Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Chương 277
Editor: Puck - Diễn đàn
"Bác sỹ nói đứa bé này lớn thật nhanh." Ngôn Hân Đồng giải thích.
"Vậy sao bản thân chị lại không phát hiện?"
"Chị tưởng lên cân. Dù sao chị và Tử Hàn…" Ngôn Hân Đồng cắn răng, đỏ mặt đến không xong, ngượng ngùng vô cùng nói, "Tử Hàn bình thường rất bận, trong khoảng thời gian này thời gian anh chị ở chung với nhau rất ít, chị cho rằng một lần cũng sẽ không…"
"Thì ra là như vậy." Cố Tử Nhan hơi lanh lợi cười, "Không ngờ anh hai lợi hại như vậy, một kích liền trúng!"
"Khục, khục." Cố Diệu Kỳ cố ý ho khan, cắt đứt lời nói của Cố Tử Nhan.
Cố Tử Nhan nghịch ngợm liếm liếm đầu lưỡi, lại không nhịn được hoà giải, "Anh hai anh đang lúc sung sức nhất, cũng không nên lạnh nhạt chị dâu hai."
"Tử Nhan." Sắc mặt Cố Tử Hàn hơi sa sầm.
Cố Tử Nhan cúi đầu bới cơm.
Ngôn Hân Đồng cười trêu ghẹo nói, "Cổ Nguyên còn trẻ tuổi hơn anh hai em…"
"Em biết rõ, cho nên tụi em…" Cố Tử Nhan muốn nói lại thôi.
"Con đứa bé này, còn chưa lập gia đình, làm sao lại có thể nói như vậy." Tề Tuệ Phân ngắt lời con gái, cười nói.
Không khí trong bữa cơm luôn luôn rất tốt.
Mọi người cười cười nói nói, cũng không biết cố ý vì biểu hiện cho Cổ Nguyên nhìn, hay Ngôn Hân Đồng đột nhiên mang thai thật sự là chuyện vui trong nhà, cho nên khó được, trên bàn cơm của nhà họ Cố, ấm áp như vậy.
Cơm tối xong.
Người nhà họ Cố lại ngồi quanh trên ghế sa lon, ăn trái cây, trò chuyện.
Cố đại thiếu gia thói quen lạnh lùng như vậy, trở về phòng.
Cổ Nguyên nói gì đó bên tai Cố Tử Nhan, Cố Tử Nhan lại đột nhiên kéo Cổ Nguyên lên lầu.
Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân cũng không nói thêm cái gì, vẫn mong mỏi hôn sự, liền dung túng nhiều hơn.
Kiều Tịch Hoàn thấy tất cả mọi người đều đi rồi, hơn nữa tầm mắt của Tề Tuệ Phân vẫn luôn ở trên người Ngôn Hân Đồng, cũng liền vô cùng tự nhiên, rời khỏi phòng khách.
Cô thật sự mệt chết đi được, không muốn hành hạ như thế, cô muốn cùng quân triền miên với cái chăn của cô.
Nghĩ như vậy, đi lên lầu hai.
Mới vừa đi trên hành lang, chạm mặt với Cổ Nguyên đi ra.
Cô buồn bực nhìn anh, "Phải đi nhanh như vậy rồi hả?"
"Ừ." Cổ Nguyên gật đầu, "Đi lên lấy chút đồ."
Nói xong, giơ một quyển sách trên tay lên, "Tử Nhan là học sinh của cha tôi, lần trước mượn bộ sách từ chỗ cha tôi, hiện giờ để cho tôi trả lại giúp cô ấy."
"À." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
"Em mệt lắm phải không?" Cổ Nguyên hỏi cô.
"Mệt chết đi." Kiều Tịch Hoàn cũng không che giấu, ở trước mặt những người khác, cô nghĩ cô đã ngụy trang rất khéo. [email protected]
Nhưng không biết vì sao, cảm giác Cổ Nguyên giống như cái gì đều có thể thấy rõ.
Cho dù là Hoắc Tiểu Khê trước kia, hay Kiều Tịch Hoàn hiện tại, anh dường như đều có thể nhìn thấy cảm xúc của cô.
