Có lẽ vì Tố Diệp nhìn quá chăm chú, người đàn ông cảm nhận được liền ngước mắt lên, ánh mắt của hai người cứ thế không hẹn mà gặp. Tim Tố Diệp đập “thịch” một tiếng. Duyên phận được gặp người quen biết ở nơi đất khách thế này khiến cô trong giây lát quên mất thu ánh mắt của mình lại. Còn Niên Bách Ngạn dường như cũng không ngờ lại có thể gặp được cô ở đây, sau vài giây ngỡ ngàng, khóe môi anh liền nở một nụ cười rất khẽ, ánh mắt nghiêm túc dần trở nên ấm áp hơn, cứ thế nhìn cô qua cánh cửa. Ô cửa sổ mở một nửa, che đi khung cảnh của căn phòng bên cạnh, cô chỉ nhìn được gương mặt anh. Nhưng có thể thấy bên phía anh tiếng người náo nhiệt, còn bên này chỉ có mình cô trơ trọi. Tố Diệp bỗng tỉnh lại sau một lúc ngơ ngẩn, cụp vội mắt xuống. Nhưng trái tim thì không thể bình tĩnh được nữa. Cô cầm đũa lên ăn mà chẳng biết mùi vị món ăn thế nào, đến cả mùi trà thơm ngát cũng không thể khiến cô tĩnh tâm lại. Những ngón tay hơi run rẩy. Cô nắm chặt tay lại nhưng phát hiện những mạch máu trong tay đang đập rất nhanh. Sao anh lại có mặt ở đây? Tại sao cô lại gặp anh ở đây? Tố Diệp chỉ mong có thể chạy ngay ra ngoài tìm kiếm đáp án. Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu cô mới bàng hoàng, cũng mới chợt nhận ra, dù có trốn chạy gần một tháng trời cũng không thể chạy thoát. Khi nhìn thấy anh cô vẫn… à không, thậm chí phải nói là cô còn hốt hoảng lo sợ hơn cả trước đây nữa, thậm chí là có chút căng thẳng phấn khích! Trước khi gặp anh, Tố Diệp cứ ngỡ mình đã tìm lại được sự bình tĩnh. Sau khi cô trở về Bắc Kinh cho dù vô tình chạm mặt anh cô vẫn có thể bình thản điềm tĩnh chào anh một câu, hoặc là dứt khoát đi lướt qua coi như không quen biết. Nhưng hôm nay khi họ tình cờ gặp nhau thế này cô mới biết rõ rằng tất cả mọi sự bình tĩnh hóa ra chỉ là lớp ngụy trang. Lén ngước mắt lên, cô lại bất giác nhìn qua ô cửa sổ đó. Niên Bách Ngạn đã không còn nhìn cô nữa, trông tình hình có vẻ đó là một buổi xã giao. Có người ồn ào muốn mời anh uống rượu nhưng lại bị anh đặt xuống. Tố Diệp còn mơ hồ nghe thấy chuyện đầu tư quay phim gì đó. Lúc này cô mới chợt nhớ ra giọng nói này, là nữ chế tác lúc trước họ đã gặp ở sân golf, Diêu Mai. Trong đó người phụ nữ ngồi bên cạnh Niên Bách Ngạn càng niềm nở hơn, cầm ly rượu liên tiếp nũng nịu làm dáng. Từ góc này, Tố Diệp nhìn qua vừa hay bắt gặp đôi mắt hạnh nhân quyến rũ mê hoặc đó của cô ta đặc biệt xinh đẹp. Gương mặt chuẩn đến từng chi tiết, chiếc cằm nhọn tinh tế, mái tóc xoăn dài màu nâu đậm, một thân hình chữ S đầy khêu gợi… Cô gái này sao trông quen thế nhỉ? Tố Diệp nhíu mày, nhìn kỹ mấy lần thì mới nhớ ra. Cô ta chẳng phải chính là ngôi sao nữ đang hot hiện nay, Bạch Băng sao? Đừng trách cô mãi mới nhớ ra, chủ yếu là vì cô không thường xuyên để ý mấy tin tức giải trí. Cô Bạch Băng này trước mắt có thể nói là một ngôi sao khét tiếng, sau khi tham gia liên tiếp mấy bộ phim điện ảnh thì