Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn “Dù sao đều là cho người mình không thích, cho ai lại có khác biệt gì.” Cổ Nguyên cười cười. Hai người Diêu Bối Địch và Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đều trầm mặc. Diêu Bối Địch nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô ấy vẫn như vậy, không hề có dáng vẻ tâm tình dao động. Cô nghĩ. Cổ Nguyên và Hoắc Tiểu Khê, chắc vĩnh viễn sẽ không ở trên cùng một giao điểm. “Vậy, còn Cố Tử Nhan?” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên lại hỏi. Tính tình con nít tò mò, cho dù cô trùng sinh đổi mấy thân phận, cũng không thay đổi được. Cho dù có thích hay không, dù sao phải công bằng đi. Khóe miệng Cổ Nguyên cười cười, nhìn dáng vẻ vô cùng tò mò của họ “Giữa chúng ta cần tốt đến, chia sẻ chuyện giường chiếu?” “Thôi đi, có gì hay mà che giấu. Mọi người không phải chưa từng làm, tôi cũng không có hứng thú.” Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ coi thường. Cổ Nguyên cười cười, không nói thêm lời. Diêu Bối Địch cũng không đến mức không biết xấu hổ mà hỏi như Kiều Tịch Hoàn, mặc dù thật sự muốn biết, người phụ nữ cùng Cổ Nguyên kia, có phải cũng sạch sẽ mà thuần khiết như vậy không. Cảm giác, Cổ Nguyên đáng giá để cho người phụ nữ tốt nhất trên thế giới có được. Bữa cơm kia ăn không nhanh không chậm. Giống như trở lại rất nhiều năm trước, ba người bọn họ luôn liên hoan như vậy, cho dù ai gặp phải chuyện phiền lòng, thỉnh thoảng họp mặt như vậy, hình như sẽ vui vẻ rất nhiều, đây chính là, sức quyến rũ của bạn nối khố đi. Cho nên, Diêu Bối Địch cảm thấy, Hoắc Tiểu Khê không cùng Cổ Nguyên thật ra rất tốt, ít nhất giữa ba người bọn họ, còn có tình cảm thâm hậu như vậy, còn có tình cảm tinh khiết như vậy. Ba giờ. Tất cả mọi người ăn hơi no. Hơn nữa còn ăn uống no nê. Tửu lượng của Diêu Bối Địch kém cỏi  nhất, cho nên lúc ra cửa, bước chân của Diêu Bối Địch có phần không ổn định, mặc dù rất cố gắng để cho mình đi thẳng đường, nhưng càng như thế, tạo hình chữ S càng rõ ràng. Cô dưới sự giúp đỡ của Cổ Nguyên, lảo đảo nghiêng ngả đi đến trước Lincoln. Đứng trước Lincoln là một hàng bốn người âu phục màu đen. Cổ Nguyên nhíu mày một cái. Diêu Bối Địch dường như cảm thấy Cổ Nguyên kinh ngạc, giải thích, “Vệ sĩ của tôi.” Cổ Nguyên giật mình, hơi buồn cười. diee ndda fnleeq uysd doon “Đừng cười, tôi cũng cảm thấy Tiêu Dạ quá khoa trương, nhưng mà… Tôi nói ông đừng cười.” Gương mặt say rượu ửng đỏ của Diêu Bối Địch càng thêm ửng đỏ rồi, “Lần sau ra ngoài, sẽ không để cho nhiều người đi theo như vậy.” Sau đó, thật ngượng ngùng chui vào trong xe. Xe Lincoln nghênh ngang rời đi. Cổ Nguyên quay đầu, nhìn Kiều Tịch Hoàn đứng dựa vào cửa nhà hàng, nở nụ cười nhìn về phía anh. Kiều Tịch Hoàn đưa mắt nhìn chiếc lincoln, “Thật ra thì cô ấy như vậy, rất hạnh phúc.” Cổ Nguyên gật đầu, nói, “Tôi đưa em về đi.” Sau đó tự nhiên đi tới đỡ thân thể cô, cánh tay đến gần lưng cô. “Đau.” Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái. Cổ Nguyên chợt rút tay về. “Trên lưng có vết thương nhỏ, không có chuyện gì.” Kiều Tịch Hoàn giải thích. Cổ Nguyên không tin nhìn cô. “Chẳng lẽ ông định để cho tôi cởi ra trước mặt mọi người để cho ông xem?” Kiều Tịch Hoàn cười hỏi. Cổ Nguyên mím môi, “Tôi đưa em về.” “Không cần, tôi tự bắt taxi về.” Kiều Tịch Hoàn khoát tay, thuận tiện gọi một chiếc taxi dừng ở cửa, “Về sau quan hệ của chúng ta sẽ thay đổi, cho dù bản thân như thế nào, luôn luôn phải để ý tới ánh mắt của người khác, tôi không muốn bị hiểu lầm, chúng ta cũng rất khó qua.” Cổ Nguyên nhìn cô. Kiều Tịch Hoàn cười cười, cái gì cũng không nói thêm nữa, bởi vì Cổ Nguyên cái gì cũng hiểu Cô mở cửa xe ngồi vào, “Bye bye.” Cổ Nguyên vẫn nhìn cô. Nhìn bóng lưng cô ngồi xe taxi, rời đi. Kiều Tịch Hoàn quay đầu, nhìn Cổ Nguyên vẫn đứng bất động tại chỗ. Biển hiệu nhà hàng đèn đóm sáng rỡ, một khắc kia, Kiều Tịch Hoàn lại cảm thấy thế giới của Cổ Nguyên… Ảm đạm không ánh sáng. Cô cắn môi, quay đầu lại. Luôn có một quá trình, một quá trình tàn nhẫn. Hơn nhiều năm sau, có lẽ sẽ nhìn nhau cười một tiếng, vì mình lúc còn trẻ, cảm thấy buồn cười mà thôi. Cô điều chỉnh cảm xúc, thật bình tĩnh trở lại đại viện nhà họ Cố. Khi đó không tính là đặc biệt trễ, người giúp việc nhà vẫn đang dọn dẹp biệt thự, động tác rất cẩn thận, chỉ sợ phát ra âm thanh. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on Lúc cô trở về, thật ra hơi say rượu, đi đường cũng không ổn định, người giúp việc nhìn cô, cung kính gọi cô lại. Cô mím môi, cố hết sức để cho mình nhìn qua tình cờ trở về phòng. Nâng từng bước một đi lên cầu thang. Từng bước một đi lên trên. Đầu cầu thang có một người phụ nữ đứng, Ngôn Hân Đồng. Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta, không để ý tới, thời điểm này người phụ nữ xuất hiện ở đây, không phải phường gian xảo tức phường đạo chích. Đúng vậy, không phải phường gian xảo tức phường đạo chích. Bước chân của cô mới vừa đi tới bên người Ngôn Hân Đồng, cũng cảm thấy Ngôn Hân Đồng dùng sức đẩy cô xuống, khi đó cô uống chút rượu, cảm thấy hơi choáng váng, hơn nữa dường như một khắc kia suy nghĩ cũng không rõ ràng, cho nên phản xạ có điều kiện, đẩy lại Ngôn Hân Đồng một cái, sau đó bản thân túm lấy lan can, ổn định mình. Cô thật sự đẩy Ngôn Hân Đồng lên trên, cô hoàn toàn không hiểu, tại sao Ngôn Hân Đồng lại ngã xuống dưới. Âm thanh “Rầm rầm rầm…” Từ trên cầu thang, không ngừng lăn xuống. Lăn lộn trên mặt đất, người trong biệt thự sợ ngây người, bao gồm cô, bao gồm người giúp việc quét dọn lau chùi phía dưới lầu. Tất cả mọi người giật mình, nhìn một màn này. Thế giới giống như đều yên lặng, yên tĩnh đến làm cho người ta hít thở không thông. Không biết là ai, đột nhiên giống như kịp phản ứng, vội vàng nói, “Nhị thiếu phu nhân chảy máu!” Mọi người giống như lập tức ồn ào náo loạn. Chỉ có Kiều Tịch Hoàn, còn đứng trên cầu thang, có vẻ mặt phớt tỉnh tự hỏi, tại sao Ngôn Hân Đồng lại ngã từ bên người cô xuống, tại