Ngôn Hân Đồng nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Tịch Hoàn vui vẻ đi lên lầu. Tề Tuệ Phân ném lại một câu: “Lập tức đưa bọn nhỏ đến trường.” Nói xong, cũng vội việc mà đi. Ngôn Hân Đồng tức giận đến đòi mạng, từ nhỏ đến lớn cô được nâng niu ở trong lòng bàn tay, chưa từng chịu qua tức giận như vậy, nhớ tới vừa rồi Kiều Tịch Hoàn diễu võ giương oai, nhớ tới Tề Tuệ Phân trách cứ, cả người kiềm nén lửa giận đến phát run. Ngôn Hân Đồng dẫn Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt đi ra ngoài, dùng chiếc xe già đến bám bui chở bọn chúng đi học. Càng nghĩ càng tức giận, nếu như Kiều Tịch Hoàn ở trước mặt cô, cô ko đâm chết cô ta cô không phải là Ngôn Hân Đồng! Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt mơ hồ biết mẹ đang tức giận nên không dám mở miệng, sau khi Ngôn Hân Đồng đưa 2 đứa đến nhà trẻ thì lái xe rời đi. Cô treo tai nghe lên, bấm điện thoại. “Chị Hân Đồng?” Bên kia là tiếng của Dụ Lạc Vi. “Chị nghe nói, buổi chiều hôm qua em có đến biệt thự Cố gia?” Thu liễm tức giận xong, giọng nói có chút thân thiết. “Vâng.” Bên kia có phần suy sụp. “Nghe nói, mẹ cố tình làm khó dễ em hả?” Ngôn Hân Đồng quan tâm hỏi. Bên kia im lặng, không có nói chuyện. “Thực ra mẹ rất có ấn tượng tốt với em, trước đây vẫn thường xuyên nhắc về em với Tử Tuấn, mẹ nói em là cô gái ngoan. Em không hoài nghi vì sao mẹ lại ghét em sao?” “Chị Hân Đồng, chị có ý gì?” Dụ Lạc Vi mơ hồ đoán được gì đó, nhưng không dám nói ra. “Em có biết, chị luôn luôn thích em, không chỉ vì em là em gái của chị dâu, mà là thật sự coi em là chị em tốt. Cho nên có một vài lời nói ra, em ngàn vạn lần đừng khách sáo.” “Chị Hân Đồng nói những lời này mới là khách sáo, có chuyện gì chị cứ nói thẳng với em đi.” “Chuyện của em và Tử Tuấn, Kiều Tịch Hoàn chắc chắn đã ở bên trong nói ra nói vào, em nghĩ xem, từ khi em vào Kiều gia thì cô ta đã ghen ghét em rồi, tất cả đều không bằng em, bây giờ nghĩ cách làm khó dễ em, trả thù em.” Ngôn Hân Đồng nói: “Hơn nữa quan hệ giữa Kiều Tịch Hoàn và Tử Tuấn cũng không được rõ ràng, chị dâu và em chồng…Chị thật sự nói không nên lời.” “Thật vậy chăng?” Dụ Lạc Vi có phần kinh ngạc và có chút hận nói: “Em biết Kiều Tịch Hoàn không có lòng tốt, từ bé đã luôn đố kị với em, chị ta sợ em gả vào Cố gia sẽ chiếm nổi bật của chị ta, chị ta không muốn nhìn thấy em sống thoải mái hơn chị ta.” “Chị cũng nhắc nhở em với tư cách là bạn bè thôi, có đôi khi đừng quá nhân từ với chị của em, mà nên đề phòng một chút.” “Ừm, em biết làm thế nào rồi, cảm hơn chị Hân Đồng.” “Không có gì, chị còn đang lái xe, cúp máy đây.” “Bye.” Ngôn Hân Đồng cúp điện thoại, cô cũng không tin cô liều mạng lại không làm được gì Kiều Tịch Hoàn, môi lại lần nữa cong lên, tiếp tục bấm điện thoại. “Có chuyện gì?” Bên kia truyền đến giọng nam tính lạnh lùng. “Tử Hàn…” Vừa lên tiếng, Ngôn Hân Đồng đã khóc huhu “Chuyện gì?. Nói mau!. Một lát nữa anh còn phải họp.” Nghe tiếng khóc của cô, bên kia vẫn lạnh lùng như cũ. “Ban nãy em bị mẹ mắng vì Kiều Tịch Hoàn.” Ngôn Hân Đồng vẫn khóc sướt mướt: “Em