tiếng tăm đã nổi lên mạnh mẽ. Cộng thêm mấy năm gần đây Hollywood cũng đang để ý nhiều hơn tới thị trường Trung Quốc, Bạch Băng cũng có tham gia, được xuất hiện ở khắp các lễ trao giải điện ảnh quốc tế. Cứ như vậy, càng ngày cô ta càng có phong thái của một ngôi sao tầm cỡ quốc tế. Lâm Yêu Yêu vô cùng ngưỡng mộ Bạch Băng, cũng từng nói cho cô biết gần đây Bạch Băng đang nhận một bộ phim điện ảnh trong nước, hình như địa điểm quay ngoài trời được thực hiện ở một cổ trấn thật sự. Xem ra Lâm Yêu Yêu nói không sai, Bạch Băng xuất hiện ở đây chắc chắn là để quay phim. Nhưng mà sao Niên Bách Ngạn lại đi cùng cô ta? Đầu óc Tố Diệp quay mòng mòng mấy vòng, bỗng dưng nhớ tới một câu Diệp Ngọc từng nói: Trước khi kết hôn Niên Bách Ngạn đã từng có tình nhân cố định. Cô nhìn chằm chằm cô Bạch Băng đó, lẽ nào cô ta chính là tình nhân cố định của Niên Bách Ngạn? Vì cô ta anh đặc biệt tới đây xem việc quay phim sao? Nghĩ tới đây, trái tim bỗng dâng lên một nỗi chua xót. Cô muốn uống một hớp trà đè nén cảm xúc ấy lại, ai ngờ trà vào cổ họng cũng chua đến khé cổ, cô thẳng thừng đặt tách trà xuống bàn. Cái loại trà quái quỷ gì mà khó uống vậy. Bên căn phòng góc 45 độ, người đẹp vẫn đang không ngừng dỗ dành Niên Bách Ngạn uống rượu. Cái miệng đỏ chúm chím sắp dán sát vào cằm anh rồi. Tố Diệp chau mày rồi lại liếc mắt lườm. Đừng nói là Niên Bách Ngạn, đến cô nhìn còn rung động. Nếu cô mà là đàn ông chắc là cũng khó chống đỡ nổi sự nhiệt tình của Bạch Băng. Những đường cong lấp ló thập thò ấy dựa sát vào ngực anh không chút kiêng dè. Chỉ riêng ngọn đồi trước mặt thôi e là cũng đủ khiến đàn ông thần hồn điên đảo. Niên Bách Ngạn vẫn không đón lấy ly rượu của Bạch Băng, tiếp tục uống trà. Nhưng cô Bạch Băng đó càng lúc càng quá đáng, cướp luôn tách trà trong tay anh, giơ tay, đặt ly rượu bên khóe môi Niên Bách Ngạn, còn nũng nịu nói một câu: Nếu anh mà còn không uống, em sẽ đích thân mớm cho anh đấy. Câu nói này theo gió bay thẳng vào tai Tố Diệp, khiến cô suýt nữa thì nôn sạch bữa ăn duy nhất có trong bụng ra ngoài. Liếc thấy Niên Bách Ngạn thật sự đã nhấp một ngụm rượu. Người đàn ông đáng chết, đúng là hưởng thụ người đẹp trong lòng mà. Bạch Băng sau khi thấy vậy thì cười tươi như hoa, càng dính sát lại mời anh uống rượu. Tố Diệp thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, đứng bật dậy, không nói tiếng nào đi thẳng sang căn phòng bên cạnh, không suy nghĩ gì, đẩy thẳng cửa xông vào… “Niên Bách Ngạn! Có phải anh muốn vào viện lần nữa vì xuất huyết dạ dày không?” Vốn là một câu đầy khí thế, ai ngờ thốt ra khỏi miệng cô liền hối hận. Xông vào phòng rồi Tố Diệp mới phát hiện ra căn phòng ấy không chỉ có Diêu Mai và Bạch Băng, còn có rất nhiều người đàn ông cô không quen biết, khoảng bảy tám người gì đó. Họ đang nói cười vui vẻ đột ngột bị sự xuất hiện của cô gián đoạn, lần lượt quay đầu nhìn về phía cô. “Bác sỹ Tố! Sao cô lại ở đây?” Một