Harry một bước vào phòng hiệu trưởng, liền chú ý tới con chuột hôn mê trong lồng sắt trên bàn làm việc, nó oán hận hô lên cái tên kia: “Peter Pettigrew!” Draco đúng lúc kéo nó lại, Harry trừng đôi mắt xanh biếc tràn đầy phẫn hận.
Dumbledore đang cười tủm tỉm ăn kẹo mật ong nghe được lời Harry nói, ánh mắt xanh chợt loé sáng sau thấu kính rồi biến mất, buông kẹo trong tay, “Harry, trò nói cái gì? Peter Pettigrew?” Trong ánh mắt ông nhìn con chuột lang kia, có hoài nghi, có đề phòng, không dám tin, lại hình như có cả hối hận.
Harry đối với vị hiệu trưởng này luôn có một loại phòng bị gần như bản năng, vội vàng thu thập cảm xúc kíc động của mình, lui về phía sau từng bước, “Không có gì, ngài hiệu trưởng.”
Snape hừ lạnh, nhấc l*ng sắt tới, “Dumbledore, tôi nghĩ ông sẽ cảm thấy hứng thú với tiết mục này, con chuột sống mười mấy năm, vừa vặn thiếu một ngón chân, cỡ nào làm cho người ta ngạc nhiên!”
Biểu tình Dumbledore nhất thời trở nên thâm trầm mà lạnh như băng, ông bước nhanh tới bên lò sưởi, ném một nắm bột Floo vào, “Minerva, mời cô đến phòng hiệu trưởng một chuyến!”
Nữ phù thuỷ Gryffindor mặc áo chùng xanh biếc rất nhanh đi vào phòng hiệu trưởng, “Albus, chuyện gì?” Tiếp theo bà chú ý tới những người khác trong phòng hiệu trưởng, ân cần thăm hỏi một lượt.
Dumbledore chỉ vào l*ng sắt trong tay Snape, “Minerva, cô xem con chuột này đi.” Giáo sư McGonagall nhận lấy l*ng sắt từ tay Snape, nhìn xem trong chốc lát, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Animagus!”
Nam phù thuỷ tóc đen phun ra một hơi thở lạnh lùng, ếm vài thần chú trói buộc vào con chuột trong lồng, giáo sư McGonagall bắt nó ra ngoài, đặt trên đất. Snape ném qua một thần chú phản Animagus, dưới cái nhìn ngạc nhiên chăm chú của mọi người, con chuột kia chậm rãi duỗi chân ra thành tứ chi của nhân loại, sau đó là đầu, cuối cùng biến thành một người đàn ông thấp bé.
Cái mặt y như chuột, mũi tẹt, tóc hoa râm rối tung, còn có từng mảng da loang lổ, nhìn qua xấu xí mà đáng khinh.
Dumbledore thở dài một tiếng, “Thật là Peter……” Snape dùng một cái Aguamenti dội tỉnh Peter, người đàn ông vóc dáng thấp bé tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng biết không ổn, cả người run bần bật.
Gã mấp máy trên mặt đất, ý đồ muốn chạy trốn, nhưng thần chú trói buộc của Snape làm cho gã không thể thực hiện được. Gã hoảng sợ tột độ, nhìn quanh mọi người trong phòng, hình như đang tìm một có thể giúp gã.
“Peter, có lẽ anh nguyện ý nói cho chúng tôi biết, vì sao anh lại làm một con chuột ở nhà Weasley mười mấy năm? Phải biết rằng, anh là người đạt được huân chương Merlin nhất đẳng, là anh hùng của giới pháp thuật.” Dumbledore sâu xa hỏi.
Peter toàn thân run rẩy, đôi mắt nhỏ tí hin lộ vẻ hoảng sợ, “Không…… Dumble…… Dumbledore…… Hiệu trưởng, là, là…… Sirius! Hắn ta sẽ giết tôi! Giết tôi…… Tôi không thể không trốn…… Nếu…… Bị hắn ta phát hiện…… Tôi sẽ không sống được……”
Ánh mắt Dumbledore thực ôn hòa, nhưng làm cho người ta có thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, “Phải không? Thật sự là uất ức cho anh rồi.”
