Hugh lăn lộn liên tục trên giường, không lúc nào không tự hỏi mình sao lại đi thích cái người đàn ông không khiến ai thích nổi kia. Không tốt, lời nói ác độc, lạnh lùng, vạn năm hắc bào, tóc đầy dầu, đây là Severus Snape trong mắt mọi người, một chút cũng không có chỗ nào khiến người ta thích. Hugh nghĩ, ánh mắt nhìn chăm chú vào bức tường. Nhưng hắn bác học, nội liễm, nghiêm cẩn, có trách nhiệm, hơn nữa thâm tình, ngẫu nhiên lơ đãng biểu hiện ra ngoài sự dịu dàng làm cho người ta khó có thể kháng cự. Hugh mặt có chút hồng, cậu không tự chủ được mà nghĩ đến lúc Snape nhếch mày, cái loại tao nhã gợi cảm không nói nên lời này, cùng một lần nhìn thoáng qua kia, cổ cùng xương quai xanh tái nhợt, lộ ra một sức mạnh thuần nam tính. Merlin ơi! Hugh ảo não phát hiện mình cũng không bài xích việc thích Snape, mà đang dây dưa việc tại sao lại thích. Sáng ngày hôm sau, rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ được, Hugh bị Harry lay tỉnh, trợn mắt chỉ thấy Harry vẻ mặt hưng phấn, đôi mắt xanh lục sáng trông suốt. “Hugh, anh không tin được đâu, đêm qua em nhìn thấy ba mẹ em đó!” Harry có chút khống chế không được âm lượng, Hugh bị giọng nó làm ù tai đến muốn ngất. Harry tiếp tục lớn tiếng nói xong, ngay cả tay cũng múa may miêu tả, “Hugh, em nhìn thấy bọn họ, mẹ em đẹp lắm, bà có màu tóc đỏ phi thường xinh đẹp, nhưng không hề giống tên Weasley đáng ghét kia. Mắt bà cũng là màu xanh, giống hệt của em! Ba em thì rất đẹp trai, a, ông ấy cười rất Gryffindor, tóc thì bù xù, ầy! Điểm ấy em giống ba. Hagrid nói qua, ngoại trừ ánh mắt thì em giống ba như đúc, tóc là di truyền của nhà Potter…” “Hey! Hugh, anh có nghe không đấy?” Harry lắc lắc bả vai Hugh, hỏi. Hugh xoa xoa mắt, lung tung gật gật đầu. Harry ngồi vào mép giường, thẳng lưng, lại gần nhìn cậu, “Hugh, xảy ra chuyện gì? Bình thường không phải anh dậy rất sớm sao?” Hugh rốt cục tỉnh táo lại, sờ sờ mái tóc mềm mại của Harry, lắc đầu ý bảo không có việc gì. Harry lần này không có dễ dàng tin tưởng cậu, luôn cảm thấy có Hugh tâm sự, khiến người lo lắng. “Hugh, nếu anh có chuyện có thể nói cho em biết mà, cho dù em không giúp được gì cho anh thì nói ra cũng sẽ dễ chịu hơn.” Harry nói, đôi mắt xanh lục bảo tràn ngập sắc thái quan tâm. Hugh có chút sững sờ nhìn ánh mắt Harry, giật mình tưởng tượng nếu ánh mắt này ở trên người phụ nữ mà người đàn ông kia yêu mến, rốt cuộc phải xinh đẹp đến mức nào mới khiến hắn khắc cốt ghi tâm, day dứt khó quên. “Hugh, sao anh nhìn em như vậy?” Harry bị cậu nhìn mà thấy có chút kỳ quái, lấy tay đặt lên trán cậu, lẩm bẩm nói: “Phát sốt sao — không có mà.” Hugh bị động tác của nó biến thành có chút dở khóc dở cười, cũng tạm thời quên chuyện với Snape, lại một lần vò xù mái tóc của Harry, chọc Harry kêu ầm lên. Nửa giờ sau, Hugh tiễn bước Harry, ghé vào trên giường, tâm tình thật vất vả vì có Harry cười nói mà sáng sủa lên lại trầm xuống. Không nghĩ tới mình cũng sẽ thích một người. Phần cảm tình này tới rất đột nhiên, cậu trở tay không kịp. Nhưng chỉ là thích mà thôi, cũng không phải tội gì đại ác, hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ? Kỳ thật không nghĩ cứ như vậy buông tha. Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên thích một người, nếu ngay cả cố gắng bắt lấy nó cũng không làm, nhiều năm sau hồi tưởng lại, nhất định sẽ rất không cam lòng! Hugh muốn cho tới giờ cũng không nhiều, cho dù hiện tại đã biết rõ chính mình ôm tình cảm khác thường với Snape, cũng không có ý nghĩ đi tranh giành vị trí của Lily Potter trong lòng Snape. Cậu nghĩ là, làm sao để có thể canh giữở bên người Snape mà không bị hắn chán ghét đẩy ra. Nhưng lần đầu tiên đối mặt với tâm tình như vậy, Hugh hoàn toàn không biết nên làm như thế nào. Đúng rồi, thư viện! Hugh mạnh xốc chăn, nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lấy áo choàng trên giá chạy ra ngoài. Thư viện Hogwarts không hổ là thư viện lớn nhất giới phù thuỷ, không đến 10’ Hugh đã ôm hơn mười quyển sách thật dày ngồi ở bên cửa sổ. ‘Bảo điển tình yêu’, ‘Làm sao theo đuổi người yêu’, ‘Bí tịch tình yêu’, ‘100 chiêu tất thắng khi theo đuổi’…. Suốt ba ngày Hugh đều ở thư viện xem mấy quyển sách linh tinh đó, hơn nữa còn nghiêm túc làm hẳn bút ký. Đợi đến khi cho hiểu rõ những quyển sách này, Hugh lật những trang bút ký mình làm trước đó, thế này mới giật mình những quyển sách đó không phù hợp với ước nguyện ban đầu của mình, nếu cậu thật sự dùng mấy thứ này lên người Sanpe, kết quả tốt nhất là trực tiếp bị văng ra, mà xấu nhất, tám phần là Snape sẽ cho cậu một tá Crucio. Hugh buồn bực chôn mình vào trong chăn, quả nhiên tin hết vào sách còn không bằng không có sách! Rốt cuộc nên làm thế nào đây? Thật sự là rất không xong! Ngay cả thích thế nào cũng không biết, như thế nào có tư cách trông coi người đàn ông kiêu ngạo kia? Hugh khóe mắt liếc đến đôi bao tay trắng tuyết trên đầu giường, suy nghĩ đang hỗn loạn bỗng nhiên rõ ràng hẳn lên. Thích hắn, sẽ cố mọi cách đối tốt với hắn, mọi chuyện đều vì hắn trước tiên. Tuy rằng hai ngày trước mới vì Snape không tín nhiệm mình mà tức giận, nhưng hiện tại đã biết rõ tâm ý lại thêm quyết tâm dùng hết mọi thứ của mình để thích hắn nên Hugh không muốn so đo chuyện này nữa. Hugh nhét đôi bao tay trắng tuyết vào trong túi, bỏ qua mờ mịt trong lòng, treo lên nụ cười trong sáng đi tới hầm. Gõ mở cửa, nhìn sắc mặt Snape, thực rõ ràng, Hugh đánh gãy lạc thú ngao chế độc dược của hắn. Snape cứ nghĩ dựa theo bộ dáng phẫn nộ rời đi ngày đó của Hugh, hẳn là cậu nhóc sẽ không bao giờ lại gần mình nữa, đương nhiên cũng sẽ không đến hầm nữa. Loại ý tưởng này lại làm cho hắn thấp thỏm nôn nóng, chỉ có thể dựa vào không ngừng ngao chế độc dược thân yêu mới có thể yên tĩnh lại. Khi loại yên tĩnh này bị tiếng đập cửa đánh gãy, Snape ở trong lòng âm thầm cắn răng, tâm nói nếu người đến không đưa ra được một lí do đủ thuyết phục, hắn nhất định sẽ làm kẻ đó nếm thử hậu quả khi đắc tội một phù thuỷ hắc ma pháp! Mở cửa ra lại phát hiện tên nhóc đầu sỏ làm cho hắn phiền lòng kia đang cười tủm tỉm nhìn hắn, cứ như những rối rắm trước đó chỉ do hắn nằm mộng ra mà thôi. Kinh ngạc trong chốc lát, Snape tự nhiên mà xem nhẹ chút vui sướng trong lòng, cau mày phun nọc độc: “Cậu White, là cái gì khiến cậu cho rằng cậu có thể không được đồng ý mà quấy rầy giáo sư độc dược của cậu vào lễ Giáng sinh mà không bị trừng phạt? Nếu đầu óc của cậu không bị nhồi đầy dịch sên thì nên biết đây là chuyện cỡ nào không lễ phép.” Hugh đem đôi bao tay lông Độc giác thú đến trước mặt hắn, ánh mắt hổ phách tràn đầy hi vọng mà nhìn hắn. Snape nhìn cậu có trong chốc lát mới lấy tay nhận, “Cậu White, nếu trí nhớ của ta không nhầm thì đêm Giáng sinh hình như cậu không vui với những lời nói của ta. Hành vi hiện tại của cậu, có lẽ ta nên vì sự khoan dung đại lượng của cậu mà cho Ravenclaw thêm 10 điểm chăng?” Hugh không muốn vì những cảm xúc ngày đó tiếp tục ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, lấy vở cúi đầu viết: “Giáo sư Snape, em xin được giải thích với thầy vì sự tuỳ hứng của em, xin thầy tha thứ cho em.” Snape mi nhăn càng chặt. Phản ứng ngày đó của Hugh thực bình thường, dù sao ai cũng không muốn tốt bụng đi tặng quà lại bị hoài nghi thành rắp tâm bất lương, muốn xin lỗi cũng phải là hắn chứ không tới phiên Hugh. “Cậu White, ta nhận lời giải thích của trò, đồng thời ta cũng phải xin lỗi vì tự dưng hoài nghi trò.” Snape nói, “Nếu không có chuyện khác, ta nghĩ ta có thể tiếp tục công tác của mình, xét thấy ta cũng không rảnh rỗi giống trò.” Snape không có so đo chuyện ngày đó, Hugh vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, viết: “Dạ. Giáo sư, cám ơn thầy, tạm biệt.” Hugh thấy chuyển biến tốt thì thu, Snape đã chấp nhận lời giải thích còn nhận quà, cậu đã thực thỏa mãn. Snape cầm đôi bao tay lông Độc Giác Thú trở lại phòng thí nghiệm, cái vạc độc dược đã biến thành màu kỳ dị bị hắn Scourgify, sau đó đeo bao tay vào, lấy tài liệu cùng dao bạc bắt đầu xử lý. Lông Độc Giác Thú làm ra bao tay rất nhẹ rất mỏng, một chút cũng không ảnh hưởng cảm giác đối với độc dược, ngược lại lông của Độc Giác Thú có ma lực có thể trợ giúp hắn rất tốt khi khống chế ma lực phát ra lúc ngao độc dược, hơn nữa còn có thể hoàn toàn ngăn chặn độc dược ăn mòn tay. Snape lần đầu tiên trong lúc ngao chế độc dược mà thất thần, trong đầu không dứt được thân ảnh nho nhỏ kia, cặp mắt hổ phách xinh đẹp mang theo ý cười ấm áp, sạch sẽ trong suốt. Gần bữa tối, Snape vừa vặn ngao chế xong một vạc độc dược phức tạp, thần kinh buộc chặt đột nhiên trầm tĩnh lại, cảm giác rất là mỏi mệt, dạ dày co rút kháng nghị hắn ngược đãi. Snape đi vào phòng tắm vỗ nước lạnh lên mặt, làm cho mình thanh tỉnh một ít. Đang muốn triệu hồi gia tinh đưa một phần bữa tối đến, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa theo quy luật. Không cần phải nói, chỉ có thể là nhóc quỷ khổng lồ nhà Ravenclaw kia đến mà thôi! Mở cửa, quả thấy Hugh bưng bữa tối món Trung sắc hương vị đều đủ, tươi cười đầy mặt, vừa thấy hắn mở cửa, ánh mắt sáng thêm vài phần. Snape đã lười đi dạy dỗ cậu, dù sao thì dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, cho dù hắn nói có khó nghe bao nhiêu, con quỷ khổng lồ nhỏ này cũng giống như nghe không hiểu, cặp mắt trong suốt kia khiến hắn cảm thấy mình mà còn mắng nữa quả thực là cùng hung cực ác. Nghiêng người để cậu vào cửa, Hugh tự động tự phát ngồi lên cái sô pha nhỏ, mở nắp một bát cách thuỷ, mùi hương thảo dược ấm áp thản nhiên phát ra. Trước khi ăn cơm uống canh rất tốt, Hugh để bát canh lên trước mặt chỗ hắn ngồi, Snape vừa ngồi xuống, rất tự nhiên mà bưng lên uống. Hugh nghiêng đầu nhìn hắn, nam nhân này ngay cả động tác uống canh cũng làm cho cậu mê muội. Nửa tiếng sau, Snape gọi gia tinh đến thu thập đồ ăn, nói với Hugh: “Trò White, nếu trò không muốn rời đi thì bên kia có rất nhiều tài liệu để trò tiêu phí thời gian, nhớ kỹ không cần giống mấy tên Gryffindor không có giáo dưỡng tùy tiện đảo lộn đồ vật, trò sẽ không muốn biết hậu quả là gì đâu.” Hugh ngoan ngoãn gật đầu, nhìn hắn đi về cánh cửa hình như là phòng ngủ, nháy mắt mấy cái, cúi đầu rất nhanh viết vài dòng, trước khi hắn mở cửa liền ngăn lại hắn. Snape hờ hững hỏi: “Trò White, trò còn có chuyện gì?” Hugh đưa vở đến trước mặt hắn, “Gáo sư Snape, hiện tại thầy muốn nghỉ ngơi sao?” Snape khóe mắt co rút, châm chọc nói: “Cậu White, là cái gì khiến cậu nghĩ giáo sư độc dược của cậu có nhiều thời gian để lãng phí vào chuyện ngủ như vậy? Hiện tại mới bảy giờ!” Hugh vô tội nhìn hắn. Snape nhịn xuống xúc động muốn đỡ trán, “Ta muốn đi tắm rửa!” Ánh mắt Hugh không tự giác liếc đến mái tóc đầy dầu của hắn. Ừm, nên gội sạch. Snape cắn răng, xoay người mở cửa đi vào, không muốn đối mặt với nhóc quỷ khổng lồ chết tiệt này nữa. Một bàn tay đưa lại đây, ngăn trở động tác mở cửa của hắn. Snape đang muốn bão nổi, Hugh lại đem vở đưa tới trước mặt hắn, “Giáo sư, vừa cơm nước xong liền tắm rửa không tốt cho cơ thể. Thầy nên tắm sau nửa tiếng nữa, nếu không sẽ tạo gánh nặng cho dạ dày.” Thằng nhóc này! “Cậu White, cậu bị dịch cây củ u ngâm não nên ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không hiểu sao? Thói quen sống của ta hình như không tới phiên cậu đi nghi ngờ.” Snape lạnh lùng nói. Hugh mím mím môi, biểu tình đáng thương. Đối mặt Hugh như vậy, Snape luôn chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp. “Được rồi, cậu White, cậu luôn có thể đạt được kết quả mà cậu muốn.” Snape có chút thất bại nói, buông tha cho việc mở cửa, xoay người đi qua giá sách, rút ra một quyển, ngồi trên sô pha đọc. Hugh muốn nói cho hắn vừa cơm nước xong ngồi im một chỗ cũng không tốt, nhưng nghĩ đến hôm nay đại khái Snape đã nhẫn đến cực hạn, vẫn là không nói thì hơn.