Anh, lúc này em đang khóc, liệu anh có thấu?
Em, em khóc, tim anh vỡ!
_________
Cơn đau dồn dập xối lên cơ thể cô, anh bạo lực, tàn nhẫn. Anh không nghe thấy lời cầu xin của cô. Anh mang dục vọng dồn vào cô, anh muốn khảm cô vào tim để cô chẳng thể vương vấn bên ai cả.
Cung Ân Thần nước mắt chảy, gào thét. " Thẩm Hạ Thiên, tôi hận anh."
" Hận đi...hận đi...chúng ta chưa đủ thù hay sao?" Thẩm Hạ Thiên kích động, nghiến răng nói.
" Thiên ca ca..." Câu nói kéo anh ra khỏi bão tố.
Thẩm Hạ Thiên ngừng lại, nhìn cô, bàn tay gạt nhẹ nước mắt, thất thần. Chỉ vì ghen tuông mà anh đã đem hết mọi đau khổ nhấn chìm lên người cô.
Chết tiệt, Thẩm Hạ Thiên dừng lại, rút ra khỏi người cô. Anh tức giận đứng dậy, mặc quần áo vào, lạnh lùng nói với Cung Ân Thần.
" Cho dù cô là kẻ mà tôi hận nhất thì cô cũng phải nhớ kĩ thân phận của mình, cô là vợ của tôi."
Cung Ân Thần đau đớn, giễu cợt cười, " Vợ ư? Anh lăng nhăng ngoại tình thì được cớ sao tôi lại không thể chứ!"
Thẩm Hạ Thiên chấn kinh, liếc mắt nhìn cô, cơn đau nhói trong tim lan trào, hóa ra, cô hiểu lầm anh nhiều đến như vậy, hóa ra cô hận anh nhiều như thế. Nếu như bây giờ có thể, thật sự anh rất muốn giải thích cho cô nhưng tình thế quá hiểm nguy. Anh cười khổ, bước chân cao ngạo rời đi.
Cung Ân Thần nhìn anh rời khỏi phòng, trái tim co thắt lại, tại sao, tại sao anh lại có thể như thế. Cô lấy đồ mình mặc vào, mỗi lần mặc là một lần đau đớn. Cơ thể nhức nhối, tím đỏ thất thường trên làn da. Cô nhặt điện thoại trên bàn ăn, bước chân hỗn loạn gắng gượng bước đi.
Hành lang lấp lánh sắc vàng, trái tim cô lạnh buốt. Cái nơi cao sang quý phái này chỉ khiến cô thêm ngột ngạt. Vệ sĩ nhìn thấy cô ra khỏi nhà hàng thì nhanh chóng lái xe đi tới.
" Phu nhân!"" Anh ta kính cẩn.
Phu nhân, cái tên gọi này thật nhạo báng làm sao!
" Cậu chủ nói tới đưa cô về!" Anh ta không nản lòng, tiếp tục nói.
Cung Ân Thần vẫn mặc kệ anh ta, chân vẫn cứng nhắc đi. Đột nhiên, cả cơ thể cô bị nhấc bổng lên, hương nước hoa nam tính xộc lên mũi cô, hòa lẫn vào đấy là thoang thoảng mùi hoa cúc La Mã. Hai cái hương này chẳng liên quan gì đến nhau thế mà khi hết hợp lại tạo nên mùi hương đặc biệt, có cái mạnh mẽ của đàn ông, dịu dàng của hoa cúc. Cung Ân Thần ngước lên nhìn người đang bế mình, khuôn mặt nghiêng góc cạnh cuốn hút. Nhưng mà cái người này có chết cô cũng không ngờ tới, Cung Tử Dương, kẻ tối qua vừa tỏ tình với cô.
Hai năm rồi, cô mới gặp lại anh. Có anh rồi, lòng cô yên hơn, bên anh rồi, cô mới tốt hẳn.
" Tiểu Thần!" Anh dịu dàng nhìn cô, " Anh về rồi!"
Chỉ câu nói ấy thôi cũng đã đủ để cô ấm lòng rồi. Người thân yêu nhất của cô cuối cùng cũng về rồi.
" Nói với Thẩm Hạ Thiên, Cung Tử Dương tôi sẽ tự tay bảo vệ." Cung Tử Dương nói với vệ sĩ của Thẩm Hạ Thiên.
Nói xong, anh bế cô đi vào xe của mình.
