Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
Chương 111 : Giả trang
Translator: Waveliterature Vietnam
Chiếc ly chứa đầy đồ uống với nhiều màu sắc khác nhau. Edward há miệng lớn nuốt một miếng bánh dừa và sau đó uống hết thức uống màu nâu trước mặt anh. Đột nhiên, anh thét lên một tiếng cao vút khiến mọi người nghe chói tai. Ellen nhìn thấy biểu cảm cảm của anh ta, không thể nhịn cười.
Edward không phải là một tiểu phù thủy duy nhất trúng chiêu, trong khán phòng thỉnh thoảng tiếng cười vẫn phát ra từ mọi góc.
"Đây là một loại nước ép gây tiếng cười, khi bạn uống nó, bạn sẽ cười to." Giáo sư Lockhart mặc một chiếc áo choàng trắng có ngôi sao vàng và tay bưng một ly nước ép đỏ bước đến, nhìn Edward rất thích thú. "Thầy đã từng uống một loại rượu gây tiếng cười rất mạnh, hiệu quả của nó còn khoa trương hơn em nhiều."
"Chưa đủ khoa trương." Ellen cảm thấy mình không thể tưởng tượng được những thứ gì mạnh mẽ hơn.
"Nước trái cây của em trông bình thường, thầy nghĩ, nó có thể là nước ép lựu đỏ ngọt." Giáo sư Lockhart đoán đồ uống trước mặt Ellen, thể hiện một cái nhìn tò mò.
Ellen nhìn thấy sự mong đợi của Edward, liền bưng đồ uống trước mặt, uống một ngụm lớn. Chất lỏng lạnh buốt chảy vào cổ họng của anh, rõ ràng màu giống như màu lửa, nhưng Ellen cảm thấy lục phủ ngũ tạng của anh điều bị đông cứng lại trong giây lát. Điều duy nhất có thể cảm nhận được là vị ngọt thơm còn sót lại trong miệng.
Edward nhìn Ellen cười một tiếng thật to, rồi biến thành một tiếng cười khúc khích. Giáo sư Lockhart mỉm cười tiến lên và ngả người ra sau, uống cạn ly nước của mình và đi đến chiếc bàn dài khác.
Trong lỗ tai của anh toát ra một màu trắng giống như hơi nước.
Nhìn thấy biểu cảm của họ, Ellen biết rằng trên người mình có một sự thay đổi. "Gương thần!" Một tấm gương hình bầu dục xuất hiện trước mặt Ellen, một khuôn mặt đỏ, quen thuộc xuất hiện trong gương, thậm chí cả tóc của Ellen cũng biến thành một màu đỏ tuyệt đẹp.
"Ừ, quả báo đang đến rất nhanh! Nhưng nó tốt hơn nhiều so với lớp mây xanh trước đây của giáo sư Gilderoy Lockhart,. Màu đỏ ít nhất là hạnh phúc đối với tôi." Ellen có tâm trạng tốt, nên đã nói một chút.
Bữa tiệc kết thúc, Ravenclaw sau khi cơm nước đã no, nói chuyện vui vẻ, thì liền trở về ký túc xá của mình để hóa trang. Cuối cùng, còn có nhiều hoạt động thú vị đang chờ họ!
Theo sau đám đông nhộn nhịp, bước lên cầu thang. Đột nhiên, hơi nóng biến mất, tiếng ồn ào ríu riết cũng biến mất, và những học sinh phía trước dừng lại.
Chen tiến lên phía trước, Ellen nhìn thấy một cảnh tượng thật khủng khiếp, ngay ở giữa hai tấm màn cửa sổ, một bức tường cao 0,33 mét từ mặt đất, có một số vết tích được vẽ viết lên đó, lung linh dưới sự phản chiếu của ngọn đuốc đang cháy.
Mật thất đã mở ra, cùng với những người thừa kế là kẻ thù, cảnh giác.
Một dòng chữ ở phía dưới, Mrs Norris – con mèo mà người quản lý Filch yêu thích nhất, cái đuôi đang treo trên giá của ngọn đuốc, cơ thể cứng nhắc giống như một tấm ván, đôi mắt mở to, trừng mắt nhìn thẳng.
Trên hành lang, có một hồ nước. Harry, Ron và Hermione đứng lẻ loi ở giữa hành lang, và tất cả các pháp sư nhỏ trong phòng đều im lặng. Chỉ có Ellen mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Trong sự im lặng này, có một người cất cao giọng nói chuyện. Đằng sau những người thừa kế là kẻ địch, hãy cảnh giác! Người tiếp theo là bạn, bùn! "
Đó là Draco Malfoy. Hắn đã chen đến trước đám đông, đôi mắt lạnh lùng như băng, và khuôn mặt không máu thường thấy của anh ta đỏ bừng lên. Hắn nhìn con mèo vẫn còn cứng ngắc ở đó, trên mặt lộ ra một tiếng cười.
