Editor: Puck - Diễn đàn Lôi Lôi đã uất ức đến khóc không thành tiếng. Tiêu Dạ nhíu chặt mày. Anh không an ủi Lôi Lôi, bởi vì anh chưa bao giờ an ủi người ta, dĩ nhiên, cũng không muốn đi an ủi. Cảm giác lúc này đã không giống sáu năm trước. Sáu năm trước ít nhất anh vẫn có thể nói với Lôi Lôi, về sau anh sẽ đối xử tốt với cô. Hiện giờ những lời này anh đều nói không ra miệng được, cũng sẽ không nói ra miệng. Anh hung hăng uống một ngụm rượu nữa, để ly rượu xuống. Năm đó người phụ nữ này quả thật bị uất ức. Người phụ nữ này, năm đó anh quả thật cho cam kết. Anh quay đầu, “Tôi đưa em về.” Lôi Lôi nhìn anh, nước mắt vẫn rõ ràng trên mặt, “Anh lại đang cố ý đuổi em đi sao?” “Tôi nói, tôi đưa em về.” Tiêu Dạ lặp lại. Là anh tự mình đưa cô về. Không phải để ai khác. Giờ khắc này hình như Lôi Lôi cũng nghe rõ. Cô vội vã nhảy dựng lên từ trên ghế sa lon, cười rộ lên, vui mừng nói: “Dạ, em biết ngay anh tốt với em nhất.” Tiêu Dạ cầm áo khoác bên cạnh, nói với a Bưu, “Cậu coi ở đây.” “Tối nay đại ca không trở lại sao?” Tiêu Dạ dừng một chút. Lôi Lôi kéo cánh tay anh cũng tự nhiên khẩn trương theo. “Xem tình huống.” Ném lại một câu, Tiêu Dạ mang theo Lôi Lôi rời đi. Nhìn tình huống có phải chính là… Tròng mắt Lôi Lôi căng thẳng. Đêm nay, có lẽ sẽ không giống bình thường! Cô nhất định phải nắm chặt cơ hội này! Hai người khoác tay cùng đi trên hành lang ở đỉnh Hạo Hãn. Trên mặt Lôi Lôi vẫn treo nụ cười hạnh phúc. Bước chân Tiêu Dạ đột nhiên dừng lại, Lôi Lôi kinh ngạc nhìn theo mắt Tiêu Dạ, nhìn thấy hai người đứng bên cạnh hành lang. Hai người kia không phải ai khác, chính là Diêu Bối Địch và người đàn ông đã cản rượu cho Diêu Bối Địch. Giờ phút này, hình như hai người đang nói gì đó, Diêu Bối Địch không có cảm xúc, Ân Bân hình như đang nỗ lực trêu chọc cô vui vẻ. dinendian.lơqid]on “Thật ra thì, tất cả mọi người đều rất tốt.” Lôi Lôi nói câu từ trong thâm tâm. Mắt Tiêu Dạ dừng một chút, bước nhanh về phía trước. Diêu Bối Địch đảo mắt, trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Dạ và Lôi Lôi tay trong tay cùng rời đi. Bọn họ kết hôn đã sáu năm, chưa từng thân mật như thế xuất hiện trong bất cứ một trường hợp nào, mà Lôi Lôi, có thể đương nhiên chiếm đoạt vị trí bên người anh như vậy, bây giờ nghĩ lại, cái tên trên giấy đăng ký kết hôn tính là gì? Cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Ân Bân nhìn theo hướng ánh mắt Diêu Bối Địch, mở miệng nói, “Bạn học cấp ba của cô, tính tình rất sáng sủa.” Diêu Bối Địch không nói gì, nói đến người phụ nữ Lôi Lôi kia, cô ngay cả một vẻ mặt dư thừa cũng không muốn có. Mới từ phòng bao ra ra ngoài, thật ra chính là muốn xả một khẩu khí mà thôi. Toàn bộ bên tai đều là chủ đề Tiêu Dạ, toàn bộ đều là chủ đề Lôi Lôi, cô nghe đến hơi khiến làm cho người ta hỏng mất. Cô mới ra ngoài không lâu, Ân Bân cũng ra