[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư
Chương 108
Hiển nhiên, không phải giải quyết Voldemort xong là có thể thoải mái, sau vài cái cuối tuần, Snape cùng Lucius thường xuyên tham dự các loại hội nghị cùng thẩm phán của bộ pháp thuật, hơn nữa đều tự lấy ra trí nhớ về trận quyết chiến kia thả vào Bồn minh tưởng làm chứng cớ mấu chốt.
Chỉ có trí nhớ chân thật mới có thể được lấy ra là thưởng thức của giới pháp thuật, cứ việc Fudge cực lực muốn phủ nhận chuyện thật là Voldemort từng sống lại, nhưng Hội đồng phù thuỷ Wizengamot (Toà án phù thuỷ tối cao) thực rõ ràng cũng không muốn đê ý tới loại biện giải nhợt nhạt của ông ta.
Kế tiếp chính là xử lý thế lực Thực Tử đồ còn sót lại, rất nhiều Auror bị phái đi, căn cứ thao danh sách bắt giữ Thực Tử đồ tử trung với Voldermort mà Lucius cùng Snape cung cấp, nhà tù Azkaban từng bước được lấp đầy.
Đương nhiên, Fudge cùng một ít quan viên bộ pháp thuật cũng đưa ra giả thuyết Lucius cùng Snape chính là Thực Tử đồ cấp cao, trận đánh gọi là tiêu diệt Voldemort chỉ là một hồi âm mưu. Đáng tiếc, bằng chứng ngay trước mắt, trên cánh tay trái hai người trắng nõn, căn bản không có dấu hiệu hắc ám, bộ pháp thuật chỉ có thể từ bỏ.
Dumbledore hình như thật sự tin Snape, không truy vấn nhiều thêm, mà là tập trung tinh lực đối phó Fudge càn rỡ.
Auror có tác dụng ở trong trận quyết ciến kia khiến cho thanh danh bộ pháp thuật bay lên một ít, Fudge vốn bởi vì tình thế mà thấy phẫn nộ cũng đã hơi bình ổn, nhưng rất nhanh, bất hạnh chân chính đã buông xuống.
Rita Skeeter lại tung ra tin tức nặng ký, sau tin tức trọng đại Voldemort sống lại, không đến một tháng lại công bố gièm pha bộ trưởng bộ pháp thuật Cornelius Fudge tham ô nhận hối lộ cùng rất nhiều uy tín bất nhã của ông ta, làm cho thanh danh Fudge bị hạ xuống điểm thấp nhất.
Dưới tình huống như vậy, Fudge không thể không tự nhận lỗi từ chức trước áp lực phẫn nộ từ công chúng, mà hai năm này ham thích sự nghiệp công ích, lại nhân lần chiến tranh này mà làm cho thanh danh đạt tới mức tối cao, Lucius Malfoy vinh quang lên thay thế.
Quan mới nhậm chức đốt ba ngọn đuốc.
(ý chỉ quan mới nhậm chức có nhiều sức mạnh, phải làm 3 điều hữu ích cho dân chúng, hàm ý là mới nhận chức thì tích cực, sau này còn thế nữa k thì k biết)
Lucius phát biểu một bài diễn thuyết, hứa hẹn sẽ tận sức kiến thiết phương tiện công cộng của giới pháp thuật, giải quyết vấn đề nghề nghiệp, càng thêm chú trọng giáo d*c các phù thuỷ nhỏ. Tiếp theo ông thay thế một đám quan viên sâu mọt chỉ biết ăn không biết làm trong Bộ pháp thuật, trong đó phần lớn đều là thân tín của Fudge, đề bạt rất nhiều người mới tuổi trẻ nhiệt tình, giờ thì Fudge thật sự hoàn toàn thất thế. Thậm chí, ông còn tuyên bố trong vòng ba năm sẽ cung cấp cho người sói nước thuốc độc sói ở mức giá tốt nhất, từ đại sư độc dược kiệt xuất Severus Snape – xuất phát từ một vị khác anh hùng chiến tranh khác, lại được đến vô số người [Sâu: phần lớn là người sói ] ủng hộ.
Càng bất ngờ hơn là, hồi đồng Wizengamot cư nhiên tặng thưởng huân chương Merlin cho Lucius cùng Snape. Lucius bởi vì ông đã nhiệt tâm công ích, cũng vì tiêu diệt Chúa tể hắc ám làm ra cống hiến mà chiếm được một huân chương Merlin đệ nhất. Mà Snape cũng bởi vì phát huy tác dụng trong quyết chiến mà chiếm được huân chương Merlin đệ nhất. Trừ lần đó ra, nước thuốc độc sói giải cứu vô số độc người sói do Snape phát minh và cải tiến lại mang về cho hắn thêm một huân chương Merlin đệ nhất nữa.