sao Ngôn Hân Đồng sẽ lăn lộn trên đất, không nhúc nhích… Có người giúp việc vội vội vàng vàng chạy từ dưới lầu lên trên lầu, sau đó báo cho người cả biệt thự. Tất cả mọi người từ trong phòng đi ra, Cố Tử Hàn chạy ra nhanh nhất, anh đưa mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, sau đó không ngừng lại, hai ba bước chạy xuống dưới lầu, ôm lấy thân thể Ngôn Hân Đồng, khẩn trương hỏi, “Như thế nào?” “Đau…” Sắc máu trên mặt Ngôn Hân Đồng mất hết, nhìn qua suy yếu đến không xong. “Đau ở đâu?” “Phía dưới, phía dưới thật đau, a…” Ngôn Hân Đồng có phần không chịu được, khẽ kêu. "Gọi xe cứu thương!" Cố Tử Hàn mặt lạnh phân phó người giúp việc. Người giúp việc vội vàng gọi điện thoại. Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân cũng rối rít từ bên trong phòng ra ngoài, Tề Tuệ Phân nhìn Ngôn Hân Đồng, cả người đều không tốt, bà vội vàng đi xuống kéo Ngôn Hân Đồng, nói, "Hân Đồng con làm sao vậy, sao lại té từ trên lầu xuống…" "Mẹ, mẹ!" Ngôn Hân Đồng nhìn Tề Tuệ Phân, cả người liền hơi kích động, cô hung hăng nắm tay Tề Tuệ Phân, rất cố gắng mới nói rõ ràng từng chữ từng câu, "Là chị dâu cả, chị dâu cả mới vừa đẩy con…" di1enda4nle3qu21ydo0n Nói xong, nước mắt liền rào rào không ngừng rơi xuống. Tề Tuệ Phân ngẩng đầu, nhìn Kiều Tịch Hoàn giờ phút này còn đứng ở đầu cầu thang, mặt không tỏ vẻ gì nhìn tất cả phía dưới. Nhìn bắp đùi Ngôn Hân Đồng chảy ra lượng máu lớn. Kiều Tịch Hoàn cắn cắn môi. Cô cảm thấy đầu của cô thật sự hơi đau. Cô có phần say rượu, vẫn còn trong trình độ hỗn loạn. "Kiều Tịch Hoàn, con đang làm cái gì?" Tề Tuệ Phân gầm lên giận dữ. Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn biểu cảm của Tề Tuệ Phân, "Con không làm gì cả…" "Không làm gì cả sao Hân Đồng lại biến thành như vậy?!" "Sao con biết được!"  Sắc mặt Tề Tuệ Phân càng khó coi hơn, đang định nói cái gì nữa. "A, đau, Tử Hàn, em đau quá… Mẹ…" Ngôn Hân Đồng Đồng đang thét chói tai, tê tâm liệt phế. Tề Tuệ Phân không rảnh để ý tới Kiều Tịch Hoàn, an ủi Ngôn Hân Đồng, nói, "Hân Đồng con chịu đựng." Lại quay đầu lại nói với người giúp việc, "Mấy người gọi xe cứu thương chưa?" "Gọi rồi gọi rồi." Người giúp việc vội vàng đáp. "Tử Hàn con ôm Hân Đồng đi ra cửa, mẹ đi cùng các con đến bệnh viện." Tề Tuệ Phân phân phó.  Cố Tử Hàn một phát ôm lấy Ngôn Hân Đồng. Tề Tuệ Phân đi theo bọn họ ra cửa. Cố Diệu Kỳ đứng ở bên cạnh, sắc mặt rất không tốt. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, tâm tình dù thế nào cũng không tốt được. Ông quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn. Kiều Tịch Hoàn nhìn vào ánh mắt Cố Diệu Kỳ, từng chữ từng câu nói, "Không liên quan gì đến con." Sắc mặt Cố Diệu Kỳ không hề có bất cứ biến hóa nào, vẫn khó coi đến không xong. Kiều Tịch Hoàn cắn răng, chuẩn bị xuống lầu. Bước chân đột nhiên bị người kéo lại, Cố đại thiếu ngồi trên xe lăn xuất hiện tại đầu cầu thang, "Đi đâu?" "Đi bệnh viện nhìn tình huống." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.  