Tim Tố Diệp hơi thắt lại: “Em cũng từng yêu thầm Đinh Tư Thừa.” “Anh biết.” Niên Bách Ngạn vẫn từ tốn lau tóc cho cô, ngữ điệu bình thản như đang nói chuyện phiếm. “Em chưa bao giờ nghĩ sẽ phá hoại tình cảm của Tư Thừa và Yêu Yêu, anh hiểu không?” “Hiểu!” Tố Diệp liếm môi: “Rồi… thật ra em và Tưởng Bân thậm chí còn chưa từng hôn nhau, cùng lắm là nắm tay. Em nói vậy, anh hiểu chứ?” Niên Bách Ngạn nhướn mày nhìn cô, tận sâu trong đáy mắt dần ngập tràn ý cười: “Qua trình độ hôn vụng về của em, anh rất tin.” Cô chớp mắt, nhíu mày: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, đừng có đùa bỡn như vậy!” Niên Bách Ngạn ra vẻ thỏa hiệp: “Thực tế là anh thật sự không hiểu em muốn bày tỏ chuyện gì?” “Em muốn nói với anh, em rất thích leo núi.” Cô buông một câu. Niên Bách Ngạn đưa tay lên day trán, cố nhịn cười: “Về chuyện này anh cũng biết.” “Ý của em là… khi leo núi ít nhiều cũng sẽ tổn hại tới sức khỏe. Có lúc biên độ động tác quá lớn, sẽ không chú ý…” Lời nói của Tố Diệp có vẻ lung tung lộn xộn, không thể liên kết thành một câu. Niên Bách Ngạn nghe xong cũng thấy mờ mịt, cuối cùng vẫn không nhịn được đành hỏi Tố Diệp: “Diệp Diệp! Rốt cuộc em muốn nói với anh chuyện gì?” Tố Diệp thở dài, lắc đầu: “Em muốn nói với anh là, cái màng đó có lẽ đã bị rách lúc em leo núi rồi, anh có tin không?” Đầu mày Niên Bách Ngạn như sắp vo viên lại rồi: “Màng nào?” “Á?” Tố Diệp không ngờ anh không có phản ứng gì, ngước mắt lên nhìn anh tiện thể buột miệng nói: “Ga giường không có máu…” Lúc này Niên Bách Ngạn mới tỉnh ra: “Không có sao? Anh không để ý.” “Hả?” Cô muốn chết ngay lập tức, ấp úng một hồi mới nói ra được, một sự thật khiến cô suýt nữa khiến cô dày vò tới chết, thế mà người ta nào có chú ý tới? Tố Diệp nhất thời không biết nên nói gì nữa cả. Nhưng Niên Bách Ngạn lại bắt đầu thấy hứng thú, anh sát lại gần cô, trêu chọc: “Thì ra em vòng vèo một hồi như vậy chỉ để nói với anh rằng tối qua là lần đầu tiên của em?” “A…” Tố Diệp ngơ ngẩn: “Thế anh có tin không?” Niên Bách Ngạn khó xử: “Anh chưa từng nghi ngờ em mà.” “Hả?” Cô lại thốt lên. Niên Bách Ngạn ôm cô vào lòng, nghiêng đầu sát lại bên tai cô: “Lúc tiến vào phải khó nhọc thế nào anh là người biết rõ nhất, em chặt đến nỗi anh sắp đứt rời ra, sự tuyệt vời của em vượt xa tưởng tượng của anh.” Tố Diệp nghe thấy vậy, tim càng đập nhanh và mạnh, cô hơi nghiêng người, rời xa bờ môi anh: “Anh không quan tâm em có máu hay không sao?” “Chỉ với một lớp màng là có thể phán đoán đó có phải là lần đầu tiên của người phụ nữ hay không ư? Quá võ đoán rồi!” Niên Bách Ngạn không tán đồng. “Thế biết đâu em lại làm giả để lừa anh, bây giờ phẫu thuật chắp vá lại làm tốt lắm.” Niên Bách Ngạn mỉm cười lắc đầu: “Anh thật sự không nghĩ nhiều đến vậy. Nói thật, về phương diện này anh thấy em không tính toán nhiều như thế.” “Anh muốn nói em ngốc à?” Cô lẩm bẩm. “Sự ngốc nghếch của em đúng là khiến anh như bắt được vàng.” Niên Bách Ngạn ôm chặt cô, thở dài: “Diệp Diệp! Anh phải cảm ơn em đã giúp anh có được một con người hoàn chỉnh như vậy. Cảm giác đó thật hạnh