Đây là điều Tố Diệp không hề nghĩ tới. Cô luôn cho rằng, trong công việc Niên Bách Ngạn là người cực kỳ khó tính, dùng cụm từ “thiết diện vô tư” để miêu tả về anh đúng là sỉ nhục cụm từ này. Anh giống một chiếc máy xa cách mọi người, mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, dùng quyền hành trong tay vắt kiệt sức lực và tuổi xuân của nhân viên. “Bác sỹ Tố à! Theo lý mà nói, tổng giám đốc Niên không có nghĩa vụ chịu trách nhiệm về bệnh tình của tôi, vì đây cũng chẳng phải tai nạn nghề nghiệp gì. Nhưng anh ấy chẳng những tự mình gánh vác còn giúp tôi tìm một công việc để sau khi ra viện có thể tiếp tục đi làm.” Bana giơ tay lên xem: “Đương nhiên, đôi tay của tôi chắc chắn sau này không thể làm thợ cắt mài nữa. Tổng giám đốc Niên lo lắng cho sức khỏe của tôi, đã nhờ người có quan hệ, sắp xếp cho tôi một công việc nhẹ nhàng, tiền lương cũng không hề thấp, tôi mãn nguyện rồi.” “Anh và anh ấy thật sự học cùng một thầy ra sao?” Cô tò mò hỏi. Bana mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy. Anh ấy là học trò xuất sắc nhất, cũng là người chịu cực khổ nhất. Thời đó học nghề cũng vất vả lắm, nhất là mùa đông trời rét, có ai không muốn ngủ nướng. Vậy mà tổng giám đốc Niên ngày nào cũng như ngày nào, cứ đúng bốn rưỡi sáng là thức dậy, sau đó chạy bộ, quay về còn mang theo quà sáng cho chúng tôi. Anh ấy là một người sống cực kỳ nề nếp, về điểm này chúng tôi không ai bì được. Còn có một lần, lúc anh ấy đang cắt kim cương, thì một bạn học bên cạnh vì không cẩn thận run tay một cái mà suýt nữa bị mù hai mắt. Có lẽ từ lần đó trở đi anh ấy mới hiểu rõ tính nghiêm túc của nghề cắt mài kim cương. Thế nên anh ấy thấy tôi bị run tay mà sa thải không kỳ lạ chút nào cả. Công việc này đúng là cần phải cực kỳ cầu toàn, nếu không sẽ hại người hại mình.” Hình như Tố Diệp bắt đầu hiểu ra rồi. “Đúng rồi! Tôi có nghe nói về chuyện của hai người. Đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi chỉ quan tâm hai người thôi.” Tố Diệp gượng cười, cầm lấy con dao gọt hoa quả, chầm chậm gọt táo: “Không ngờ rằng nữ chính trong scandal đó hôm nay lại tới thăm anh chứ gì?” “Ấy, chuyện của cô và tổng giám đốc Niên thì người ngoài không thể biết được. Tôi chỉ lo sau đây con đường phải đi sẽ càng gian nan.” Bana thở dài. Bàn tay Tố Diệp khẽ khựng lại, nhưng trở lại bình thường rất nhanh. “Nói chuyện khác đi.” Sau khi đưa Bana miếng táo đã gọt xong, cô lên tiếng: “Phạm nhân đó đã chết rồi, tự sát.” “Sao?” Tố Diệp kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Bana nghe. Cuối cùng, cô dựa vào trí nhớ, vẽ lại một hình ảnh giống con bướm lên giấy: “Anh có từng nhìn thấy hình vẽ này không?” Bana nhìn một lúc lâu, rồi lắc đầu. Tố Diệp không dời mắt khỏi hình ảnh trên giấy, đầu mày nhíu chặt. Vài ngày sau đó, các tin tức liên quan tới Tinh Thạch tới dồn dập, tin nọ nối tiếp tin kia, thi thoảng còn xen vào những tin đồn về cuộc sống riêng tư của Niên Bách Ngạn. Thậm chí có người còn tung tin anh tiêu tiền như nước, mua được tứ hợp viện ở Nam Trì Tử có lai lịch không hề tầm