Cố Tử Thần nhíu chặt mày. "Không liên quan đến em!" Ném một câu, Kiều Tịch Hoàn sải bước xuống lầu. Lúc trở lại rõ ràng bước chân không ổn định, nhưng bây giờ tỉnh táo như thế! Cô vừa đi tới ngưỡng cửa Cố Tử Thần cũng xuất hiện ở bên người cô.  Xe cứu thương đã đến, Cố Tử Hàn và Tề Tuệ Phân cùng với Ngôn Hân Đồng ngồi trên xe cứu thuơng rời đi. Kiều Tịch Hoàn nhìn phương hướng xe cứu thương, quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhíu mày một cái. Dieễn ddàn lee quiy đôn "Tôi đi với em." Lời vừa dứt, một chiếc xe con của nhà họ Cố dừng lại trước mặt bọn họ. Kiều Tịch Hoàn không nghĩ ngợi thêm, ngồi chung trong xe với Cố Tử Thần. Cô ngược lại phải đi bệnh viện xem một chút, Ngôn Hân Đồng rốt cuộc đang chơi trò gì. Hai người một đường không nói đến bệnh viện. Xe cứu thương gần như đồng thời đến cùng với bọn họ, khi Ngôn Hân Đồng được khiêng xuống xe cứu hộ, cha mẹ của Ngôn Hân Đồng Ngôn Cử Trọng và Trương Tiểu Quần cũng chạy đến bệnh viện, nhìn dáng vẻ Ngôn Hân Đồng, Trương Tiểu Quần khẩn trương đến không xong, liền vội vàng tiến lên kéo con gái của mình, hỏi, "Tại sao có thể như vậy, hôm nay lúc gọi điện thoại không phải rất tốt sao, sao lại đột nhiên nói động thai khí…" Ngôn Hân Đồng nhịn đau, một đường được bác sĩ y tá đẩy giường di động, vừa nói, "Con từ trên lầu trong nhà té xuống…" "Sao lại té xuống, không phải bình thường kêu con cẩn thận một chút sao? Con nói con ấy, sao lại không cẩn thận như vậy?!" "Là chị dâu cả, là chị dâu cả đẩy con, con mới té xuống, a… Thật đau." Ngôn Hân Đồng không nhịn được thét chói tai. Đau đớn như vậy, tuyệt đối không phải giả bộ. Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng. Vì giết chết cô, thật sự chuyện cực đoan gì cũng làm ra được sao?! Cô cười lạnh. Tầm mắt của toàn bộ mọi người đặt ở trên người Ngôn Hân Đồng, nhìn cô ta được bác sĩ y tá đẩy mạnh vào phòng cấp cứu. Toàn bộ những người khác đứng ở trong hành lang, chờ đợi, dáng vẻ vô cùng nóng nảy. Trên hành lang không có tiếng kêu đau của Ngôn Hân Đồng, trong nháy mắt liền yên tĩnh. Cho nên trên hành lang đột nhiên vang lên “Bốp” một tiếng bạt tai, vang đặc biệt rõ ràng! Kiều Tịch Hoàn nhìn Trương Tiểu Quần đứng trước mặt, nhìn dáng vẻ lửa giận ngút trời của bà ta, "Sao mày đẩy con gái tao từ trên lầu xuống!" Từng câu từng chữ, tràn đầy căm hận. Kiều Tịch Hoàn vuốt mặt của mình, hơi đau, hình như là đau rát. Cô ngước mắt, nhìn Trương Tiểu Quần, tròng mắt căng thẳng, một cái tát chính là muốn vung lên. "Ai cho phép bà đánh cô ấy?" Một âm thanh lạnh lẽo, giống như từ chỗ sâu trong địa ngục tản mát ra, mang theo lạnh như băng thấu xương, làm cho người ta không nhịn được, rợn cả tóc gáy. Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của anh, từng chữ từng câu hướng về phía Trương Tiểu Quần. Một khắc kia, trên hành lang hình như càng thêm yên tĩnh. Tầm mắt của tất cả mọi người, đều đặt trên người Cố Tử Thần, đặt vào trên người đàn ông, dường như đột nhiên không thể xem thường.