Hạ Nam đang bị đẩy ngã trên sàn lấy lại tinh thần thì thấy thân hình màu trắng ngã sấp trên mặt đất, đằng sau lưng đã thấm đầy màu đỏ của máu! Anh chống tay đứng dậy hoảng hốt chạy tới bên người ôm chặt lấy cô!
“Bảo bối, nhất định em không thể có chuyện gì, ngàn vạn lần không thể có chuyện!” Nhìn bàn tay đã nhuộm đầy máu của cô khiến tâm trí anh cảm thấy hoảng loạn, cả người run lên, anh cũng không nhìn quang cảnh hỗn loạn xung quanh, ôm chặt cô lảo đảo đi ra ngoài!
“Úy ÚY!” Tô Minh Hiên mới vừa bước vào nhìn khuôn mặt vừa lướt qua, kêu lên sợ hãi rồi vội chạy theo sau.
Mấy người đàn ông đằng sau cũng hồi phục lại tinh thần đi theo sau!
Hạ Nam đang hoảng hốt ôm cô ra khỏi hội trường thì nghe thấy một âm thanh dịu dàng truyền đến, “Nhanh lên xe”
Hạ Nam thấy một người đang đứng mở sẵn cửa xe, không nói gì lập tức lên xe!
Vài giây sau, chiếc xe Bugatti nhanh chóng biến mất trước cửa hội trường! Theo ngay sau đó là mấy chiếc xe thể thao sang trọng, một đoàn xe nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Trong xe thể thao Bugatti.
Hạ Nam nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tô Úy thì lập tức ôm chặt cô vào trong lòng! Thương tổn này nhẽ ra là anh phải gánh chịu, sao cô lại đẩy anh ra?
Tô Úy ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện!
Anh thật sự không biết nếu cô có chuyện anh nên làm gì? Nên làm gì bây giờ?’
Trên ghế tài xế, Trầm Kiệt Tư nhìn Hạ Nam ôm chặt lấy Tô Úy đang hôn mê, ánh mắt bi thương, sắc mặt tái nhợt, không ngừng gọi Tô Úy, ánh mắt u ám trong giây lát rồi nhanh chóng lại như bình thường.
Trước cửa phòng cấp cứu không khí nặng nề đè nén, không một ai lên tiếng, chỉ thấy Hạ Nam như người mất hồn ngồi xụp xuống đất, cả người nhuộm đầy máu, nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu.
Lạc Phàm, Tần Kiệt và Hoa Vi Thần nhìn Hạ Nam đau khổ, cũng chỉ biết lắc đầu một cái, trên thế giới này sợ chỉ một mình Tô Úy mới có thể là người khiến một Hạ Nam trước giờ luôn tỉnh táo lại có vẻ mặt, dáng vẻ chật vật như vậy, anh bây giờ như một cái xác không hồn, cặp mắt vô thần, ảm đảm không một chút ánh sáng nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu! Nhưng hơi thở trên người càng lúc trở nên lạnh lẽo, lạnh lẽo đến run sợ.
Tô Úy nhất định không thể làm sao, nếu như xảy ra chuyện, bọn họ thật sự không tưởng tượng được Nam sẽ trở thành cái gì, sẽ tự trách mình đến bao nhiêu! Dù sao vừa rồi nếu không có Tô Úy, người nằm ở đây chính là Nam.
Trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ đều cho rằng viên đạn kia chắc chắn sẽ bắn trúng Nam, nhưng không ai ngờ Tô Úy lại đẩy Nam ra vào lúc nguy hiểm nhất khiến viên đạn găm vào phần lưng của cô. Lần này, rốt cục ai là kẻ to gan đến vậy, còn mạo hiểm mọi thứ chỉ vì muốn bắn chết Nam ngay tại hội trường, nghĩ đến đây ai cũng rơi vào trầm tư.
Tô Minh Hiên ngồi trên ghế băng, nụ cười ôn hòa thường ngày giờ tràn đầy lo lắng, đáy mắt tràn đầy sự phức tạp khi nhìn Hạ Nam đang sụp xuống bên kia, không ngờ lần đầu tiên gặp lại sau năm nay lại trong tình cảnh như vậy.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mặc áo blu trắng đi đến! Trong một giây, tựa hồ tất cả đều nhào lên!
“Chú Tần, cô ấy sao rồi?” Hạ Nam hỏi, âm thanh có chút khàn khàn vô lực..
“Tô tiểu thư đã mất máu quá nhiều, cần lập tức tiếp máu! Nhưng máu của cô ấy là nhóm máu RH âm tính, có thể nói đây là loại máu gấu trúc, vô cùng hiếm thấy, bây giờ trong bệnh viện không có loại máu này!” Người đàn ông trung niên được gọi là chú Tần trả lời! Tên ông là Tần Đào, là cha của Tần Kiệt, đồng thời là viện trưởng của bệnh viện này! Buổi tối khi ông đang xem văn kiện ở nhà, nhận được điện thoại thì lập tức chạy tới.