Ở lễ trao giải, Lucius lại nhân cơ hội tiến hành một hồi diễn thuyết làm người ta phấn chấn, bao gồm các loại lời dối trá như cúc cung tận tụy vì giới pháp thuật blah blah.
Về phần Snape, thật có lỗi, hắn căn bản không có tham dự lễ trao giải, mà là Lucius nhận thay. Theo lời hắn thì, hắn không có thời gian lãng phí với mấy trò cười lấy lòng mọi người này!
Nghỉ hè đối với Snape vừa giải quyết boss cuối – Chúa tể hắc ám mà nói thì vẫn không thể thả lỏng. Ngay hôm đầu tiên nghỉ hè, hắn tới Gringotts hoàn thành công việc kế thừa gia tộc Prince, sau đó không dừng vó mà dẫn Hugh vẫn không hiểu ra sao vào ở trang viên Prince phong bế lâu ngày.
Vừa mở ra ma pháp trận phòng ngự của trang viên Prince, bước vào cổng lớn, “Bụp bụp bụp” Vài tiếng, năm con gia tinh mặc khăn trải bàn cổ xưa xuất hiện trước mặt hai người, làm cho Hugh không phòng bị dọa nhảy dựng.
“Cậu chủ nhỏ, ngài rốt cục đã trở lại! Dorm vẫn luôn chờ ngài!” Gia tinh cầm đầu thoạt nhìn tuổi có hơi lớn, nó nức nở lớn tiếng nói.
“Lani nhìn thấy cậu chủ nhỏ rồi! Lani thật sự là rất vinh hạnh!” Một con gia tinh khác vẫy lỗ tai to kích động kêu lên.
“Bor rất vui! Cậu chủ nhỏ……”
Kế tiếp gia tinh cũng không thể tiếp tục chói tai biểu đạt sự hưng phấn của bọn nó, bởi vì Snape không kiên nhẫn đã ném vài cái Bùa khóa lưỡi qua.
Năm con gia tinh mở to đôi mắt như trái tennis, rưng rưng vô tội mà nhìn cậu chủ nhỏ thật vất vả mới tới của mình.
Snape bắt đầu hoài nghi quyết định kế thừa gia tộc Prince của mình liệu có chính xác hay không.
“Dẫn đường, không cần phát ra thanh âm gì!” Snape rõ ràng ra lệnh, sau đó giải trừ chú ngữ.
Các gia tinh cố nén kích động, cố gắng không phát ra tiếng nức nở. Gia tinh lớn tuổi dẫn đường cho hai người, bốn con khác “bụp” một tiếng biến mất, đi quét tước trang viên to như vậy, vì cậu chủ của chúng nó phải chuẩn bị hết thảy.
Đi vào sân, lọt vào trong tầm mắt đều là hoa cỏ khô bại, trong đó phần lớn có cả những tài liệu độc dược có giá trị. Giữa sân có một bể phun nước, đã dừng hoạt động, đáy bể một mảnh khô cạn.
Ở giới ma pháp, khi một trang viên gia tộc bị phong bế, cũng có nghĩa là gia tinh cũng sẽ ngủ say theo, thẳng đến khi có người mở ra trang viên.
Sân chiếm diện tích rất lớn, có thể thấy được là ngày trước vốn gieo trồng trước đủ loại nguyên liệu độc dược. Khi bọn hắn đi vào tòa trang viên thì gia tinh đã quét tước đại sảnh sạch sẽ, cho bọn họ một chỗ dừng chân.
Gia tinh nhận lấy hành lý của hai người mang đi, tiếp theo rất nhanh gia tinh Laya đưa lên hai chén trà nóng, bảo bọn họ chờ, rất nhanh là sẽ dọn dẹp xong.
Laya không dám đập đầu vô tường trừng phạt bản thân vì làm cho cậu chủ đợi lâu, bởi vì nó vừa lộ ra một chút ý tứ tự trừng phạt, Snape đã quăng qua cái nhìn chết chóc, nó sợ tới mức nhanh chóng câm miệng biến mất.
Hugh đang cầm chén trà nhấp từng ngụm, chậm rãi đánh giá đại sảnh hơi lớn.
