Đôi mắt Tiểu Ngư đã sắp bốc lửa, dưới sơn đạo kia hai thân ảnh cũng ngày càng tiến đến gần. Chỉ thấy hai người này chừng độ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, chiều cao tầm thước, không gầy không béo, mày rậm mắt sáng. Đặc biệt hơn, ngũ quan trên khuôn mặt bọn họ đều giống nhau như đúc, một cặp sinh đôi anh tuấn. Hai người này nếu y phục đẹp hơn một chút đi trên đường tuyệt đối có sức thu hút, có thể khiến các cô nương quay đầu lại vụng trộm nhìn ngắm. “Lão Nhị, đợi lát nữa Tiểu Ngư hỏi tại sao không có tiền, ngươi nhất định phải giúp ta làm chứng nha!” Càng đi càng bước chậm lại, Phạm Thông ngẩng đầu nhìn về phía ngôi nhà tranh trên sườn núi lo lắng nói. “Đã biết đã biết, điều này huynh đã nói đi nói lại bao nhiêu lần, không thấy mệt sao?” Lão Nhị Phạm Đại đáp lại vẻ nóng này khó kiềm chế, biểu hiện trên mặt so với lão Đại thì bình tĩnh thoải mái hơn, hắn vừa đi vừa vung vẩy nhánh cây cầm trên tay, chiêu thức mạch lạc rõ ràng giống như đang luyện một môn võ công nào đó. “Ta là sợ ngươi quên thôi.” Phạm Thông trên mặt hiện vẻ lấm lét, “Nếu Tiểu Ngư biết ta lại không cẩn thận đem tiền cho người ta, nó nhất định rất tức giận, không bằng nói…” “Không bằng nói dối rằng huynh không cẩn thận bị người ta ăn trộm mất?” Lời còn chưa dứt, Phạm Đại đột nhiên nhảy bật lên, nhánh cây trong tay vũ thành một loạt những động tác liên tiếp, chiêu thức biến hóa hư ảo cùng lá cây bay tán loạn, sau đó dừng lại nhìn Phạm Thông khinh bỉ: “Đại ca, đừng nói ta không nhắc nhở huynh, tuy Tiểu Ngư đã không còn nhớ rõ sự tình trước kia nhưng huynh đừng quên, từ sau khi nó được chúng ta đả thông kinh mạch đã trở nên thông minh hơn bao nhiêu, ta xem cái cớ cũ rích này của huynh chỉ có thể đánh lừa được Bạch Thái ngây thơ cùng Tiểu Ngư ngốc nghếch trước kia thôi, hiện tại chẳng lừa được nó đâu.” Phạm Thông phiền não nhíu mày: “Ta biết Tiểu Ngư hiện tại không giống với trước đây, nhưng ngươi nói đi, phải làm sao mới không làm nó nổi giận chứ?” “Nói thật ra…..” Phạm Đại lại múa một chiêu, vừa định nói ba chữ này, còn chưa có bắt đầu đã chợt nghe có một âm thanh non nớt chen vào nói thay, theo quán tính gật đầu nói: “Đúng, nói thật ra…. A….” Vừa dứt lời, hắn giật mình nhìn ra phía trước, chỉ thấy từ sau lùm cây đi ra một cô bé sắc mặt lầm lì tối đen. Ách… Từ khi Tiểu Ngư chết đi sống lại, chẳng phải công phu không luyện chút gì sao? Tại sao khinh công lại tiến bộ nhanh như vậy, có thể cư nhiên khiến hai huynh đệ không hề phát hiện ra, chẳng lẽ… Phạm Đại trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, chợt bưng kín miệng, theo bản năng xoay người trốn ra sau Phạm Thông. Chết rồi, hắn vừa rồi hình như có gọi qua Đông Đông bằng tên cũ. “Tiểu.. Tiểu Ngư,… Con.. tại sao con lại ở dưới này?” So với Phạm Đại kinh hách, Phạm Thông vừa nãy còn muốn cầu đệ đệ thông đồng, hiện tại sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, ngay cả lời nói cũng không lưu loát. “Bởi vì con nghĩ cha cùng thúc thúc trở về muộn như vậy, nhất định là mua rất nhiều thứ, mang nhất định rất nặng, cho nên đặc biệt xuống dưới này nghênh đón hai người!” Phạm Tiểu Ngư tiến một bước đến trước mặt bọn họ, lời