Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn
Chương 8 : Chưa Thấy Quan Tài Chưa Đỗ Lệ
Tại sao?
Cổng nhà trẻ, dòng xe cộ chạy không nhiều lắm, rất nhiều phụ huynh đến rồi đi, có những đứa trẻ vẫn chưa vào trường, đang đứng gần bên ngoài hàng rào nhìn vào trong, đến 8 giờ, bọn nhỏ tập thể dục buổi sáng, có một số phụ huynh muốn nhìn con tập thể dục xong, đi vào lớp, mới rời đi.
La Hằng Viễn đứng gần Thương Đồng, nhàn nhạt mở miệng: "Đồng Đồng, em không phải là lại nghĩ nhiều nữa rồi?"
"Lần này không phải." Thương Đồng cúi đầu, trong tay cô cầm túi xách, ngón tay vuốt ve khóa kéo phía trên: "Lần này là bởi vì...ba của Niệm Niệm."
Giọng của cô thấp xuống, không dám ngẩng đầu, một mạch nói tiếp: "Anh ấy đã trở lại, em muốn quay về với anh ấy, La đại ca, cám ơn anh trước đây đã giúp em, nếu không phải là anh, Niệm Niệm sẽ không có hộ khẩu, em cũng không có cách nào..."
"Anh ta là ai?" La Hằng Viễn chau mày, ý nghĩ cảm kích của cô, tiến lên từng bước giữ hai vai cô: "Anh nói rồi, sẽ không ngăn cản em hạnh phúc, nhưng anh nhất định phải nhìn thấy anh ta, xác định anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho em hay không!"
"Anh ấy có thể."
"Vậy hãy để anh nhìn thấy." La Hằng Viễn trầm giọng nói: "Nếu không, anh không yên lòng."
"La đại ca..." Thương Đồng có chút nóng nảy, cô nhìn đồng hồ đeo tay, 8 giờ, cô nhất định phải đến kịp trước 2 giờ chiều.
"Đồng Đồng, sáng hôm nay anh có chuyện rất quan trọng, em và anh ta hẹn gặp đi, anh có thể thay em giải thích một chút, lúc đầu em kết hôn với anh là có nỗi khổ."
"La đại ca, không còn kịp rồi!" Thương Đồng thấy anh phải đi, liền vội vàng kéo ống tay áo anh, đưa tay bắt xe. một chiếc taxi đưa học sinh đi học còn trống, Thương Đồng kéo La Hằng Viễn lên xe, căn dặn nói: "Cục dân chính."
"Tỉnh chánh phủ."
Tài xế quay đầu lại nói. "một ở Giang Bắc, một ở đồi phía nam, không thuận đường, nếu không các người gọi hai xe đi."
"Thương Đồng giọng gấp gáp nói: "Chúng tôi đi cùng nhau, đến cục dân chính."
La Hằng Viễn xoay người nhìn Thương Đồng, khuôn mặt đông cứng: "Đồng Đồng, cho dù muốn ly hôn, cũng không cần nóng lòng như vậy? Qua 10 giờ rồi hãy nói."
Vội, cô dĩ nhiên nhất thời nóng lòng.
"Chín giờ xử lý xong mọi việc thì đến đây, quá thời hạn không đợi!"
"Tài xế, nghe tôi, nhanh!" Thương Đồng móc trong túi xách ra một trăm đưa cho tài tế.
La Hằng Viễn nắm cổ tay cô, mang thân thể cô kéo qua, nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô: "Đồng Đồng, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Đừng gạt anh!"
La Hằng Viễn lo lắng, làm cô chột dạ không thôi, chỉ đành thấp giọng nói: "thật sự là bởi vì ba của Niệm Niệm trở lại, em mới vội vả ly hôn."
La Hằng Viễn trầm giọng nói: "Đồng Đồng, cho dù là vậy, anh cũng muốn gặp anh ta mới bằng lòng ly hôn. Em đi làm đi, anh đổi xe khác ngồi." nói xong, La Hằng Viễn mở cửa xe, xuống xe, chau mày lại, giờ phút này cũng thấy được trong lòng anh hết sức không yên.
"La đại ca..." Thương Đồng gấp gáp kéo anh: "Anh đừng đi, em lập tức...lập tức!"
Trong túi xách điện thoại di động của cô không ngừng reo lên, càng khẩn trương càng thêm phiền, cô mở khóa kéo túi xách, lấy điện thoại ra, thấy phía trên hiện dãy số, buộc lòng phải nhận: "Quán trưởng, ngài khỏe!"
Bên kia điện thoại truyền đến giọng của Quán trưởng viện bảo tàng Kim Thành: "Tiểu Thương a, hôm nay 11 giờ lãnh đạo Lý thị cùng mấy vị khách quan trọng sẽ đến tham quan chỗ chúng ta, cô phụ trách đi cùng giải thích, nhất định phải thể hiện thật tốt!"
Thương Đồng gấp đến mức xoay quanh: "Quán trưởng, hôm nay tôi có việc, vừa định xin nghỉ với ngài đây!"
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
66 chương
10 chương
33 chương
14 chương
28 chương
26 chương
50 chương
72 chương