Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Chương 173
Editor: Puck - Diễn đàn
Khách sạn Giang Hoàng.
Trong toilet phòng bao, Kiều Tịch Hoàn nhìn mình trước gương thật to.
Sắc mặt hơi trắng bệch, cho dù trang điểm trang nhã, cũng không cách nào che giấu gương mặt đột nhiên trắng bệch.
Luôn cho rằng trừ hận ra, sẽ không còn có bất kỳ tâm tình gì với người đàn ông này, nhưng không biết, hận này, quá mức cực đoan, cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của mình như vậy, cũng sẽ cảm thấy thương tâm khó hiểu.
Chưa từng xảy ra chuyện này, bây giờ cô vẫn có thể kéo tay của anh, hưởng thụ ngực của anh, có thể ngày ngày đắm chìm ở chung một chỗ, ân ân ái ái.
Nhưng đến bây giờ.
Cô hướng về phía người đàn ông này, vừa nghĩ tới anh đã từng dịu dàng như nước, vừa thừa nhận anh máu lạnh vô tình!
Loại cảm giác này, khiến cho cô hết sức sụp đổ.
Cô cắn môi, để cho hơi thở của mình dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
Cô hung hăng nhìn mình trong gương, từng chữ từng câu, dùng khẩu hình miệng nói, “Điều bây giờ mày phải làm, chính là để cho người đàn ông ở bên ngoài kia, sống không bằng chết!”
Lấy túi đồ trang điểm ra, mở hộp phấn lót vẽ loạn trên mặt, lại quét chút phấn, để cho huyết sắc của mình nhìn qua đã khá nhiều, cô điều chỉnh xong cảm xúc của mình, kéo cửa phòng ra đi ra ngoài, ngồi trở lại vị trí của mình.
Tề Lăng Phong ngồi đối diện với cô, ga lăng lễ độ, tao nhã lịch sự.
Khóe miệng anh nhếch ra một nụ cười, đường cong hoàn mỹ nhếch lên, đó là vẻ dịu dàng mà kể cả đời trước, mình như thế nào cũng không cự tuyệt được. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Cô âm thầm cười lạnh.
Tề Lăng Phong chính là dựa vào những thứ này, khiến cho cô yêu đến khăng khăng một mực, cho đến khi tất cả mọi thứ đều bị tính toán đến không còn một mảnh.
“Đều là chút thịt em thích.” Tề Lăng Phong nói, giọng nói quyến rũ mang theo sức hấp dẫn câu người.
Tối nay Tề Lăng Phong, hình như ở cố ý biểu hiện mình.
Dùng sắc đẹp, biểu hiện mình.
Tề Lăng Phong có dung mạo rất đẹp trai, không cần hoài nghi.
Mắt to mày rậm, môi hồng răng trắng, ngũ quan tách biệt mà thâm thúy, là một vẻ đẹp trai nam tính mà sáng ngời, khác biệt với công tử bột hiện giờ, dĩ nhiên, cũng khác với người đàn ông Cố Tử Thần có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, ngũ quan của Tề Lăng Phong có tính sát thương không mãnh liệt như Cố Tử Thần, nhưng lại vừa đúng có thể kết hợp với vẻ dịu dàng của phụ nữ, là vẻ đẹp trai mà phần lớn phụ nữ đều thích vả lại có thể khống chế được. Cộng thêm tính tình của Tề Lăng Phong rất tốt, ít nhất người bên ngoài nhìn vào, tác phong nhanh nhẹn, diện mạo không tầm thường.
Cho nên chuyện đương nhiên, ở trong nhóm phụ nữ Tề Lăng Phong rất được hoan nghênh.
Đời trước khi cô và Tề Lăng Phong vẫn như keo như sơn, hình như từng nghe nói, công ty có bao nhiêu người thèm thuồng Tề Lăng Phong đã lâu, nhưng lúc đó lòng tự tin của mình bành trướng, cảm thấy Tề Lăng Phong yêu mình như vậy không thể nào phản bội mình, cho dù sơn vô lăng thiên địa hợp *, Tề Lăng Phong cũng sẽ không rời khỏi mình nửa bước, sẽ thương yêu mình tới lão, bây giờ nghĩ lại, nếu như ngay lúc đó mình hễ có một chút ý nghĩ như vậy, có lẽ có thể phát hiện, chuyện ám muội của Tề Lăng Phong và Sở Dĩ Huân… dfienddn lieqiudoon
(*) Sơn vô lăng thiên địa hợp: Câu đầy đủ, Sơn vô lăng thiên địa hợp cùng quân tuyệt, đại ý núi không có góc cạnh, trời đất hợp lại, mới có thể tách khỏi quân (quân là từ cổ đại chỉ phái nam). Là lời tự thuật của thiếu nữ, biểu hiện theo đuổi hạnh phúc tình yêu không cố kỵ.
