Editor: Puck - Diễn đàn A Bưu đi tới ngồi xổm trước mặt lão Vương, hung hăng vỗ mặt lão Vương, nói: “Chó sẽ cắn người thì không sủa, lần sau học thông minh một chút.” Lão Vương liều mạng giãy giụa. A Bưu chỉ lạnh nhạt, nói với người dưới, “Theo căn dặn của đại ca, bẻ gãy tay ném vào trong biển.” “Dạ.” A Bưu đứng dậy. Lão Vương ở trên mặt đất, kêu gào khổ sở, “Buông tao ra, tụi mày lũ khốn kiếp này, Tiêu Dạ tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày, a…” Đột nhiên, một tiếng kêu đau khổ tột cùng, liên tiếp vang lên không ngừng ở trên bến càng trống không. Dòng máu đỏ tươi đẹp đột nhiên chảy ra chung quanh. Diêu Bối Khôn đứng ở xa xa, trên mặt dừng như bị dính vào một giọt chất lỏng này, hình như anh vẫn có thể cảm thấy, độ ấm ghê tởm này. Trên mặt Diêu Bối Khôn đã trắng bệch, anh dùng tay vuốt gò má mình, nhìn chất lỏng màu đỏ trong lòng bàn tay, sắc mặt càng thêm trắng bệch, trong một nháy mắt anh cảm thấy đầu óc trống rỗng, mới vừa rồi có phải anh đã thấy được cảnh tượng mà chỉ có trên ti vi mới có, cả bàn tay muốn thoát ra khỏi thân thể của chính mình… Muốn chết. Anh cảm thấy bây giờ anh đã không có cách nào nhúc nhích. Hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được cảnh tượng mới vừa rồi, làm sao tiêu hóa khỏi trong đầu anh đi. Tiếng kêu của người đàn ông càng lúc càng xa, trong sóng biển trầm bổng, dường như chỉ nghe được tiếng nước xa xa, lại đột nhiên yên tĩnh. Cứ như vậy đã xong rồi sao? Dường như chưa qua năm phút. Cả người Diêu Bối Khôn còn ngây ngốc, trợn mắt há hốc mồm nhìn vào bên trong, nhìn chằm chằm vào sắc mặt Tiêu Dạ lạnh lùng rời đi qua bên cạnh anh. dfienddn lieqiudoon Tất cả mọi người đều tỏ vẻ lạnh nhạt, cũng không cảm thấy có gì khác thường. A Bưu dừng ở trước mặt Diêu Bối Khôn, “Còn không đi?” Diêu Bối Khôn hồi hồn, “Dĩ nhiên phải đi.” Nhưng mà, chân đang run rẩy. Không ngừng run rẩy, dường như một khắc kia không có sức lực nâng lên nổi. “Sao vậy, bị sợ mềm nhũn chân.” A Bưu cười nhạo. Diêu Bối Khôn âm thầm mắng, nhưng một khắc kia lại không tìm được từ ngữ phản bác, trong lòng đủ kiểu không thoải mái. “Cậu không đi, tôi đi trước.” A Bưu nói xong liền chuẩn bị rời đi, “Chỉ có điều bến cảng này, không ít cô hồn dã quỷ, loại người da mịn thịt mềm như cậu vừa đúng hợp với khẩu vị của chúng…” “Này này!” Diêu Bối Khôn nghe được rợn cả tóc gáy, anh lớn tiếng gọi a Bưu, “Anh đừng đi, đỡ tôi với.” A Bưu cười to. Quả nhiên là một thằng nhóc thúi miệng còn hơi sữa. Chắc hẳn đại ca mang theo để cậu ta tận mắt nhìn, chính là vì để bỏ đi tính tích cực của cậu nhóc này mà thôi. Anh đưa tay đỡ Diêu Bối Khôn bước nhanh về phía trước, nói là đỡ, chẳng bằng trực tiếp kéo đi, Diêu Bối Khôn cực kỳ bất mãn, cả người không ngừng kêu to, gay gắt, âm thanh quyết liệt mãi cho đến khi lên xe mới yên tĩnh. Ngồi trên xe, Diêu Bối Khôn vẫn còn rất không thoải mái nhìn a Bưu, đủ loại