Harry potter đồng nhân chi ngọ hậu
Chương 83 : Hồi sinh – bất ngờ
CHƯƠNG 83: HỒI SINH – BẤT NGỜ
Những tia lửa trong vạc đều tắt ngúm, biến thành một luồng khói trắng cực lớn che khuất tầm mắt Harry – trước mắt hắn chỉ còn một đám sương khói trắng mờ mờ – xuyên qua làn sương dày đặc phía trước, Harry thấy bóng đen của một người, vừa cao vừa gầy, đứng lên chầm chậm trong chiếc vạc.
Harry theo bản năng nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ: Xong rồi, ta sẽ bị đau mắt, đây là tên cuồng lõa…=)))
“Mặc quần áo cho ta!” Một thanh the thé lạnh lùng từ trong đám sương mù vang lên. Peter Pettigrew vẫn còn đang rên rỉ thống khổ, nhưng y vẫn băng bó vết thương, khó khăn đứng lên, lấy bộ y phục hắc sắc nằm trên bãi cỏ. Sau đó lảo đảo đứng lên, nhón chân, dùng bàn tay còn lại tròng bộ y phục qua đầu Voldermort.
Chúa tể Voldermort đã hồi sinh.
Voldermort bước ra khỏi vạc, nhìn Harry chằm chằm… Harry cũng trừng mắt nhìn vào khuôn mặt khiến cho mọi người đều cảm thấy như gặp ác mộng – trắng bệch hơn cái đầu lâu, đôi mắt đỏ tối thui, cái mũi dẹt như mũi rắn, da xung quanh như muốn nứt ra – thật là, sau khi khiến ta đau mắt, xem ra còn muốn gây ác mộng cho ta, Harry xấu xa nghĩ.
Voldermort dời ánh mắt khỏi Harry, bắt đầu tự kiểm tra thân thể của y.
Bàn tay như một con nhện to lớn tái nhợt, những ngón tay trắng bệch dài ngoằng nhẹ nhàng vuốt ve ngực mình (Harry: Ác, y vẫn luôn yêu bản thân đến phát cuồng cư nhiên tự sờ mình ), cánh tay và mặt y. Đồng tử màu đỏ như một cái khe, từa tựa mắt mèo, càng lóe sáng hơn trong bóng đêm. Y mang vẻ mặt chăm chú mà vui sướng giơ tay lên, co duỗi mấy ngón tay. Hiển nhiên, hắn đối với thân thể kia phi thường hài lòng. Sau đó, hắn nhìn Harry bằng đôi mắt đỏ rực tối đen, phát ra một tràng cười, thanh âm cao vút, lạnh lùng mà không hề có ý cười.
Trường bào Peter Pettigrew đầy máu, y gục dưới chân Voldermort nghẹn ngào: “Chủ nhân… Ngài đáp ứng rồi… Chủ nhân…”
Voldermort miễn cưỡng ngồi xổm xuống, nắm lấy tay trái Peter Pettigrew, mạnh mẽ xé lấy tay áo của y, lộ ra dấu hiệu Hắc Ma xấu xí. Voldermort không thèm nhìn Peter đang không thể kìm được tiếng nức nở, lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn nhưng thỏa mãn: “Có bao nhiêu kẻ sẽ cảm nhận được thời điểm ta sống lại, nhưng vẫn can đảm quay trở lại? Nhưng sẽ có nhiêu kẻ lại ngu xuẩn muốn ly khai?” Y giơ ngón trỏ dài mà trắng nhợt đặt lên dấu hiệu Hắc Ma, Peter Pettigrew phát ra một tiếng thét chói lói đến thê lương – dấu hiệu Hắc ma kia đột nhiên trở nên đen thui, đen giống như trước đây – Harry đoán chừng Peter Pettigrew đang cảm thấy thống khổ như bị lửa thiêu đốt.