phúc. Tối qua lần đầu tiên đi vào anh cảm thấy quá tuyệt vời, đó là lần đầu anh cảm thấy có được một người phụ nữ là sự hưởng thụ về mặt tinh thần.” Gương mặt đỏ ửng của Tố Diệp dần lan ra tới tận cổ, một cảm xúc ngọt ngào dâng lên sâu trong trái tim. Tâm trạng lo sợ bất an đó cũng hoàn toàn tan biến trong ánh mắt tin tưởng của anh. Cô thích cảm giác này. Anh chín chắn và lý trí, còn cô vừa hay lại cần một người hiểu mình như thế, để không khiến cô thấy mệt mỏi và bối rối. “Đừng ăn nói ngọt ngào như thế, cứ như mình là Liễu Hạ Huệ không bằng, trước đây anh từng có tình nhân đấy.” Cô cố ý nhăn mũi. Nét mặt Niên Bách Ngạn có phần ngượng ngập, anh hắng giọng: “Anh xin lỗi em!” “Anh có thể ngụy biện mà.” Tố Diệp thấy anh khó xử như vậy rất thú vị, cô cố gắng nhịn cười. Niên Bách Ngạn nhìn điệu bộ của cô càng thấy yêu hơn, giơ tay vuốt tóc cô, khẽ nói: “Nếu không ảnh hưởng tới tình cảm của anh và em trước giờ, anh sẽ không bao biện.” Cô cười không khép miệng được nữa, rồi ngượng chín mặt nói: “Mong là thế thật, em không muốn bỗng dưng một ngày xuất hiện một đứa trẻ gọi anh là bố đâu.” Niên Bách Ngạn cong môi, nhìn xuống phía dưới: “Có đứa bé gọi anh là bố rất bình thường mà? Chỉ cần con của chúng ta đừng có tinh ranh như anh Cao Húc Phong là được.” Tố Diệp nhìn theo ánh mắt anh, thấy anh cứ ngắm cái bụng nhỏ của mình không rời mắt, cô bất giác giơ tay che lại: “Niên Bách Ngạn, anh háo sắc quá rồi!” “Tối qua và sáng nay em và anh không sử dụng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào.” Anh thấy cần thiết phải nhắc nhở cô một câu. “Em… đang trong kỳ an toàn.” Câu này hoàn toàn là sự thật. Nét mặt Niên Bách Ngạn hơi sững lại, anh nhướn mày: “Kỳ an toàn?” “Đừng nói là anh đang mong có một đứa con đấy nhé?” Cô rụt cổ. Niên Bách Ngạn cười: “Có rồi đương nhiên là mong.” “Đừng có mơ!” Cô lườm anh, cố tình nói: “Ý vừa nãy em muốn nói là… các cô gái khác của anh.” Niên Bách Ngạn không biết nói sao, giơ tay búng lên trán cô, đau đến nỗi cô kêu gào mãi: “Đạn của anh chỉ thuộc về em.” Tố Diệp ôm trán, chợt nhớ tới những câu trước đây anh từng nói. Anh chỉ dùng súng thật chứ không bắn đạn thật. Anh còn nói, đạn của anh chỉ dành cho người con gái anh yêu… trái tim bỗng như bay lên, vọt lên tận cổ. “Vậy Diệp Ngọc…” Niên Bách Ngạn cười thầm: “Anh chưa từng động vào cô ấy. Vốn dĩ chỉ là thỏa thuận, nếu động vào, anh còn chẳng xứng đáng làm người nữa.” Có được câu trả lời khiến mình vừa lòng, Tố Diệp cười trộm nhưng lại giả vờ: “Em có hỏi anh có chạm vào chị ấy hay không đâu. Em hỏi anh là em và chị ấy rốt cuộc ai đẹp hơn, đây cũng là câu em không thể hỏi trên giường được.” “Hình như trước đây em đã hỏi rồi.” “Em muốn anh trả lời lại lần nữa.” Cô nhìn anh mỉm cười ngọt ngào. Niên Bách Ngạn cũng nhìn cô, nét mặt rạng rỡ: “Em!” “Ồ, lần này ngoan hơn rồi.” Tố Diệp nhìn gương mặt tuấn tú của anh, như mở cờ trong bụng, rồi lại nhớ tới chuyện tối qua mình và người đàn ông này đã xảy ra vô số chuyện, sự thâm tình và thẳng thắn của anh khiến cô càng sung sướng. Cô chủ động sát lại gần, cười hì