Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!
Chương 30
Thẩm Hạ Thiên định mở cửa thì cùng lúc đó, điện thoại vang lên, anh nghe máy.
" Muốn đi uống trà với em không?" Trong điện thoại là tiếng nói đầy quyến rũ của Thera.
" Đi thẳng vào việc chính." Thẩm Hạ Thiên lạnh giọng.
" Nóng tính là không tốt. Nếu anh tới gặp em, anh sẽ biết được một chuyện rất hay." Thera tặc lưỡi, giọng điệu có chút tiếc nuối.
" Thera, anh không đùa."
" Thiên, em cũng không đùa. Điều em sắp nói với anh sẽ quyết định toàn bộ trận chiến của anh ở Ý. Nếu anh đến, anh sẽ biết được, anh không đến, nhất định sẽ hối hận."
Thẩm Hạ Thiên trầm ngâm, anh do dự không biết có nên đi hay không thì câu nói tiếp theo của Thera đã khiến anh cứng người.
" Em biết anh biết em là người đã làm giả bản báo cáo xét nghiệm của anh và Cung Ân Thần. Em đã dùng tóc của Justin thay cho tóc anh. Chẳng lẽ anh không tò mò tại sao em biết ư? Không tò mò xem ai đã nói những điều này cho em sao?"
Thẩm Hạ Thiên ngắt điện thoại.
———-
Chỗ bọn họ gặp nhau là một quán cà phê nhỏ ở ngoại ô Milan. Khi Thẩm Hạ Thiên tới, Thera đã ngồi ung dung nhâm nhi trà ở trước quán. Cả quán lớn như vậy, chỉ riêng cô.
Anh đi tới ngồi đối diện, trước mắt đã là một li cà phê đen.
" Uống đi. Em chưa cho đường gì đâu, em biết anh thích uống thứ nguyên chất mà." Thera đặt tách trà xuống, mỉm cười nhìn anh.
Thẩm Hạ Thiên lấy tay gạt tách cà phê xuống, tiếng sứ vỡ chói tai. Thera chẳng bất mãn gì với hành động của anh, cô vén tóc mai của mình.
" Dụ anh tới đây là có việc gì?" Ánh mắt màu xanh sắc nhọn đâm về phía cô.
" Biết mà vẫn tới đây thì thật cảm phục anh." Thera bật cười.
" Nói." Tiếng quát đầy giận dữ của anh khiến nụ cười trên môi Thera cứng lại.
" Năm em hai mươi tuổi, Kay chết trước mặt em. Lúc đấy em đã thề rằng có một ngày em sẽ trả thù Mouray. Rồi em gặp người đó, hắn đã chỉ cho em cách để báo thù. Tất cả câu chuyện xưa tạo nên ân oán của các người em đều đã biết. Hắn đã cho em quyền lực, tiền tài nhằm giúp em báo thù." Thera thở dài, cô nói rất ngắn gọn, đôi mắt của cô lúc kể phẳng lặng như nước hồ.
Thẩm Hạ Thiên đột nhiên có dự cảm không lành, anh bỗng nhiên thấy trước ngực Thera xuất hiện ánh đỏ. Anh kinh ngạc.
Đoàng...
Lãnh Phong bị tiếng súng kích thích, ngay lập tức chuẩn bị vào tư thế tấn công. Nhưng bắn tỉa ở cự li quá xa khiến bọn họ không tìm được.
Thẩm Hạ Thiên hất đổ chiếc bàn chạy tới ôm lấy Thera. Máu đã chảy đỏ chiếc áo màu xanh biển của cô. Thera khoé miệng trào máu. Anh nắm chặt tay cô.
" Đừng sợ, anh sẽ cứu em." Anh bế cô lên, bế cô lên xe.
Chiếc xe lao nhanh với tốc độ vượt bậc, Thera hơi thở yếu dần, cô nhìn anh, khó khăn nói, " Thiên...về....nhà đi....Đây là cái bẫy... Về cứu ông già...và mẹ..."
Thẩm Hạ Thiên hoảng sợ, " Cố gắng đi! Anh sẽ cứu em."
" Không.... Thiên... John Markin đang tới nhà." Thera dùng hơi thở yếu ớt nắm lấy chặt tay anh, nói cho anh nghe một cái tên, " Kẻ đứng sau... tất cả mọi chuyện...này chính là....."