Peter gian nan vặn vẹo đứng lên từ trên mặt đất, tiếp theo nhìn thấy Harry đứng cạnh đang dùng ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn gã. “Har…… Harry…… Ánh mắt của cháu thật…… thật giống Lily……” gã run run nói xong, thanh âm tràn ngập vẻ cầu xin hèn mọn, “Cháu phải tin tưởng chú, chú…… chú là bạn của…ba mẹ cháu…mọi chuyện đều là…… đều là Black làm!”
Harry cắn chặt răng, hận không thể chặt gã ra làm hai nửa, “Ông còn dám nói bậy! Tên phản bội, Azkaban vĩnh viễn sẽ để dành một phòng cho ông!” thân thể Peter kịch liệt run rẩy, gã muốn cuộn mình đứng dậy, nhưng thần chú trói buộc tác dụng làm cho gã không thể làm ra động tác gì quá lớn, gã tiếp tục biện giải, “Không…… Không phải tôi……”
Dumbledore hình như có chút mỏi mệt, ông đẩy mắt kính, nói với giáo sư McGonagall: “Minerva, cô có thể giúp ta gọi Fudge lại đây không?” Giáo sư McGonagall gật đầu, đi đến bên lò sưởi, nắm bột Floo ném vào, sau đó thò đầu vào, “Bộ trưởng Fudge, có thể mời ngài đến phòng hiệu trưởng Hogwarts một chuyến không? Có chuyện vô cùng quan trọng cần ngài hỗ trợ.”
Tiếp theo bà nghe được tiếng đáp ứng vọng ra từ trong lò sưởi, bà rời khỏi lò sưởi, chỉ chốc lát sau, bộ trưởng bộ pháp thuật mặc một cái áo khoác xám, đầu đội một cái mũ dạ màu tro đi ra từ trong lò sưởi, ông ta lấy tay bỏ mũ xuống, không chút để ý hỏi trước: “Có chuyện gì sao? Phải biết rằng thân là bộ trưởng bộ pháp thuật, tôi vô cùng bận rộn.”
Một lần nữa ông ta đội mũ lên đầu, sau đó nhìn mọi người trong phòng, đầu tiên là Dumbledore không giống bình thường bày vẻ tươi cười hiền lành tiếp đón, tiếp theo ông một người đàn ông thấp bé trên sàn, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt mà quái dị, “Đây…… Đây là……”
Dumbledore gật đầu với ông ta, “Tôi nghĩ đúng vậy, Fudge, chỉ sợ vụ án mười ba năm trước Bộ pháp thuật đã không điều tra rõ ràng, để cho Peter giải thích chút đi.” Fudge ý thức được chuyện này sẽ bất lợi với mình, cuống quít cự tuyệt, “Không, không, Dumbledore, chuyện này nên giao cho bộ pháp thuật xử lý, ông không thể……”
“Tôi đương nhiên có thể.” Mắt Dumbledore trở nên sắc bén, danh tiếng bạch phù thuỷ vĩ đại nhất không phải để không, “Severus, tôi nghĩ chúng ta cần một ít Chân dược, anh nguyện ý cung cấp, đúng không?” Dumbledore chống hai tay thành hình tháp trên bàn, cười hỏi.
Fudge còn đang phí công muốn ngăn cản lần thẩm vấn này, “Ôi, không, các người không thể làm như vậy! Tự tiện sử dụng Chân dược là trái với ‘Điều lệ sử dụng Độc dược của Bộ pháp thuật’!” Nhưng không ai để ý tới.
Snape lấy từ trong túi tiền ra một lo độc dược màu trắng bạc, ếm cho Peter một thần chú mất hết sức lực, dưới cái nhìn vô cùng hoảng sợ chăm chú của gã mà mạnh mẽ đổ cho gã hai giọt Chân dược.
