Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Chương 312
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy hơi buồn cười, cho nên một khắc kia thật sự nở nụ cười, “Ngôn Hân Đồng, trên thế giới này chắc không có ai vặn vẹo hơn cô.”
Ngôn Hân Đồng hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
“Sáng sớm hôm nay Minh Nguyệt ở trong phòng khách khóc rống muốn tìm mẹ, tôi là người ngoài cuộc đều cảm thấy Minh Nguyệt cô nhóc đó nhìn qua rất đáng thương, cô làm mẹ của con bé lại có thể thờ ơ như vậy, tôi trừ có đủ vặn vẹo để hình dung cô ra, cô cảm thấy tôi còn có thể tìm được từ ngữ tốt hơn sao?”
Ngôn Hân Đồng siết ngón tay, nước mắt khó khăn lắm mới dừng lại, giờ phút này hốc mắt lại đỏ lên rồi.
“Ngôn Hân Đồng, tự giải quyết cho tốt đi.”
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy mình thật sự không thể vui vẻ trao đổi một chữ với Ngôn Hân Đồng nữa.
Cô sải bước rời đi.
Lúc rời đi, sau lưng giống như nghe được giọng nói của Ngôn Hân Đồng, giọng nói hầu như không còn sinh khí, “Tôi không có cách nào tiếp tục chăm sóc Minh Lý và Minh Nguyệt rồi.”
Không có cách nào chăm sóc, hay là không nghĩ tới chăm sóc?!
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, rời đi.
Bây giờ cô cuối cùng hiểu rõ cái gì gọi là không làm không chết rồi.
(*) Không làm không chết (Bất tác bất tử): là ngôn ngữ mạng, câu đầy đủ “Không tìm đường chết sẽ không phải chết, vì sao còn không rõ!” Có ý không có việc gì đi tìm việc, kết quả không hay ho.
Kết quả của Ngôn Hân Đồng hiện giờ chính là, gieo gió gặt bão.
Cô hít sâu, không muốn vì người phụ nữ như vậy mà tâm tình chập chờn chút nào nữa, cô cảm thấy đây hoàn toàn đang chà đạp tâm tình của cô.
Cô trở lại phòng làm việc của mình.
Tạm thời không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, cô cũng chưa từng định xử lý công việc.
Cô dựa vào trên ghế sa lon trong phòng làm việc, không có chuyện gì nhìn lên trần nhà, ngẩn người.
Mãi cho đến buổi chiều khi tan việc.
Kiều Tịch Hoàn ngồi vào trong xe con do Diêu Bối Khôn lái.
“Trở về sao?”
“Tôi đi nhìn Vũ Đại một chút.”
“Yes sir ~.” Nói xong, Diêu Bối Khôn đã lái xe tới mục đích.
Hiện giờ Diêu Bối Khôn đã có kinh nghiệm, dưới tình huống Kiều Tịch Hoàn không mở miệng, Diêu Bối Khôn không hề chủ động nói một chữ.
Hai người tới bệnh viện tư nhân thành phố.
Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng bệnh của Vũ Đại.
Vũ Đại nằm trên giường, nhìn qua rất nhàm chán.
Doãn Tường vẫn cùng với cô, ở trên ghế sa lon đọc tạp chí xe hơi, thấy Kiều Tịch Hoàn đến, buông tạp chí xuống nói, “Sao cô lại tới đây?”
“Tới nhìn cô ấy một chút. Hôm nay như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn tự nhiên đi về phía Vũ Đại.
“Tôi vẫn luôn vô cùng tốt.” Vũ Đại tùy ý nói.
Kiều Tịch Hoàn cười cười, không nói thêm nữa.
“Sư phụ.” Diêu Bối Khôn đột nhiên rất ngoan ngoãn gọi Vũ Đại.
Vũ Đại vừa nhìn thấy Diêu Bối Khôn này, cả người đều không tốt, khinh thường mãnh liệt lật chuyển.
“Sư phụ, có phải mí mắt của người rút gân không?!”
“Tôi nhìn thấy cậu thì toàn thân đều rút gân!” Vũ Đại tức giận.
“Sư phụ người tuyệt đối đừng chết, chết rồi tôi tìm ai học công phu.” Diêu Bối Khôn không che đậy miệng.