“Hừ, nhanh như vậy đã muốn gọi những thủ hạ ngu xuẩn của ngươi về?” Harry nói – hắn nhất định phải nhanh chóng thoát thân, một khi Thực Tử đồ xuất hiện, bằng ma lực của hắn hiện tại, căn bản không chịu nổi một đòn tấn công nào.
“Ngu xuẩn?” Voldermort đứng thẳng người, bước đến trước mặt Harry, “Nhưng theo ý ta, cái mà các ngươi gọi là Hội Phượng Hoàng tinh anh mới là ngu xuẩn nhất! Dumbledore so với ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng ít ra Thực Tử đồ của ta còn biết chúng ta muốn gì, còn các ngươi thì sao a? Các ngươi, ngay cả bộ mặt thật của Dumbledore cũng không nhận ra được, có tư cách gì nói Thực Tử đồ ngu xuẩn, ân?”
Voldermort lại hạ thấp giọng, nói: “Ngươi có biết vì sao ta hận Muggle? Ngươi có biết hiện tại ngươi đang đứng tên mộ của ai không?”
“Ta biết.” Harry nhìn thẳng vào mắt y, “Đây là mộ của phụ thân ngươi, y là Muggle, mẫu thân của ngươi dùng Tình dược dụ dỗ y, mới có được ngươi. Nhưng sau khi y phát hiện ra tất cả… y đã từ bỏ mẫu tử ngươi… Mẫu thân của ngươi sau khi sinh ngươi không bao lâu thì chết, còn ngươi thì lớn lên trong cô nhi viện… Sau khi ngươi biết ngươi là một pháp sư, ngươi căm thù phụ thân Muggle của ngươi, nên đã giết cả nhà họ, đúng không, Tom Marvolo Riddle? Thật đúng là một cái tên đáng sỉ nhục a! Ngươi nói… nếu đám Thực Tử đồ luôn coi trọng dòng máu thuần chủng biết được, chủ tử của họ nguyên lai là một tên Hỗn máu, mẫu thân y trừ bỏ ma dược thì không hơn gì một Squib… sẽ như thế nào a?”
Trong mắt Voldermort tràn ngập sát khí, Harry đã thành công khi chọc y tức giận: “Ta không rõ ngươi làm sao biết được tất cả… Bất quá…” Ngón tay lạnh như băng của y dừng lại trên mặt Harry, “Ta chỉ biết, ngươi… sống không quá đêm nay, Harry Potter…”
Một trận tiếng loạt xoạt của trường bào, giữa những ngôi mộ, sau những cây Tử Sam, từ trong bóng tối, một đám Thực Tử đồ xuất hiện, bọn chúng mang khăn trùm kín đầu và mặt nạ, từng người từng người bước đến trước, chậm rãi, cẩn thận, giống như bọn chúng cũng không dám tin vào hai mắt của mình. Voldermort đứng im lặng, chờ bọn chúng, một Thực Tử đồ trong đám bước về phía y rồi quỳ hai chân xuống mà hôn lên trường bào. Tiếp theo, những Thực Tử đồ khác cũng theo người kia, từng người quỳ xuống trước Voldermort, hôn lên trường bào, sau đó lui về sau, đứng thẳng lên, tạo thành một vòng tròn im lặng, chừa lại một vài chỗ trống.
Voldermort nhìn những khuôn mặt đã được trùm kín lại, nhỏ giọng nói: “Hoan nghênh các ngươi, người hầu của ta. Từ lần cuối chúng ta gặp nhau vào mười ba năm trước, hôm nay các ngươi vẫn theo lời gọi về giống như những ngày trước… Hiện tại, chúng ta vẫn còn đoàn tụ dưới Dấu Hiệu Đen, có đúng không? Ta nhìn thấy tất cả các ngươi, vẫn nguyên vẹn và sạch sẽ, sức mạnh của các ngươi vẫn hoàn hảo vô khuyết, các ngươi xuất hiện nhanh chóng như thế. Ta không khỏi tự hỏi mình, vì cái gì những kẻ đã từng thề thốt vĩnh viễn trung thành với chủ nhân, lại ngay lúc chủ nhân của bọn họ gặp nguy nan khốn khó đều không trợ giúp?…”
Khi Voldermort bắt đầu mang ngữ khí rõ ràng tức giận diễn thuyết, cùng lúc đó Harry cũng bắt đầu tập trung chút ma lực còn sót lại trong người hắn, thoát khỏi dây trói. Voldermort đang bận rộn trừng phạt những Thực Tử đồ không biết nghe lời, không một ai để ý thấy hắn khác thường.