Cô giật giật khóe miệng, để cho mình cười đến rất tự nhiên, “Tề Lăng Phong, chúng ta người sáng mắt cũng không nói lời bóng gió, anh có chỗ nào muốn hợp tác với tôi cứ mở miệng đi, bản thân tôi là người có gia đình, đơn độc ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác như vậy, cuối cùng vẫn không thỏa đáng.”
“Thật sao?” Tề Lăng Phong nhướn mày lên, hai tay anh chống cằm, cười nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Trước kia thường nghe dì nói quan hệ giữa em và anh họ không tốt lắm, nhìn em quan tâm gia đình như vậy, xem ra là dì hiểu lầm? Quay đầu lại em có thể phải giải thích với mẹ chồng em một phen, tránh cho trong lòng bà có ngăn cách, về sau không tốt cho em.”
“Chuyện của tôi, cũng không phiền đến anh quan tâm. Anh cứ nói thẳng đi, mục đích tối nay của anh.” Đối với Tề Lăng Phong cố ý nói sang chuyện khác, Kiều Tịch Hoàn trực tiếp kết thúc.
Cô không muốn dây dưa quá nhiều với Tề Lăng Phong, đối mặt với vẻ mặt hư tình phụ nghĩa như vậy, cô chỉ hận không thể xé nát da mặt chán ghét này!
“Về dự án hợp tác lần này, tôi cướp được từ trên tay Cố thị các em.” Tề Lăng Phong hình như cũng cảm thấy Kiều Tịch Hoàn không bình tĩnh, không nói nhiều gì khác, đi thẳng vào vấn đề, “Mà tôi nghĩ, Cố Tử Hàn sẽ có thái độ với tôi.”
Kiều Tịch Hoàn uống một ngụm rượu đỏ trong ly thủy tinh đế cao.
Tề Lăng Phong cáo già quả thật cao hơn Cố Tử Hàn mấy bậc thang, cho nên ngay từ đầu Cố Tử Hàn để Tề Lăng Phong hợp tác với mình chính là tự mình bê đá tự đập vào chân mình, được không bù nổi mất.
Cô ngước mắt nhìn Tề Lăng Phong, “Anh cảm thấy lấy khả năng của Cố Tử Hàn, sẽ làm gì anh?”
Tề Lăng Phong cũng thuận tay cầm ly thủy tinh đế cao lên, chất lỏng màu đỏ lắc lư trong ly, lóe ra sắc màu mê người. Rượu vang đỏ treo tường, quả nhiên là rượu ngon, Kiều Tịch Hoàn yên tĩnh nhìn Tề Lăng Phong, chờ đợi lời anh ta nói. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Tề Lăng Phong giống như nhấp một ngụm nhỏ, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng, “Tôi ngược lại thật ra không lo lắng về cậu ta, chính là em, em có thái độ gì?”
Ở trong suy nghĩ của Tề Lăng Phong, Cố Tử Hàn cũng không chịu nổi một kích.
Cho nên anh thật ra vẫn không hiểu, nếu cô và Tề Lăng Phong đều có thể liếc mắt nhìn ra Cố Tử Hàn không có năng lực nhiều lăm, như vậy vì sao Cố Diệu Kỳ lại giao trách nhiệm nặng nề này cho Cố Tử Hàn làm?
Là bởi vì nhà họ Cố không có ai sao? Cố Tử Thần tàn tật, Cố Tử Tuấn ham chơi đến chẳng thèm ngó tới, lại không yên lòng về hai cô con gái nhà họ Cố… Dường như, cũng chỉ có một lý do như vậy.
“Tôi có thể có thái độ gì?” Kiều Tịch Hoàn cười, có vẻ như thế không sao cả.
“Kiều Tịch Hoàn, tôi biết rõ em muốn phát triển thật tốt ở trong Cố thị.” Tề Lăng Phong nói, trong mắt trong suốt lóe ra tia sáng vô cùng xấu xa, anh nói từng câu từng chữ, “Muốn phát triển tiếp ở Cố thị còn không đơn giản sao? Chèn ép Cố Tử Hàn ngã xuống, dễ dàng.”
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt, tròng mắt nhìn Tề Lăng Phong chằm chằm, ‘Cho nên đây chính là hợp tác của chúng ta?”
“Không thể được sao?” Tề Lăng Phong hỏi cô.
“Thật ra tôi vẫn nghi ngờ, tôi đây chính là một người phụ nữ, sao có thể đủ làm phiền đến Tề Lăng Phong anh tự mình nói chuyện hợp tác với tôi? Anh không cảm thấy mất thân phận của mình sao?”
“Kiều Tịch Hoàn, em không cần phải che giấu tài năng của mình. Lần đầu tiên hợp tác với James tiên sinh đã thảm bại dưới tay em, khi đó tôi hoài nghi tới Cố Tử Hàn đang âm thầm gian lận, chưa từng nghĩ tới em có bao nhiêu khả năng, cho dù phương án đó đã vượt qua khỏi phán đoán của tôi về Cố Tử Hàn. Nhưng vì danh tiếng trước kia của em không được tốt, tôi cũng sẽ coi lời đồn là tiêu chuẩn đầu tiên để tôi xác định nhìn nhận một người. Nhưng hợp đồng về tập đoàn Áo Phỉ lần này… Sở dĩ tôi có thể bàn xong hợp đồng này, cũng là bởi vì em có một phương án hoàn mỹ, nếu phương án này là của Cố Tử Hàn, cậu ta tuyệt đối sẽ không đưa cho tôi, nhưng mà cậu ta đã đưa cho tôi, đã nói lên người ra phương án này không phải là cậu ta, đã không phải là cậu ta, vậy chính là em, em lại một lần nữa khiến cho tôi lau mắt mà nhìn. Còn chân chính để cho tôi nhận định em có tài làm người ta kinh ngạc chính là khi em giải quyết xong mấy người nhà cực phẩm kia, nhìn em tỏ vẻ thông minh, kiên cường, nhìn rõ năng lực hiệu ứng tin tức, đầy đủ mọi thứ đều không phải là kết quả của một tay mơ đánh bậy đánh bạ. Thậm chí tôi vẫn cảm thấy, tôi có thể thảo luận thành công hợp đồng của tập đoàn Áo Phỉ, có lẽ do em ban tặng.” Tề Lăng Phong nói từng câu từng chữ, không nhanh không chậm phân tích rõ.
Anh nhìn Kiều Tịch Hoàn, hỏi cô, “Là em ban tặng sao?”
“Anh nghĩ quá nhiều rồi Tề Lăng Phong, tôi còn không có tinh thần hy sinh lớn như thế, đưa vật trong túi Cố thị cho anh.” Kiều Tịch Hoàn phủ nhận, trong lòng lại không nhịn được thầm nghĩ, Tề Lăng Phong có lẽ còn thông minh hơn trong tưởng tượng của cô.
Tất cả mọi chuyện, anh ta có thể nghĩ đến mức độ này, cũng đã không phải là chỉ số thông minh mà người bình thường có thể có.
Kiều Tịch Hoàn không nhịn được cắn môi, đối phó Tề Lăng Phong, không thể đơn giản thô bạo, còn phải tính toán kỹ hơn.
“Dù có thế nào, Kiều Tịch Hoàn, tôi thưởng thức cá nhân em, tôi rất thành khẩn muốn hợp tác với em.” Tề Lăng Phong nói.
“Nhưng mà rất xin lỗi, làm người nhà họ Cố, tôi nghĩ tạm thời tôi không có tính toán muốn hợp tác với anh.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.
Tề Lăng Phong nhíu mày một cái.
“Rất khó mới có thể khiến cho mình ngồi vào vị trí hiện tại, tôi không muốn thất bại trong gang tấc.”
“Tôi sẽ khiến cho em ngồi lên vị trí cao hơn.”
“Mà hiện tại tôi không có dã tâm lớn như vậy, cũng không cảm thấy mình có khả năng kia.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Tề Lăng Phong nhìn cô.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
65 chương
102 chương
24 chương
215 chương
28 chương
6 chương
80 chương