Xe lửa đến trạm, xuống xe, Hugh cùng Harry, Draco chia tay, đi theo học trò năm trên lên một con đường ghồ ghề lầy lội, cuối đường có rất nhiều xe ngựa đậu ở chỗ này.
Tới gần, Hugh thấy trước mỗi xe ngựa đều có một sinh vật đen tuyền, gầy trơ xương, cùng loại với ngựa nhưng so với ngựa thì xấu xí hơn nhiều lắm.
Đó là Vong Mã, chỉ có người chân chính gặp qua tử vong mới có thể thấy chúng nó. Hugh nhìn Vong Mã sững sờ, có lẽ đại khái là do mình đã chính mắt chứng kiến bản thân tử vong đi.
Thật sự là quỷ dị, không phải sao?
Lúc này Avet đẩy đám người ra đi về phía cậu, vỗ vai cậu, “Hey! Hugh, em đang nhìn cái gì thế?” trong mắt người khác, Hugh đang nhìn chằm chằm không khí mà sững sờ.
Hugh nhẹ nhàng lắc đầu, vấn đề đen tối như vậy cậu không có cách nào trả lời. Avet đại khái cũng nghĩ tới điều này, gãi gãi đầu, “Thật xin lỗi, Hugh.”
Hugh cười cười trong bóng đêm với y, kéo tay áo rồi cùng y lên một chiếc xe ngựa.
Sảnh đường Hogwarts bố trí không khác lễ khai giảng năm ngoái, Hugh ngồi ở vị trí quen thuộc của mình ở cuối dãy bàn. Qua không lâu, giáo sư McGonagall mang theo học trò mới đi đến. Harry cùng bọn học trò mới đứng chung một chỗ, bắt gặp ánh mắt của Draco thì mỉm cười.
Harry vào Hogwarts, kịch tình bắt đầu, nhưng do cậu chen chân nên vốn Harry phải cùng Draco đối nghịch giờ lại thành bạn, vận mệnh đến cùng sẽ rẽ sang hướng nào, cậu không thể nào biết được.
Cậu nhìn về phía dãy bàn giáo sư, ánh mắt Snape trống rỗng, mang theo oán hận cùng ác ý nhìn chằm chằm Harry, Harry như là cảm ứng được, quay đầu nhìn qua, sau đó nó đột nhiên che cái trán, Draco vội vàng cúi đầu nói gì đó, lấy tay giúp nó xoa xoa vết sẹo hình tia chớp.
Hugh lại quay đầu, một người thanh niên vẻ mặt nhát gan, sợ hãi rụt rè, trên đầu quấn cái khăn trùm đầu thật dày ngồi bên cạnh Snape vừa lúc quay cái ót về phía Harry.
Lễ phân viện bắt đầu.
Từng cái tên theo lời gọi của giáo sư McGonagall, những phù thuỷ nhỏ mang theo khẩn trương cùng hưng phấn lục tục bị phân đến học viện định mệnh của mình. Hermione không biết vì sao lại không giống nguyên tác vào nhà Gryffindor, mà thành một Ravenclaw. Nón phân viện vừa đụng tới tóc Draco liền khẩn cấp hô to: “Slytherin!”
Draco mang theo tươi cười kiêu ngạo thong dong mà tao nhã đi về phía bàn dài của Slytherin, những Slytherin khác đề dành chỗ cho cậu ta, việc nhân đức không nhường ai nên cậu ta ngồi xuống. Cách đám người cậu ta nở nụ cười chân chính với Harry, Harry cảm thấy trái tim đang đập thình thịch tự dưng yên tĩnh một cách kì diệu.
Rốt cục đến phiên Harry, khi tên nó được đọc lên, toàn bộ mọi người đều nhìn nó. Harry bất an nhìn về phía Hugh, Hugh cười trấn an với nó. Sau đó nó lại nhìn nhìn Draco, cậu ta cũng dùng nụ cười cổ vũ nhìn lại.
Harry tự cổ vũ mình, đi lên cầm cái mũ bần thỉu rách rưới kia đội lên đâu, ngồi ổn trên ghế.