Vũ Đại cảm thấy nếu mình thật sự thu Diêu Bối Khôn, cuối cùng có một ngày mình sẽ tức chết.
“Sư phụ người có cần uống nước không?” Diêu Bối Khôn hoàn toàn không cảm thấy mình nói gì, vẻ mặt lấy lòng hỏi.
“Không cần.” Vũ Đại tức giận.
“Sư phụ người có muốn ăn trái cây không?”
“Không cần.”
“Sư phụ người có cần xoa bóp không?”
“Không cần.”
“Sư phụ người có muốn đi toilet không…”
“Diêu Bối Khôn, cậu rốt cuộc xong chưa?” Vũ Đại gầm thét.
Đoán chừng, đoán chừng.
Trên thế giới này, còn không có ai có thể khiến Vũ Đại giận đến mức toàn thân phát run, lại không cách nào phát tiết.
“Sư phụ, tôi chính là muốn đối xử tốt với sư phụ. Tất cả người khác đều nói, một ngày làm thầy suốt đời làm cha, tôi đối xử với sư phụ giống như cha tôi.” Diêu Bối Khôn nhìn qua thật đáng thương.
“Tôi không già như vậy, còn nữa tôi là nữ. Ai muốn làm cha cậu.” Mắt Vũ Đại trợn trắng.
“Thì ra cô còn biết cô là nữ!” Doãn Tường đột nhiên che miệng.
Vũ Đại liếc mắt xem thường.
Doãn Tường không nhịn được cười.
Kiều Tịch Hoàn ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy cực kỳ vui sướng.
“Không làm cha có thể làm mẹ.” Diêu Bối Khôn nói tiếp.
“Diêu Bối Khôn…” Vũ Địa cắn răng nghiến lợi.
“Tôi chỉ ví dụ mà thôi. Sư phụ tôi còn trẻ tướng mạo đẹp như vậy, người gặp người thích hoa gặp hoa nở…”
“Diêu Bối Khôn cậu đừng nói nữa, để cho tôi đi ói một chút.” Nói xong, Doãn Tường thật sự che miệng chạy vào toilet.
Diêu Bối Khôn nhìn Doãn Tường, quay đầu lại nói với Vũ Đại, “Anh ta không có tài nghệ thưởng thức, sư phụ đừng để ý đến anh ta.”
“…” Vũ Đại cảm thấy, một chút cũng không có tài nghệ thưởng thức là “Mở to mắt mà như mù” ở trước mặt này đi.
Cô đều nghe không nổi nữa.
“Lại nói, tôi vẫn luôn rất tò mò, Diêu Bối Khôn tìm đến cô như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn mở miệng, cắt lời nói chuyện “Ghê tởm” nhìn qua còn thể kéo dài tiếp.
“Tôi cũng không biết, tự hỏi cậu ta đi.” Vũ Đại liếc nhìn Diêu Bối Khôn.
“Tôi thông qua a Bưu tìm được sư phụ, nghe nói sư phụ bị thương, liền ngựa không ngừng vó đến thăm sư phụ.” Diêu Bối Khôn nói.
“A Bưu?” Kiều Tịch Hoàn nghi ngờ.
“Mấy ngày trước a Bưu tới tìm tôi đánh quyền, tôi nói bị thương, sau đó anh ta tới thăm tôi.” Vũ Đại giải thích.
“À.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
“Thời gian không còn sớm, cô không phải trở về ăn cơm?” Vũ Đại nhắc nhở.
Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ, “Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước.”
“Sư phụ người nhất định phải khỏe lại sớm chút, cần gì gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định lập tức đưa tới…”
Vũ Đại đã bịt lỗ tai rồi.
Diêu Bối Khôn còn không tự biết vừa rời đi vừa nói…
Thằng nhóc thúi này, chẳng lẽ không biết mình thật sự không hề được hoan nghênh chút nào sao?!
Hai người ngồi trên xe.
Bên trong xe vẫn yên tĩnh.
Rất nhanh đã tới đại viện nhà họ Cố.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, Diêu Bối Khôn cực kỳ cung kính với cô, “Nữ thần, đi thong thả.”
“Diêu Bối Khôn, cậu chính là yên ổn ở nhà làm đại thiếu gia của cậu đi.”
