Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 94 : Hoa hương bồ Nhung

Translator: Waveliterature Vietnam "Owen, anh xem, khi em mua những cuốn sách này, anh đã cười em như thế nào, làm thế nào, đôi mắt của em rất tốt. Gilderoy trở thành giáo sư của Ellen, những cuốn sách này đã trở thành sách giáo khoa được chỉ định của Hogwarts! Ellen không cần phải mua những cuốn sách này một lần nữa! "Bà Harris có vẻ tự hào và tự hào về đôi mắt tốt của mình. "Ellen, đừng quên rằng em đã hứa sẽ cho chúng tôi chữ ký tay của Gilderoy!" Daisy nhìn Ellen với sự háo hức và muốn trao đổi với Ellen. Cô đến Hogwarts học và để Ellen đi làm ở S.T Mungo. "Gilderoy Lockhart sẽ tổ chức một sự kiện bán sách chữ ký tại nhà sách Lệ Ngấn vào cuối tuần thứ ba, Daisy. Nếu chị thực sự muốn chữ ký của anh ấy, chị có thể tự mình đến Nhà sách Lệ Ngấn và có thể nhận được nhiều hơn thế. Khả năng không chỉ là một chữ ký, mà còn có cả ảnh chung!" Ellen giơ lên tờ báo "nhật báo tiên tri hằng ngày" trong tay, chỉ vào bài quảng cáo phía sau có tiệm sách Lệ Ngấn, Gilderoy.Lockhert có một nụ cười rạng rỡ và hàm răng trắng lấp lánh trên báo. Daisy cầm tờ báo từ tay Ellen và trân trọng những nếp gấp của tờ báo đang ấp ủ, kẹp nó trong cuốn sách yêu thích thông thường của cô. "Thật là một kẻ nói dối thành công!" Thấy chị gái của mình trở nên mêm muội, Ellen không thể không nôn. "Cuối tuần thứ ba, có lẽ ta có thể xin nghỉ, dù sao có thể làm bù thêm vài ngày sau đó!" Daisy như bị tẩu hoả nhập ma! "Có lẽ ta nên nghĩ một vài lý do để cho phù hợp thôi, chẳng hạn như giúp em út mua những vật dụng cần thiết cho học kỳ mới?" Ellen vừa đến góc ngõ hẻm đối diện, đã mua đủ dược liệu và nồi nấu quặng, sách vở lại càng được mua rất nhiều. Hiện tại chúng được chất đống trong kho lưu trữ của Ellen và anh ta muốn sử dụng phần còn lại của ngày lễ để sắp xếp tài chính, chẳng hạn như một phần của tòa tháp di động. « Đó là một ý kiến hay!" Daisy thưởng cho Ellen một tách Hồng Trà và mỉm cười với Ellen rồi uống hết toàn bộ. Ellen tiếp tục lật lại phần còn lại của báo tiên tri hàng ngày. Là phóng viên chính của báo tiên tri hàng ngày, Rita Skeeter đã không phát biểu trong một thời gian dài, chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Nhưng Ellen biết điều đó, lời nguyền nhả thực của chính anh ta vẫn đang phát huy tác dụng. Rita không có cách nào để đưa ra tin tức, và tự nhiên không có cách nào để tiếp tục báo cáo. Có vẻ như cây bút ma thuật này không dễ dàng có được trên thị trường. Cuộc sống của một đứa trẻ trong nhà của một phù thủy là gì? Chơi một số đồ chơi, đọc một số cuốn truyện cổ tích, ăn đồ ngọt như bánh ngọt... Cuộc sống hàng ngày của Emily rất đơn giản và thoải mái. Nhưng sáng hôm nay, cô ngồi trên ghế chỉ có một mình và không ngừng vuốt cái mũi của mình. "Emily, mũi của em bị khó chịu gì hả?" Trong nhà các phù thủy lớn đã đi làm, chỉ có Ellen chăm sóc Emily. "Không, ngược lại, mũi em chưa bao giờ thoải mái đến như vậy!" Lông mi dài của Emily nháy mắt vài cái, và cô trả lời giòn tan. "Vậy tại sao em không ngừng vuốt mũi của mình?" Ellen truy hỏi ngọn nguồn. Emily đóng sầm xuống, nhảy ra khỏi ghế của trẻ em và chạy đến chỗ Ellen, người đang ngồi trên ghế sofa đọc sách. "Ellen, em đã ngủ thiếp đi đêm qua. Trong giấc ngủ, tôi cảm thấy có gì đó trong mũi. Sáng nay mũi tôi chưa bao giờ trơn tru đến thế! Nhưng đó là gì?" Emily leo lên trên người Ellen để cho anh ôm lấy mình, Ellen không bao giờ coi những lời nói của cô ấy là những lời