nói nghe ra thực là hiếu thuận, thanh âm non nớt nghe cũng thật ngọt ngào, nhưng dù ai nhìn mặt nàng cũng có thể nhận ra trong mắt nàng thực chất không có nửa điểm tươi cười. Ánh mắt liếc qua gói giấy dầu nhỏ trong tay Phạm Thông, Tiểu Ngư lại nói tiếp, giọng nói lạnh khiến người ta phải phát run: “Xin hỏi phụ thân đại hiệp vĩ đại của ta, ngài mang gì về cho chúng con ăn vậy?” “Ta.. Cái kia… Ta….” Bị bắt quả tang, Phạm Thông căn bản cũng không dám nhìn thẳng vào Tiểu Ngư, ngón tay nắm chặt vào cái bao nhỏ đáng thương, đầu cúi sắp chạm đến ngực, nhưng cứ “Ta..” mãi mà không nói ra được cái gì thêm. “Ta cái gì nha?” Tiểu Ngư lại nói, khóe miệng nhếch lên, cảm giác trong ngực tựa như có một ngọn núi lửa sắp phun trào. “Ta….” Phạm Thông đầu đổ đầy mồ hôi, căn bản không dám nhìn thẳng vào Tiểu Ngư, lén lút liếc mắt sang bên cạnh định tìm Phạm Đại giúp đỡ, nhưng lại phát hiện đệ đệ vốn đang đứng bên cạnh đã trốn ra đứng sau lưng hắn từ đời nào. Làm ngơ trước những cái nháy mắt liên tiếp từ phía huynh trưởng, Phạm Đại chẳng những kiên quyết không nhìn mà ngược lại còn biểu hiện ra một bộ ta đây đại nghĩa tuyệt đối không đồng mưu. Muốn hắn nói đỡ cho sao, đừng đùa! Từ khi cháu gái này trở nên thông minh, tính tình cũng thay đổi hoàn toàn, hơn nữa còn nghiêm cấm bọn họ gọi tên của Đông Đông là Phạm Bạch Thái (có nghĩa là cải trắng), nếu không sẽ hằng ngày đều làm mặt lạnh lùng. Hiện tại Tiểu Ngư không rảnh để truy cứu hắn lỡ lời, hắn họa có ngu mới đem đầu ra chịu tội. “Ta.. ta mua bánh bao, Tiểu Ngư có lẽ đói bụng rồi, đây, ăn một cái, rất ngon.” Phạm Thông gặp phải lão Nhị trước đó còn sảng khoái đáp ứng hỗ trợ hắn giờ lại mất hết khí chất co đầu rụt cổ lại, đành cắn răng cầm gói giấy bao dầu đưa ra. “A, thật nhiều bánh bao nha!” Tiểu Ngư liếc mắt một cái đảo qua bên trong gói giấy, mắt mở thật to: “Một cái, hai cái, ba cái, bốn.. Cư nhiên có bốn cái bánh bao nha!” Nghe nàng cố ý dùng khẩu khí kinh hô thập phần khoa trương , Phạm Thông cùng Phạm Đại khóe miệng đồng thời run rẩy. Phạm Đại da mặt dày, hơn nữa không liên quan đến mình, nhất định giữ bộ dạng tai điếc mắt mù, còn Phạm Thông quẫn đến nỗi hận không thể đào một cái hố mà chui xuống trốn đi. “Nói đi, lần này rốt cuộc lại là người nào đáng thương khiến người ta phải rơi lệ?” Nhìn người cha bộ dáng hệt như học sinh tiểu học chỉ biết cúi đầu, Tiểu Ngư rốt cuộc nhịn không được oán khí đầy ngập, gập mạnh gói bánh lại hỏi. Số thịt thú rừng đủ để bán được hơn môt trăm văn tiền cũng chỉ đổi được bốn cái bánh bao này, phụ thân đại hiệp của nàng, thật đúng là có khả năng a! …. Bóng tối hoàng hôn đã phủ xuống dãy núi phía xa, đang dần hướng lại sơn cốc, thôn dưới chân núi cũng đã không còn nhìn thấy rõ. Vù..ù..