Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Chương 169
Editor: Puck - Diễn đàn
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, dưỡng tốt một ngày say rượu trước.
Thứ hai cứ đến như vậy.
Kiều Tịch Hoàn ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, khi đó vẫn rất sớm.
Cô vặn eo bẻ cổ, vào phòng tắm rửa mặt một chút, không chút để ý đi xuống lầu.
Bước chân của cô đột nhiên dừng một chút, nhìn Cố Tử Hàn phía trước mặt cách đó không xa, giày Tây, cầm cặp công văn, dáng vẻ đi làm.
Cố Tử Hàn hình như cũng nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt khẽ biến hóa.
Kiều Tịch Hoàn lần nữa cất bước chân, từng bước từng bước tiêu sái tự nhiên đi về phía anh ta, “Đi làm sao?”
Cố Tử Hàn không có biểu cảm gì.
“Thật tốt, vẫn có thể đi làm như vậy.” Kiều Tịch Hoàn cảm thán.
Tròng mắt Cố Tử Hàn khẽ chuyển một cái, lạnh lùng nhìn cô, “Kiều Tịch Hoàn, muốn tôi rời khỏi công ty, cô còn không có khả năng kia.”
“Tại sao chú, chú luôn thích xuyên tạc suy nghĩ của tôi, tôi chỉ tùy tiện cảm thán một chút mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn nói có vẻ rất vô tội, “Xem ra sau này tôi phải cố hết sức nói chuyện trước mặt mấy người, tránh cho đưa tới hiểu lầm của mấy người.”
“Tôi không cảm thấy đây là hiểu lầm.” Cố Tử Hàn hừ lạnh, bước nhanh đi xuống lầu dưới.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Hàn.
Người đàn ông này bắt đầu đề phòng cô từ đầu tới cuối, nói cách khác bây giờ cô thỉnh thoảng đùa bỡn một chút khôn vặt sẽ không có cách nào khiến Cố Tử Hàn buông lỏng cảnh giác dù chỉ một chút, cũng tốt, như vậy đối mặt trực diện. Cô thật ra luôn không thích làm quá nhiều hành động tiểu nhân, cô cảm thấy không cần thiết, cũng sẽ cảm thấy, thắng không được đẹp đẽ.
Mím mím môi, Kiều Tịch Hoàn chậm rãi đi xuống lầu.
Cố Tử Hàn đã đi thẳng ra phòng khách đi làm, Kiều Tịch Hoàn đi về phòng ăn bên cạnh, ăn điểm tâm.
Thời gian Cố Tử Thần rời giường đặc biệt sớm, cho nên thời điểm này không thấy Cố Tử Thần trên bàn cơm, cũng chỉ có Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân, cũng bởi vì Cố Tử Hàn đi làm nên Ngôn Hân Đồng rời đi tiễn anh ra cửa. [email protected]`l3q21y"d0n
Mặc dù Cố Diệu Kỳ vẫn đi làm ở công ty, nhưng thời gian làm việc và mức độ vẫn kém Cố Tử Hàn rất nhiều, rất lâu Cố Tử Hàn đều đi làm lúc Kiều Tịch Hoàn vừa rời giường, mà Cố Diệu Kỳ không hề lo lắng ở nhà vui ăn điểm tâm, lão già này, quả nhiên bắt đầu chậm rãi gần về trạng thái nghỉ hưu.
Kiều Tịch Hoàn cúi đầu, nhìn qua không hề để ý ăn cháo dưỡng sinh.
Nói cách khác, không được bao lâu nữa, có lẽ Cố Diệu Kỳ sẽ giao công ty ra.
Trong lòng không khỏi hơi xao động, cô từng nghĩ lấy được Cố thị, cũng biết Cố Diệu Kỳ lão giảo hoạt này, cho dù cô thật tâm thật ý liều mạng bỏ ra vì công ty, Cố Diệu Kỳ cũng không thể giao công ty cho cô một người khác họ như vậy, mà chính cô cũng không muốn thông qua các phương thức ác ý khác lấy được, cho nên, cô nhất định phải lợi dụng Cố thị lấy được tất cả những gì cô muốn trước khi Cố Diệu Kỳ thối lui.