Dưới tác dụng của Chân dược, chân tướng rất nhanh liền hiện ra trước mặt mọi người, Peter mặt xám như tro tàn ngồi phịch trên đất, Fudge cũng mặt mày nhợt nhạt, dưới tình huống như vậy lại để cho dân chúng biết chuyện này, chẳng phải càng thể hiện Bộ pháp thuật vô năng! Fudge bị quyền lực che mờ mắt thầm quyết định áp chế chuyện này xuống.
Ngay sau đó, Dumbledore gọi tới một nhà Weasley, nói rõ tình huống. Vợ chồng Weasley đáng thương, năm trước con gái út mới gây hoảng sợ ở Hogwarts xong, năm nay lại phát hiện con chuột thú cưng nhà họ lại là một Animagus, hơn nữa còn là tội phạm tội ác tày trời, thật sự là tâm lực lao lực quá độ.
Fudge gọi tới vài Auror áp giải Peter Pettigrew đi, lúc gần đi sắc mặt gã thực không phải khó coi bình thường. Dumbledore cười đến hòa ái dễ gần nói với Harry: “Harry, ta nghĩ trò rất nhanh có thể nhìn thấy cha đỡ đầu của mình. À, đó là một đứa nhỏ vô cùng vĩ đại, ta tin là trò sẽ thích.”
Harry đích thực là vui vẻ không thôi vì mình có thêm một người thân yêu thương, nhưng không biết vì sao đối với Dumbledore luôn có một loại tâm lí phòng bị, không lộ ra bao nhiêu cảm xúc với vị bạch phù thuỷ vĩ đại nhất này, chỉ là gật đầu, “Cám ơn ngài, thầy hiệu trưởng.”
Ánh mắt Dumbledore mang theo suy nghĩ sâu xa — Harry rất giống một Slytherin, ông vốn định làm cho đứa nhỏ này trở thành một Gryffindor tiêu chuẩn, vậy mới có thể trở thành cờ hiệu để đối kháng với Voldemort. Ông cần điều chỉnh kế hoạch một lần nữa, ông không thể cho phép có chuyện gì quấy rầy tới toàn bộ thế cục. Có lẽ Sirius sẽ là một điểm đột phá tốt, dù sao một đứa bé từ nhỏ đã không được yêu thương như Harry luôn đặc biệt không muốn xa rời người thân.
Lại giải quyết một sự kiện, Snape cảm thấy tâm tình người yêu của mình không tốt lắm. “Làm sao vậy?” phù thuỷ lớn tuổi cúi đầu hỏi người yêu vẻ mặt bí xị, cậu chỉ lắc đầu không trả lời. Snape cũng không hỏi nhiều, Hugh là một người độc lập, có một số việc cần chính cậu giải quyết, mà mình, chỉ cần đứng sau bảo vệ cho em ấy là được rồi.
Buổi chiều, Hugh tan học, ở trên hành lang tìm được đôi song sinh nhà Weasley. Song bào thai hôm nay tựa hồ cảm xúc hơi không xong, ngay cả mái tóc đỏ lửa hình như cũng ảm đạm ít nhiều, làm cho nhóm động vật nhỏ bị hại bao lần ở Hogwarts kinh dị không thôi — có chuyện gì có thể làm cho hai con quỷ gây sự này ủ rũ như thế?
“Hugh, có chuyện gì?” Xem ra tâm tình bọn họ thật sự hỏng bét, ngay cả cùng lúc xướng thanh cũng không làm. Hugh cảm thấy càng thêm áy náy. Hugh từ túi tiền lấy ra tờ giấy, đưa cho bọn họ. Freddy tiếp nhận, mở ra, cùng em trai mình nhìn vào, “Freddy, George, thực xin lỗi, em lừa hai người, lợi dụng hai người bắt Scabbers, xin hãy tha thứ cho em.”