Đôi mắt anh đầy kinh ngạc. Cái tên ấy khiến anh đầy hoang mang, sao có thể là hắn được chứ?
" Thiên... em biết Kay...là Kay Ktash. Anh ấy....còn sống... em....hạnh phúc rồi." Thera nói lời cuối cùng rồi gục trong lồng ngực anh. Tay cô buông thõng xuống.
Thẩm Hạ Thiên bàng hoàng. Anh đã chuẩn bị kĩ lưỡng, nhưng không nghĩ lại có bắn tỉa. Anh cứ tưởng Thera sẽ ra tay nhưng không ngờ người chết lại là em ấy. Tay anh nắm chặt.
" Trở về nhà."
Khi anh trở về, trước cửa là khung cảnh xác chết vệ sĩ. Mồ hôi toát lên. Anh đi từng bước vào nhà chính. Sàn nhà đã nhuốm màu máu. Xác của người làm, quản gia trải dài tới tận phòng ăn. Anh hớt hải chạy vào, một cảnh trước mắt khiến anh tê cứng. Ba anh gục trên bàn, chiếc áo màu sữa của ông đã nhiễm sắc đỏ, anh chạy tới ôm lấy ba, người ba đã vẫn còn hơi ấm nhưng máu đã chuyển sang màu tối. Từng giọt, từng giọt chảy xuống, kí ức năm nào hiện về, năm ấy ba Thẩm cũng như vậy, gục trong máu.
" Ba!!!"
Như nhớ ra điều gì, anh đặt ba nằm xuống, chạy vội lên tầng, tìm đến phòng mẹ, không có. Anh lại chạy sang phòng của anh, cũng không có. Rốt cuộc hai người đó ở đâu? Điện thoại đột nhiên rung lên, dãy số lạ khiến anh dè chừng, anh vẫn quyết định nghe máy.
" Xin chào!" Người đang gọi tới có giọng nói khàn khàn nhưng đầy thách thức.
" Là mày." Anh nghiến răng, giận dữ.
" Là tao. Muốn cứu vợ không? Tự xác nộp mạng tới chỗ lão Markin mà nhận." Bên kia vang lên tiếng cười rồi tắt lịm.
" Mẹ tao ở đâu hả?" Anh hét lên, tại sao hắn chỉ nói với anh là cứu vợ, mẹ anh thì sao?
" Tao tưởng mày tìm ra xác bà ta rồi, hoá ra chưa tìm được. Vậy để tao chỉ cho nhé, trước cửa nhà mày có vườn hồng rất đẹp, mỹ nhân phối với hồng hoa càng đẹp hơn." Cuộc gọi bị ngắt máy. Thẩm Hạ Thiên ném mạnh điện thoại xuống sàn. Chạy vội xuống tầng ra ngoài vườn hoa thì đã thấy Lãnh Phong đứng sẵn ở đó, ánh mắt nhìn anh đầy khó xử. Anh chạy tới chỗ anh ta. Giữa những đoá hoa hồng, mẹ anh nằm ở đó, giống hệt như mẹ Thẩm, hai bóng hình trùm lên nhau, cả người anh run lên. Tất cả đều là do John Markin, từ Thẩm gia đến gia tộc Lioen đều do ông ta, cách thức giết người y hệt. Anh bổ gục xuống, hét lên. Mưa từng giọt, từng giọt chảy xuống, máu tanh theo nước chảy hoà vào đất. Thẩm Hạ Thiên nắm chặt tay lại. Ngày hôm nay, máu sẽ đền máu.
" Lãnh Phong, cho người dọn dẹp đi." Thẩm Hạ Thiên ôm lấy mẹ từ trong vườn hoa vào nhà, để bà nằm bên cạnh ba.
Ngày hôm ấy, phần yếu mềm trong tâm của Thẩm Hạ Thiên đã bị xoá bỏ, trong con mắt anh chỉ toàn thù hận. Ba, mẹ, Thera, những người ở Thẩm gia, Lioen... bọn họ sẽ được an nghỉ. Nhất định anh sẽ giết lão già Markin và cả tên đó. Khiến cho mối ân oán của bọn họ kết thúc triệt để.