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Cổ Nguyên nói, liền chuẩn bị rời đi.
Có lẽ Cổ Nguyên đột nhiên lên lầu, đột nhiên rời đi, cũng là cố ý tự tạo cơ hội cho cô, tiện thuận theo tự nhiên trở về phòng.
Người đàn ông này, luôn lặng lẽ như vậy.
Lặng lẽ.
Cô cắn môi, đột nhiên mở miệng, "Anh và Cố Tử Nhan lên giường sao?"
Lời nói rất thẳng thừng, khiến cả người Cổ Nguyên hơi sững sờ.
Chậm rãi, anh gật đầu một cái.
"Ừ."
Có đôi khi, đều sẽ vào hoàn cảnh đặc thù nào đó, xảy ra một vài chuyện, có lẽ không phải đặc biệt tình nguyện, nhưng lại cảm thấy, có thể thử một chút.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi.
Không nói ra tư vị gì, nhưng khẳng định không phải tư vị vì tình yêu mà thành.
Cô chỉ rất sợ, Cổ Nguyên sạch sẽ như vậy đơn thuần như vậy, uất ức bản thân mà thôi.
Khóe miệng cô cười một tiếng, nhìn qua không tim không phổi như thế, "Cuối cùng kết thúc hai mươi tám năm thân xử nam của mình rồi, tôi cảm thấy chúng ta nên gọi Bối Địch cùng nhau, ăn mừng một phen."
Cổ Nguyên nhìn cô, trên mặt hình như không có cảm xúc rất đặc biệt, cũng có lẽ, đã quen bị phương thức như thế, cũng liền thành quen, trong lòng đủ loại tư vị.
"Được." Anh cười nói.
"Vậy thì quyết định." Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng, cười đến càng thêm rực rỡ, "Tôi hẹn Bối Địch, ông chuẩn bị xong thời gian, cầm theo tiền."
Cổ Nguyên gật đầu.
Vẫn là người phụ nữ không tim không phổi đó, cũng sẽ không cân nhắc đến cảm xúc của người khác.
Giữ vững cô nguyên vẹn, thật ra cứ như vậy là được rồi.
Anh nói, "Không còn sớm, em nghỉ ngơi sớm chút đi, tôi đi đây."
Sau đó tự nhiên lướt qua thân thể của cô, rời đi.
Nụ cười nơi khóe miệng Kiều Tịch Hoàn dần dần biến mất, cô đứng trên hành lang, thái độ, một khắc kia không hề che giấu, cô hơi khó chịu.
Đối với Cổ Nguyên, có một chút xíu khó chịu kia.
Nhớ tới người đàn ông âm thầm chịu đựng này…
Cô cắn môi, nâng bước chân lên chuẩn bị trở về phòng.
Bây giờ cô có quá nhiều mục đích chưa thực hiện, cho nên, cô chưa từng định phân tâm.
Cuối cùng mà nói, cô tàn nhẫn.
Tròng mắt của cô đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông trước mặt, Cố Tử Thần.
Anh ngồi lên xe lăn trên hành lang, cách cô không xa, cô không phát hiện, cho nên không biết anh ở đó bao lâu, cũng không biết có phải anh nhìn thấy được những gì, hoặc nghe được những gì. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Cô mím môi, không cười.
Không lấy phương thức cười hì hì giống như trước kia để che giấu tất cả, cô chỉ nhìn anh, sau đó rất tự nhiên đi tới, đi tới trước mặt anh, "Nếu như anh không hỏi em, em liền không nói."
Cố Tử Thần nhướng mày.
"Về sau đều như vậy, nếu như anh không hỏi em, em liền không nói. Sau đó, để cho anh nghẹn chết." Kiều Tịch Hoàn xấu xa nói, nhìn có dáng vẻ tệ hại như vậy.
Cố Tử Thần mặt lạnh.
Kiều Tịch Hoàn nhìn như có dáng vẻ thực hiện được, lướt qua anh liền chuẩn bị trở về phòng.
