Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
Chương 129 : Người chiến thắng cuối cùng
Translator: Waveliterature Vietnam
"Ngừng cuộc chiến đấu!" Giọng nói của giáo sư Flitwick vang vọng khắp hội trường, màng nhĩ của Ellen gần như sắp bị xuyên thủng và co hẹp lại.
Âm thanh này vô cùng hiệu quả, mọi người đã lập tức dừng lại phép thuật của mình, bịt kín lại lỗ tai của mình.
"Ôi chúa ơi, chúa ơi," Lockhart nói, đi tới đi lui trong đám đông và xem hậu quả của cuộc quyết đầu này. "Em đứng lên, McMillan... Chú ý, cô Fawcett... giữ chặt nó, máu có thể dừng lại ngay lập tức, Bout... "
"Tôi nghĩ rằng tốt nhất là chúng ta nên thực hiện hoạt động cuối cùng bây giờ - Chọn ra từng học viên tiêu biểu nhất trong trận đấu." Lockhart nói trong sự hoảng loạn đứng giữa khán phòng.
"Ravenclaw đã chọn Ellen Harris." Giáo sư Flitwick đích thân nêu tên, không có bất kỳ người nào trong Ravenclaw phản đối. Ellen bước tới giáo sư Flitwick với một nụ cười lịch sự.
"Vậy Slytherin liền chọn Draco Malfoy học cùng khóa với Ellen." Snape nói, đồng thời lướt nhanh trên sân khấu như một con dơi to lớn hung ác, túm Malfoy lên sân khấu..
"Nếu như vậy, thì hãy chọn phù thủy năm thứ hai. Gryffindor - Harry Potter! Hufflepuff, đại diện bởi Justin Finch." Lockhart nói, cùng một lúc ý bảo Harry và Justin đi đến trung tâm của khán phòng, và mọi người lùi lại để nhường chỗ cho họ.
"Malfoy và Potter cùng một tổ, Ellen và Justin cùng một tổ." Snape nói một cách ủ rũ. Giáo sư Flitwick không phản đối. Theo ông, không ai trong số họ là đối thủ của Ellen.
""Thật tuyệt vời! Đừng sợ, như thầy, có thể ngăn chặn lời nguyền một cách hiệu quả." Lockhart vén mái tóc vàng lên và nhìn Harry và Justin mà không có sự hiện diện của viện trưởng ở đây.
Anh giơ cây đũa phép thuật của mình lên, huy vũ nó, cố gắng tạo ra những loại hoa phức tạp, nhưng không may làm rơi nó xuống đất.
Snape cười khẩy ở bên cạnh, và Lockhart nhanh chóng nhặt cây đũa phép của mình và nói, "Ôi - cây đũa phép của tôi có chút phấn khích quá độ."
Snape đến gần Malfoy và cúi đầu thì thầm vài lời. Malfoy cặp mắt vàng của hắn nhướng lên và nhếch mép.
Flitwick nhìn Ellen và không che giấu sự đánh giá cao của mình về Ellen. Anh ta không có bất cứ lời căn dặn nào cho Ellen. Sau vài khóa đào tạo riêng, ông biết rõ sức mạnh của đệ tử mình.
Cặp đôi đầu tiên chính là Ellen và Justin, kết quả không có chút lo lắng, trong chớp mắt Justin đã bị tước bỏ vũ khí, nhưng Ellen đã khống chế ma lực của mình, cho nên Justin cũng không bị mất mặt với những đàn em của mình.
Bản thân Justin cũng biết Ellen đã hạ thủ lưu tình, cảm kích nhận thua và đi xuống sân khấu. Nhưng anh không có rời đi, mà chỉ đứng một bên của sân khấu, để có thể quan sát được mọi người chiến đấu trong khoảng cách gần.
Đến lượt Harry và Malfoy, và Harry có vẻ lo lắng. Anh ta không thể hiểu được cách ngăn chặn câu thần chú của giáo sư Lockhart.
"Ba - hai - một - bắt đầu!" Giáo sư Lockhart hét lên.
Malfoy nhanh chóng giơ đũa phép lên và hét lên: "Ô Long xuất động!"
Đầu đũa phép của hắn phát ra một tiếng nổ, một con rắn đen dài đột nhiên lao ra, nặng nề rơi xuống sàn nhà giữa họ, rồi sau đó ngốc đầu lớn, chuẩn bị tấn công.
Đám đông la hét lên, nhanh chóng lùi ra phía sau, tạo ra một không gian trống.
"Đừng di chuyển, Potter." Giáo sư Snape nói một cách uể oải. "Tôi sẽ đến bắt nó…"
"Hãy để tôi đến!" Lockhart hét lên. Anh ta giơ đũa phép lên và uy hiếp vẫy về phía con rắn.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, con rắn không biến mất, ngược lại nó nhảy lên cao, rồi nặng nề lại rơi xuống sàn nhà một lần nữa.
Nó giận dữ không thôi, hét lớn, lè lưỡi trực tiếp hướng về Justin.Finch, trườn lên, ngẩng đầu lên, để lộ hàm răng nanh, hiện ra tư thế tấn công.
Miệng Harry phát ra một âm tiết kỳ lạ, con rắn kia ngã xuống sàn nhà, mềm như một ống nước đen dày, mắt nhìn chằm chằm vào người Harry.