Trên mái trần cao cao có treo các bức bích hoạ (tranh tường) lớn, bên trên vẽ toàn là quá trình gieo trồng, thu thập, xử lý nguyên liệu độc dược cùng ngao chế độc dược, không hổ là độc dược thế gia. Đèn chùm thuỷ tinh giữa sảnh vừa được chà lau quá, có vẻ hoa lệ sáng sủa.
Trên tường cách mỗi ba thước còn có một cái đèn hình dạng hoa ánh trăng, ở đối diện bọn họ lộ vẻ mấy bức tranh, nhìn qua có chút cũ kỹ, nhưng vẫn được bảo tồn rất khá.
Tận cùng bên trong đại sảnh có một lò sưởi màu đỏ, đại khái đã không dùng lâu quá nên phủ một lớp bụi xám đen, nhưng vẫn thể hiện được loại khí chất quý tộc cổ xưa.
Hugh nhìn trong chốc lát, chậm rãi thu lại ánh mắt, lấy tay khửu tay đụng nam nhân bên người, bĩu môi, nhắn dùm nghi vấn của mình — sao đột nhiên lại kế thừa gia tộc Prince?
Cậu chưa từng nghe Snape đề cập qua chuyện này, bây giờ còn không hiểu ra làm sao.
Snape sờ đầu cậu, “Không có gì. Ta cần tra chút tư liệu, gia tộc Prince tuy rằng đã xuống dốc, nhưng ta nghĩ một quý tộc cổ xưa hẳn vẫn sẽ có chút tàng thư.”
Hugh hiểu rõ mà gật đầu, không hề hỏi nhiều.
Snape búng tay, triệu hồi một con gia tinh, phân phó: “Đem tàng thư gia tộc Prince dọn dẹp sạch sẽ, một giờ sau mang ta đi qua.”
Gia tinh Duer nhận được mệnh lệnh vô cùng vui sướng, dùng thanh âm hưng phấn mà sắc nhọn hô lên: “Duer lập tức đi làm! Có thể được cậu chủ nhỏ ra lệnh, Duer thật sự là rất vui!”
Snape không kiên nhẫn mà phất tay làm cho nó biến mất. Đối với loại sinh vật nô tính mạnh lại thích tự ngược này hắn thật sự rất chán ghét.
Hiệu suất của gia tinh luôn đáng giá khen, phòng ngủ chính được dọn dẹp xong, phong cách Slytherin tiêu chuẩn. Gia tinh mang hành lý hai người vào, cẩn thận sắp xếp.
Mười giờ hơn là thời gian bình thường Hugh bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, cậu quyết định đi tìm ra phòng bếp. Snape đã ở hơn nửa tiếng trước tới tàng thư của trang viên Prince, Hugh không xác định gia tinh có biết chữ không nên hỏi, chỉ có thể chậm rãi đi tìm.
Trang viên Prince thật sự rất lớn, Hugh vòng vo hồi lâu cũng không tìm được phòng bếp. Cậu đấm đấm bắp đùi đang hơi nhức, hơi mờ mịt mà nhìn chỗ mình đang đứng.
Nơi này thực trống trải, chỉ có mấy cái cột có khắc phù điêu hoa lệ đứng sừng sững, màn che màu xanh lục từ trần nhà rủ xuống chậm rãi theo gió lay động.
Hugh nhàm chán mà phán đoán tác dụng của nơi này, tiếp tục nhấc chân đi tìm phòng bếp. Cậu đã lãng phí không ít thời gian, nếu tìm không ra cũng chỉ có thể đành khiến cho Snape ăn quen cơm Tàu phải uất ức khi ăn cơm trưa gia tinh làm.
Nhưng vấn đề này hiển nhiên đã không cần cậu lo lắng, Snape quan tâm người yêu miễn cưỡng dứt mình ra khỏi các tác phẩm vĩ đại cổ xưa phong phú, hấp dẫn, tiếp theo hắn cũng ý thức được vấn đề tương tự, vì thế tìm đi ra.
Hắn ở đại sảnh cùng phòng ngủ không thấy được Hugh, không hề nghi ngờ, người yêu nhỏ của hắn nhất định là đi tìm phòng bếp vì chuẩn bị cho bọn họ một bữa cơm trưa mỹ vị.
Trọng tâm cuộc sống của Hugh hình như ngoại trừ chăm lo cho hắn ra, à, đương nhiên, nhân tiện là cả bản thân Hugh, thì không còn điều gì khác.