“Kiều Tịch Hoàn.” Lúc ăn điểm tâm, Cố Diệu Kỳ đột nhiên mở miệng.
“Cha.” Kiều Tịch Hoàn vô cùng cung kính gọi ông.
“Hôm nay họp hội đồng quản trị sẽ lấy ra kết quả cuối cùng của con, con yên tâm ở nhà chờ đợi.”
“Vâng.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Tề Tuệ Phân nhìn Cố Diệu Kỳ ăn xong, đi theo đưa ông ra cửa.
Kiều Tịch Hoàn nhìn người một trước một sau như vậy, quay đầu lại tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Ở nhà họ Cố, đàn ông chính là trời.
Cho dù là Cố Diệu Kỳ hay Cố Tư Hàn, luôn tràn đầy cảm giác ưu việt vô hạn. Nếu Cố Tử Thần cũng tồn tại khỏe mạnh hoàn chỉnh, như vậy thân phận của cô bây giờ có phải cũng như thế không, lấy chồng là trời.
Cúi đầu lẳng lặng ăn xong bữa sáng.
Cô đi ra phòng khách, đi về vườn hoa phía sau.
Cố Tử Thần kia lại đang ở nhà ấm tu sửa một chút hoa cỏ của anh, khi Kiều Tịch Hoàn đi tới, Cố Tử Thần cũng không quay đầu lại nhìn cô, chỉ làm chuyện của mình, Kiều Tịch Hoàn luôn suy nghĩ, tại sao Cố Tử Thần luôn thích hoa cỏ cây cối này như vậy, điều này khiến cho người ta quả thật không tưởng tượng nổi.
Thay đổi suy nghĩ lại cảm thấy, Cố Tử Thần trừ làm những việc này ra, ở nhà một mình còn có thể làm gì?!
“Cố Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn đặt mông ngồi xuống dưới đất, chống cằm nhìn người đàn ông trước mặt.
“Ừ.” Cố Tử Thần không hề khác thường tu bổ hoa cỏ của mình.
“Anh đã có bao nhiêu năm không ra cửa đi dạo phố rồi?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
“Tôi không cần đi dạo phố.” Cố Tử Thần nói.
“Em biết rõ. Có người giúp việc định kỳ mua quần áo cho anh.” Kiều Tịch Hoàn dĩ nhiên biết được tất cả sinh hoạt hằng ngày của Cố Tử Thần đều có chuyên gia phục vụ, cô chỉ cam thấy, ở nhà một mình rất lâu rồi, cuối cùng sẽ khó chịu. dieendaanleequuydonn
Cố Tử Thần không muốn nói nhảm với cô.
Kiều Tịch Hoàn lại giống như không nhìn ra Cố Tử Thần không kiên nhẫn, lại mở miệng nói, “Cố Tử Thần, nếu không hôm nay chúng ta đi dạo siêu thị một chút được không, em cũng đã rất lâu không mua thêm chút quần áo cho mình, tiện thể mua hai bộ cho anh và khỉ con.”
“Không.” Cố Tử Thần thậm chí không thèm suy nghĩ, lạnh như băng không hề thỏa hiệp chút nào.
Kiều Tịch Hoàn khó chịu cau mày.
Cố Tử Thần để cây kéo chỉnh hoa xuống, dùng đôi tay chống đỡ dậy từ mặt đất ngồi lên xe lăn, lúc rời đi nói, “Đừng luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Cố Tử Thần, trong lòng hơi không sảng khoái.
Cô vội vã đứng dậy từ dưới đất, nhanh chóng đuổi theo xe lăn của Cố Tử Thần, kéo tay vịn xe lăn, ép buộc Cố Tử Thần không thể rời đi, “Em chính là muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên người anh, em chính là không có ai đi dạo phố cùng, em chính là muốn anh đi cùng!”
Khuôn mặt lạnh phát rét của Cố Tử Thần hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
“Anh trừng mắt nhìn em chằm chằm như vậy cũng vô dụng.” Kiều Tịch Hoàn thản nhiên nói xong, đẩy Cố Tử Thần ra ngoài, vừa đi còn vừa gọi điện thoại cho Vũ Đại, “Vũ Đại, đến biệt thự đón tôi, tôi muốn ra ngoài.”