Cố Tử Thần kéo cánh tay cô lại, khi cô còn chưa phản ứng lại, cả người đã ngã nhào vào trong ngực anh, trực tiếp ngồi trên hai chân anh, cả người phải dựa vào trong lồng ngực của anh, sau đó một cái hôn, nặng nề đè lại.
"Ưmh." Kiều Tịch Hoàn giật bắn người.
Người đàn ông này có bệnh!
Cô không giải thích được cảm nhận nhiệt độ truyền tới từ giữa cánh môi anh, cảm nhận hơi thở bá đạo cường thế bất ngờ của anh, một khắc kia hình như không che giấu cái gì, cắn xé môi của cô, cô cảm thấy hơi đau.
Là cảm giác đau thật, không phải khoái cảm!
Giống như một khắc kia Cố Tử Thần có ý trả thù, là đang trừng phạt, hoặc là đang, phát tiết?!
Cô đẩy hắn.
Bị người đàn ông này cắn như vậy, rõ ràng cảm thấy đôi môi của mình đều muốn trầy da, cô khó chịu liều mạng giãy giụa.
Làm thế nào cũng đẩy không ra.
Luôn cho rằng người đàn ông này gầy yếu vô lực, nhưng bây giờ cảm thấy người đàn ông này giống như đống sắt, vô cùng chắc chắn.
Vùng vẫy như vậy một lúc lâu, giữa cánh môi vẫn đau rát.
Cố Tử Thần cũng hình như không có ý tứ buông cô ra.
Kiều Tịch Hoàn thật sự nổi giận.
Cô cho tới bây giờ đều không phải là một người sẽ bị người khác bắt nạt.
Tròng mắt cô hung ác, tay nhanh chóng đi xuống, tăng sức, bắt được bộ phận mấu chốt của Cố Tử Thần.
Tay đụng tới tuyệt đối không vượt qua một giây.
Chợt rơi xuống, cả người cô bị Cố Tử Thần đẩy ngã ra ngoài.
Đặt mông ngồi xuống dưới đất, đau cô tê tâm liệt phế.
"Cố Tử Thần, anh có bệnh!" Kiều Tịch Hoàn căm tức rống giận.
Sắc mặt Cố Tử Thần trầm xuống.
Cơn tức giận của Kiều Tịch Hoàn vẫn như cũ, cô đứng dậy từ dưới đất, xoa cái mông, lại vuốt vuốt miệng đau muốn chết của mình.
Người đàn ông này, điên sao? Điên!
Cô hung hăng nhìn hắn, "Bệnh thần kinh!"
Nói xong, sải bước rời đi.
Bị người đàn ông này làm như vậy, cô cảm thấy mình cực kỳ khó chịu.
Cho nên cô đi hai bước lại đột nhiên lui trở lại, ôm cổ Cố Tử Thần, cắn một phát.
"Ưm." Cố Tử Thần rên lên một tiếng!
Kiều Tịch Hoàn buông anh ra, thậm chí nếm được một chút máu tanh, nhìn cổ của anh, trên vết dấu răng, cũng rỉ ra một vết máu.
Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, hung hăng nhìn.
"Lòng trả thù của em lớn như vậy, cho nên đừng chọc emm!" Kiều Tịch Hoàn ném lại một câu, sải bước trở về phòng.
Trong một khắc kia nhịp tim cả người không hiểu vì sao hơi nhanh.
Cô đi vào phòng, đặt mông ngồi trên ghế sa lon trong phòng, thở.
Mới vừa mặc dù bị Cố Tử Thần đẩy ra, hơi thô lỗ, nhưng chỗ cô mới vừa vuốt, rõ ràng… Không phải nhũn như con chi chi. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Cô che khuôn mặt hơi ửng đỏ của mình, người đàn ông này!
Đúng lúc này.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhìn hiển thị gọi tới, nhận, "Tử Tuấn."
"Mới vừa nghe được Dụ Lạc Vi nghe điện thoại, hình như định đi đâu."
"Cậu đi theo đi."
"Không quá rõ ràng sao?"
"Tôi tin tưởng cậu có biện pháp không quá rõ ràng." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.
"Chị quá coi trọng tôi."