thường. Tố Diệp theo dõi sát sao hướng đi của những luồng tin này, dần dần phát hiện ra được manh mối. Dường như cuộc chiến tin tức này đúc kết thành hai nguồn sức mạnh. Một là muốn nghĩ cách lôi chuyện của cô và Diệp Ngọc ra ánh sáng, hết lần này tới lần khác không ngại phiền phức khi bàn tán lại lôi cuộc sống riêng tư của Niên Bách Ngạn vào. Một nguồn sức mạnh khác thì không ngừng điều hướng dư luận về phía tập đoàn Tinh Thạch, để bên ngoài càng chú ý hơn tới bản thân Niên Bách Ngạn, chứ không phải những người phụ nữ bên cạnh anh. Cô chưa từng phủ nhận người tung tin đầu tiên có rắp tâm hại người. Nhưng kiểu người kiên trì bền bỉ như vậy thật sự không thể xem thường. Cô bắt đầu phân tích rốt cuộc là ai lại muốn dồn cô và Diệp Ngọc vào chỗ chết như vậy, thậm chí còn không ngại kéo cả Niên Bách Ngạn xuống nước? Liên quan tới chuyến du lịch, Tố Diệp đã đổi chuyến bay một lần, vì tính nghiêm trọng của sự việc. Nhưng Niên Bách Ngạn đã gọi mấy cuộc điện thoại tới, thậm chí ngữ khí cũng trở nên nghiêm nghị. Suy nghĩ của anh rất rõ ràng, không mong cô can dự vào chuyện này. Tố Diệp ngồi co ro trên sôpha, xúc từng thìa kem vào miệng mà không một chút cảm xúc, trong đầu chỉ toàn là những lời gần như ra lệnh của Niên Bách Ngạn. Cho tới chuông điện thoại vang lên, cô tưởng là anh lại gọi điện tới thúc giục cô, sau khi nhận điện thoại, nhíu mày định nổi nóng, không ngờ đầu kia truyền tới một giọng nói già cả, chậm chạp: “Tiểu Diệp à! Bố muốn gặp con, chúng ta nói chuyện đi.” Không biết có phải mấy trận mưa dầm dề mấy hôm nay không mà tiết trời hơi lạnh, thậm chí khi ra khỏi cửa còn vô thức ngửi được không khí mùa thu, có lẽ mùa hạ này vốn ngắn như vậy. Tố Diệp vốn không muốn gặp Diệp Hạc Phong nhưng cô biết đối mặt với ông cũng là chuyện sớm muộn. Từ bữa cơm gia đình lần trước, ông luôn tìm cơ hội để nói chuyện với cô. Hôm nay cô đã cho ông cơ hội này. Cô rất muốn xem xem người đàn ông đã từng phụ bạc mẹ mình sẽ nói với cô những lời ăn năn day dứt đến đâu. Diệp Hạc Phong không lựa chọn địa điểm gặp mặt ở những nhà hàng khách sạn sang trọng, ngược lại đó là một quán cà phê. Người xung quanh không nhiều, không gian lại yên tĩnh. Ông cũng chỉ mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn gọn gàng, không điểm xuyết những thứ khoa trương, cũng không có vệ sỹ ra vào bảo vệ. Dùng cách nói của ông thì là: Hôm nay tôi đi gặp mặt con gái nói chuyện xưa, không tới bàn công việc. Tố Diệp đã từng nhìn thấy Diệp Hạc Phong hồi trẻ, gương mặt anh tuấn, dáng người hơi gầy, nhưng cánh tay rất mạnh mẽ. Nhưng hôm nay, người bố cô đã từng rất kiêu hãnh, thậm chí khi cô bị lũ bạn ức hiếp, luôn xuất hiện như một siêu nhân, đã già rồi. Mái tóc ông đã bạc, trên khóe mắt chân mày là sự trầm tĩnh sau khi đã trải qua bao năm tháng thăng trầm của cuộc đời. Chỉ có điều khi ông dùng sự trầm tĩnh ấy đối mặt với nét mặt lạnh nhạt của cô, chớp mắt đã trở thành một sự day dứt sâu sắc. Thấy cô tới, ông có chút lấy lòng, bảo cửa hàng mang ra cà phê và món điểm tâm ngon nhất, vẫn còn coi cô như một đứa