Voldermort sau khi trừng phạt vài người, lại thưởng cho Peter Pettigrew – giúp y khôi phục lại bàn tay. Đột nhiên, ánh mắt y dừng lại những khoảng trống, y bước đến trước một chỗ trống, chợt lên tiếng hỏi: “Lucius Malfoy? Lucius Malfoy vì sao lại không hưởng ứng lời hiệu triệu của ta?” Lucius Malfoy là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của y, kế đến là vợ chồng Lestrange không rõ vì sao lại chết, y nhất định phải dựa vào thuộc hạ, vì sao kẻ kia lại không xuất hiện?
Không ai trả lời được, vì không ai biết (chính là, Lucius Malfoy vì sao lại không xuất hiện), xung quanh là một mảnh tĩnh mịch. Voldermort cảm giác có gì đó không ổn, Lucius Malfoy vắng mặt khiến y bất an giống như tình thế sẽ không do y khống chế.
***** Ta là tiểu H thoát khỏi dây trói phân cách tuyến *****
“Accio Cúp vàng!” Harry rốt cục thoát được dây trói, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai gọi chiếc cúp lại – hoàn hảo, một bùa Triệu tập đơn giản mình vẫn có thể làm được.
Nhưng có người so với hắn còn nhanh hơn: “Rách toét!” Chiếc cúp vàng ngay lập tức nổ thành một đống mảnh vụn.
Voldermort thu hồi ma trượng, cười lạnh nhìn Harry: “Xem ra tiểu khách quý của chúng ta có chút khẩn trương a… Ngươi thật đúng là không ngoan ngoãn a, Harry… Potter…”
Harry cả kinh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, hắn không ngờ đến Voldermort ra tay lại nhanh như vậy, đột ngột như vậy!
“Well, well, xem ra chúng ta phải hảo hảo chiêu đãi tiểu khách nhân của chúng ta một chút…” Voldermort cười lạnh, “Ta muốn trước mặt những người hầu của ta chứng minh rằng, sức mạnh của ngươi so ra vẫn thua ta!”
Y có muốn ý đám Thực Tử đồ lui qua một bên, bước đến trước mặt Harry: “Ngươi hẳn là đã học qua như thế nào là quyết đấu đi? Hảo, cầm ma trượng của ngươi lên, hãy cho chúng ta một trận quyết đấu quang minh chính đại.”
Harry nghĩ nhanh trong đầu: chiếc cúp đã bể nát, ma lực hiện tại của mình căn bản không thể đối đầu với Voldermort, hiện tại mình ngay cả Ảo Ảnh di chuyển cũng không thể sử dụng được, cho dù hai chiếc ma trượng song sinh có thể ngăn cản một lần chết, nếu không có ai đến cứu mình… chỉ e rằng hôm nay mình thật sự chôn thây tại đây…
“Đến đây đi, Harry.” Voldermort hơi cúi người một chút, mặt rắn của y vẫn đối diện với hắn, “Ngươi phải có lễ nghi cơ bản nhất.” Không ít Thực Tử đồ thầm bật cười.