ngoài. Người đàn ông này dường như rất có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, hình như phát hiện tâm tình của cô không tốt lắm, đang định chọc cười cô. Cô thật sự không cười nổi, ngay cả giả bộ cũng giả bộ không được. Cô nhìn Ân Bân, đột nhiên nói, “Ân Bân, người đàn ông vừa rồi, là chồng tôi.” Nụ cười nơi khóe miệng Ân Bân lập tức cứng lại, hình như hơi không tin nổi điều mình nghe được. diee ndda fnleeq uysd doon “Ừ, anh không nghe sai, Tiêu Dạ là chồng tôi.” Diêu Bối Địch gằn từng chữ. Ân Bân trầm mặc, nhìn Diêu Bối Địch. “Cho nên, hiện giờ anh nói gì, thật ra thì tôi đều không cao hứng, không cần phí tâm tư để an ủi tôi, để tôi một mình yên tĩnh một chút là được rồi, dù sao mấy năm nay đều trôi qua như vậy, cũng không phải chỉ trong ngày một ngày hai, tôi sẽ không buồn bực đến, muốn tự sát.” Diêu Bối Địch hơi tự giễu nói. Ân Bân mím mím môi, ngón tay khẽ siết chặt một chút, “Tại sao không ly hôn?” “Từng không chỉ có một mình anh khuyên tôi như vậy.” Diêu Bối Địch nói, “Thật ra thì tôi từng nghĩ rất nhiều, ly hôn hay không ly hôn cũng không quá quan trọng, chính là một trang giấy mà thôi, nếu như trong lòng thật sự buông xuóng, còn để ý tới tác dụng của tờ giấy nào sao?” “Suy cho cùng, không thể để cho bản thân mình uất ức.” “Uất ức sao?” Diêu Bối Địch cười cười, cười đến khó chịu như vậy, “Có thể người phụ nữ mới rời đi vừa rồi càng thêm uất ức.” “Có ý tứ gì?” Ân Bân cau mày. “Lúc này tôi không muốn nói, Ân Bân, tôi thật sự không muốn nhắc tới mấy chuyện trước kia. Cho dù như thế nào, cám ơn anh quan tâm tôi như vậy. Bây giờ tôi đi về trước, làm phiền anh nói một tiếng với các đồng nghiệp, lúc này nếu như tôi lại đi vào, sẽ chỉ ảnh hưởng tới tâm tình của bọn họ.” Diêu Bối Địch đứng dậy rời đi. Ân Bân nhìn theo bóng lưng của cô. Trước kia từ rất sớm đã phát hiện ra người phụ nữ này không mấy vui vẻ. Anh cũng nghĩ tới nhất định là vì hôn nhân. Thì ra là, thật sự như thế. Nhưng hôm nhân, ấm lạnh tự biết. Không phải tự mình trải nghiệm, cũng không có tư cách đánh giá đúng hay không. … Diêu Bối Địch ngồi trên xe chuyên dụng của đỉnh Hạo Hãn rời đi. Ly hôn? Cô một mực chờ đợi Tiêu Dạ nói hai chữ này, thậm chí lúc đó cô cảm thấy, chính là chuyện ngày một ngày hai, nhưng rõ ràng đã qua một tuần lễ, Tiêu Dạ vẫn không nói ra nửa câu, cũng có lẽ, cơ hội bọn họ chạm mặt quả thật quá ít, anh không thể đối mặt nói với cô. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on Tròng mắt cô đột nhiên hơi đổi, nhớ tới lời nói lúc trước của Kiều Tịch Hoàn, cô ấy nói Tiêu Dạ sẽ không chủ động nói ly hôn. Ngay lúc đó trong lòng cô còn có một khắc rung động. Bởi vì Kiều Tịch Hoàn nói sáu năm rồi, muốn ly hôn, đã sớm ly hôn. Cô nắm ngón tay, cô thật sự không biết ý tưởng của Tiêu Dạ, thậm chí cô không rõ ràng lắm, những năm này anh buộc chặt một chỗ với