Vườn hồng dần xuất hiện rất nhiều ngôi mộ. Thẩm Hạ Thiên nhìn căn nhà này lần cuối rồi mắt xanh nhắm lại, " Châm lửa."
Lãnh Phong gật đầu, ngọn lửa lan rộng từ cửa nhà rồi dần bùng phát lên, thiêu đốt căn biệt thự lớn. Thẩm Hạ Thiên nhìn ngọn lửa, lần thứ hai, nơi anh gọi là gia đình bị thiêu cháy. Thẩm Hạ Thiên năm mười lăm tuổi bất lực nằm nhìn lửa đốt cháy Thẩm gia, Thẩm Hạ Thiên năm hai sáu tuổi tự tay châm lửa đốt nhà Lioen. Bao nhiêu bất lực tự trách đều ném vào ngọn lửa đó. Một người bỗng nhiên đi tới bên anh, cũng chìm đắm trong ánh lửa cam ấy, " Thera chết vì phát súng ở nơi nào?"
Thẩm Hạ Thiên quay sang nhìn Kay, " Ở ngay cạnh trái tim."
Từ nơi hốc mắt của người đàn ông chảy xuống hàng lệ.
" Kay, cô ấy nói anh còn sống, cô ấy hạnh phúc." Thẩm Hạ Thiên nhẹ giọng, nơi lồng ngực anh vẫn còn dư hơi ấm của Thera trước khi chết.
" Nếu anh nói cho cô ấy biết anh vẫn còn sống thì mọi chuyện phải chăng đã khác?" Mái ngói dần đổ sụp xuống, giống như cảm xúc trong trái tim người đàn ông.
" Cho dù anh có nói hay không, kẻ đó cũng sẽ không buông tha cho gia tộc Lioen chúng ta." Thẩm Hạ Thiên mỗi khi nhắc tới John Markin thì giọng đều tràn đầy căm hận.
" Nhất định tôi sẽ giết hắn. Thằng điên đứng đằng sau John Markin." Kay nghiến răng.
" Người ám sát Thera cũng chính là hắn. Tài bắn súng ấy không thể nào lầm được."
Cả toà biệt thự lớn cứ thế chìm trong lửa rồi dần biến thành tro bụi. Hai người đàn ông đứng trước lửa với trái tim đầy tan vỡ và thù hận. Vườn hồng bị cái nóng áp bức, hoa cũng dần khô héo đi tựa như nỗi buồn sầu thảm. Sinh mệnh của con người tựa như hoa, từ từ hé nở, sống trong đùm bọc của đất mẹ rồi nở bung rực rỡ, nhưng ánh chiều ta sẽ dần buông rồi, rồi hoa kia không còn đẹp, héo tàn đi, cánh về với đất, trở về với nguyên thuỷ, kết thúc một cuộc đời.
———
Tiếng nhạc du dương bên tai khiến cô lờ mờ, ánh đèn vàng ảo khiến đôi mắt cô trở nên chập choạng. Khi dần quen với mọi thứ, cô mới bình tĩnh mở mắt ra. Cô mặc một chiếc sườn xám, đầu đang tựa trên phím đàn. Cô giật mình, đứng dậy. Tiếng đàn cũng tắt hẳn.
Đây là đâu?
Đột nhiên có tiếng giày vang lên, cô quay người lại. Trước mặt cô là một người đàn ông mắt xám, trên người mặc bộ âu phục sang trọng, ông ta đã không còn trẻ nữa nhưng nét vẫn cương nghị. Lúc trẻ, có lẽ đã từng rất anh tuấn.
Ông ta đi tới, đứng đối diện với cô.
" Ông là ai?" Cung Ân Thần ngạc nhiên hỏi.
" Ta là John Markin." Ông ta cầm lấy tay cô, cúi người đặt xuống một nụ hôn.
Cung Ân Thần vội rụt tay về. Là ông ta, người đàn ông đã khiến cho bọn họ xảy ra những điều tồi tệ. Cung Bích Đồng, John Markin. Cô run lên, lùi lại phía sau, nhưng lại bị cây dương cầm chắn. Từng phím đàn kêu lên tiếng chát chúa.
