Bạn trai là do ta nuôi lớn mà thành
Chương 1 : Bạn trai là do ta nuôi lớn mà thành
“Tạ Trì, có người tìm kìa.” Dương Nhiên vỗ vỗ vai Tạ Trì, người mà đang tựa vào trên bàn ngủ.
Tạ Trì mệt mỏi ừ một tiếng.
Dương Nhiên nói đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, không phải người trong trường, có thể là người nhà của cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Trì nghe vậy lập tức tỉnh giấc, nghĩ đến việc người kia hẳn là đã trở lại, trong lòng liền vui vẻ.
Sau khi cảm ơn Dương Nhiên , cậu vừa đi đến cửa vừa sửa sang lại đầu tóc, tốc độ ngày một nhanh đi ra phòng học, quả nhiên, là Tạ Linh, cô chắc đang gọi điện thoại cho cha mẹ ,Tạ Trì nghe thấy cô dịu dàng nói với ba mẹ “ Hai người đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Trì.”
Trong lòng nhịn không được mà mềm mại, chỉ cần ở cạnh cô liền cảm thấy thoải mái.
Chờ đến khi Tạ Linh cúp máy, Tạ Trì từ phía sau lập tức ôm lấy eo cô xoay một vòng, Tạ Linh bị tập kích bất ngờ, hô ra tiếng, thu hút một loạt ánh mắt nhìn vào.
Tạ Trì ở trường học vốn đã khiến người chú ý, nói chi việc cậu ôm một cô gái ở chỗ đông người, thậm chí có người còn đem đầu ngó ra cửa sổ hóng hớt.
“Tiểu Trì!” Tạ Linh hạ giọng mắng, nhưng giọng điệu vẫn cứ ôn ôn nhu nhu: “Mau thả chị xuống, mọi người đang nhìn kìa.”
Tạ Trì có chút không nỡ, nhưng vẫn ngoan ngoãn thả cô xuống, giọng nói quan tâm phát ra sự thân mật giữa hai người, hỏi cô: “Sao chị về sớm vậy?”
“Còn không phải do bố mẹ em đang bị “ Nhốt” lo lắng em sắp tới phải thi Olympic Toán, sợ em không tự lo được, nên nhờ chị về chăm sóc em.” Tạ Linh xoa mạnh đầu Tạ Trì.
Ý cô nói là bố mẹ của cô và bố mẹ của Tạ Trì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Linh cùng Tạ Trì không phải chị em ruột, ba mẹ bọn họ là bạn học đại học và họ có mối quan hệ rất tốt, tổ chức đám cưới cùng nhau, nhà cũng mua cùng một chỗ và công việc ở cùng một đơn vị. Trùng hợp, bố hai nhà đều họ Tạ, cho nên từ nhỏ đến lớn, nhiều người đều cho rằng Tạ Linh Tạ Trì là chị em ruột, bị hiểu nhầm nhiều hai người cũng lười giải thích.
Đối với Tạ Linh, cô luôn coi Tạ Trì là em ruột mình, khi cô năm tuổi cũng là lúc Tạ Trì được sinh ra, cha mẹ hai nhà vội vàng nghĩ tên đặt cho bé, Tạ Linh năm tuổi dùng đôi tay bé nhỏ lật một trang từ điển bất kỳ thì đến chữ Trì, thế là tên Tạ Trì cứ vậy được đặt.
Ba mẹ hai người đều là phần tử trí thức, làm công việc nghiên cứu khoa học, một năm 365 ngày luôn bận rộn, động một chút là bị “Nhốt”, vì thế từ khi còn nhỏ Tạ Linh đã học cách chăm sóc Tạ Trì.
Lúc Tạ Trì bước chân vào mẫu giáo thì Tạ Linh cũng tám tuổi, sau khi tan học còn muốn đi đường vòng đón Tạ Trì để cùng nhau về nhà. Tạ Trì đến tuổi học tiểu học, Tạ Linh lại thành học sinh trung học, cô vẫn thói quen mà đón hắn về nhà, khi đó cô đạp xe đạp còn Tạ Trì ngồi ở ghế sau. Tạ Trì lên cấp ba, Tạ Linh đã học đại học, vị trí xe đã đổi khác đổi thành Tạ Trì đạp còn Tạ Linh ngồi.
Bây giờ Tạ Trì đã mười sáu tuổi, Tạ Linh 21, trọ gần đại học ở Thượng Hải, cứ một tháng lại về nhà một lần, lý do khá đơn giản, chỉ bởi vì không yên lòng Tạ Trì, lo tiểu hài tử hiện đang trong tuổi phản nghịch, nếu Tạ Linh không về nhà sợ là muốn tức giận.
“Em rất nhớ chị.” Tạ Trì vừa nhìn Tạ Linh liền không nhịn được mà ôn nhu, cậu ôm lấy Tạ Linh, ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, lẩm bẩm: “Thật sự rất nhớ chị.”
“Bao tuổi rồi mà còn làm nũng.” Tạ Linh vỗ vỗ lưng cậu, nhìn xung quanh ngày càng đông người, nói: “Ở đây nhiều người.”
Buổi tối, như thường lệ Tạ Linh nấu cơm, Tạ Trì rửa bát.
Tạ Linh cầm một chén cherry, dựa vào tường bếp nói chuyện với tiểu hài tử.
Đột nhiên hỏi: “Tiểu Trì, em có phải hay không lại cao lên rồi?” Vừa nói cô vừa cúi người lại gần để đo chiều cao.