hì: “Lần trước còn nói cái gì mà “mỗi người một vẻ”.” Thấy cô chủ động như vậy, đương nhiên Niên Bách Ngạn rất vui, tiện đà ôm lấy cô, hưởng thụ cảm giác được ôm người đẹp trong lòng. Anh cúi đầu nhìn cô: “Vì người ta hay nói thế này… “Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi”.” Gò má nóng bừng, cô vội cụp mắt xuống. Nhìn vẻ mặt xấu hổ nhưng lại cố tình che giấu đó, Niên Bách Ngạn không kìm chế được lòng mình, hôn lên gò má ửng hồng của cô, khẽ nói: “Diệp Diệp! Anh thích nghe em nói đừng bỏ em lại một mình, anh thích những lúc em yếu đuối bất lực.” Vì lời nói của anh, hô hấp của Tố Diệp càng gấp gáp hơn. Đây là một cảm xúc rất kỳ diệu. Cô chưa từng có cảm giác thỏa mãn mãnh liệt như vậy. Cho dù trước đây đã từng có kinh nghiệm yêu đương, cô cũng không thể không thừa nhận, Niên Bách Ngạn mang tới cho cô không chỉ là niềm vui cơ thể, mà còn niềm hạnh phúc từ tận tâm hồn, giống như chỉ cần có anh ở bên cô chẳng sợ gì cả. Nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn bướng bỉnh, lúc ngước lên nhìn anh, hắng giọng nói: “Em cố tình không được à? Đàn ông đều thích mấy cô gái ra vẻ yếu đuối, lừa anh một chút để anh thương hoa tiếc ngọc thôi.” Niên Bách Ngạn đưa tay véo mũi cô: “Em lừa anh cũng được, chỉ cần đừng nói thật với anh.” “Vừa nãy còn có người nào chất vấn em không chịu nói thật với người ta đấy.” Tố Diệp nửa đùa nửa thật: “Em không dám giấu giếm anh cái gì nữa đâu. Lần này là dầm mưa, lần sau chưa biết sẽ là cái gì nữa.” Niên Bách Ngạn nhìn ra cô cố ý báo thù, mỉm cười: “Những chuyện này anh vẫn muốn em lừa anh nhiều một chút.” Cô không nhịn được, cười nghiêng ngả. Niên Bách Ngạn mặc cho cô cười hết, một lát sau mới bắt cô về lại lòng mình: “Nếu em đã hứa sẽ không giấu anh chuyện gì nữa thì có một chuyện anh phải hỏi em.” “Chuyện gì vậy?” “Vừa rồi em nói, em từng yêu thầm Đinh Tư Thừa?” Tố Diệp không cười nữa, ánh mắt hơi đờ đẫn: “Vâng!” “Đã từng yêu thầm?” “Đúng… vậy!” “Thì quá khứ?” Tố Diệp chợt hiểu ra, mặt lại đỏ rần: “Niên Bách Ngạn!” Niên Bách Ngạn không nói nữa, cười lớn. “Anh đừng cười nữa, em có nói gì thêm đâu!” Tố Diệp sốt sắng, giơ tay bịt miệng anh lại. Đáy mắt Niên Bách Ngạn như nở hoa, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ hoảng hốt cuống quýt của cô. Anh nắm lấy tay cô, rồi mạnh mẽ đặt môi xuống tham lam hưởng lấy mùi hương trên bờ môi cô, cuối cùng thì thầm: “Bất luận em nói ít hay nói nhiều, em cũng là của anh rồi.” Tố Diệp nhìn vào mắt anh, ánh mắt sáng rực ấy khiến cô hạnh phúc. Liền sau đó cô cắn mạnh môi anh. Anh vừa kêu đau, lưỡi cô bèn thừa thế tấn công, chủ động cùng anh quấn quýt. Niên Bách Ngạn rất thích sự chủ động của cô. Đợi khi cô buông anh ra, anh mới siết chặt tay, khẽ nói: “Tiểu yêu tinh!” Cô giơ tay chặn môi anh lại, ánh mắt đầy mê hoặc: “Anh là người đàn ông của em, em thích hôn lúc nào thì hôn!” Niên Bách Ngạn mỉm cười, đè cô xuống ghế: “Thế thì cho em hôn chán thì thôi!” Nói rồi, bờ môi mỏng một lần nữa áp chặt. Tố Diệp không từ chối, cũng không làm nũng, hai tay sớm đã vòng ra sau ôm lấy cổ anh, bạo