới, ta mới nhớ ra lúc ấy Harry đã chủ động đứng cách xa ta hơn, sau đó Cơm Nguội liền khôi phục như bình thường. Nhưng ta cứ luôn tưởng tại pháp lực của mình xuất hiện tình huống không ổn định, hiện tại xem ra là đũa phép Cơm Nguội muốn ở cùng Harry. Thưa ngài, hiện tại ba Bảo Bối Tử Thần đều đã ở cạnh nó rồi, vậy cơ hội sống sót của nó đề cao bao nhiêu?" "Hiện tại có bảy phần, Bảo Bối Tử Thần có thể giúp linh hồn của Harry dần dần yên ổn lại, linh hồn mà không ổn định thì không thể nào về lại cơ thể được. Còn ba phần còn lại kia, phải xem quyết định của Harry. Có lẽ là chết, có lẽ sẽ hoàn toàn lâm vào hắc ám, mà cũng có thể sẽ trở thành Sư Tử Hoàng Kim thật sự." Đột nhiên nhớ tới kiếp trước, Hermione từng kể Harry thi thoảng mất không chế, ra tay hoàn toàn không biết nặng nhẹ, giống như bị mất lý trí. Draco mơ hồ dự cảm hắc ám mà Hogwarts đề cập tới có điềm xấu. "Lâm vào hắc ám là có ý gì?" "Linh hồn của Voldemort có thể gọi là âm u, nhưng còn chưa đạt tới trình độ hắc ám. Nếu linh hồn của Harry lâm vào hắc ám, khi nó tỉnh lại, các ngươi sẽ được nhìn thấy một Chúa Tể Hắc Ám hoàn toàn chân chính." Hogwarts nhíu mày, y cũng không hy vọng Harry biến thành Chúa Tể Hắc Ám, tuy y không quan tâm thế giới nhân loại sẽ biến thành dạng gì, nhưng Harry mà thành Chúa Tể Hắc Ám thì sẽ không còn là Harry làm y chờ mong kia nữa. "Dù sao các ngươi cũng không thể trông cậy Harry sau khi trải qua quá nhiều cực khổ, lưng gánh nhiều trách nhiệm như thế mà vẫn có thể duy trì ngây thơ và tốt bụng như hồi còn nhỏ được, linh hồn của nó vẫn luôn bồi hồi giữa đêm tối và ánh sáng. Nếu nó chịu không nổi đau khổ trong lòng, vậy cũng chỉ có hai kết quả, hoặc là chết, hoặc là biến thành Chúa Tể Hắc Ám." "Ai cũng có thể biến thành Chúa Tể Hắc Ám, ngoại trừ Harry." Draco lớn tiếng tuyên bố với Hogwarts, trong mắt đều là niềm tin của hắn dành cho Harry, hắn không thể chịu được có người nghi ngờ cậu, không ai có thể giữ vững linh hồn của mình hơn Harry được. "Harry sẽ không trốn tránh, mặc kệ đối mặt với kẻ thù hay với nội tâm của mình, nó luôn là con đỡ đầu mà ta tự hào." Bỗng nhiên xả ra nụ cười tà tứ, Sirius tùy ý điên cuồng quan sát Harry trong kết giới. "Cho dù nó biến thành Chúa Tể Hắc Ám thì thế nào? Trong từ điển của Black, từ trước đến nay không có chính nghĩa hay tà ác, nếu nó muốn hủy diệt tất cả, vậy ta sẽ điên cuồng cùng nó." Severus kinh ngạc nhìn Sirius, ông tự dưng có ảo giác như được thấy một Bellatrix thứ hai. Rũ mắt xuống, cuối cùng ông cũng nhận ra, chỉ cần là Black thì nhất định là điên cuồng, tuyệt đối sẽ không bị cái gọi là chính nghĩa hay tà ác vướng tay vướng chân, vĩnh viễn sẽ không từ bỏ thứ mình chấp nhất. Mặc kệ là Bellatrix hay Sirius, hay cả Narcissa, trước giờ chưa từng để ý đến cái nhìn của người khác, cho dù phải đối đầu với kẻ cũng thuộc họ Black, chỉ cần là người gây trở ngại cho người họ chấp nhất, họ sẵn sàng điên cuồng tấn công, mãi đến khi kẻ địch chết mới thôi. Như vậy ông có lý do tin tưởng, nếu ông có thể dành được tình cảm của Sirius, vậy sẽ không có thứ gì có thể khiến Sirius rời khỏi người mình. Grindelwald không nói gì cả, thực lòng mà nói, cụ đánh giá rất cao sự điên cuồng của Sirius, về lòng tin của Draco dành cho Harry, cụ thấy đó là biểu hiện của sự chưa trưởng thành. Giới Phù Thủy kỳ vọng quá mức vào Harry, ngay cả người thân cận cũng luôn đặt hy vọng lên người cậu, nói là tin tưởng nhưng thật ra đó là mềm yếu và ỷ lại thì đúng hơn. Mong đợi người khác, lại không tìm cách thúc đẩy bản thân trở nên mạnh hơn, cứng cỏi hơn, cuối cùng chỉ biến thành gánh nặng cho đối phương, chứ không thể sóng vai đồng hành với người mình yêu. Còn may, cụ với Albus trước giờ luôn đứng ở cùng một độ cao, mặc kệ là đối đầu hay đồng hành, đều sẽ không trở thành gánh nặng cho đôi bên. Suy nghĩ của Andy có thể nói là đơn giản nhất trong số những người ở đây, chỉ cần Harry sống sót là được. Gã rất tò mò về cậu bé Chúa Cứu Thế này, hy vọng mình có thể có cơ hội tiếp xúc gần gũi với đối phương, tìm hiểu xem dưới bề ngoài trẻ con kia là một linh hồn như thế nào. Về phần người ta có biến thành Chúa Tể Hắc Ám gì không, biến thì cũng thú vị đó chứ. "A...!" Mặt hồ đột nhiên vang lên tiếng gào rống, làm các phù thủy đồng thời dời lực chú ý về kết giới. Linh hồn của Harry đã hoàn toàn hiện rõ, bọn họ có thể thấy rõ linh hồn đang đau khổ, phẫn nộ và tuyệt vọng. Trong kết giới, linh hồn của Harry ngừng hô lớn, ánh mắt trống rỗng nhìn hư không, mặt dính đầy nước mắt, hai tay nắm chặt lại thành nắm tay, cả người đều run rẩy. Viên Đá Phục Sinh vốn đang quay quanh người cậu đột nhiên bay lên đỉnh đầu linh hồn Harry, lập lòe phát sáng mãnh liệt. Đũa phép Cơm Nguội cũng chuyển tới tầm tay của linh hồn cậu, như thể hy vọng có thể được cậu bắt lấy. Áo Choàng Tàng Hình tự động xòe ra, cuộn tròn che đậy người Harry, nhóm phù thủy bên hồ chỉ có thể nhìn hình dáng phản xạ lại ánh sáng trong kết giới kia. "Đã xảy ra chuyện gì! Vì sao linh hồn của Harry lại thống khổ đến vậy!" Draco lòng nóng như lửa đốt, đột ngột thoát khỏi sự kiềm chế của Severus, vọt tới trước mặt Hogwarts, lại vì chiều cao mà không thể nắm cổ áo đối phương. Nhưng nắm tay đã vung ra, đáng tiếc bị Hogwarts nhẹ nhàng bắt lấy. "Bởi vì nó đang xem cái cảnh mà nó không muốn xem nhất, là chuyện mà nó sợ phải đối mặt nhất, nếu nó không chịu tỉnh lại, nó sẽ luôn xem đi xem lại cảnh tượng đó." Nhẹ nhàng giữ Draco đã hoàn toàn mất khống chế tại chỗ, đôi mắt màu vàng tươi của Hogwarts nhìn thẳng vào Draco, lời lẽ như thì thầm nhưng lại nói ra những lời tàn nhẫn nhất. "Ngươi có còn nhớ không, Draco Malfoy, ngươi, Hermione Granger và Neville Longbottom đã chết trận ở lâu đài Hogwarts thế nào vào hôm đó. Harry chưa từng hỏi ngươi chết thế nào phải không? Nó cũng chưa từng hỏi kết cục của hai người kia, đúng chứ? Có lẽ ngươi chưa từng nhận ra, cái chết của ba người các người có thể khiến nó hoàn toàn phát điên, bởi vì đó là chuyện nó sợ hãi nhất. Mặc kệ là mất ai trong các ngươi, đặc biệt là ngươi, nó đều sẽ mất đi lý trí, hoàn toàn điên cuồng, đánh mất can đảm và hy vọng muốn sống tiếp." Draco đang giãy giụa muốn thoát khỏi Bùa Đứng Yên của Hogwarts, sau khi nghe đối phương thì thầm xong, nháy mắt cả người cứng đờ, trợn to mắt nhìn mặt Hogwarts. Draco không thể đoán được giờ phút này rốt cuộc trong lòng mình có cảm giác gì, chỉ thấy đầu như có một tia sét đánh xuống, phá tan mọi tư duy. Đau, như sâu trong linh hồn có chỗ nào đó bị người dùng dao găm đâm liên tiếp vào, mà hắn lại không có cách nào ngăn cản lại được, chỉ có thể nén nhịn, ngay cả sức la to cũng không có. Chú ý tới sắc mặt biến đổi của Draco, Hogwarts lại lần nữa nhẹ giọng mở miệng. "Đau không? Ta dùng chút phép thuật, cho ngươi cảm nhận được cảm giác của linh hồn Harry lúc này. Mà nỗi đau ngươi đang cảm nhận còn chưa bằng một nửa Harry đang phải chịu đâu. Khi ngươi kết hôn với Astoria Greengrass, khi ngươi vui vẻ ôm con trai mình khoe với Harry, khi ngươi biểu hiện là một người chồng tốt ở trước mặt nó, ngươi có biết Harry đau thế nào không? Trong óc của người toàn là cỏ dại thôi, còn cả cô vợ chỉ biết khoe khoang ảo