Tạ Trì cúi đầu nghiêm túc rửa bát, trả lời: “Vâng, 187.”
“Trời cao thật bất công mà.” Tạ Linh thở dài, cố ý dùng bàn tay dính đầy nước cherry xoa tóc của Tạ Trì.
Tạ Trì tùy cô bắt nạt cậu, chỉ nhìn cô rồi cười nhẹ.
Tạ Trì trở về nhà mình để tắm rửa, tắm được một nửa liền chạy đến nhà Tạ Linh, nói tắm mãi không thấy có nước nóng hoá ra quên bật công tắc.
Tạ Linh vội vàng kéo cậu vào, ném cậu vào phòng tắm sợ bị cảm lạnh, trong lòng không ngừng nói tên này sao cứ sơ ý như vậy, cô không biết rằng tiểu hài tử ranh mãnh này chính là cố ý .
Tạ Trì tắm rửa xong, chỉ mặc đúng một cái quần ngủ đi ra, thân trên của thiếu niên trần trụi lộ làn da trắng nõn nhưng lại tràn ngập lực lượng , cơ bụng sáu múi săn chắc, hình như có giọt nước đọng lên đó , trông thật mờ ảo khi được ánh sáng chiếu vào.
Tạ Linh ném khăn tắm lên đầu cậu, mắng: “Thằng nhóc điên này, em cố ý muốn bị ốm phải không.”
Tạ Trì dùng khăn tắm che đi nụ cười đắc ý như một con hồ ly nhỏ.
Tạ Linh ấn Tạ Trì ngồi ghế giúp cậu sấy tóc, thuận miệng hỏi: “Em có người mình thích chưa?”
Tạ Trì nhìn khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp trong gương của cô, cười nói: “Có.”
“Thật?” Tạ Linh ngạc nhiên hỏi lại, tên nhóc này từ nhỏ đã có quan hệ không tốt với nữ, hoặc phải nói, nhóc căn bản không thèm phản ứng lại, bây giờ thế mà có người mình thích, nhưng nghĩ lại lại nói: “ Em không được yêu sớm nha, hiện đang là thời điểm quan trọng.”
Tạ Trì trêu cô: “Lừa chị đó, em chưa thích ai.”
Tạ Linh ném máy sấy một bên, vò mạnh tóc hắn khiến nó càng rối: “Dám lừa chị, không giúp em nữa, tự làm đi.”
Sau khi chỉnh mọi thứ xong, Tạ Trì làm nũng với Tạ Linh nói muốn cùng nhau ngủ.
Lúc nhỏ hai người bọn họ thường xuyên ngủ cùng nhau, cũng không có chuyện gì, Tạ Linh cũng quen rồi, nhưng nghĩ lại, đứa nhỏ này lớn rồi, không còn hợp nữa nên cố ý xụ mặt nói không.
Ai ngờ tên nhóc từ sau lưng vòng tay qua ôm eo cô, vùi mặt vào cổ cô, dụi dụi như mèo con, cố ý ở bên tai cô làm nũng: “Chị, chị, có phải chị chán ghét Tiểu Trì rồi phải không?”
“Đừng làm nũng.” Tạ Linh bất đắc dĩ lại buồn cười, cổ bị cậu cọ có chút ngứa, định dùng tay véo eo tên nhóc này nhắc nhở, ai ngờ nhéo đến đều là cơ bắp cứng ngắc.
Tạ Trì còn gan hơn, hôn lên má Tạ Linh, cứ một tiếng lại nói “ Chị, em rất nhớ chị.”
Tạ Linh chịu thua rồi, cô từ nhỏ đã sủng cậu, một khi cậu làm nũng liền mềm lòng.
Hai người ngủ so với một người ấm áp hơn nhiều, huống hồ Tạ Trì cứ dính chặt lấy Tạ Linh, hận không thể dính sát hơn nữa, còn nóng nảy nói: "Chị, sao chị không ôm em.”
“Quá nóng.” Tạ Linh bị tên nhóc này ồn ào đến không biết nói cái gì.
“Không nóng.” Mặt cậu cố chấp nhất dụi dụi cổ cô cùng gương mặt và cánh môi luôn ‘không cẩn thận’ cọ đến cô.
Tạ Linh giả vờ tức giận, mắng cậu yên phận ngủ mau, nếu không liền đá cậu xuống giường.
Tiểu hài tử cười hai tiếng, rõ ràng là không sợ, ngược lại còn yêu cầu: “Chị hôn em một cái em liền ngủ, trước kia chị đều hôn chúc ngủ ngon mà.”
"Hồi đó bao nhiêu tuổi, bây giờ em bao tuổi?"
“Em mặc kệ.”
“Đúng là không có biện pháp với em.”
Tạ Linh vốn muốn hôn lên má cậu lừa một chút, ai ngờ tên nhóc này chơi xấu, cố ý hơi nghiêng người cô liền hôn lên khóe môi cậu.
Tạ Linh mặt đỏ bừng, mặc dù đây là người cô chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nhưng dù sao thì cậu nhóc ngày nào đã cao đến 187, trở thành thiếu niên một phi thường anh tuấn nên vẫn có chút thẹn thùng.
Cảm giác này quá kỳ lạ, Tạ Linh nỗ lực áp nó xuống để bản thân không được nghĩ nhiều, nhìn khuôn mặt đầy thỏa mãn của Tạ Trì cô thật sự cảm thấy bản thân hết cách với cậu.
“Bây giờ ngủ được chưa?”
“Vâng.”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
101 chương
144 chương
54 chương