Nói xong, trực tiếp đẩy Cố Tử Thần ra cửa chính nhà họ Cố.
Cố Tử Thần hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Cô đủ rồi!”
“Không đủ không đủ!” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, “Em nói này Cố Tử Thần, em đi mua quần áo cho anh mà anh còn lải nhải, nếu ai mua quần áo cho em, em sẽ hạnh phúc chết mất!”
Cố Tử Thần chịu đựng không nói ra một chữ.
Kiều Tịch Hoàn cũng không quan tâm, cho dù Cố Tử Thần tức giận bao nhiêu, cô chính là dáng vẻ đương nhiên như vậy.
Không bao lâu.
Vũ Đại đã lái xe xuất hiện, nhìn Cố Tử Thần ở ngoài cửa thì tròng mắt khẽ khựng lại một chút.
Kiều Tịch Hoàn cũng không giải thích, đỡ Cố Tử Thần ngồi lên ghế sau.
Vũ Đại tự nhiên vác xe lăn chuyển vào cốp xe.
Kiều Tịch Hoàn ngồi chung ghế sau với Cố Tử Thần, Vũ Đại cất xe lăn xong, trở về vị trí lái xe. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Đi đâu?”
“Trung tâm thương mại quốc tế Mậu Sâm, dạo phố.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Tay lái của Vũ Đại rõ ràng khựng lại, “Hai người là đi, đi dạo phố?”
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái, “Có vấn đề sao?”
Vũ Đại lắc đầu.
Dĩ nhiên không có vấn đề gì, chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi.
Khóe miệng cô kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, quả nhiên ở trong suy nghĩ của người đàn ông này, Kiều Tịch Hoàn vẫn không giống vậy, thậm chí so với trước kia…
Cô khẽ đảo tròng mắt, nhìn qua gương chiếu hậu nhìn khuôn mặt không tỏ vẻ gì của Cố Tử Thần.
Thật ra thì như vậy, rất tốt.
Một số chuyện trước kia, cứ để cho nó trở thành lịch sử đi, lịch sử đóng băng.
Xe một đường chạy tới “Trung tâm thương mại quốc tế Mậu Sâm”, Vũ Đại lái xe tới bãi đậu xe, ba người vào thang máy đi lên.
Bởi vì là thứ hai, người đi dạo siêu thị không nhiều lắm.
Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần, vừa đi vừa nói, “Anh xem em sáng suốt bao nhiêu, nếu chủ nhật đi dạo phố thì chen cũng chèn chết rồi, anh còn bày ra vẻ mặt như cá chết, thật đúng là không biết nói cám ơn.”
Cố Tử Thần thật sự không muốn nhiều thêm một câu với người phụ nữ này.
Anh không muốn ra ngoài đi dạo phố, cùng với có chen chúc với người trong siêu thị hay không không có liên quan gì!
Anh chịu đựng, không nói gì.
Kiều Tịch Hoàn hình như chưa từng nghĩ tới Cố Tử Thần sẽ “Vui vẻ” trao đổi với cô, cho nên cô cũng tỏ vẻ vô cùng tán thành việc Cố Tử Thần “Im lặng là vàng”.
Ba người đi tới khu bán đồ nữ.
Kiều Tịch Hoàn tùy tiện đi vào một cửa hàng, nhân viên phục vụ nhiệt tình ra chào hỏi, trong khoảng thời gian này tin tức về Kiều Tịch Hoàn xuất hiện trên màn hình có tần suất tương đối cao, cho nên nhân viên phục vụ vừa liếc mắt đã nhận ra, vội vàng nói, “Cô là Kiều Tịch Hoàn, đại thiếu phu nhân nhà họ Cố đi.”
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái.
Cảm giác này thật không tốt, cô thật ra luôn không quá quan tâm chuyện bát quái.
“Tôi có xem vụ án của ngài, tôi cảm thấy ngài cực kỳ tuyệt vời. Tất cả nhân viên trong tiệm chúng tôi đều rất ủng hộ ngài.” Nhân viên phục vụ nhiệt tình nói.
Kiều Tịch Hoàn chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
65 chương
102 chương
24 chương
215 chương
28 chương
6 chương
80 chương