con nít. Tố Diệp không đụng vào ly cà phê trước mắt. Diệp Hạc Phong thấy cô không uống, nghĩ rằng cô không thích, ông nhấp một ngụm rồi mỉm cười: “Chẳng trách con lại không thích uống, đắng quá, để bố thêm đường cho con.” Nói rồi ông vội vàng kéo lại, thêm đường. Tố Diệp nhìn vẻ dè dặt và hài lòng trên gương mặt ông. Ngọn lửa thù hận và oán trách quay vòng trong suy nghĩ bao nhiêu năm nay bỗng xen vào một cảm giác không tên, cảm giác này làm tâm trạng của cô xáo trộn mạnh mẽ. Cô những tưởng thù hận trong lòng đủ để chống đỡ cô lạnh lùng đối diện với ông, nhưng tại sao nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cổ họng cô lại thấy chua xót? Người đàn ông này giống như đang bù đắp những gì trước đây không thể mang lại cho cô, không ngừng hỏi cô thích thứ gì, hay ăn món gì. Nhưng ông đã nhầm thời điểm rồi, cô không còn là một đứa bé gái nữa. Khi trước, ông cũng không lưu lại một hình bóng yêu thương nào trong thời thơ ấu của cô. Nửa tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này đều là Diệp Hạc Phong đang nói, còn Tố Diệp lắng nghe với gương mặt vô cảm. Ánh nắng ngoài cửa sổ mang tới cảm giác lành lạnh, cũng chẳng còn thấy tiếng ve râm ran đâu nữa, tiết trời trở lạnh rồi sao? Sau nửa tiếng ấy, khi cuối cùng đã nhìn thấy chiếc lá trên cành cây ngoài cửa rụng xuống, Tố Diệp mới lên tiếng, nét mặt hờ hững: “Nếu hôm nay ông tới tìm tôi vì chuyện tin đồn, vậy thì tôi không có gì để nói; Còn nếu là vì chuyện cổ phần, thì tôi có thể nói rõ ràng với ông, tôi không cần! Tôi sẽ không lấy bất kỳ thứ gì của nhà họ Diệp.” Diệp Hạc Phong tinh thần suy sụp như phải chịu một đả kích nặng nề, xoa xoa tay một cách ngượng ngập, hồi lâu mới nói: “Con thù ghét bố, bố có thể hiểu, dù sao thì bố cũng đã có lỗi với hai mẹ con con. Giải thích nhiều cũng vô ích, nếu năm đó bố không nghe theo sự sắp xếp của gia đình, kiên quyết dẫn mẹ con đi, có lẽ bây giờ mọi chuyện đã không thế này.” Tố Diệp cười khẩy: “Vậy còn đôi long phụng bảo bối đó của ông thì sao?” Diệp Hạc Phong há hốc mồm, đôi đồng tử già nua có phần hỗn loạn: “Tóm lại, tất cả đều là lỗi của bố. Tiểu Diệp! Hôm nay bố tới tìm con không phải cầu xin con tha thứ. Bất luận con có thừa nhận hay không bố cũng là bố của con. Bố chỉ muốn cố gắng thể hiện chút tâm ý của mình. Nói rõ ràng một chút, bố mong con cái mình luôn được vui vẻ. Dù là Diệp Uyên hay Diệp Ngọc, hay cả con cũng vậy thôi. Người sống trên đời không cần quá giàu có quyền thế, được sống vui vẻ, tự do tự tại mới là quan trọng nhất.” “Vậy ông có được cuộc sống như vậy không?” Tố Diệp chẳng hề khách khí. Diệp Hạc Phong buồn bã lắc đầu: “Cả cuộc đời này người con gái duy nhất bố yêu chính là mẹ con, Tố Thu. Phụ bà ấy, đánh mất bà ấy sao bố còn được sống vui vẻ được đây? Đời người khó qua nhất chính là cửa ải của chính mình. Cho dù con không hận bố, thì chính bố cũng đã giam giữ lòng mình lại rồi. Thế nên mới hiểu một đạo lý, hãy trân trọng những gì con có, giành lấy những gì con yêu, đừng để lại nuối tiếc như bố.” Tố Diệp nắm chặt bàn tay, từng khung cảnh từ nhỏ tới lớn lần lượt hiện về trước mặt cô, đau thương dâng tràn trong lồng ngực. Cô nhìn Diệp Hạc Phong đối diện, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Ông cảm thấy ông có tư cách răn dạy tôi sao?” “Xin lỗi con…” Ánh mắt Diệp Hạc Phong đầy bi thương. Tố Khải đang tựa vào ghế, nhìn hình vẽ cuối cùng trước khi tự sát phạm nhân để lại, bỗng thấy hai mắt tối sầm lại, có một bàn tay mềm mại che chặt hai mắt anh. Anh vô thức giơ tay lên nắm lấy, chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của người con gái, ngước mắt lên, thì ra là Diệp Lan. Mặt cô đỏ bừng, hai tay đặt lên trước ngực, lườm Tố Khải: “Anh… Anh giở trò lưu manh!” Tố Khải lúc này mới ý thức được mình vừa nắm phải chỗ nào. Anh vội vàng đứng dậy, nét mặt ngượng ngùng, hắng giọng nói: “Ai bảo em lén la lén lút vào phòng anh? Còn nữa, ai cho phép em vào đây?” Diệp Lan cắn môi: “Em tới xem chậu cây của em không được sao?” Nói rồi cô đi tới trước cửa sổ, liền sau đó lại thốt lên: “Chậu cây em đặt ở đây đâu rồi?” “Chết rồi!” Tố Khải thấy cô ra vào sở cảnh sát cứ như đi vào bếp nhà mình vậy, vốn định đuổi cô ra ngoài, nhưng nhìn nét mặt ửng hồng lại không biết ngụy biện thế nào ấy, anh lại mềm lòng. Diệp Lan nghe xong giận dữ, không nói nên lời: “Sao lại chết?” “Đại tiểu thư à! Em thích trồng cây thì mang về nhà mà trồng, lại đặt một chậu cây ở chỗ anh, anh làm gì có thời gian mà tưới nước cho nó chứ?” Tố Khải nhíu mày. “Em thấy anh rõ ràng là cố ý.” Diệp Lan lẩm bẩm, nhưng nhanh chóng trở lại nét mặt rạng rỡ: “Không sao! Hôm nào em lại mua cho anh chậu cây mới.” “Vô vị!” Tố Khải chẳng thèm để ý tới cô, ngồi lại xuống ghế, đặt hình vẽ trong tay sang một bên. Diệp Lan không hề tức giận, cười tươi đi tới ôm chặt lấy cổ anh, dính chặt lấy anh như dây leo: “Cảnh sát Tố! Con người chứ không phải sắt thép, anh có yêu nghề tới đâu cũng phải đi ăn tối chứ?” “Không có thời gian!” “Hẹn ai sao?” Diệp Lan cười tít mắt hỏi. “Ừm.” Tố Khải bị cô quấn lấy, sắp không thở nổi nữa, nhất là khi mùi thơm nhẹ nhàng của cô cứ xộc vào mũi anh. Còn cả thân hình mềm mại này nữa, nhất thời khiến anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Diệp Lan lại hỏi: “Ồ, là bạn gái sao?” “Ừm.” Thái độ của anh vẫn không nóng không lạnh. Ai ngờ Diệp Lan nghe xong câu này lại càng dính chặt lấy anh, ánh mắt sắc sảo: “Anh nói dối. Em đã tìm hiểu rồi. Bình thường anh toàn ăn cơm một mình, nếu không thì chỉ ăn với đồng nghiệp, vốn không có bạn gái.” “Em không thấy phiền à? Mau đứng dậy đi! Còn dính sát vào người anh, cẩn thận anh tố cáo em cản trở người thi hành công vụ đấy.” “Vậy thì em kiện anh tội dọa nạt công dân.” Diệp Lan bĩu môi. Tố Khải bị một câu của cô mỉa mai, nhất thời cứng họng, đành thôi: “Con gái con đứa sao mà không biết xấu hổ thế hả? Muộn thế này rồi ở cùng một người đàn ông trong một căn phòng, còn ra thể thống gì?” “Anh sẽ làm gì em sao?” Diệp Lan nháy mắt với anh. “Mơ đi!” “Vậy thì xong, anh cũng chẳng làm gì em, tại sao em không được ở trong văn phòng anh?” Diệp Lan càng cười rạng rỡ hơn, rõ ràng cố ý