ù.. lại một trận gió đêm thổi qua, mái nhà tranh nhất thời run rẩy, vài cọng không chống chịu được bị thổi bay theo gió. Theo cửa sổ nhìn vào trong gian nhà gần như trống rỗng chỉ có bốn bức tường, cuộc chiến đang vào hồi quyết liệt, vừa lúc nam nhân lại yếu thế thụt lùi một bước. Trong ngôi nhà tranh, ánh đèn dầu nhỏ bé leo lét, cùng với một tia nắng yếu ớt cuối cùng trong ngày khẽ lay động, chiếu sáng bên bàn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ. “Sau đó, cha liền đem tất cả tiền trên người cho tiểu nương tử bán mình táng phu đáng thương kia, cho nên mới trừ bỏ bốn cái bánh này, ngay cả chút gạo chút muối nào cũng không có?” Nghe xong Phạm Thông giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Ngư có vẻ động lòng, còn chủ động kết luận cho câu chuyện. “Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Ngư con không biết Tiểu nương tử kia đáng thương thế nào đâu, nàng cùng trượng phu* vì quê nhà bị lũ lụt mới đi tìm người thân, ai ngờ họa vô đơn chí, còn chưa tới kinh thành trượng phu liền bệnh chết trên đường. Nàng một nữ tử tuổi còn trẻ không nghĩ ra được gì, lại không quen biết ai, không tiền bạc, ngay cả áo quan cũng không mua nổi, nếu không phải cha vừa lúc thấy, nàng cũng chỉ có thể bán mình vào Hoàng gia làm nô tỳ.” *Trượng phu: chồng Thấy con gái sắc mặt lại âm u, có chút áy náy, Phạm Thông tinh thần tỉnh táo được một chút, sống lưng cũng thẳng lại ít nhiều, lấy tinh thần hiệp nghĩa nói nghiêm nghị: “Nếu là nàng gặp được một ông chủ tốt thì không nói làm gì, nhưng nếu như là Hoàng gia ở trấn trên, nhà đó nổi tiếng ngang ngược độc ác, ở nhà họ người ở thường bị đánh đập thương tích đầy mình, con nói cha thân là người trong chính đạo, làm sao có thể thấy chết mà không cứu, trơ mắt nhìn người ta nhảy xuống hố lửa?” “Vâng.” Phạm Tiểu Ngư gật gật đầu, quả nhiên lại là cái chuyện xưa chó gặm. “Con gái bảo bối, hiện tại con đã biết hết tiền căn hậu quả, sẽ không giận phụ thân chứ?” Dõng dạc nói, Phạm Thông tràn ngập chờ mong nhìn con gái, mà Phạm Đại, sau khi vào nhà liền cố ý đứng lùi ra xa, bất động thanh sắc lui lại từng bước, ánh mắt tràn đầy vẻ đồng tình thông cảm. Đại ca ngu ngốc, đến bây giờ còn không hiểu tính con gái sao, chuyện này nếu đổi lại là hắn, đã sớm cúi đầu tỏ vẻ hối hận, còn thề không có lần sau, đại ca lại còn dám dùng loại khẩu khí này để nói chuyện? Ai, cùng một bụng mẹ sinh ra mà tại sao trí thông minh lại cách xa nhau như vậy? “Đúng vậy, không trách cha, đương nhiên không thể trách cha… Cha mẹ người khác dù cho có người ăn xin chết trước cửa cũng mặc kệ không quan tâm, chỉ cần con cái của mình có thể ăn no mặc ấm, còn lại thì mặc kệ, một chút thương cảm cũng không có. Còn con, con có người cha vô cùng thích hành hiệp trượng nghĩa, thà rằng cả nhà mình chịu đói cũng muốn cứu tế người khác, chúng con thân là con cái, kiêu ngạo còn không kịp, làm sao còn dám trách cha? Con chỉ là có một chuyện nghĩ mãi không ra, rất muốn thỉnh giáo phụ thân, tại sao ngài rõ ràng là người hào hùng vạn trượng, nơi nơi đều tôn kính là đại hiệp, nhưng người ta lại gọi con và Đông Đông là ăn mày đâu?” Phạm Tiểu Ngư không giận cười lại, nói đến từ “con cái” cùng “ăn mày” giọng nói mềm mại kéo dài, thực ngọt ngào, hơn nữa thanh âm vô cùng rõ ràng. Phạm Thông nháy mắt đờ người, hắn dù ngu ngốc cũng nhận ra ngữ khí châm chọc liên tiếp trong lời Tiểu Ngư, lại nhìn trên người Tiểu Ngư bộ y phục cũ nát đầy mụn vá, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của nàng, khuôn mặt ngăm đen nhất thời đỏ lên, sau đó chuyển sang trắng bệch, rồi lại biến thành màu đỏ.