John Markin mỉm cười, " Giống hệt như mẹ mình."
Nụ cười ấy rét lạnh từng nào. Nhan Tịch đã nói cho cô, John đã nghiền nát xác của mẹ cô thả xuống biển. Cô lo lắng, bàn tay nắm chặt.
John vẫn đứng đó nhìn cô, nhưng ánh mắt lại như muốn đào sâu tìm bóng dáng một người.
" Ta từng yêu một người, đó là người con gái đẹp nhất đối với ta. Ta cưới cô ấy về làm vợ, mọi thứ quý giá trên thế gian ta đều cho cô ấy." John đột nhiên nói, giọng ông ta rất hay, khi kể về người mà mình yêu lại càng thêm cuốn hút.
" Nhưng cô ấy không yêu ta. Đứa con ta mong đợi nhất lại là con của kẻ khác. Ta hận, ta dày vò, trừng phạt cô ấy. Mỗi lần ta hỏi cô ấy yêu ai, cô ấy sẽ nói: Mouray. Ta bật cười, ta để cho thuộc hạ của ta ngủ với cô ta. Khiến cho cô ta điên lên đi giết Nhan Tịch. Ta căn rất chuẩn. Nhan Tịch sống với Nam Cung Ngự, chăm sóc cô. Mọi tính toán của ta đều rất chính xác."
Cung Ân Thần ánh mắt tràn đầy lửa hận, " Ông điên rồi."
" Nhan Tịch mang con về Thẩm gia. Ta vẽ bước cho Cung gia diệt Thẩm gia. Một mồi lửa, bùm, bọn họ chết hết. Thằng nhóc Justin nghĩ rằng nó khống chế được ta nhưng nào ngờ đâu ta lại bẫy lại nó."
Cung Ân Thần không biết đứng trước mình là một con người hay là một cầm thú nữa. Cô bỗng nhiên nghĩ tới sự tuyệt vọng của mẹ cô, Cung Bích Đồng khi phải đối mặt với ông ta mỗi ngày.
" Hôm nay, ta lại giết được Mouray và Nhan Tịch. Đúng là hoàn mỹ."
Cung Ân Thần nhìn ông ta, run rẩy, " Ông nói giết ai?"
" À, quên mất, còn cả con nhỏ cứng đầu Thera nữa."
Cung Ân Thần cảm thấy cả người vô lực ngã xuống. Sao có thể, bọn họ chẳng phải, vẫn, còn gặp cô sao?
Đột nhiên tóc cô bị kéo lên đau điếng, khuôn mặt dữ tợn của John đối diện với cô, " Thương tiếc sao? Cô không nên thương bọn họ, bởi vì, cái giá ngày hôm nay đều rất đáng."
Cung Ân Thần trợn mắt nhìn ông ta, " Cầm thú không bằng."
John mặt biến sắc, ông ta đã từng bắt gặp vẻ mặt này ở Cung Bích Đồng. Mặt co rúm lại, cơn giận bùng phát lên, một cái tát giáng xuống mặt Cung Ân Thần.
Cô đau điếng, trong miệng bắt đầu cảm thấy vị tanh.
" Không được nhìn tao với vẻ mặt đó." John hét lên, " Mày và mẹ mày đều là đồ chó cái."
Cung Ân Thần bật cười, " John Markin, ông đúng là một kẻ tội nghiệp. Vì không có tình yêu mà trở thành kẻ biến thái."
Cả người ông ta run lên, định đánh cô tiếp thì đã bị một người chặn lại. Cả người ông ta bị đẩy ngã. Người kia lau lau bàn tay của mình, điệu bộ chán ghét. Rồi đôi mắt anh ta nhìn người con gái trước mắt, mỉm cười.
" Đã bảo là đừng động tay chân." Anh ta tức giận nhìn John.
" Xin lỗi ngài." John sợ sệt nói với anh ta. So về tuổi tác, người đàn ông này phải xưng một tiếng " Bác" với John nhưng bây giờ lại ngược lại, John phải cúi đầu gọi hắn một tiếng " ngài".
Cung Ân Thần nhìn người đàn ông này, không thể tin được. Sao có thể là anh ta?
" Cung Tử Dương."
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
4 chương
125 chương
34 chương
97 chương