“Nữ thần chị ghét bỏ tôi sao?” Diêu Bối Khôn hơi tổn thương.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, “Ừ, ghét bỏ.”
“Chị ghét bỏ tôi ở điểm này, tôi sửa? Chị đừng đuổi tôi đi.”
“…” Kiều Tịch Hoàn á khẩu không trả lời được.
“Nữ thần, tôi bằng lòng vì chị làm trâu làm ngựa…”
Kiều Tịch Hoàn đã xoay người rời đi.
Diêu Bối Khôn mặt hàng này, não đều là bột nhão sao?!
Bản thân mình đại thiếu gia không làm, nhất định làm chút chuyện khiến cho người ta nghẹn họng mà nhìn trân trối.
Nghĩ như vậy, Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng khách.
Bên trong phòng khách, Cố Tử Hàn đang ở trên ghế sa lon xem ti vi, thấy Kiều Tịch Hoàn trở về, tròng mắt quét qua, không lên tiếng, tiếp tục xem ti vi.
Trong khoảng thời gian này vì giải quyết chuyện ly hôn với Ngôn Hân Đồng, Cố Tử Hàn ở lại Thượng Hải, tạm thời không đi Thẩm Dương.
Kiều Tịch Hoàn cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị lên lầu, đột nhiên lại giống như đến cái gì, xoay người đi về phía Cố Tử Hàn, ngồi ở bên cạnh anh ta.
Tròng mắt Cố Tử Hàn giật giật
“Hôm nay Ngôn Hân Đồng tìm tôi.” Kiều Tịch Hoàn trực tiếp mở miệng.
“Có liên quan gì tới tôi sao?” Cố Tử Hàn vô cùng lạnh lùng.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
Người đàn ông này, quả nhiên là lãnh khốc vô tình.
Cô mím môi, "Cô ta nói để cho tôi giúp cô ta chăm sóc Minh Lý và Minh Nguyệt”
“Bản thân làm chuyện đó, còn có ý tứ để người khác đến chăm sóc giúp cô ta?!” Cố Tử Hàn cười đến vô cùng châm chọc.
“Chuyện đó? Chuyện gì? Chuyện người khác cưỡng gian?!” Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Hàn, “Vậy anh và Diệp Mị thông đồng, anh không cảm thấy, đáng xấu hổ sao?”
“Kiều Tịch Hoàn, cô cố ý tìm gốc rễ đúng không?! Biến tôi đến tình trạng như bây giờ, đến xem chuyện cười của tôi?!” Cố Tử Hàn hơi tức giận, sắc mặt âm trầm đến không xong!
“Cố Tử Hàn, tôi chỉ nhắc nhở anh, người lớn phạm lỗi, đừng gánh lên trên người đứa bé.”
“Tôi cũng không cảm thấy cô tốt bụng như vậy, còn tới quan tâm con của tôi. Minh Lý bị cô đuổi ra khỏi nhà họ Cố như thế nào?!” Cố Tử Hàn cười lạnh, coi lòng tốt nhắc nhở của Kiều Tịch Hoàn thành thúi lắm.
Kiều Tịch Hoàn cũng cảm thấy mình hoàn toàn đang xen vào việc của người khác, cô đứng lên, mặt lạnh nói, “Cố Tử Hàn, tự anh giải quyết cho tốt, cưới Diệp Mị vào cửa, cuộc sống yên bình của anh liền không kém nhiều lắm.”
“Cuộc sống của tôi không liên quan chút nào đến Kiều Tịch Hoàn cô. Tự cô quản tốt chính cô đi, thật sự coi mình hiện giờ ở nhà họ Cố có thể một tay che trời, cô còn non lắm. Nói cho cô biết Kiều Tịch Hoàn, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi Thượng Hải, tuyệt đối sẽ không! Chờ coi!” Cố Tử Hàn ném lại một câu, vứt hộp điều khiển ti vi xuống rời đi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Hàn.
Khóe miệng cười lạnh.
Không rời khỏi Thượng Hải, thì có thể làm gì chứ?!
Chưa từng có ai coi trọng anh.
Tròng mắt cô căng thẳng, xoay người đi về phía lầu hai, trở lại phòng của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần không có ở đây.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
65 chương
102 chương
24 chương
215 chương
28 chương
6 chương
80 chương