“Tôi không quan tâm các người dùng phương pháp gì, trong vòng mười phút đưa mấy túi máu RH âm tính đến đây!” Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Hạ Nam lấy di động ra gọi điện, trong giọng nói trầm khàn mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự.
Mười phút sau, máu nhóm RH âm tính lập tức được đưa đến.
Bên ngoài phòng cấp cứu, không gian vẫn tiếp tục rơi vào an tính!
Sau khi Tô Úy bị trúng đạn, Hạ Nam chưa từng nhìn Tô Minh Hiên một cái, vì anh hiểu đây không phải là lúc cùng hắn tính sổ.
Bây giờ anh chỉ mong Tô Úy không có chuyện gì, nhưng chuyện khác bây giờ anh không có tâm trạng để quan tâm!
Mà Tô Minh Hiên cũng chỉ nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu, hai mắt nhìn đến một điểm nào đó giống như đang suy nghĩ điều gì.
Bọn Lạc Phàm khi phát hiện Tô Minh Hiên nhất quyết ở lại, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn, thì có trông có vẻ rất lo lắng, chẳng lẽ......
Ba tiếng sau, cửa phòng cấp cứu lại mở! Nhóm người lại lập tức nhào lên, vây quanh người Tần Đào!
“Viên đạn trên lưng cô ấy đã được lấy ra, một lúc nữa sẽ đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt!” Tần Đào bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm, giọng nói có chút nặng nề! Bời vì ông nhận ra, mấy người bọn họ đang rất lo lắng cho vị Tô tiểu thư đang nằm bên trong.
“Sao lại ở phòng cấp cứu đặc biệt?” Hạ Nam nghe thấy cô sẽ bị đưa đến phòng cấp cứu đặc biệt thì sợ hãi.
“Vì thân thể Tô tiểu thư vốn đã suy yếu, hơn nữa hiện tại còn mất máu quá nhiều, mặc dù vừa rồi đã được truyền máu, đạn cũng đã được lấy ra, nhưng tình trạng vẫn chưa được khả quan!” Giọng nói nặng trịch của Tần Đào vang lên.
“Khi nào cô ấy sẽ tỉnh?”
“Về chuyện khi nào cô ấy có thể tỉnh lại chú cũng không thể xác định!” Tần Đào nhẹ lắc đầu một cái, nhìn Hạ Nam đứng trước mặt, vỗ vai an ủi anh, “Chỉ cần qua được tối nay, sẽ không có gì đáng ngại!”
Sau khi nói xong, ông liền rời đi! Để lại đám người kia, sắc mặt của bọn họ càng trở nên nặng nề!
“Phanh!” một tiếng, Tô Minh Hiên bất ngờ vung tay đánh Hạ Nam một cú! Hạ Nam lấy tay lau đi vết máu trên miệng, ánh mắt âm trầm nhìn Tô Minh Hiên, bởi vì tức giận mà nắm tay đã nổi đầy gân xanh, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lùng khát máu!
Mọi người chứng kiến một màn này, cũng không kịp phản ứng gì, đây là tình trạng gì?
“Hạ Nam, nếu Úy Úy xảy ra chuyện gì, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”. Một màn kia anh đã chứng kiến, anh nhìn thấy một người phụ nữ Hạ Nam ra, còn mình thì nhận lấy viên đạn. Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng, người phụ nữ kia lại chính là em gái mình! Rốt cuộc Hạ Nam đã động đến ai, lại bị tập kích nhiều như vây? Lần trước bị tập kích, anh đã điều tra rất lâu nhưng một chút tiến triển cũng không có, bây giờ lại xảy ra chuyện này, hơn nữa còn là Úy Úy bị trúng đạn ngay trước mặt anh! Bây giờ anh rất hận bản thân mình, nhẽ ra anh nên ngăn cản chuyện Tô Úy làm thư kí của Hạ Nam!
Nghe được câu nói này. Khác với mấy người đang kinh ngạc nhìn Tô Minh Hiên, Hạ Nam nheo mắt lại đầy nguy hiểm, “Có ý gì?”
“Tô Úy là em gái của tôi, đừng nói với tôi cậu không biết chuyện này!” Tiếng gầm đầy tức giận của Tô Minh Hiên vang lên trên hành lang bệnh viện, cũng đánh thẳng vào lòng Hạ Nam! Là em gái của hắn? Sao có thể là em gái của hắn?
“Cậu nói Tô Úy là em gái của cậu?” Tần Kiệt khó tin hỏi lại, quay lại nhìn sắc mặt âm trầm của Hạ Nam, chỉ thấy anh không nói một câu, nhìn lại phòng cấp cứu một lần, sau đó chậm rãi xoay lưng rời khỏi bệnh viện.... .....Bóng lưng ấy nhìn sao quá cô đơn và ưu thương!
Xem ra, tin tức này đối với Hạ Nam là một đả kích quá lớn!
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
4 chương
20 chương
11 chương
42 chương
44 chương
86 chương
118 chương
46 chương