"Tôi luôn luôn không dùng người không có năng lực." Kiều Tịch Hoàn nói, "Cho dù phương diện kia có năng lực, cũng được."
"Mặc dù nghe vào không phải lời có ích, nhưng mà tôi lại thích phụ nữ nói phương diện kia của tôi rất được." Giọng Cố Tử Tuấn cà lơ phất phơ.
Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười, nhắc nhở, "Tử Tuấn, đợi lát nữa mặc kệ cậu thấy được là ai, tôi hi vọng cậu đều có thể nói thật cho tôi biết, ít nhất hiện giờ tôi làm toàn bộ đều vì ích lợi của nhà họ Cố, những người khác, tôi không dám đảm bảo."
"Chị đang hoài nghi tôi?" Giọng điệu của Cố Tử Tuấn có phần không thoải mái.
"Tôi chỉ sợ cậu sẽ do dự." Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt nói, "Chúc cậu nhiều may mắn."
Bên kia cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị “kết thúc cuộc gọi”, trầm mặc một lúc.
Đến bây giờ, cô thật ra gần như có thể đã xác định là ai.
Cô mím môi, muốn diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong.
Anh ta luôn luôn thích phương thức này.
Chỉ có điều Dụ Lạc Vi, cô quả nhiên vẫn làm, chuyện ngu xuẩn nhất.
Tròng mắt cô đảo một cái, cúi đầu cầm điện thoại lên, gọi.
Bên kia vang lên hai tiếng, nhận, "Kiều Tịch Hoàn."
"Bối Địch, có phải bà ở cùng một chỗ với Tiêu Dạ không?"
“Ừm.”
"Bà đưa điện thoại cho anh ta."
"Oh." Diêu Bối Địch cũng không hỏi nguyên nhân, liền đưa điện thoại cho Tiêu Dạ.
"Có chuyện gì?" Bên kia nghe được giọng nói hơi lạnh nhạt.
"Anh có thể cho tôi mấy người có bản lĩnh tương đối khá không? Tôi mượn dùng." Kiều Tịch Hoàn nói từng chữ từng câu.
"Làm cái gì?"
"Đương nhiên vì đề phòng chuyện chưa xảy ra." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Một vệ sĩ năm vạn, nhiều nhất sử dụng mười ngày." Bên kia rất lạnh lùng nói giá tiền.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi.
"Nhân tình tôi nợ cô sẽ ở giải quyết trên chuyện của Tề Lăng Phong." Tiêu Dạ rất lạnh lùng.
Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt, người đàn ông keo kiệt này!
"Được, tôi muốn bốn người."
"Ừ, đến lúc đó tôi sẽ kêu vệ sĩ liên lạc với cô." Giao dịch đạt thành.
"Anh đưa điện thoại cho Diêu Bối Địch." Kiều Tịch Hoàn nói.
Diêu Bối Địch nhận, "Kiều Tịch Hoàn."
"Người đàn ông của bà thật nhỏ mọn, nhà mấy người sắp phá sản sao?" Kiều Tịch Hoàn thẳng thừng nói.
Diêu Bối Địch hoàn toàn bị đả kích quá mức, hồi lâu không nói ra một câu.
"Đúng rồi, tôi chủ yếu nói cho bà biết, Cổ Nguyên phá thân, tìm thời gian rãnh rỗi, cùng nhau ăn mừng." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Cổ Nguyên phá thân, nghĩa là?" Diêu Bối Địch hơi ngạc nhiên.
"Đúng, chính là cùng người cuốn ga giường rồi, nhưng người này không phải là tôi."
"Vậy bà không thấy, khó chịu sao?"
"Tôi khó chịu cái quỷ, tôi vui mừng còn không kịp." Kiều Tịch Hoàn rất lớn tiếng nói, "Không nói nữa, ta muốn đi ngủ rồi."
"A, vậy bye bye."
"Bye bye."
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.
Cô khó chịu cái rắm!
Cô chỉ hy vọng, ba người bọn họ có thể tìm được chốn thuộc về mình, là được rồi!
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
65 chương
102 chương
24 chương
215 chương
28 chương
6 chương
80 chương