thanh âm vui vẻ vang lên. Tố Diệp từ từ quay sang, giây tiếp theo thật sự muốn đào một cái hố để chui xuống. Thì ra Hứa Đồng cũng đang ngồi ở đây. Có cô ấy, làm sao Niên Bách Ngạn xảy ra chuyện được chứ? “Ồ, thì ra là bác sỹ Tố, cô tới đây du lịch sao?” Diêu Mai nhận ra cô, nhiệt tình chào hỏi. Tố Diệp chẳng hơi đâu đáp lại Diêu Mai. Bạch Băng lẳng lơ đó có thể xuất hiện ở đây chắc chắn không thể không liên quan tới Diêu Mai. Cô bất giác thầm chửi người đàn bà này đúng là tú bà, dẫn theo diễn viên do mình quản lý tới nịnh hót nhà đầu tư, tiếp rượu, tiếp theo đây có phải sẽ chăm sóc cả giấc ngủ luôn không? Người đàn ông ngồi chính giữa từ đầu tới cuối không lên tiếng. Cô cũng chẳng nghĩ sẽ ngước lên nhìn anh làm gì, sợ rằng bây giờ người mất mặt nhất ở đây là cô. Hứa Đồng lại rất nhiệt tình đứng dậy kéo tay cô: “Nếu đã có duyên gặp mặt rồi cùng ngồi xuống đi.” “À không… cần đâu!” Tố Diệp cố tình làm như không nhìn thấy người đàn ông ngồi ngay gần đó, nhưng lại thốt ra một câu mà cả đời sau cô cũng phải tự chửi mình ngu xuẩn: “Tôi… Tôi đi nhầm phòng, mọi người cứ tiếp tục đi!” Nói xong vội vàng quay người bỏ đi. Đi nhầm phòng á? Thế tức là gọi nhầm tên luôn rồi phải không? Ra khỏi phòng, Tố Diệp chỉ tức không thể tự tát vào mồm mình mấy cái. Chính vì có người vướng bận trong lòng, nơi đây mới càng trở nên ý nghĩa. Nhưng Tố Diệp vì sự xuất hiện bất ngờ của Niên Bách Ngạn ở trấn Thiên Đăng này mà tâm tình chỉ càng thêm hỗn loạn, cô đi dạo lòng vòng ngơ ngẩn hết Dư Thị Điển Đương*, rồi quay trở về con đường đá. Đây vốn là một cổ trấn không lớn, vòng đi vòng lại cuối cùng cũng quay về chỗ cũ. *Là một ngôi nhà cổ được xây dựng từ cuối thời Minh đầu thời Thanh của thương gia họ Dư. Và, Tố Diệp lại nhìn thấy Niên Bách Ngạn. Cô ở đường Bắc, còn anh đứng ở đường Nam. Tố Diệp bất chợt dừng bước, sững sờ người đàn ông ở phía xa. Trên đường tấp nập người qua lại, có người dân bản địa, có khách du lịch từ nơi khác tới, có những người lớn đang hò hét đuổi theo lũ trẻ để đút cơm, cũng có những người đi phượt vừa mới đặt chân tới. Nhưng chỉ cần liếc nhìn cô đã nhận ra anh, trong dòng người anh vẫn luôn nổi bật như thế. Dường như anh đã nhìn thấy cô từ lâu, nên mới dừng bước. Tâm trạng đau buồn và bi thương khó nói thành lời trào dâng. Tố Diệp rất muốn quay người bước đi, giống như lúc đó cô đã tuyệt tình nói với anh rằng hai chúng ta không ai nợ ai. Nhưng thật sự chỉ vì duyên phận này sao? Mới khiến đôi chân cô như đóng đinh trên mặt đất, khiến cô có cảm giác đến cả ông trời cũng hy vọng hai người họ gặp lại nhau. Niên Bách Ngạn đi về phía cô, những bước chân trầm ổn điềm tĩnh. Anh có dáng người cao to của đàn ông phương Bắc, thế nên đứng ở vùng sông nước Giang Nam dịu dàng này lại càng không ai sánh được. Tố Diệp nghe thấy nhịp đập trái tim mình, từng nhịp từng nhịp như muốn nhảy vọt ra ngoài, thậm chí hai bên thái dương cũng giật giật