tưởng của ngươi kia nữa, cô ta luôn thích đi ra ngoài, nếu không phải Harry nhờ người âm thầm bảo vệ cô ta, chỉ sợ ngươi đã sớm thành quan phu rồi. Đơn giản vì cô ta là vợ của ngươi, nên Harry tận lực bảo vệ cô ta. Mỗi một món quà mà Harry tặng cho gia đình ba người các ngươi, đều ẩn chứa pháp trận bảo vệ mà nó phí hết tâm huyết mới nghiên cứu ra được, ngươi lại chẳng biết cảnh giác gì, cứ mang theo vợ con đi khắp chỗ này tới chỗ khác." (Lily: "Quan phu" là chỉ người chồng có vợ chết. Phụ nữ có chồng chết gọi là "góa phụ" hoặc "quả phụ"; đàn ông mà có vợ chết gọi là "quan phu") "Ngươi trúng nguyền rủa, nó vừa nhận được tin liền lập tức chạy đến xem ngươi. Ngươi không biết, khi nó phát hiện cái nguyền rủa đáng sợ đến đâu, nó cũng đã quyết tâm phải dùng mạng của mình đổi cho người không rớt cọng tóc nào. Sau khi học xong phép thuật của Gryffindor, nó liền viết sẵn di chúc, giao quyển bút ký ghi chép thành quả nghiên cứu phép thuật của mình cho Kreacher, nhờ Kreacher giao cho đứa con trai 16 tuổi của ngươi làm quà sinh nhật. Lúc ấy, nó đã nhận được tin, Ron Weasley sắp sửa dẫn Robin đi giết nó, nhưng sau khi phá giải nguyền rủa cho ngươi xong, nó lại lựa chọn đi bộ về trường học. Nó rõ ràng có thể tránh được, cũng có thể chạy được, nhưng vì không muốn ngươi áy náy, nó tình nguyện chết trên tay Ron Weasley, giấu diếm chân tướng đồng thời nhắc nhở các ngươi về nguy hiểm ẩn tàng." "Draco Malfoy, ta thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc ngươi có điểm nào đáng để Harry trả giá nhiều như vậy? Harry bằng lòng đau khổ cũng không muốn ngươi chịu uất ức dù chỉ một chút, không thì ngươi nghĩ xem vì sao nó luôn lén lút giấu kín tình cảm của mình? Ngươi tưởng Voldemort chết rồi thì sẽ không có việc nữa gì sao? Nếu nó thẳng thắn với ngươi, mặc kệ ngươi có tiếp nhận tình cảm của nó hay không, Malfoy đều sẽ trở thành bia ngắm, mà nó biết rõ gia tộc có ý nghĩa thế nào với ngươi. Biết nó làm thế nào mới bảo vệ được tài sản của gia tộc ngươi không? Nó dùng Galleons riêng bí mật của gia tộc Potter đóng tiền phạt thay cho ngươi, dùng phép thuật gia truyền cổ xưa rửa sạch vết nhơ cha ngươi là Tử Thần Thực Tử, sau đó còn để lại chìa khóa mở phong ấn Phủ Potter và nhà cũ Black vào quyển bút ký tặng cho con trai ngươi." Theo mỗi một câu của Hogwarts, sắc mặt Draco liền trắng đi một chút, cho đến khi trắng bệch. Chịu đựng linh hồn và tiếng lòng dày vò cùng lúc, hắn hoàn toàn không nói nên lời, hoàn toàn không nói ra nửa chữ biện giải cho mình. Thực ra, hắn phát hiện mình căn bản không có tư cách biện giải, bởi vì mỗi một chuyện Hogwarts tiết lộ đều làm hắn cảm thấy mình như đao phủ, từng đao từng đao xẻo trái tim của Harry, thậm chí hắn còn không hề có tự giác. Có lẽ lời nói phía trước của Hogwarts là đúng, Harry vĩnh viễn sẽ không muốn mình biết mấy chuyện đấy, bởi vì Harry không muốn hắn áy náy tự trách, càng không muốn cảm thấy hắn có lỗi với cậu. Harry trước giờ luôn là như vậy, đều tính toán sẵn cho mình, lại quên mất tính cho chính bản thân cậu. Hogwarts e là đã sớm muốn đối phó mình rồi, hắn đã nhìn ra Rồng Hoàng Kim bênh vực Harry, cũng tức giận vì mọi đau khổ mà Harry phải chịu đựng. Mấy người khác không thể nghe thấy Hogwarts nói gì, họ chỉ thấy Draco như bị đả kích rất mạnh, mặt hắn không còn chút màu máu, biểu cảm càng lúc càng điên cuồng. Nhưng bọn họ lại không dám tùy tiện ra tay, bởi vì vai của Draco đang nằm trong bàn tay của Hogwarts. Tình huống của Harry còn chưa rõ ràng, bên này Draco lại xảy ra chuyện, khổ nỗi bọn họ chỉ có thể lo lắng suông..