không thoải mái. “Đưa cậu về trước, sau này đừng đi ra với tôi.” Tiêu Dạ nói từng câu từng chữ, nói với Diêu Bối Khôn. “Tại sao?” Diêu Bối Khôn gào lên giận dữ. “Cậu còn xem chưa đủ?!” Tròng mắt Tiêu Dạ căng thẳng, hung hăng nói, “A Bưu, láy cái tay vừa chém đứt đưa cho cậu ta làm kỷ niệm.” “Được, tôi lập tức đi xuống nhặt lên.” “Đừng! Không…” Diêu Bối Khôn quả thật không dám tưởng tượng cái tay máu tươi dầm dề kia đặt trước mặt mình sẽ có cảm nhận gì, anh cảm thấy cả người đều không tốt. Tròng mắt Tiêu Dạ đảo một cái, nói với tài xế, “Lái xe.” “Vâng.” Diêu Bối Khôn cũng không dám phản bác nữa, ngồi ở bên cạnh Tiêu Dạ, vô cùng yên tĩnh. Một ngày nào đó anh sẽ vượt qua sợ hãi! Âm thầm thề. … Ban đêm thâm trầm mà yên tĩnh. Một nhóm xe hơi màu đen rời khỏi bến cảng, giống như chuyện vừa rồi xảy ra ở bến cảng sẽ theo sóng biển nước chảy bèo trôi, không lưu lại trong lòng ai quá nhiều dấu vết. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Dưới bầu trời đêm vô cùng yên tĩnh, đột nhiên có một chiếc xe tải trọng tải siêu lớn xông tới, đèn pha của xe tải lớn chiếu thẳng tắp lên xe con, sáng rỡ khiến mắt tài xế hơi hoa lên, tài xế dùng ánh đèn xa gần không ngừng đan xen nhắc nhở, nhưng xe tải lớn ở đối diện giống như không hề tự biết một chút nào, vẫn như cũ làm theo ý mình mở đèn pha công suất lớn chiếu tới. Ánh mắt của lái xe bị chói đến nhanh chóng chịu không nổi, hơi tức giận bừng bừng gầm thét một câu, “Lái xe này được dạy lái xe kiểu gì, muốn chết sao!” “Hướng phải, né tránh!” Tiêu Dạ đột nhiên lớn tiếng nói, bật đứng dậy từ ghế sau, đột nhiên chuyển động tay lái, xe vô cùng lắc lư, bắn sang phía bên phải ra một khoảng cách rất lớn, dưới bầu trời đêm vang lên một tiếng thắng xe không bình thường. Còn chưa ngừng tới hai giây, xe tải lớn nhanh chóng mà đến hình như cũng đột nhiên rẽ sang thật nhanh, trực tiếp đánh tới xe con, giữa hai xe vang lên tiếng va chạm kịch liệt liên tiếp, hàng rào trên đường lớn bị cứng rắn va chạm thành hư, xe con bị đẩy xuống đê đập thật cao, dưới đê đập là bờ cát đá lộn xộn ngổn ngang, sau khi xe con rơi xuống, dưới trọng lực mãnh liệt gần như đã biến hình, thê thảm không nỡ nhìn. Vào giờ khắc này xe con phía sau đột ngột dừng lại, một số người lao thẳng lên xe tải lớn kia túm lấy tài xế gây án, rất dễ nhận thấy sự cố này không phải tình cờ xảy ra, bắt được người mấu chốt, để sau này điều tra trả thù! Phần lớn những người khác lao xuống đê đập, bắt đầu giành giật từng giây, làm công việc cứu hộ. Bên cảng hết đợt này đến đợt khác, đêm nay nhất định không phải là một đêm bình thường! … Diêu Bối Địch cảm giác mình vừa mới nằm xuống, vừa mới ngủ, điện thoại vang lên. Cô hơi không nhịn được nhìn điện thoại di động, là số lạ, có một giây không muốn nhận, cô nhíu mày một cái, “Xin chào.” “Xin chào, chị dâu. Em là tiểu Tín thuộc hạ của Tiêu Dạ đại ca, hiện giờ đại ca bị tai nạn xe cộ đang cấp cứu, làm phiền chị tới phòng cấp cứu của bệnh viện trung tâm thành phố, vết thương rất nghiêm trọng.” Bên kia nói vừa nhanh vừa vội, diễn tả rõ ràng. Cả người Diêu Bối Địch lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy từ trên giường: “Tiêu Dạ xảy ra tai nạn xe cộ?!” “Vâng.” Bên kia cung kính đáp lời, lại nói, “Trên xe còn có em trai chị Diêu Bối Khôn, hiện giờ cũng đang ở đây cố gắng hết sức cấp cứu.” “Cái gì?!” Một khắc kia Diêu Bối Địch thậm chí cảm thấy như sấm sét giữa trời quang. Cô túm chặt điện thoại di động, có vài giây căn bản không phản ứng kịp. “Chị dâu, thời gian eo hẹp gấp gáp, làm phiền chị tới đây nhanh một chút.” Tiểu Tín nói xong, liền cúp điện thoại rồi. Diêu Bối Địch nắm chặt điện thoại di động. Trước mắt đột nhiên mơ hồ. Cô hung hăng dụi mắt mình, cởi quần áo ngủ, bắt đầu mặc quần áo. Ống quần jeans như thế nào cũng mặc không vào được, nhiều lần thiếu chút nữa vấp ngã, cô cắn môi, hung hăng cắn, trong một khắc kia rất muốn hỏng mất khóc lớn, nhưng giờ phút này, cô chỉ mãnh liệt khống chế thân thể vô cùng run rẩy của mình, hít sâu, hít sâu, để cho mình bình tĩnh thay đổi quần áo, cầm chìa khóa xe lên sải bước đi ra khỏi cửa. Một đường lái xe vào bệnh viện trung tâm thành phố. Thậm chí cô không biết mình chạy thật nhanh, có vượt đèn đỏ hay không, cô chỉ muốn nhanh chóng tới bệnh viện, nhanh hơn nữa tới bệnh viện. Dừng xe xong, ngay cả cửa xe cũng quên khóa lại, cô chạy nhanh tới phòng cấp cứu. Trên hành lang dài đứng đầy người, Diêu Bối Địch gần như đều từng thấy, đều là thuộc hạ của Tiêu Dạ, tất cả mọi người mang theo vẻ mặt lo lắng, lúc nhìn cô vô cùng cung kính. [email protected]`l3q21y"d0n Bước chân mới vừa rồi còn điên cuồng đột nhiên giống như không còn hơi sức, đứng xa xa ở đó, cũng không dám tiến lên. Tiểu Tín đi từ ngoài cửa phòng cấp cứu sải bước về phía cô, nói với cô, “Đã đi vào hơn hai mươi phút.” Diêu Bối Địch cắn môi, khống chế thân thể mình đang run rẩy, cô từng bước từng bước một đi về phía phòng cấp cứu. Ánh mắt không chớp nhìn hiển thị “Đang phẫu thuật”, không dám đảo mắt, giống như sợ chỉ một cái đảo mắt, thế giới sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất. “Lúc ấy xe của đại ca bay từ trên đê đập cao hai mét xuống, phía dưới lộn xộn, xe bị đè bẹp, khi tụi em kéo được đại ca và em trai chị còn có a Bưu và tài xế ra ngoài thì bốn người đã máu me be bét rồi, nhưng vẫn còn có hơi thở, hiện giờ bác sỹ đang cố hết sức cấp cứu, đại ca luôn phúc lớn mạng lớn, không có chuyện gì.” Tiểu Tín vừa giải thích, vừa an ủi. Diêu Bối Địch nắm chặt ngón tay. Nếu như Tiêu Dạ không có chuyện gì, như vậy Diêu Bối Khôn?! Cả người cô hoảng hốt, đột nhiên lấy điện thoại di động ra, vội vàng gọi điện thoại, một hồi lâu bên kia mới nhận, truyền đến giọng nói hơi mệt mỏi, “Bối Địch, đã trễ thế này còn gọi điện thoại cho mẹ có chuyện gì sao?” “Mẹ.” Diêu Bối Địch