trẻ con, mà kiên nhẫn, lắng nghe cẩn thận và đưa ra cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Emily gần gũi và tin tưởng Ellen sẵn sàng nói ra nghi ngờ của mình với Ellen "Có lẽ thật sự có đồ vật gì đó, Emily đừng lo lắng, đêm nay anh sẽ canh cho em ngủ, để xem tình hình là gì." Ellen không chiếu lệ Emily, anh thực sự quyết định giữ Emily vào buổi tối, nhìn xem vật gì đang làm trò ma quỷ. Nhiều lần, trẻ em không đủ rõ ràng để cho người giám hộ của mình biết chuyện gì đã xảy ra. Một số người nghĩ rằng trẻ em đang tìm kiếm sự chú ý của cha mẹ, và thực tế là có thể bỏ qua tín hiệu cầu cứu của con nhỏ, bỏ qua cơ hội giáo dục trẻ. Ellen, người đã từng là một giáo viên, chắc chắn sẽ không phạm phải một sai lầm như vậy. Anh ta coi trọng những gì Emily nói. Emily cư xử tốt không bao giờ nói dối. Khi màn đêm buông xuống, trong lòng Emily, đêm mùa hè yên tĩnh được bảo vệ bởi Ellen và màn đêm cũng khiến cô cảm thấy thoải mái. Cô nằm trên một chiếc giường gỗ cao su trắng, ngủ thiếp đi, với nụ cười lặng lẽ trên khuôn mặt. Sau khi chắc chắn Emily đã ngủ, Ellen dùng chức năng tàng hình và quan sát căn phòng một cách chặt chẽ. Vào nửa đêm, một vật hình cầu từ bệ cửa sổ bò đến Emily. Trong ánh trăng, Ellen nhìn thấy rõ hình dạng của nó. Con quái vật nhỏ hình quả bóng này, được bao phủ bởi bộ lông màu vàng sữa, trông giống như một món đồ chơi sang trọng dễ thương. Nó vặn vẹo cơ thể tròn vo của mình và khám phá trong phòng. Cơ thể của nó thỉnh thoảng bật ra một chiếc lưỡi màu hồng rất mảnh khảnh, giống như một con rắn, đang ngồi xổm trong phòng, dường như đang tìm kiếm thức ăn. Cuối cùng Ellen tâm trạng cũng nhẹ nhõm, anh biết nó là vật gì, nó là hoa hương bồ nhung! Hoa hương bồ nhung là sinh vật thần kỳ thường rất ít thấy, khả năng sinh tồn của nó rất mạnh mẽ, ở nơi khác của thế giới cũng có thể nhìn thấy nó. Hoa hương bồ nhung có tính tình rất dịu dàng, sẽ không tấn công phù thủy, điều này khiến Ellen không cảm thấy áp lực. Bởi vì sự dịu dàng của hoa hương bồ nhung giống như một búp bê nhung Muggle, nên mọi người có thể ôm nó, dù cho đối xử không tốt, nó cũng không để tâm. Hoa hương bồ nhung bò lên trên giường nhỏ của Emily, vươn đầu lưỡi dài ra, và cái lưỡi chui vào mũi của Emily đang ngủ say, không bao lâu liền rút trở về. Trong thời gian này, Ellen chỉ lặng lẽ nhìn nó, không có bất kỳ hành động nào. Hoa hương Bồ Nhung thích đưa lưỡi vào mũi của phù thủy ngủ và ăn mũi khô của họ. Rõ ràng hôm qua nó đã làm sạch Emily rất sạch sẽ. Vì vậy, không lâu sau ngày hôm nay, nó rút lưỡi lại. Hoa hương bồ nhung kỳ lạ khiến chúng được yêu thích bởi các thế hệ trẻ em phù thủy. Ngay cả với những con cú mèo phổ biến là thú cưng, vẫn có nhiều pháp sư hoa hương bồ nhung làm thú cưng, và chúng được phù thủy hoan nghênh vô cùng. Ellen lặng lẽ đứng dậy, đi đến bên cạnh hoa hương bồ nhung và nhặt nó lên, vuốt ve lông mao mềm mại của nó. Hoa hương bồ nhung này nhẹ nhàng ở lại trong vòng tay của Allen, hài lòng. Ellen, mang theo hoa hương bồ nhung, lặng lẽ rời khỏi phòng Emily và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Họ đi thẳng vào bếp và Ellen rón rén vào bếp để nhìn lên. Tuyệt vời, một nồi sắt ở bếp ngay góc tường. Trong nồi, Ellen tìm thấy một số thức ăn còn lại vào ban ngày. Ellen đem món ăn không được sử dụng, đổ thức ăn vào đĩa và thả hoa hương bồ nhung trong lòng ra. Con vật nhỏ lông màu vàng đung đưa ra phía trước đĩa, vươn cái lưỡi thon dài và dịu dàng, nếm nó, sau đó bắt đầu ăn từng chút một.