Harry nắm chặt ma trượng, cho dù hắn không thể chạy trốn, nhưng ít nhất, hắn cũng phải liều mạng một lần! Cho dù chết, hắn cũng phải chết trong tôn nghiêm! Hắn cúi người xuống, thực hiện một nghi lễ quyết đấu đúng tiêu chuẩn quý tộc, vẻ mặt lạnh lùng – những tiếng cười nhạo tắt ngúm – nghi lễ kia hoàn mỹ đến mức khiến không ít người bắt đầu nghiêm túc xem trận quyết đấu này.
Voldermort cảm thấy tức giận vì bị coi thường: “Hảo, Crucio!”
Ma lực Harry tuy rằng không tốt, nhưng những bùa chú căn bản vẫn có thể sử dụng được, hơn nữa thân pháp của hắn cực kỳ linh hoạt, hắn nhanh nhẹn nhảy lùi về sau: “Expecto Patronum!”
Bùa Tra tấn đánh thẳng vào vòng phòng hộ vô hình – thần chú bảo vệ. Thực Tử đồ bắt đầu thì thầm: cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể ngăn cản được thần chú của Hắc Ám công tước.
Voldermort cũng thập phần ngạc nhiên: “Thật không tệ…” Bùa Tra tấn liên tục bắn ra không tiếng động! Harry bất ngờ không kịp phòng bị, bị bùa chú hung hăng đánh trúng! Cực mạnh, đau đớn lan khắp toàn thân khiến cả người kiệt sức, hắn lui về sau mấy bước, nhưng vẫn không ngã xuống, hắn cắn chặt răng, để mình không thể phát ra bất kỳ một tiếng kêu đau đớn nào, cố gắng đứng vững. Trong đám Thực Tử đồ bắt đầu phát ra những tiếng nói khe khẽ.
Voldermort hiển nhiên bị sự kiên cường của hắn chọc giận, y vung tay: “Im lặng!” Sau đó, lại tiếp tục ra đòn, “Crucio!”
Harry lại một lần nữa bị đánh trúng, thân hình lắc lư vài cái, nhưng vẫn kiên quyết chống cự không để mình ngã xuống. Những tiếng nghị luận càng lớn hơn, không ít Thực Tử đồ không thể không thừa nhận, tiểu pháp sư gần mười bốn tuổi này, thực sự có sức mạnh không thể bỏ qua, mặc dù không quá mạnh, nhưng theo thời gian, y nhất định sẽ là một đối thủ cường đại của chủ nhân mình. Đáng tiếc, mạng của y hôm nay sẽ mất dưới ma trượng của chủ nhân – Hắc Ám công tước sẽ không cho phép bất kỳ một nhân tố gây bất an nào tồn tại.
“Còn chưa chịu nhận thua sao?” Voldermort thương hại nhìn hắn, giống như con mèo đang giương vuốt đùa giỡn với con chuột, “Thật sự là đáng thương a… Crucio!”
“Expelliarmua!” Harry và y đồng thời ra đòn, nhưng tay hắn vì dưới ảnh hưởng của bùa Tra tấn mà không tốt – bùa của hắn đánh trật. Bùa Tra tấn lại một lần nữa hung hăng đánh trúng hắn!
Voldermort cười lạnh đi đến cạnh Harry, Harry vẫn kiên trì không ngã xuống, hắn nửa quỳ trên mặt đất, vẫng ngẩng cao đầu như trước, lạnh lùng nhìn theo y. Đã có vài Thực Tử đồ bắt đầu thầm khâm phục Hoàng Kim nam hài này: các quý tộc luôn luôn có sự tôn trọng với người kiên cường.
“Đến thời điểm kết thúc.” Voldermort đối với hành động của Harry khiến cho Thực Tử đồ thảo luận rất bất mãn, y chán ghét sự kiên cường của Harry, y quyết định nhanh chóng giải quyết phiền toái này, miễn cho Thực Tử đồ sinh ra sự bất mãn. Y cười lạnh giơ ma trượng lên: “Tái kiến… Harry Potter… Avada…” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
30 chương
68 chương
236 chương