cắn môi, thậm chí cảm thấy chữ này cũng khiến cho cô thiếu chút nữa nổi điên đến rơi lệ, cô hít sâu, cố gắng chống đỡ tâm tình của mình, nói, “Bối Khôn xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện trung tâm thành phố, mẹ và cha tới đây một chuyến đi, con không biết nghiêm trọng đến mức nào, nhưng mà…” “Bối Khôn xảy ra tai nạn xe cộ?!” Giọng nói bên kia cũng bắt đầu run rẩy. Dường như có thể nghe được tiếng cha Diêu ở bên cạnh, “Tai nạn xe cộ gì, nghiêm trọng không?” Diêu Bối Địch cắn môi: “Hai người tới đây đi. Bây giờ con đang ở trong bệnh viện.” “Cha mẹ lập tức tới.” Bên kia chợt cúp điện thoại. Cô có thể tưởng tượng lúc này cha mẹ rốt cuộc có bao nhiêu nóng nảy. Mặc dù nhìn thì Diêu Bối Khôn giống như luôn là đứa bé bị trong nhà “Ghét bỏ”, nhưng suy cho cùng mà nói, vẫn luôn là miếng thịt trong lòng cha mẹ. Cô siết chặt ngón tay, yên lặng nhìn mấy chữ “Đang phẫu thuật”. Trên hành lang một lần nữa rơi vào yên lặng tĩnh mịch. Nửa giờ sau. Cha Diêu và mẹ Diêu chạy tới, nhìn người trên hành lang, nhìn Diêu Bối Địch, mẹ Diêu vội vàng kéo tay Diêu Bối Địch, hỏi, “Tình huống như thế nào?” “Không biết, bác sỹ còn chưa đi ra.” Diêu Bối Địch lắc đầu. Mẹ Diêu gấp đến mức hốc mắt đỏ bừng. Cha Diêu vẫn đi tới đi lui, lo lắng trên mặt cũng cực kỳ rõ ràng, ông hỏi Diêu Bối Địch, “Bối Khôn xảy ra tai nạn xe cộ như thế nào?” “Chắc…” Diêu Bối Địch cắn môi, “Bối Khôn xảy ra tai nạn xe cộ trên xe Tiêu Dạ, có thể là, Bối Khôn muốn đi theo Tiêu Dạ làm việc, sau đó…” “Bối Khôn muốn đi theo Tiêu Dạ làm việc?! Nó không biết Tiêu Dạ làm cái gì sao?! Những chuyện tàn nhẫn không có tính người kia, nó cũng muốn đi làm?!” Cha Diêu đột nhiên gào lên giận dữ. Trên hành lang có rất nhiều thuộc hạ của Tiêu Dạ, bị giọng cha Diêu làm giật mình đến tất cả nhìn về phía ông, nghe giọng điệu của cha Diêu, trên mặt đều lộ vẻ vô cùng không thân thiện. Diêu Bối Địch kéo cha Diêu, “Cha, lúc này trước đừng tranh cãi, chờ Bối Khôn khỏe rồi, chúng ta lại khuyên nó một chút.” “Khuyên cái gì, nếu như nó dám đi theo Tiêu Dạ, cha không thể không đánh gãy chân nó!” Cha Diêu tàn nhẫn nói. “Lúc này rồi còn nói chuyện đó làm gì?!” Mẹ Diêu khuyên nhủ, cả người đã khó chịu đến không xong, “Thân thể của Bối Khôn quan trọng nhất, chỉ cần nó không sao, chuyện sau này để sau này nói.” “Chính do bà, mẹ nuông chiều thì con hư, không phải bà, Diêu Bối Địch sẽ không gả cho Tiêu Dạ thằng nhóc thúi kia, Diêu Bối Khôn cũng sẽ không trốn học từ nước Mỹ trở về còn xảy ra tai nạn xe cộ lớn như vậy!” Cha Diêu chỉ hết đầu mũi dùi về phía mẹ Diêu. Mẹ Diêu uất ức, liền hu hu khóc lên, “Là tôi không tốt, đều do tôi không tốt, năm đó tôi không nên gả cho ông, sinh trai sinh gái vì ông, bằng không hiện giờ sẽ không xảy ra những chuyện này…” Cha Diêu đột nhiên dừng nói. Mỗi khi mẹ Diêu khóc thật, cho dù cha Diêu tức giận bao nhiêu cũng sẽ không nói thêm câu nào nữa.