“Ừm,” Nó nghe được 1 giọng nói rất nhỏ bên tai, “Khó. Vô cùng khó. Nhìn ra được rất dũng cảm. Lòng dạ cũng không xấu. Có thiên phú, ôi, trời đất ơi, không sai — nhóc vô cùng nóng lòng muốn chứng minh bản thân, như vậy, rất thú vị…… Ta nên phân nhóc vào nơi nào đây” [nguyên tác]
Harry ở trong óc liều mạng nghĩ: “Vào Slytherin, vào Slytherin.”
Nó muốn đến học viện có bạn mình, nhưng ở Ravenclaw có cô gái cao ngạo không lễ phép kia, nó quyết định cùng Draco qua Slytherin.
“À, đúng vậy. Slytherin có thể giúp nhóc đi tới quang vinh.” Nón phân viện nói xong, Harry nhẹ nhàng thở ra, rồi lại nghe thấy mũ nói tiếp, “Nhóc thật sự không nghĩ lại 1 chút sao? Kỳ thật Gryffindor cũng rất thích hợp với nhóc. Bọn trẻ nơi đó nhiệt tình dũng cảm, nhóc ở nơi đó cũng sẽ có tình hữu nghị.”
Harry xiết chặt vành nón, kiên trì quyết định của chính mình, “Tôi muốn vào Slytherin!” Nón phân loại vẫn do dự, Harry khẽ cắn môi, “Ông nón phân viện, nếu ông không cho tôi vào Slytherin, tôi sẽ cắt ông thành mảnh nhỏ!”
Nón phân viện thất thanh kêu to: “Mi dám uy hiếp ta?! Ta là nón phân viện vĩ đại! Bốn nhà sáng lập Hogwarts cho cho ta trí tuệ, đem chuyện phân viện quan trọng như thế giao cho ta. Thế mà mi dám uy hiếp ta! Slytherin! Con rắn nhỏ giả dối này!”
Toàn trường yên tĩnh!
Cậu bé cứu thế uy hiếp nón phân viện đã đủ kinh sợ, cậu bé cứu thế là một Slytherin chứng minh trên thế giới này không có điều kinh sợ nhất, chỉ có kinh sợ hơn!
Nhận được kết quả vừa lòng, Harry vui vẻ mà cười rộ lên, bước chân nhẹ nhàng đi về phía bàn dài nhà Slytherin, nói đúng ra là đi về phía Draco. Draco nhích người ra một vị trí, để cho Harry ngồi xuống, sau đó quét mắt khắp Slytherin một lần, cảnh cáo mọi người, Harry là người cậu ta che chở, ai muốn động vào đều phải suy nghĩ thực lực của mình.
Xem ra đêm nay vùng trời Hogwarts nhất định sẽ không yên rồi.
Harry không biết mấy thứ này, càng không biết mình vào Slytherin rốt cuộc là chuyện oanh động ra sao, còn lôi kéo tay Draco, cười hì hì chớp mắt với Hugh ngồi bên dãy bàn dài Ravenclaw.
Trên bàn giáo sư, phần lớn mọi người đều kinh ngạc, không thể tin, Snape thì gắt gao cau mày, nhìn hành vi thân mật của Harry và Draco trên dãy bàn nhà Slytherin.
Đôi mắt sau cặp kính nửa vầng trăng của Dumbledore sáng lấp loé. Harry thế mà lại là môyj Slytherin, hơn nữa thoạt nhìn còn có quan hệ rất tốt với người thừa kế của gia tộc Malfoy. Ông không nghĩ sẽ có chuyện ngoài ý muốn này, xem ra có chuyện gì đó đã thoát khỏi bàn tay ông, có lẽ còn cần quan sát một chút.
Toàn bộ tiệc tối có vẻ thực không bình tĩnh, động vật nhỏ bốn học viện vừa khe khẽ nói nhỏ vừa nhìn lén Harry đang cắm đầu ăn bên dãy bàn Slytherin. Harry cũng không phải không có cảm giác, nhưng nó lựa chọn không thèm để ý.