chọc ghẹo. Tố Khải chau mày, nhấc hẳn cô lên: “Em không biết quãng thời gian này nhà họ Diệp có bao nhiêu tin tức đồn thổi sao? Đừng có bám lấy anh nữa!” “Này! Mấy lời đồn thổi đó đâu có liên quan gì tới em? Có quan hệ tới việc em tới tìm anh sao?” Tố Khải hít sâu, anh phát hiện ra chỉ cần cô nhóc này xuất hiện là mọi sự lý trí, bình tĩnh của anh đều trở về không, chỉ còn biết giơ tay đầu hàng: “Đại tiểu thư! Anh xin em ra khỏi văn phòng của anh đi, tiện thể đóng dùm anh cái cửa, ok?” “Lý do?” “Anh đang phải phá một vụ án, thật sự không có thời gian đi ăn với em.” Tố Khải day day hai bên thái dương, khuyên nhủ như dỗ dành một đứa trẻ: “Thế nên em ngoan ngoãn đừng tới làm phiền anh nữa có được không?” Diệp Lan liếc mắt một cái đã nhìn thấy thứ đặt trên mặt bàn, kéo nó lại rồi giơ lên: “Chính là cái này sao?” Tố Khải tặc lưỡi, bước lên: “Đừng động vào, đưa anh!” “Không đưa!” Diệp Lan giấu bức hình trong lòng mình, cười hớn hở. Tố Khải chân tay dài ngoằng, mới đó đã bắt được cô, vừa định cướp lấy, cô lại né người. Anh thuận đà giơ tay ra, cứ như vậy Diệp Lan nằm gọn trong lòng anh, lưng dính chặt vào lồng ngực anh. Hai người trong lúc tranh cướp không ngờ rằng tư thế này vô cùng ám muội. Cho tới khi mỉm cười ngẩng đầu, đúng lúc Tố Khải cúi xuống định cướp lại, bờ môi của hai người vô tình chạm vào nhau, động tác tranh cướp đột ngột khựng lại. Tất cả như bị dừng hình, hương thơm của người con gái và mùi thuốc cạo râu của anh khẽ đan cài vào nhau, đến cả hô hấp của hai người cũng quyện chặt lấy nhau. Diệp Lan có phản ứng trước, gò má đỏ bừng, liền sau đó cô cúi đầu xuống, hàng mi dài che đi đôi mắt đang hoảng loạn và xấu hổ. Lồng ngực Tố Khải ngưa ngứa, thậm chí còn có một dòng máu nóng sục sôi, nhưng anh vẫn đẩy cô ra, giơ tay đoạt bức hình lại: “Đừng có cướp nữa đấy!” “Ai cướp của anh chứ, em chỉ muốn xem bên trên vẽ gì thôi mà.” Giọng Diệp Lan rất nhỏ, nhưng trái tim thì đang đập thình thịch: “Chẳng qua chỉ là một đồ đằng thôi mà? Em còn tưởng có gì to tát?” “Đồ đằng?” Mắt Tố Khải sáng lên, bất ngờ bước tới ấn chặt hai vai cô: “Em vừa nói hình vẽ này là một đồ đằng?” “Vai em!” Cô hét lên. “Xin lỗi, xin lỗi!” Tố Khải hối hận, vội vàng xoa vai cho cô: “Không đau nữa chứ?” “Anh không thể thương hoa tiếc ngọc một chút sao? Tay chân vụng về!” “Được rồi, anh sai rồi! Lần sau anh bảo đảm không làm em đau nữa.” Tố Khải ăn nói có chút lộn xộn, kéo cô lại: “Mau nói cho anh biết đi, đồ đằng gì?” Diệp Lan chỉ vào hình vẽ trên giấy: “Em nhớ từ lâu lắm rồi đã từng nhìn thấy hình này trong một cuốn sách, rất giống bươm bướm nhưng không phải là bươm bướm, trên sách có viết nó là đồ đằng.” “Em nhớ kỹ lại đi, hồi tưởng lại một chút, hoặc đó là cuốn sách như thế nào? Mau nói cho anh biết!” Diệp Lan lườm nguýt: “Đã là chuyện của tám trăm năm trước rồi, ai còn nhớ được chứ. Hơn nữa, giờ em đói lắm, tế bào não bộ không được linh hoạt.” Tố Khải nghe xong, không nói câu nào cầm ngay chìa khóa xe lên, kéo tay cô: “Đi nào, anh mời em ăn một bữa thịnh soạn.” Diệp Lan đi phía sau anh, cười toe