mình như vậy, rốt cuộc là tại sao? Vì cái gì? Trả thù sao? Có lẽ, chính là trả thù đi. Xe một đường chạy tới cửa tiểu khu nhà mình. Cô xuống xe, đi vào thang máy, thang máy một đường đi lên. Thang máy dừng lại, cô đi ra, ngoài cửa, tùy tiện đặt một đôi giày nam. Cô chưa từng nghĩ tới lúc này Tiêu Dạ ở nhà. Cô vẫn cảm thấy, đêm nay Tiêu Dạ sẽ không trở về, giống như mấy buổi tối trước vậy, sẽ không về nhà. Cô cởi giày ra, quy củ bỏ giày của mình vào trong tủ giày, vẫn không để ý tới giày của Tiêu Dạ. Cô nghĩ chuyện như vậy cuối cùng sẽ có một người phụ nữ khác làm giúp anh. Cô thay dép đi vào. Tiêu Dạ ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách xem ti vi. Ngước mắt nhìn Diêu Bối Địch trở về, sắc mặt hơi lạnh. Diêu Bối Địch cũng nhìn anh, khi chuẩn bị về thẳng phòng thì dừng lại, hỏi, “Tiêu Dạ, chúng ta cần nói chuyện một chút sao?” Tiêu Dạ nhướn mày. “Tôi có thể bình tĩnh nhã nhặn nói tất cả chuyện cần nói với anh. Mặc dù tôi không biết đoạn hôn nhân này là gì với anh, cũng chẳng qua chỉ muốn cho tôi một dạy dỗ. Nhưng mà đối với tôi, tôi thật sự chưa từng một lần oán trách và oán hận, tôi nghĩ, nếu như anh muốn ly hôn, tôi thật sự không khiến cho anh khó xử, trừ Tiếu Tiếu, thật ra anh không cho tôi cái gì cũng được. Nuôi sống mình và Tiếu Tiếu, tôi nghĩ tôi có năng lực kia.” Diêu Bối Địch nói từng câu từng chữ. “Không nói ly hôn, cô cho rằng tôi đang cân nhắc tới tâm tình của cô?” Tiêu Dạ hỏi cô. Diêu Bối Địch cắn môi, “Không phải, tôi chỉ muốn nói, nếu như muốn ly hôn, đuổi tôi rất đơn giản, sẽ không phiền toái.” “Diêu Bối Địch.” Tiêu Dạ đột nhiên đứng lên từ trên ghế sa lon, mắt cao cao tại thượng nhìn cô, “Tìm được một chốn đi về mới, hiện giờ bắt đầu nói chuyện ly hôn với tôi rồi hả?” “Chốn đi về mới?” Diêu Bối Địch ngẩn ra, “Anh hiểu lầm.” “Cho dù có phải là hiểu lầm hay không, Diêu Bối Địch, đoạn hôn nhân này không phải cô nói bắt đầu liền bắt đầu, kết thúc liền kết thúc.” Tiêu Dạ lạnh lùng nói từng câu từng chữ, “Cô còn không có khả năng kia.” Ném lại một câu, Tiêu Dạ xoay người rời đi. Diêu Bối Địch nhìn theo bóng lưng của anh, muốn nói gì đó nữa vẫn không nói ra. Từ khi vào cửa nhìn thấy đôi giày kia cô liền cho rằng, tối nay Tiêu Dạ có thể trở lại, chính là muốn nói chuyện ly hôn, nhất là khi tất cả mọi người đã đến tình trạng này, ly hôn nên là chuyện đặt ở trước mắt. Cho nên mới vừa rồi cô chỉ đang chứng tỏ thái độ của cô mà thôi. Sáu năm trước cô giở tâm tư nhỏ gả cho Tiêu Dạ, sáu năm sau, cô không muốn làm khó anh như vậy nữa. Nhưng rất dễ nhận thấy, Tiêu Dạ hiểu lầm. Hiểu lầm cô có người khác mới muốn ly hôn. Cho nên càng như vậy, Tiêu Dạ sẽ càng không ly hôn. Bởi vì không nhìn thấy cô khổ sở, Tiêu Dạ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay! Đây chính là, trả thù. Một cuộc, lấy hôn nhân làm danh nghĩa trả thù.