dạn tặng anh một nụ hôn sâu. Dự án đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh của Kỷ Thị và showroom cao cấp Tỷ Hối đã tới những công đoạn cuối cùng. Giới truyền thông đang tiến hành quảng bá rầm rộ cho hoạt động này. Mấy năm nay phàm là những thương nhân có tiền đều để mắt tới kinh doanh văn hóa. Thế hệ 8x trở thành khán giả chính của thị trường điện ảnh. Thế hệ này thích xem phim điện ảnh hơn phim truyền hình, vì thế thị trường này chưa bao giờ có giá như thế. Kỷ Đông Nham cũng sớm gia nhập ngành này từ lâu, đây cũng là nguyên nhân quan trọng Diêu Mai quyết bám riết lấy anh ta. Trong buổi họp báo bộ phim mới, Kỷ Đông Nham cũng tham gia, ngoài ra còn có Bạch Băng. Đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người sôi nổi suy đoán. Bạch Băng là nữ chính của hai bộ phim quan trọng trong năm nay, một bộ phim chuẩn bị giành giải thưởng của Trung Quốc, còn một bộ dự định sẽ mang ra nước ngoài triển lãm, thanh thế lẫy lừng như thế không khó khiến người ta bàn tán xôn xao. Vì cả hai bộ phim này đều có sự tham gia đầu tư của những doanh nhân đá quý quan trọng. Người đầu tiên là Kỷ Đông Nham, người thứ hai là Niên Bách Ngạn. Thậm chí còn có nhà báo đoán rằng, liệu có phải Bạch Băng đồng thời qua lại với cả hai người hay không. Sau khi kết thúc buổi họp báo, Bạch Băng tránh tai mắt của đám nhà báo, chui vào xe của Kỷ Đông Nham, dính chặt vào người anh ta: “Em kiếm cho anh nhiều tiền như vậy, cậu chủ Kỷ, anh phải bù đắp cho em thế nào đây?” Kỷ Đông Nham uể oải dựa lưng ra sau ghế: “Hình như cô cũng kiếm được không ít. Cô Bạch! Bây giờ diễn viên các cô còn ra trò hơn cả doanh nhân đá quý chúng tôi đấy.” “Xem anh nói kìa, vậy cũng phải xem là ai đầu tư mới được. Giống như anh với tổng giám đốc Niên, ai chán sống lại dám đắc tội với hai người chứ.” Bạch Băng mềm oặt dựa vào lòng anh ta, ngón tay bắt đầu không an phận, len lỏi vào trong áo sơmi. Kỷ Đông Nham khẽ cười: “Muốn dâng hiến thân mình nhanh vậy sao?” “Muốn giữ chặt con cá kình này mà.” Bạch Băng ngồi thẳng lên đùi anh ta, làn môi đỏ cực kỳ quyến rũ: “Cậu chủ Kỷ không thích sao?” Cô ta mời mọc thẳng thắn như vậy, sát lại gần, cổ áo hình chữ V trễ xuống, lộ ra cảnh đẹp dâng tặng không ngần ngại. Ánh mắt Kỷ Đông Nham dừng lại nơi đó, không hề che giấu. Anh ta giơ tay, những ngón tay dài thọc sâu vào trong áo. Cô ta khẽ rên lên, chủ động ngửa người ra sau, để mặc anh kéo áo ngực của mình lên. “Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc đó cô đã cầu xin Niên Bách Ngạn để cô được đóng phim đúng không?” Bàn tay anh ta phủ lên ngực của Bạch Băng, không quá mạnh cũng không quá nhẹ, chỉ như đang mân mê, đùa nghịch. “Tôi thực sự có năng khiếu diễn xuất.” Bạch Băng thở nhẹ, quần áo càng lúc càng xộc xệch, cầu váy từ bả vai trượt xuống. Bàn tay của người đàn ông làm một cơn sóng lớn trước ngực cô ta. Cô ta nhìn gương mặt Kỷ Đông Nham, không nhịn được thì thầm: “Cũng đâu có lãng phí công bồi dưỡng của anh và tổng giám đốc Niên.” “Là bản thân cô hiểu chuyện, biết dùng cách nào để leo lên, chẳng liên quan gì tới