"Bạn nghĩ bạn đang chơi trò gì?" Justin hét lớn, mặt tràn đầy sự giận dữ và kinh hoàng. Không phải Harry đến kịp, thì anh ta đã lao ra khỏi khán phòng.
Giáo sư Snape bước tới và vẫy đũa phép. Con rắn biến thành một làn khói đen và biến mất.
Mọi người xung quanh đang thì thầm to nhỏ, chỉ vào Harry, và thậm chí giáo sư Flitwick cũng nhìn Harry với một sự bất ngờ.
Toàn trường chỉ có Ellen là nghe rõ lời của Harry, anh nói chính là: "Buông hắn ra!", nhưng hiển nhiên Ellen không muốn trước mặt mọi người thừa nhận mình chính là một con rắn…
Nhìn thấy Harry đứng trên khán đài không biết làm sao, Ellen mở miệng nhắc nhở, "Harry, cuộc quyết đấu vẫn chưa kết thúc!"
Nhưng Malfoy cũng nghe thấy tiếng hét của Ellen, và anh ta dẫn đầu: cây đũa phép của anh ta đánh trúng vào Harry, và Harry bị lảo đảo, chỉ kịp chỉ đũa phép vào Malfoy, quát lớn một tiếng: "Cười toe toét!"
Một ánh sáng bạc đánh trúng vào Malfoy, hắn cúi người xuống, thở phì pho, Malfoy quỳ rạp xuống, cười đến toàn thân không còn sức lực, quả nhiên không thể nào động đậy.
Harry không thừa thắng xông lên, ánh mắt nhìn về phía giáo sư Lockhart.
Nhưng lúc này, Malfoy một bên thở hổn hển, một bên cầm cây đũa phép thuật chỉ vào đầu gối của Harry, vừa cười vừa nói gấp: "Nhảy Taranga!"
Ngay lập tức, đôi chân Harry co giật không kiểm soát, giống như đang nhảy một điệu nhảy nhanh.
"Dừng lại! Dừng lại!" Lockhart hét lên, nhưng Snape có quyền hành đi tới.
"Lời nguyền đã hết!" ông hét lên. Chân Harry ngừng nhảy, và Malfoy không còn cười nữa, và cả hai cuối cùng cũng ngước đầu lên.
Vậy, ai là người chiến thắng?" Lockhart cau mày.
"Harry đã đánh bại Malfoy trước, thế nhưng Malfoy cũng đánh trúng Harry." Giáo sư Snape thảo luận với giáo sư Flitwick, miễn cưỡng quyết định để cả hai tách ra để cùng quyết đấu với Ellen. Xem kết quả cuối cùng rồi định đoạt.
Draco Malfoy trước đã cùng quyết đấu với Ellen, nên cũng đã biết rõ thực lực của Ellen nên có chút không muốn quyết đấu với anh, thế nhưng viện trưởng ở đằng sau nhìn hắn, nên Malfoy đã kiên trì, đứng lên sân khấu.
Nó vẫn được giáo sư Lockhart tuyên bố bắt đầu, nhưng Malfoy vừa bắt đầu chỉ đếm đến "hai", thì liền xuất ra "Ô Long xuất động"!
Malfoy cảm thấy rằng câu thần chú mà Giáo sư Snape đã dạy anh ta chắc chắn sẽ giúp anh ta chiến thắng!
Nhưng thật sự tàn khốc, Ellen vẫy cây đũa phép thuật, giống như giáo sư Snape, một lời nguyền biến mất vô cùng xinh đẹp, nhanh chóng giải quyết con rắn. Con rắn đen lóe sáng đùng đùng trên khán đài đến khi tan biến mất.
Phản công của Ellen diễn ra trong nháy mắt, chỉ đơn giản là "Loại bỏ vũ khí," nhưng Ellen không lưu tình, anh muốn cho Malfoy một bài học. Một ánh sáng màu đỏ hiện lên, cả người Malfoy ngã sấp xuống khán đài, cây đũa rời khỏi tay, cấm vào mũi của Crabbe khiến anh ta la toán lên.
"Kết quả hiện tại đã rõ ràng, đến lượt Harry Potter!" Giáo sư Snape trầm mặc, không hài lòng với sự biểu hiện của Malfoy, hiển nhiên ông cũng nhận thức được tình hình của Harry Potter nên cũng làm cho khuôn mặt ảm đạm của ông ta trông tốt hơn một chút.
Harry nuốt nước bọt và đứng trên sân khấu. Ngay khi trở lại sân khấu, anh hoàn toàn không biết vì cái gì, anh chỉ muốn cứu Justin, và bây giờ mọi người ngoại trừ Ron và Hermione, tất cả mọi người ở rất xa anh. Anh ta không biết mình đã làm gì sai! Lúc này, anh phải đối mặt với một phù thủy rõ ràng không cùng cấp độ với nhóm tiểu phù thủy nhỏ - Ellen, Harry cảm thấy cuộc sống quá khó khăn!
Mọi thứ quá mờ mịt, Harry cảm thấy thất thủ đã trấn an lại tâm trạng của mình, thực lực của Ellen mạnh hơn, cuộc thi này không đấu cũng biết được kết quả, Ellen dễ dàng tước bỏ đũa phép thuật của Harry, nhưng không để Harry vật lộn như Malfoy, mà để cho Harry có một chút thể diện khi thua trận.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
95 chương
20 chương
20 chương
126 chương
25 chương
144 chương