liên hồi. Gò má cô nhanh chóng nóng bừng lên, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn. Người đàn ông này rất xuất sắc, cho dù anh không muốn, có gái đẹp chủ động tiếp cận anh cũng là chuyện bình thường phải không. Cho tới khi, anh lại gần cô mới bừng tỉnh. Nhưng lúc này mới quay người đi thì quá mất mặt, cô đành miễn cưỡng nở nụ cười: “Trùng hợp quá!” Niên Bách Ngạn dừng bước trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô. Một cơn gió nhẹ thổi cô lại ngửi thấy mùi gỗ mộc quen thuộc ấy trên người anh, thân thuộc tới mức khiến người ta muốn khóc. Hôm nay anh ăn mặc khá thoải mải, hai tay đút túi quần, khóe môi khẽ cong lên, mỉm cười: “Không ngờ em lại tới đây chơi.” “Ừm.” Tố Diệp bị nhịp tim không theo trật tự nào của mình khiến tâm trạng rối bời, sau khi gắng gượng đáp lại một chữ, cô khẽ liếm môi: “Nhưng mà em sắp đi rồi, tạm biệt!” Để lại một câu không đầu không cuối rồi cô quay người định đi. Nếu anh đã có mặt ở đây, cô chấp nhận kết thúc chuyến hành trình này sớm hơn dự kiến. Sau lưng, giọng nói trầm thấp ấy vang lên: “Tôi không thể làm như không nhìn thấy em.” Tố Diệp dừng bước đột ngột. Niên Bách Ngạn bèn tiến lên, giơ tay quay người cô lại, ánh mắt thâm trầm cẩn trọng: “Em đã từng nói, hy vọng nếu có gặp lại chúng ta hãy coi như không quen biết, nhưng tôi không làm được, tôi không thể nào kìm chế được bản thân không quan tâm tới em, không lo lắng cho em.” “Anh theo dõi em?” Tố Diệp nghi hoặc. Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Tôi tới đây vì công việc.” Tố Diệp không biết nên nói gì, lát sau mới buồn bã đáp: “Anh có việc thì cứ đi trước…” Tay cô bị Niên Bách Ngạn giữ chặt. Anh khẽ cười, giơ tay còn lại khẽ gõ lên đầu cô rồi rút di động ra, ấn một số điện thoại. Đối phương nhận máy rất nhanh. Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt hơi nghiêng của anh, nhất thời mê đắm, không biết anh định làm gì, chỉ nghe thấy anh ra lệnh vào điện thoại: “Tới đường đá tìm tôi.” Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tố Diệp là Bạch Băng. Cô khẽ nhíu mày, định rút tay lại. Anh quay lại nhìn cô, càng siết chặt tay cô hơn. “Niên Bách Ngạn! Anh đừng như vậy.” “Bắt đầu từ bây giờ, em chỉ có thể đi theo tôi.” Sự nghiêm nghị trong đáy mắt anh giờ thay bằng nụ cười ấm áp. Câu nói ấy làm Tố Diệp hoảng sợ, cô bỗng quên mất giằng co. Chưa đầy một lúc sau, từ xa cô nhìn thấy Hứa Đồng đi từ đường Nam tới, sau khi nhìn thấy họ thì bước nhanh tới. “Chìa khóa?” Niên Bách Ngạn giơ tay ra trước mặt cô. “Hả?” “Chìa khóa nhà trọ của em.” Anh nhẫn nại lặp lại lần nữa. Trong lúc anh nói, Hứa Đồng đã kịp đi tới, sau khi nhìn thấy Tố Diệp thì mỉm cười: “Bác sỹ Tố! Vừa rồi cô chạy đi đâu vậy, để tổng giám đốc tìm khắp nơi.” Tố Diệp tròn mắt nhìn Niên Bách Ngạn. Anh vẫn cố chấp xòe tay ra trước mặt cô: “Còn không đưa là tôi lục soát người đấy. Tới lúc đó đừng nói rằng tôi lợi dụng giở trò.”