toét. Kỷ Đông Nham mời Tố Diệp tới một nhà hàng có thể ngắm toàn bộ cảnh đêm của con phố Trường An dùng bữa. Thực tế là, Tố Diệp cũng đã từng tới đây, buổi tối hoan lạc đó đã giúp cô thu hút được sự chú ý của Niên Bách Ngạn. Còn hôm nay, cô và Kỷ Đông Nham đang ngồi trên đỉnh của Tinh Thạch. Mặc dù chỉ là một bữa ăn, nhưng Tố Diệp có thể cảm nhận được những con sóng ngầm đang cuộn trào trong nội bộ Tinh Thạch. “Kéo tôi tới đây ăn cơm là muốn khoe khoang với Niên Bách Ngạn?” Cảnh đêm ngoài cửa sổ thật sự rất đẹp, đèn đường kéo dài kết cấu vững chắc của thành phố, những ngọn đèn nhấp nháy trang điểm cho vẻ diễm lệ của khung cảnh. Kỷ Đông Nham, người đàn ông vừa ra tay đã đánh bại được Tinh Thạch này, có thể nhìn ra lúc ăn cơm cũng nhẹ nhàng thoải mái, sau khi cắt xong toàn bộ bít tết đặt vào đĩa của cô, anh ta nhún vai: “Em sai rồi! Tới đây chỉ đơn thuần vì ẩm thực của nhà hàng này.” “Nói thẳng vào chuyện chính đi, Đông Nham, anh không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Tố Diệp đặt thìa dĩa xuống, thấp giọng nói. Trên thương trường chẳng ai dám nói không có ai ích kỷ, vì lợi ích phải dốc sức tranh giành đã trở thành lý do bất di bất dịch. Kỷ Đông Nham mỉm cười: “Em vẫn luôn rất thông minh, nên hiểu tâm ý của anh.” “Tôi hiểu, một mũi tên trúng hai đích mà.” Cô khẽ thở dài: “Một là cuộc cạnh tranh trên thương trường, chèn ép được Tinh Thạch với anh chỉ có lợi chứ không có hại, hai là anh và Niên Bách Ngạn giống nhau, đều muốn dịch chuyển luồng dư luận.” “Thế nên, đây là cách tốt nhất.” Kỷ Đông Nham cầm ly rượu vang lên, lắc nhẹ, rượu trong ly đỏ như máu tươi. Tố Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ gì, lúc sau cô mới gật đầu, gần như thì thầm nói: “Đúng vậy, cách tốt nhất!” Kỷ Đông Nham nhìn cô, khẽ lên tiếng: “Tiểu Diệp! Anh chỉ muốn cho em biết, nếu có người muốn làm hại em, Kỷ Đông Nham này sẽ là người đầu tiên không đồng ý, bất luận đối phương là ai.” Tố Diệp quay sang nhìn anh ta, lời nói ấy khiến lòng cô thấy ấm áp nhưng đồng thời cũng lại thấy mơ màng. Cô im lặng rất lâu, lâu tới mức Kỷ Đông Nham sắp uống cạn rượu trong ly rồi cô mới lên tiếng: “Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi anh một câu.” Kỷ Đông Nham đặt ly rượu xuống, như đang lắng nghe. “Tôi biết từ trước tới nay anh và Niên Bách Ngạn đều đối chọi với nhau, một mất một còn. Có lẽ thương trường là chiến trường, hoặc cũng có thể hai người có những ân oán mà tôi không biết. Tôi rất muốn biết, khi anh dốc toàn bộ sức lực, đạp đổ đối phương, mà đối phương cũng đã gục ngã như anh mong muốn, anh có thấy thoải mái trong lòng không?” Kỷ Đông Nham hơi sững người, nhướn mày. “Nói cách khác…” Tố Diệp dướn người ra trước, ánh mắt cô nhìn anh ta như cầu cứu. Dường như chỉ có câu trả lời của anh ta mới có thể cứu cô thoát khỏi tâm trạng bất an và mất phương hướng, không biết nên làm sao mấy ngày gần đây: “Sau khi anh thành công đánh bại được Niên Bách Ngạn, anh có vui không? Nhìn thấy anh ấy chìm trong tù ngục, thậm chí không thể trở mình, đây là điều anh muốn sao?"