Một ánh mắt tràn ngập phẫn nộ giống như muốn tổn thương Harry, Harry nuốt xuống một miệng đầy thức ăn, giật nhẹ tay áo Draco, ý bảo cậu ta nhìn Ron Weasley bên dãy bàn Gryffindor gắt gao nắm chặt dao nĩa, đang nhìn bọn họ bên này, cái loại ánh mắt giống như Harry đã phạm phải tội lỗi tày trời gì đó vậy.
Draco khinh bỉ nhìn Ron một cái, cúi đầu nói với Harry: “Harry, không cần để ý đến tên đó.” Harry ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục ăn bữa tối.
Sau khi kết thúc tiệc tối nửa tiếng, Hugh chuồn ra khỏi tháp Ravenclaw, tựếm cho mình một cái Quietus, tránh đi một ít động vật nhỏ còn đang xem xét, bước nhanh về phía hầm.
Hugh dừng lại trước cửa, con rắn canh cửa lười biếng liếc cậu một cái, không giống như mọi khi mở cửa ra. Hugh cảm thấy kỳ quái, dán lỗ tai lên cửa lắng nghe, không có động tĩnh gì, cậu nghĩ có lẽ Snape còn chưa có trở về.
Hugh không muốn nghĩ nhiều vì sao con rắn kia lại không mở cửa cho cậu, đứng dựa vào tường, mắt nhìn về phía trước, Snape trở về.
Đợi trong chốc lát, thân ảnh của Snape như sắp nhập vào màn đêm xuất hiện trong tầm nhìn, Hugh vội vàng đứng thẳng, đi lên trước vài bước, trên mặt nở nụ cười.
Snape ngồi trên bàn giáo sư, hờ hững nhìn giáo sư McGonagall mang theo tân sinh năm nay đi vào lễ đường. Cơ hồ là đầu tiên, ánh mắt hắn gặp phải đôi con ngươi ngọc lục bảo kia.
Harry Potter!
Đứa nhỏ của người hắn yêu nhất và hận nhất. Mỗi lần nhớ tới đứa nhỏ này tồn tại đều hận không thể ném cho nó một tá Crucio.
Đứa bé mang dòng họ Potter vạn ác, ánh sáng cứu chuộc duy nhất trong sinh mệnh của hắn đã vì thằng nhỏ này mà hi sinh bản thân, hắn rất hận! Nhưng cố tình đứa nhỏ này lại di truyền cặp mắt ngọc lục bảo xinh đẹp kia, cho dù đó là chỗ duy nhất trên cả khuôn mặt của nó giống Lily.
Hắn sắp phải bảo hộ đứa nhỏ này, lấy tính mạng của chính mình! Snape nói với bản thân, mi bảo hộ không phải Potter giống quỷ khổng lồ mà là ánh mắt xanh lục kia.
Cặp mắt kia, là hắn đắc tội!
Snape nhăn mi đến độ có thể kẹp chết một con ruồi. Quần lót của Merlin! Hắn nhìn thấy gì? Tên Potter chết tiệt kia thoạt nhìn cùng nhóc khổng tước con nhà Malfoy, con đỡ đầu của hắn thân mật như thế! Bọn chúng rốt cuộc là quen nhau lúc nào? Ở lúc hắn không biết!
Còn có, vì cái gì nhóc quỷ khổng lồ Harry lại quen với thằng nhóc thối Ravenclaw Hugh White? Bọn chúng còn cười với nhau!
Càng kỳ quái hơn là, cái nón phân viện rách nát hồ đồ kia lại ném Harry Potter vào đàn rắn độc!
Một Potter, cậu bé cứu thế của giới phù thuỷ, lại vào Slytherin, đoàn quân dự bị cho Thực Tử Đồ?!
Ha! Merlin, ngài bị vua Arthur làm đến độ không còn năng lực tự hỏi luôn rồi sao?
Tiệc tối kết thúc, Snape theo thường lệ đến KTX Slytherin phát biểu, nhắc nhở đám quỷ khổng lồ nhỏ không biết trời cao đất rộng là gì phải tuân nghiêm ngặt theo quy tắc Slytherin, vừa hung hăng đục khoét cái ánh mắt xanh lục của Potter chết tiệt vài lần, sau đó xoay người rời đi, để lại đám rắn nhỏ bị khí thế của viện trưởng bị dọa cho đứng hình ở đằng sau.