Song bào thai hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Hugh vẫn mang vẻ mặt xin lỗi. Hugh vẫn sống thật đơn thuần, chưa từng đùa giỡn tâm kế gì, nhưng lần này vì để có thể sớm bắt được tên phản bội kia nên phải lừa gạt bạn bè, điều này làm cho cậu rất bất an.
Song bào thai đột nhiên cười ầm lên, một trái một phải nắm vai Hugh, “Ôi, hoàng tử nhỏ của bọn anh ơi!”
“Xin em không cần lo lắng!”
“Bọn anh chưa bao giờ trách em, ngược lại!”
“Bọn anh phải cảm ơn em nhiều lắm, hoàng tử nhỏ!”
“Em tống khứ đi một nhân vật nguy hiểm,”
“Ra khỏi người thân của bọn anh!”
“Ôi! Em quả thực khó có thể tưởng tượng nổi!”
“Bọn anh cảm kích em bao nhiêu!” Hợp thanh!
Hugh có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy hình như nên như thế, đôi song sinh nhà Weasley tuy rằng thích đùa dai, nhưng bọn họ cho tới giờ đều biết phân phải trái, thông tình đạt lý.
Được bạn bè thấu hiểu, tâm tình của Hugh cũng tốt lên, tuy rằng cuối cùng song bào thai tham ăn vẫn lấy danh nghĩa cần an ủi tâm hồn bi thương mà đòi Hugh một tháng trà chiều.
Hugh không gạt Snape chuyện này, sau đó bị một cái hừ lạnh của người yêu lớn tuổi, “Loại chuyện này căn bản không cần cảm thấy áy náy, bọn họ xác thực nên cảm tạ em đã loại đi một nhân tố bất định.” Hugh nhăn mặt nhăn mũi — được rồi, Slytherin vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, cậu sớm nên biết người yêu mình là một Slytherin không thể vĩ đại hơn!
Ngày hôm sau Nhật báo Tiên Tri có một tin đầu đề ‘Người anh hùng vĩ đại, lời nói dối động trời’ đánh vỡ kế hoạch giả tạo cảnh thái bình của Fudge, chấn kinh toàn bộ giới pháp thuật.
Mọi người đều biết kẻ phản bội trốn thoát khỏi Azkaban, Sirius Black kỳ thật là bị oan uổng, kẻ chân chính phản bội lại cha mẹ của Cứu thế chủ là người đạt được Huân chương Merlin hạng nhất Peter Pettigrew! Hơn nữa Peter Pettigrew vốn nên chết trong sự việc mười ba năm trước còn không sao, vẫn lấy hình thái Animagus con chuột ẩn thân trong nhà một thành viên Hội Phương hoàng, gia đình Weasley!
Giới pháp thuật sôi trào, Sirius Black trở thành người anh hùng bi tình vĩ đại, vô số người cảm tính vì cảnh ngộ của hắn ta mà rơi lệ. Peter Pettigrew bị vạn người thóa mạ, Bộ pháp thuật mỗi ngày thu được vô số thư phê bình, thư nghi ngờ, trong đó đủ Thư Sấm, văn phòng bộ trưởng bị này mấy Thư Sấm này làm cho loạn cào cào cả lên, đầu tóc của Fudge vốn đã không rậm rạp gì cho cam giờ đã sắp trọc hết.
Dưới áp lực của quần chúng, Bộ pháp thuật không thể không công khai một lần nữa thẩm tra xử lí vụ án năm xưa, vì Sirius Black sửa lại án sai, phán xử Peter Pettigrew chung thân giam cầm tại Azkaban, hơn nữa phải di dời Giám ngục canh gác tại Hogwarts. Hogwarts hoan hô rầm trời, thậm chí các học viện đều vì đám quái vật kia rời đi mà tổ chức tiệc tùng.
Hết thảy thoạt nhìn đều tốt đẹp cực kỳ.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
21 chương
904 chương
101 chương
149 chương
11 chương
58 chương
360 chương