" Lão đại, phu nhân đã được Cung thiếu gia mang đi rồi." Vệ sĩ nhanh chóng báo tin.
"..."
Cô không biết cô ngây ngốc trong lòng Cung Tử Dương rồi thiếp đi từ bao giờ, kể cả lúc anh đưa cô tới căn hộ của mình cô cũng chẳng biết.
Anh khẽ đặt cô lên giường, đau xót, Tiểu Thần, là anh về muộn rồi, không bảo vệ em chu toàn. Cung Tử Dương vuốt mái tóc mai xõa trước mặt cô, bàn tay dịu dàng vuốt lên má. Nụ hôn phớt nhẹ lên trán cô, " Tiểu Thần, có anh bên em, lạnh giá sẽ sớm qua thôi."
" Thiên ca ca..." Cung Ân Thần ngủ say, vô thức bật lên.
Cung Tử Dương cứng người, cười khổ, ngay cả khi Thẩm Hạ Thiên tổn thương em thì em vẫn yêu hắn.
-----------
Khi Cung Ân Thần tỉnh dậy thì trời đã sẩm tối, cô ngơ ngác nhìn xung quanh. Căn phòng này cô chưa từng thấy bao giờ. Mảnh kí ức vụn lướt qua trong đầu cô.
" Tử Dương..." Cô gọi lớn.
Cửa phòng mở ra, Cung Tử Dương đeo tạp dề bước vào.
" Tỉnh rồi sao?" Anh mỉm cười nhìn cô.
Cung Ân Thần chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của anh. Đối với đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ thì việc vào bếp chính là việc kinh thiên động địa.
" Rửa mặt đi. Anh nấu cháo cho em, nhanh ra ăn nhé!" Anh nói xong thì nhanh chóng rời khỏi khỏi phòng.
Cung Ân Thần nghe lời, sửa soạn bản thân xong thì mới ra ngoài. Mùi cháo thơm phức kích thích vị giác của cô.
Cô ngồi ngay ngắn vào bàn, lấy chiếc muỗng xúc một miếng cháo.
" Tử Dương, không ngờ lại ngon thế này!" Cô tấm tắc khen, tay lại xúc thêm một muỗng cháo.
" Heo con!"Cung Tử Dương cười, lấy giấy lau bên khóe miệng giúp cô.
Cung Ân Thần ngừng lại, lời nói của đêm hôm ấy lại quay về cảnh tỉnh cô.
" Tiểu Thần..." Cung Tử Dương nhìn cô, nhẹ nói, " Lời nói của đêm hôm ấy, em hãy xem như là lời ước sao băng của năm nào đi."
Cung Ân Thần gật đầu, cô làm sao không hiểu được ý của anh cơ chứ, anh thừa biết cô yêu Thẩm Hạ Thiên cho nên anh hi vọng cô đừng để ý tới điều anh từng nói.
" Tử Dương, em muốn anh mãi là anh trai của em." Cung Ân Thần cười với anh.
" Được." Cung Tử Dương chấp thuận.
Dẫu rằng tình yêu của anh dành cho em nhiều như vậy nhưng lại chẳng thể khiến em quên đi được người đàn ông kia.
" Em đã kết hôn được chín tháng, đám cưới được mười ngày, em không hiểu rốt cuộc thì hôn nhân của mình là gì, Thẩm Hạ Thiên, anh ta đã chẳng phải là chàng trai của năm nào, em cũng chẳng còn cái tâm tình khi xưa nữa. Mười năm, em yêu anh ấy nhưng cuộc hôn nhân này đã cho em thấy kết quả." Cung Ân Thần gượng nói. Cô vẫn nhớ cái ngày của chín tháng trước, khi cô cùng Thẩm Hạ Thiên đi đăng kí kết hôn, chính là cái ngày mà cô biết được Thẩm Hạ Thiên hận cô nhứ thế nào và cả cái thân thế đầy mục rũa của cô.
" Ân Thần, không ở bên em là lỗi của anh. Chẳng thể bảo vệ em cũng là sai lầm của anh." Cung Tử Dương thất thần, nếu như anh có đủ bản lĩnh, nếu anh không tham lam thì có lẽ bây giờ đã khác.
Cung Ân Thần tiếp tục ăn cháo, khóe mắt cô lúc nào đã ửng đỏ.
****
" Cung Ân Thần nếu như cậu không nói rõ sự thật cho tôi thì đừng bao giờ về kí túc xá nữa." Tiêu Tiểu Diệp lạnh lùng nói với Cung Ân Thần qua điện thoại.