Snape từng lo lắng cuộc sống của người yêu nhỏ nhà mình quá khép kín. Dù sao cậu còn trẻ như vậy, hơn nữa rất hấp dẫn, cứ nhìn số lượng sô cô la hàng năm cậu nhận được vào Valentine thì biết ngay. Mà Severus Snape thì chỉ là một lão đàn ông âm trầm, không tốt, không hề tình thú gì đáng nói.
Nhưng hắn rất nhanh cảm thấy mình lo lắng không chỉ là dư thừa, thậm chí đối với sự yêu thương toàn tâm toàn ý của Hugh với hắn là một loại vũ nhục.
Hugh thích chăm lo cho hắn, hơn nữa từ điều này đạt được niềm vui cùng thỏa mãn rất lớn.
Điều này thực dễ dàng phát hiện.
Vô luận là dùng cơm, hay là đọc sách hoặc là ngao chế độc dược, thời gian ở cùng với hắn, người yêu nhỏ của hắn luôn dùng một oại ánh mắt không muốn xa rời đuổi theo hắn, độ cong khóe miệng không tài nào hạ xuống được, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn luôn phơi phới.
Snape gợi lên khóe môi, gọi tới một gia tinh, “Hugh ở nơi nào?”
Gia tinh được huấn luyện có tố chất nhanh chóng phản ứng lại là cậu chủ nhỏ đang hỏi về thiếu niên đi cùng kia, vội trả lời: “Ở sân huấn luyện.”
“Mang ta đi qua.” Snape ra lệnh, tiếp theo hắn lại bổ sung: “Hugh sẽ là bạn lữ của ta, ta nghĩ bọn mi hẳn nên biết làm như thế nào.”
Gia tinh Dorm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đôi mắt to như trái tennis nhanh chóng tụ đầy nước mắt: “Thật sự là quá tốt! Nga, Dorm thật sự là rất sung sướng, cậu chủ nhỏ không chỉ đã trở lại, còn mang về phu nhân! Ông chủ mà biết nhất định sẽ rất vui!”
Xưng hô ‘phu nhân’ này làm cho Snape khóe miệng giật giật, nhưng hắn cũng không lên tiếng sửa đúng, xuất phát từ ác thú vị nào đó làm cho phải Hugh tức giận đến nghiến răng.
Merlin biết, nơi này đến tột cùng là để làm gì!
Hugh ảo não đến muốn đập đầu, sớm biết thế cậu đã nhờ Sev hỏi hộ xem phòng bếp ở nơi nào, giờ thì lạc đường rồi! Quả thực khó có thể tin!
“Hugh, em đang làm cái gì?”
Thanh âm trầm thấp cứu vớt Hugh đang rơi vào quẫn cảnh.
Nghe thấy giọng Snape, mắt Hugh sáng lên, tiếp theo có chút ngượng ngùng mà đỏửng mặt, nhức đầu, đi qua phía hắn.
Snape nhếch mày: “Lạc đường?”
Hugh nhìn quanh quất, lung tung gật đầu. Loại chuyện không quang vinh này thực không muốn thừa nhận mà.
Snape cười nhẹ một tiếng, kéo tay cậu, bảo gia tinh dẫn đường. Rất nhanh, Hugh phi thường buồn bực phát hiện phòng bếp cách cái phòng rộng đến thái quá này không đến hai mươi feet.
Khi các gia tinh phát hiện phu nhân có ý đồ cướp đi một phần công tác của bọn nó — nấu cơm, năm con gia tinh diện mạo xấu xí nhất tề dộng đầu vô tường khóc lớn, hô ‘Đều là lỗi của Dormy [Duer, Laya, Bor, Lani ], cư nhiên làm cho phu nhân phải tự mình động thủ! Dorm [ Duer, Laya, Bor, Lani ] phải tự trừng phạt!”
Hugh đang đau đầu vì tiếng khóc kêu bén nhọn của chúng nó lại nghe đến một cái xưng hô 囧 vô cùng, nhất thời mở to hai mắt nhìn – ‘phu nhân’ là chỉ ai?
Quay đầu nhìn nam nhân tóc đen, người này tràn đầy bỡn cợt mà nhìn cậu. Hugh nhất thời đại quẫn, tức giận liếc mắt hắn một cái — mau làm cho chúng nó sửa miệng!
Snape ung dung ôm ngực mà đứng, không hề có ý mở miệng giải vây.
Hugh xin giúp đỡ không có kết quả, giận dữ xoay người, xách dao lên hung hăng xắt rau xanh đã rửa, lực cắt kia, Snape không chút nghi ngờ cậu đang coi rau xanh là mình mà trút giận.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
21 chương
904 chương
101 chương
149 chương
11 chương
58 chương
360 chương