Đi đến cửa hầm, lại thấy Hugh chờở cửa, thân hình quá mức tiêm gầy trong bóng đêm nặng nề có vẻ cô đơn, khiến cho hắn trong lòng lại căng thẳng.
Merlin chết tiệt!
Tên nhóc quỷ khổng lồ này không thể yên tĩnh một chút sao? Vì sao nó không biết đường thu hồi cái nụ cười sáng lạn kia?!
Thở sâu, Snape áp chế phiền táo trong lòng, lạnh lùng nói: “Cậu White, tôi nghĩ hiện tại cậu hẳn phải ở tháp Ravenclaw chứ, cậu có thể giải thích một chút vì sao cậu lại xuất hiện ở cửa hầm?”
Hugh mím môi, lấy tay chọc chọc con rắn nhỏ quấn quanh cửa, khiến nó liếc mắt xem thường một cái.
Snape ý thức được Hugh muốn vào, ý nghĩ này khiến sắc mặt hắn lại khó coi vài phần.
Đi đến trước cửa, con rắn nhỏ trườn ra, cửa lập tức được mở, “Tiến vào.”
Hai người ngồi trên sô pha, Hugh lấy ra giấy bút trả lời câu hỏi của Snape, “Giáo sư Snape, em đến giải thích cho thầy.”
Snape không kiên nhẫn mà nhíu mày, “Cậu White, ta không nhỡ rõ cậu đã làm gì phải giải thích với ta.”
“Ngày đó ở Hẻm Xéo, lúc thầy rời đi rất tức giận, em nghĩ nhất định là em đã nói gì đó làm cho thầy thấy không vui. Giáo sư Snape, em rất xin lỗi vì đã làm thầy giận, xin thầy tha thứ cho em.” Hugh viết rất thành khẩn, khiến cho Snape cũng không phát hỏa nổi.
“Cậu White, cậu không cần giải thích với ta, đó cũng không phải lỗi của cậu.” Snape nói, hắn như là nghĩ tới cái gì, mày mặt nhăn càng nhanh, “Nếu không có việc gì thì cậu cần phải đi.”
Hugh không nhúc nhích, mà viết tiếp: “Giáo sư Snape, học kỳ này em còn có thể đến chỗ thầy cấm túc không ạ?”
“Nếu cậu khiến ta tìm được lý do cấm túc thì đương nhiên ta sẽ không dễ dàng buông tha.” Snape cứng nhắc nói. Hugh cũng nhíu mày, “Không, giáo sư, thầy biết rõ ý em là tiếp tục đến trường kì phụ đạo.”
Snape lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu White, ta nghĩ ta không có nghĩa vụ nhất định phải phụ đạo cho cậu. Phải biết rằng, ngoại trừ việc dạy học thì thời gian còn lại là thời gian riêng tư của ta.”
Ý tứ này không phải là hắn sẽ không phụ đạo cho mình nữa sao?
Hugh trên mặt rất bình tĩnh, không cười, càng không hề giận dỗi. Cậu lẳng lặng ngồi hai ba phút, sau đó hơi hơi nghiêng người viết: “Giáo sư Snape, thực xin lỗi đã mang đến rắc rồi cho thầy, cám ơn thầy đã trường kì phụ đạo cho em, điều này đã giúp ích cho em rất nhiều. Em đi trước, thầy ngủ ngon.”
Hugh để cho hắn xem xong mấy chữ này, đứng lên cung kính cúi người 90 độ, sau đó rời khỏi hầm.
Tiếng cửa mở trong đêm yên tĩnh có vẻ rất rõ ràng, như một cái chuỳ nện vào ngực Snape, sầu muộn sinh đau.
Ngoài cửa Hugh đối với cánh cửa đóng chặt, nâng tay phải, đặt lên miệng rồi hạ xuống.
Cám ơn!
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
21 chương
904 chương
101 chương
149 chương
11 chương
58 chương
360 chương