Sự xuất hiện của Filch, khiến tình huống trở nên khó chịu hơn. Filch tức giận và cho rằng bọn người Harry mới chính là thủ phạm, hướng về mặt Harry mà la hét.
Giáo sư Dumbledore và các giáo viên khác đã nhanh chóng đến hiện trường, kiểm soát hiện trường và sơ tán các sinh viên. Họ đưa ba người bọn người Harry đến văn phòng của Giáo sư Lockhart để truy xét.
Chủ đề lễ hội hóa trang của Ravenclaw lập tức chuyển đến mật thất, trên người thừa kế.
"Mrs Norris chết rồi sao? Bọn người Harry sẽ bị làm điều gì?" Sau nỗi kinh hoàng của Mrs Norris, Edward hỏi Ellen.
Tất nhiên là không rồi. Mrs Norris chỉ bị hóa đá. Nó đòi hỏi ma thuật đen rất cao và Harry không thể làm được." Ellen bình tĩnh trả lời.
"Tuyệt vời! Mặc dù Mrs Norris là con mèo đáng ghét nhất tôi từng thấy, tôi vẫn hy vọng nó sẽ còn sống. Miễn là nó còn sống, bà Pomfrey chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh." Edward hạnh phúc thay Filch.
"Tất nhiên là nó sẽ được chữa khỏi, Mandela của giáo sư Sprout có thể chữa. Một khi chúng trưởng thành, kỹ năng của giáo sư Snape sẽ tự nhiên tạo ra một lọ thuốc để giải trừ sự hóa đá của Mrs Norris. "Ellen nói, điều này khiến Edward và những người Ravenclaw đang lắng tai nghe nhanh chóng ổn định lại tâm trạng.
Mặc dù Hogwarts đã xuất hiện một chuyện không vui, nhưng nó không ngăn cản được Ravenclaw tổ chức một lễ hội hóa trang.
Ellen thay đổi mái tóc của mình rồi hướng về phía sau biến đổi thêm quần áo, anh ta ăn mặc như một con ma cà rồng có rang nanh Vampire rồi sau đó trở về phòng ngủ của Ravenclaw, phát hiện phòng ngủ đã hoàn toàn bị thay đổi hình dạng của nó, gần như Ellen đã không nhận ra.
Những kệ sách lớn điều bị giấu đi, những chiếc ghế sô pha rộng lớn được nương tựa vào chân tường, để cho các tiểu phù thủy nghỉ ngơi. Thức ăn vừa xuất hiện trong khán phòng được bày trí trên chiếc bàn dài. Mặc dù ngăn xếp không đủ đẹp, nhưng nó vẫn rất hấp dẫn và cho mọi người sử dụng. Các tiền bối thậm chí còn lấy một cốc bia bơ và nói về nó.
Ngoại trừ Elle giả trang thành Vampire, còn có phù thủy mặt xanh, thần chết, siêu anh hùng trong truyện tranh Muggles, cướp biển với vượn và nàng tiên cá Pieck. Nổi bật nhất chính là thủ lĩnh Penelop, chỉ mặc một chiếc quần bò màu đen, đeo đôi bông tai mèo, mặc trang phục giống như một "Miêu nữ" tạo hình rất quyến rũ và xinh đẹp.
Ellen đã bừng tỉnh, chợt nhận ra rằng cô đã đi thẳng vào khán phòng trước đó!
Lại là một lễ hội (*chè chén say sưa), khiêu vũ, nhảy múa, chơi trò chơi. Những tiểu phù thủy tham ăn dường như không thể nào đủ cho họ, một tay ôm lấy cái bụng căng tròn, một tay vẫn không ngừng đút thức ăn vào miệng.
Khi bầu không khí của lễ hội đạt đến đỉnh cao là lúc viện trường giáo sư Flitwick đến. Ông ta hóa trang thành một con quỷ nhỏ, với một chiếc sừng nhỏ màu đỏ, ngồi trên một chiếc xe bí ngô bay trong bữa tiệc khiêu vũ. Chiếc xe bí ngô bị treo lơ lửng trong không trung. Giáo sư Flitwick rắc kẹo xung quanh và thu hút các pháp sư nhỏ đến cổ vũ. Nghĩ đến, trong mắt bọn trẻ, giáo sư là một con quỷ nhỏ, nhưng giống một thiên thần nhỏ hơn!
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
95 chương
20 chương
20 chương
126 chương
25 chương
144 chương