Ngay lúc mỗi người đều dừng lại động tác ăn cơm thì tất cả món ăn trên bàn đều lập tức biến mất, bàn ăn trở nên sạch sẽ, nhưng không đến một phút đồng hồ sau, trên bàn ăn lại xuất hiện đầy đồ tráng miệng như bánh socola nhồi kem, mứt, bánh mật, donut, bánh táo… Phần lớn học sinh tuy đã no bụng rồi nhưng không chịu nổi mùi hương ngọt ngào dụ dỗ nên lại ăn thêm một chút. Hugh không hề động, cậu thật sự ăn không nổi nữa rồi! Đột nhiên cậu cảm giác được vài ánh mắt nhìn theo dõi mình chằm chằm, cậu ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện đôi song sinh Weasley và Lee, Hugh có chút kỳ quái ánh mắt bọn họ quá mức nóng bỏng. Sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt, bàn ăn khôi phục lại trạng thái trống không, Albus Dumbledore nuốt xuống miếng bánh ngọt gia tinh đặc chế cuối cùng, đứng lên, cười tủm tỉm nói với toàn thể học sinh: “Bây giờ mọi người đều đã ăn uống no đủ, như vậy, ta muốn nói với các trò mấy câu. Lúc học kì mới bắt đầu, ta muốn các trò chú ý vài hạng mục sau.” “Học sinh năm nhất chú ý, khu rừng cạnh trường là rừng cấm. Vài người bạn cũ của chúng ta cần nhớ kỹ điểm này.” Dumbledore liếc mắt về phía đôi song sinh của Gryffindor, hai đứa cúi đầu vụng trộm chớp mắt với ông. Dumbledore đáng thương, từ khi đôi song sinh nhập học tới nay mỗi năm đều phải lặp lại những lời nói này nhưng chúng chưa bao giờ để vào tai. “Còn nữa, thầy giám thị Filch cũng muốn thầy nhắc nhở các trò, không được thi triển pháp thuật sau giờ học và trên hành lang.” “Việc xét tuyển cầu thủ Quiđitch sẽ tiến hành ở tuần thứ hai của học kì. Những ai muốn tham gia tranh đấu vì học viện của mình hãy liên hệ với bà Hooch.” [trích truyện] Gryffindor phản ứng lớn nhất đối với lời của Dumbledore, rất nhiều học sinh đều lộ vẻ hưng phấn, một bộ dáng nóng lòng muốn thử. Hugh âm thầm thở dài, sư tử nhỏ nhà Gryffindor vĩnh viễn đều tràn ngập sức sống như vậy, làm người ta đau đầu. Dừng trong chốc lát, Dumbledore cười đến nếp nhăn đầy mặt nói: “Như vậy, trước khi đi ngủ chúng ta cùng hát giáo ca nào!” Ngoại trừ học sinh mới không biết tình hình thì mọi người đều lộ ra thần sắc khó xử hoặc chán ghét, Dumbledore lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy, đũa phép vung lên, trong không trung hiện ra ca từ màu vàng, cười tủm tỉm nói: “Mọi người tự chọn tông thích hợp cho mình, chuẩn bị, hát!” Toàn thể giáo sư học sinh dù muốn hay không đều mở miệng hát, ngoại trừ Hugh. “Hogwarts, Hogwarts, Hoggy Warty Hogwarts Xin hãy dạy tôi đôi điều Dù cho tôi có già hói Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ Đầu tôi vẫn nhồi được đôi điều Những thứ mới mẻ và thú vị Vì giờ chúng trống trơn và đầy không khí Toàn ruồi chết với mấy thứ linh tinh Nên hãy dạy tôi những điều đáng biết Mang trả những thứ đã quên Cứ hết sức đi chúng tôi lo nốt Học tới khi não nhũn rữa thì thôi.’ Mọi người hát xong, Dumbledore lau ánh mắt một phen, lớn tiếng cảm thán nói: “A! Âm nhạc, một pháp thuật thật vĩ đại!” Hugh ngầm cho ánh mắt xem thường. Hát xong giáo ca, các huynh trưởng dẫn học sinh năm dưới về phòng ngủ. Thủ lĩnh nam sinh Ravenclaw là Anseair Orland, cậu ta là 1 thiếu niên nhã nhặn khiêm tốn, đeo cặp kính viền vàng, ngay cả giọng nói cũng làm người ta thấy nhu hoà như gió xuân vậy. Thủ lĩnh nữ sinh là Berlina Scott, ngũ quan của cô có chút sắc bén, đôi mắt không lớn luôn lộ vẻ nghiêm khắc, có chút giống giáo sư McGonagall, nhưng kỳ thật cô là một cô gái rất thiện lương. Học sinh năm nhất Ravenclaw đi theo thủ lĩnh nam nữ sinh đi về phíatháp Ravenclaw ở phía tây Hogwarts, quả nhiên cửa vào tháp có 1 cái gõ cửa con chim ưng đồng. Anseair đẩy kính trên mũi, nói với học sinh mới: “Ravenclaw theo đuổi tri thức, muốn đi vào phòng sinh hoạt chung không cần mật khẩu giống các học viện khác, chỉ cần có thể trả lời câu hỏi con chim ưng ở cửa đưa ra là được, đương nhiên câu hỏi của nó sẽ không vượt qua phạm vi tri thức của các em. Anh nghĩ học sinh năm nhất mới vào học nên mật khẩu là Levitation Charm.” Anseair vừa dứt lời, con chim ưng dùng giọng nói rất nghiêm túc nói một câu “mật khẩu đúng!” Sau đó nhảy sang một bên, lộ ra lối vào, một ít phù thuỷ Muggle nhỏ sợ hãi kêu. Anseair và Berlina dẫn đầu đi vào, những học sinh năm nhất đứng sau chần chờ một chút, nhanh chóng đi theo. Phòng sinh hoạt chung Ravenclaw là một căn phòng hình tròn rất lớn, trên tường có 1 cửa sổ hình vòm rất lịch sự tao nhã có rèm cửa màu xanh vàng, có thể từ cửa sổ nhìn được phong cảnh xinh đẹp bên ngoài. Trần nhà là mái vòm hình tròn, phía trên lấp lánh ánh sao, thảm xanh đậm bên dưới cũng có sao. Trong phòng bày bàn và giá sách, trên tường là bức tượng bán thân Rowena Ravenclaw bằng đá cẩm thạch. Bên cạnh tượng có một cánh cửa, đại khái là thông lên ký túc xá. Hai thủ lĩnh xoay người lại quan sát những học sinh mới đang đánh giá phòng sinh hoạt chung, Berlina có chút nghiêm khắc nhìn bọn họ, nói: “Câu nói nổi tiếng của Ravenclaw là ‘trí thông minh hơn người chính là tài sản lớn nhất của nhân loại.’ Ravenclaw không như Gryffindor cùng Slytherin chú trọng cúp nhà, chúng ta theo đuổi tri thức, nghiên cứu. Ravenclaw có thư viện có thể so với phòng sách báo trong Thư viện Hogwarts, chỉ cần các các em có năng lực có thể tận tình rong chơi trong biển tri thức.” Một vài đứa bị vẻ mặt nghiêm túc của Berlina doạ dợ đến mặt trắng bệch, Anseair tiến lên từng bước, cười ôn hòa với bọn họ, “Không cần sợ, Berlina chỉ là hơi nghiêm túc thôi, anh nghĩ về sau các em sẽ biết, chịấy là một cô gái tốt, nếu các em gặp vấn đề gì trong học tập hoặc cuộc sống thì có thể hỏi chịấy. Viện trưởng của chúng ta là giáo sư bùa chú Flitwick, à, thấy ấy là một người đáng yêu. Còn có, các học sinh mới phải cẩn thận với tiết độc dược, giáo sư Snape rất nghiêm khắc đó.” “Tốt lắm, giờ là lúc đi ngủ, KTX nam ở bên trái, KTX nữở bên phải, không được các bạn nữ cho phép, thì các bạn nam không được vào đó, đương nhiên, KTX nam hoan nghênh các bạn nữ đến thăm.” Bọn nhóc ha ha nở nụ cười. Anseair dừng một chút, trong mắt hơi hơi loé ý cười, cuối cùng nói: “Tốt lắm, hiện tại mời mọi người về ký túc xá, nam sinh đi theo anh, nữ sinh đi theo chị Berlina.” Bọn họ đi dọc theo cầu thang xoắn ốc, tìm được phòng có bảng tên lục tục đi vào. Phòng Hugh là phòng thứ 2, học sinh Ravenclaw không nhiều lắm, cho nên mỗi người một phòng, điều này làm cho Hugh rất vừa lòng, cậu không hề quen chia sẻ phòng với người khác. Hugh nhìn căn phòng mình sắp gắn bó bảy năm học. Chính giữa phòng là một cái giường lớn bốn chân, màn che màu xanh vàng, bên phải giường là tủ quần áo, trên đó có khắc hình chim ưng. Hai bên đầu giường có hai cái bàn nhỏ, đặt đèn bàn. Đối diện giường có một cái cửa, Hugh đi qua mở ra xem, là phòng tắm cùng WC. Sàn phòng tắm cùng vách tường đều là màu xanh vàng, có 1 bồn tắm lớn và bồn rửa mặt, vòi hoa sen. Hugh nghĩ đến cái nón phân loại bẩn kinh khủng kia, quyết định dùng tốc độ nhanh nhất thu thập quần áo đi tắm rửa. Hugh nhanh nhẹn sắp xếp đồ dùng, cầm quần áo đang muốn đi vào phòng tắm, cửa truyền đến tiếng gõ, ‘Cốc cốc cốc’. Kỳ quái, ai lại đi tìm mình lúc này chứ, Hugh buông quần áo bước đi nhanh ra mở cửa, ngoài cửa là Anseair Orland. Hugh khẽ nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi tại sao anh ta đến. Anseair ôn hòa cười, hỏi: “White, mọi thứ đều thu dọn xong rồi sao? Có cần giúp đỡ hay không?” Hugh lắc đầu, ý bảo không cần. “Bọn anh đều biết tình huống của em, ừm –” Anseair cẩn thận châm chước từ ngữ, “Có chút đặc thù, nếu có gì khó khăn, em có thểtùy thời đề xuất, bọn anh đều rất vui lòng giúp đỡ.” Hugh nhẹ nhàng gật đầu, thiện ý mỉm cười đối với quẫn bách nho nhỏ của anh ta. Anseair nhìn cậu mang theo một chút tiếc hận, ngũ quan xinh xắn như vậy, nếu qua vài năm nữa không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào, chính là vì quá xinh đẹp, lại là con trai, không biết là phúc hay họa. Anseair xuất thân từ 1 gia đình quý tộc chân chính, đối với sự đen tối ẩn giấu dưới xã hội thượng lưu cũng có nghe thấy. Cũng may Hugh sẽở Hogwarts bảy năm, hy vọng bảy năm này cậu bé có thể trưởng thành đủ để tự bảo vệ chính mình. “Ừm, như vậy, ngủ ngon.” Anseair mỉm cười nói, Hugh gật đầu, lui về sau hai bước, đóng cửa lại.