tôi hay Niên Bách Ngạn cả.” Kỷ Đông Nham buông tay, ngón tay trực tiếp thăm dò xuống dưới. Cô ta khẽ dướn mông lên. Ngón tay anh ta trượt vào trong, trêu ghẹo khiến Bạch Băng rên rỉ. “Cậu chủ Kỷ! Tôi đã đặt phòng ở khách sạn, có hứng thú tới đó uống tách cafe không?” Bạch Băng thở dốc, nằm bò trong lòng Kỷ Đông Nham, tóc tai rối loạn, ánh mắt khêu gợi thẳng thắn. Kỷ Đông Nham khẽ hừ một tiếng: “Trên xe không được à?” “Cậu chủ Kỷ! Cậu xấu tính quá đi!”. Bạch Băng nào có muốn chọn địa điểm, đối phương còn là đại gia mà cô ta rất muốn tiếp cận. Kỷ Đông Nham nhếch môi cười, rút tay ra, đặt lên khóe môi cô ta: “Liếm sạch!” Bạch Băng làm theo, lúc đầu lưỡi trườn qua ngón tay, càng có cảm giác mê hoặc. “Cô Bạch đây đã từng phục vụ bao nhiêu người rồi, hử?” Bạch Băng ra vẻ ấm ức: “Em nào có, anh hiểu lầm em rồi.” “Vậy sao?” Kỷ Đông Nham cười, rút từ bên cạnh một tờ khăn giấy, lau sạch ngón tay: “Đáng tiếc, tôi vẫn ngửi thấy mùi “gái”.” “Anh…” “Tôi ấy à, thứ nào đã quá nhiều người động vào thì tôi sẽ chê bẩn.” Nụ cười của Kỷ Đông Nham càng lúc càng tàn nhẫn: “Tôi nghĩ về điểm này, Niên Bách Ngạn cũng giống tôi.” Sắc mặt Bạch Băng cực kỳ khó coi, cơ mặt co rúm lại. “Xin lỗi nhé cô Bạch! Tối nay tôi vẫn muốn ăn thứ gì đó thanh đạm, cô… ngấy quá rồi!” Kỷ Đông Nham trắng trợn gọi điện cho một người phụ nữ khác trước mặt cô ta, sau đó trừng mắt nhìn: “Còn không xuống xe? Tối nay tôi chỉ muốn chơi một người thôi.” Bạch Băng tức đến run người nhưng lại không dám nói gì đắc tội. Sau khi sửa sang lại quần áo, cô ta thở hổn hển bước xuống xe. Kỷ Đông Nham vứt thẳng tờ giấy ăn vừa lau tay ra ngoài cửa xe. Sau khi lớp cách âm được hạ xuống, người trợ lý nãy giờ vẫn ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nói: “Tổng giám đốc Kỷ! Tôi vừa nhận được thông báo, Niên Bách Ngạn đã tới Johannesburg*, anh ta đưa bác sỹ Tố tới đó.” *Johannesburg, cũng được biết đến với cái tên eGoli (nơi ở của trời), là thành phố lớn nhất Nam Phi. Johannesburg là tỉnh lỵ của tỉnh Gauteng, tỉnh giàu có nhất Nam Phi và là nền kinh tế lớn thứ 4 ở châu Phi cận Sahara. Thành phố này là một trong 40 vùng đô thị lớn nhất thế giới, là thành phố toàn cầu duy nhất được công nhận của châu Phi (được xếp hạng thành phố thế giới gamma). Đôi khi nhiều người hay nhẫm lẫn đây là thủ đô của cộng hòa Nam Phi nhưng trên thực tế Johannesburg không phải là một trong thủ đô chính thức của Nam Phi. Tuy vậy, Johannesburg vẫn là nơi đóng trụ sở của Tòa án hiến pháp Nam Phi. Kỷ Đông Nham nghe xong chép miệng, lắc đầu: “Cái gã Niên Bách Ngạn đó đúng là nhạt nhẽo. Nếu đổi lại là tôi, nhất định sẽ tới Cape Town* trước.” *Thành phố Cape Town nổi tiếng với cảng biển lớn nằm bên bờ Đại Tây Dương, đóng một vai trò huyết mạch trong giao thông đường biển quốc tế và những cảnh quan tự nhiên tươi đẹp như Vương quốc thực vật Cape, núi Cái Bàn (Table Mountain) và mũi đất Cape vươn dài ra biển. Đây là một trong những địa điểm du lịch hấp dẫn nhất tại đất nước Nam Phi. Người trợ lý đưa mắt nhìn anh ta, lập tức gật đầu: “Tôi hiểu rồi thưa tổng giám đốc!”