" Tôi là vợ của Thẩm Hạ Thiên, chúng tôi đã cưới nhau được chín tháng rồi." Cung Ân Thần khai báo.
" Yêu ai không yêu, sao cậu lại yêu hắn cơ chứ? Cái chàng trai cậu chờ đợi mười năm ở đâu hả?" Tiêu Tiểu Diệp kinh ngạc.
" Vẫn luôn là anh ấy, Thẩm Hạ Thiên."
Cung Tử Dương lái xe, nghe thấy lời của Cung Ân Thần, trái tim nhói đau.
" Tại sao lại... Cậu về đây cho tôi!" Tiêu Tiểu Diệp tức giận tắt máy.
Cung Ân Thần gượng cười.
" Cô bạn của em rất nóng tính." Cung Tử Dương nói.
" Cô ấy chỉ là lo lắng cho em thôi."
Đã đến trường, cô chậm rãi xuống xe, " Tử Dương, lúc nào em bất lực, hãy cho em mượn tạm bờ vai."
" Anh vẫn luôn bên cạnh em." Cung Tử Dương mỉm cười, khẽ hôn lên trán cô.
Cung Ân Thần đi vào trường nhưng cô nào hay biết, cũng có người đứng ở cổng trường chờ cô.
Điếu thuốc trong tay cháy tàn, khói trắng lượn lờ trong không khí. Thẩm Hạ Thiên ánh mắt nhìn về bóng hình kia, lòng thắt lại. Tại sao cô lại là người của Cung gia, lại là con gái của bọn đê tiện đã hại gia đình anh tan nát.
" Hạ Thiên, nhớ cho kĩ, Cung gia, Tư Mã gia chính là hai gia tộc đã đẩy cho gia đình chúng ta rơi vào bước đường này."
Trong đầu anh chợt hiện lên mảnh kí ức năm nào, mẹ anh đứng trên tầng thượng nước mắt lưng tròng nhìn anh rồi thả mình xuống dưới, thịt nát xương tan.
Ba anh bị người ta đâm hơn năm mươi nhát dao vào người, chết không nhắm mắt.
Chị gái anh bị vũ nhục, hãm hiếp tới chết.
Em trai chỉ mới mười tuổi của anh, dìm chết trong hồ bơi.
Còn anh, bị bọn sát thủ ám sát nhưng may mắn sống sót, cuối cùng lại chứng kiến cả căn nhà của bọn họ chìm trong biển lửa.
Từ đó, anh đã thề, thề sẽ khiến cho tất cả những kẻ đã khiến gia đình anh thành ra như vậy chôn vùi trong đau đớn, thế nhưng anh lại tính nhầm, tính nhầm sự xuất hiện của cô.
Mười năm trước, tiếp cận Cung gia nhưng lại gặp phải cô. Hình ảnh cô bé nhỏ nhắn cố tình bắt chuyện với anh, lẽo đẽo theo anh suốt ngày đã khiến cho anh rung động.
Anh biết cô ở Cung gia bị đối xử không được tốt, bị bọn chúng chẳng coi ra gì nên mới đem lòng thương hại của bản thân giúp cô, cuối cùng lại rơi vào cạm bẫy tình yêu.
Cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là cái cớ để Cung gia bọn họ lấy lợi từ anh, cố tình đưa cô tới làm cô dâu, anh đã định khước từ nhưng cô dâu lại là Cung Ân Thần, người anh yêu nên mới chấp thuận. Chín tháng trước, anh đã cho cô lựa chọn, cũng là mở lối thoát cho cô, chỉ là không ngờ cô vẫn lựa chọn kết hôn.
Trách số trời nghiệt ngã, xô đẩy hai con người vào vòng xoáy của thù hận, không lối thoát.
" Lão đại, ta đã nắm được toàn bộ bằng chứng phạm tội của Tư Mã gia, tiếp theo nên làm gì ạ?" Lãnh Phong đưa tập tài liệu cho Thẩm Hạ Thiên.
" Kéo bọn họ chìm xuống đi, còn nữa tối muốn năm đứa con của nhà Tư Mã kia chịu cảnh bị đối xử không bằng chó." Thẩm Hạ Thiên lạnh nói.
" Vậy còn Cung gia?"" Lãnh Phong hỏi.
""..."
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
16 chương
29 chương
54 chương
346 chương
33 chương
8 chương
606 chương