thật sự không có làm gì, nhưng cô ta lại khắp nơi đều muốn nhắm vào em, em rốt cuộc có chỗ nào đắc tôi với cô ta, em đã làm gì khiến cô ta khó chịu, luôn bị cô ta thiết kế hãm hại. Không bao lâu nữa, cô ta sẽ cưỡi lên đầu em mất thôi!” Cố Tử Hàn im lặng một giây, sau đó nói: “Về nhà rồi nói!” Sau đó điện thoại bi cắt đứt. Khóe miệng Ngôn Hân Đồng cong lên, thu hồi nước mặt ngụy trang. Cô thực ra không có ngu ngốc, cô với Cố Tử Hàn đã chung giường chung gối nhiều năm, Cố Tử Hàn phòng bị cái gì, Cố Tử Hàn cần cái gì cô đều rất rõ ràng, không đi vào trái tim của người đàn ông được, thì ít nhất cũng phải biết lòng của anh ta đang đặt ở chỗ nào?. Ngôn Hân Đồng luôn làm tốt điểm ấy. Bằng không cô đã thất bại rồi Cô lấy tai nghe xuống, quay xe trở về biệt thự nhà họ Ngôn. Phải làm, thì phải làm cho triệt để một chút! Kiều Tịch Hoàn, chúng ta cứ chờ coi! … Kiều Tịch Hoàn vừa mới trở về phòng ngủ, thì điện thoại lại vang lên: Cô nhìn màn hình điện thoại rồi bắt máy: “Alo” “Kiều Tịch Hoàn!” Bên kia truyền đến một giọng nói nữ tính. Kiều Tịch Hoàn nhíu mày. Dụ Tĩnh, mẹ ruột của Dụ Lạc Vi, cũng là mẹ kế của cô. Từ khi người đàn bà này tiến vào Kiều gia thì đã trở thành ác mộng của Kiều Tịch Hoàn. “Ừ” Kiều Tịch Hoàn lên tiếng. “Không phải cô đã nói xấu Vi Vi ở trước mặt của Cố phu nhân chứ?” “Tôi không biết bà đang nói gì.” Kiều Tịch Hoàn không cần nghĩ cũng biết, chắc chắc là Dụ Lạc Vi đã vòng vèo, ý là muốn vu cáo cho cô. Cô không cần để ý đến cái nhìn của bất kì người nào trong nhà họ Kiều, cô không có ngu xuẩn như chủ nhân của thân thể này! “Kiều Tịch Hoàn, bây giờ mày đã ra tù rồi, một tội phạm giết người, rốt cuộc làm thế nào có gan lớn như vậy, dám châm ngòi phá hoại, Kiều Tịch Hoàn, đồ sao chổi, lần trước mày về nhà, nếu không nể mặt lão Kiều thì tao đã xé họng mày ra rồi, bây giờ còn dám làm trở ngại hạnh phúc của con gái tao!” Dụ Tĩnh nói một cách ác độc. Kiều Tịch Hoàn bị coi thường đến như vậy! Cô lạnh lùng cười: “Đáng lẽ lúc trước tôi không nghĩ không muốn Dụ Lạc Vi gả vào nhà họ Cố, nhưng bà nói như vậy khiến tôi sực tỉnh, tôi thật sự cảm thấy tôi cần phải ngăn cản từ bên trong nha!. Ít nhất tôi sẽ trả thù từng chút từng chút một những tổn thương mà mẹ con các người đã mang đến cho tôi. Bây giờ nghĩ lại, lúc tôi còn nhỏ không nợ các người cái gì cả!. Nhưng bà lại nói tôi chiếm tiện nghi của các người!. Dụ Tĩnh, lúc còn bé bà đã nói với tôi như thế nào, bà còn nhớ không?” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, gọi thẳng tên của bà ta, hỏi bà ta. Năm đó, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy thỏa mãn vì thi thoảng được Dụ Tĩnh và Dụ Lạc Vi bố thí cho một vài bộ quần áo cũ. Năm đó, từ năm 8 tuổi, Kiều Tịch Hoàn bắt đầu hy vọng xa vời mình có một gia đình hạnh phúc, luôn hy vọng, hy vọng va vời lai biến thành con số không…. Kiều Tịch Hoàn thê thảm biết bao nhiêu! Không sao! Cô cho tôi sống lại trong thân thể này, tôi sẽ giúp cô sống tiêu sái hơn bất kì ai! Những đau đớn mà thân thể này từng phải chịu đựng, cô sẽ bắt từng người một phải bồi thường!