Thẩm Hạ Thiên đề phòng mấy vị "ong bướm" gây khó dễ cho Cung Ân Thần nên lần này quyết định xách cô đi theo. Cung Ân Thần trong lòng mang tâm sự, cô vẫn không quên được năm ấy, Lạc Y và Thẩm Hạ Thiên là đôi kim đồng ngọc nữ nổi tiếng, bọn họ từng yêu nhau thắm thiết, rồi lại chia tay nhau trong đau khổ. Bộ dạng chật vật của Thẩm Hạ Thiên khi ấy, cô vẫn còn nhớ. " Thẩm phu nhân?" Tiếng gọi nhẹ nhàng kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Cô gái đứng trước mặt cô mặc một bộ váy dạ hội màu tím dài chấm gối cánh tay dài. Làn da trắng, thật sự rất trắng, giống như chưa được tiếp xúc với ánh mặt trời nhiều năm vậy, khuôn mặt xinh xắn lại có khí chất thanh cao tựa như hoa sen chỉ có điều hơi nhợt. Tuy nhiên, nụ cười dịu dàng trên môi cô ấy khiến cho người đối diện xiêu lòng. " Thẩm phu nhân, tôi là Hạ Tử Ly." Giọng nói dịu dàng như nước. " Hạ tiểu thư thực sự rất xinh đẹp." Cung Ân Thần cười đáp lại. " Làm sao bằng Thẩm phu nhân được." Hạ Tử Ly vẫn duy trì nụ cười thanh nhã ấy. " A Ly." Một người đột nhiên đi tới bên cạnh cô, giọng nói cưng chiều. Cung Ân Thần nhìn anh ta rồi ngây người, anh ta chẳng phải là bạn thân của Tôn Niệm Hàn hay sao, Trịnh Tần. " Học trưởng." " Học muội." Hai người đồng thanh lên tiếng. " Thật trùng hợp." Hạ Tử Ly nhẹ nói. Thẩm Hạ Thiên bên cạnh vẫn im lặng. " Thẩm tiên sinh, quả nhiên giống như lời đồn." Trịnh Tần hướng về phía anh, lịch sự. " Trịnh tổng quá lời rồi." Thẩm Hạ Thiên khách sáo nói. Bốn người bọn họ trò chuyện một chút rồi lại khách sáo tạm biệt nhau. Tuy nhiên, một bóng người đã khiến cho Cung Ân Thần hoảng sợ. Khoác trên người bộ âu phục màu xám lịch lãm khác xa với vẻ năng động bình thường, thần thái lạnh lùng của một vị thiếu gia. "Mr.Johasnh Lioen rất vui được gặp mặt." Bàn tay lịch thiệp hướng tới, Justin nho nhã nói. Ánh mắt của anh ta hướng về phía cô. Thẩm Hạ Thiên bắt tay anh ta, lễ khí, " Đâu bằng được với anh, Mr. Markin." Tên đầy đủ của Justin là Justin Markin. Anh ta chính là đứa con trai út được cưng chiều nhất của ông trùm khoáng sản Paul Markin, đế quốc thương nghiệp ấy phát triển lừng lẫy trên khắp thế giới. Đối thủ xứng ngang tầm với đế chế đó chính là chồng của cô, Johasnh Lioen. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao đêm ấy Justin lại nói rằng anh thua xa người đàn ông trong tim cô. Justin nhìn cô, nụ cười khách sáo rồi rời đi. Thẩm Hạ Thiên đứng bên cạnh cô, thở dài, " Bà xã à, em như vậy thật không tốt." Hai tiếng bà xã ấy đã kéo cô về với hiện thực. " Hắn là người em yêu nhưng lại là kẻ thù của anh. Nếu đứng trên thương trường, anh sẽ không nương tay với hắn. Còn nếu xã giao qua lại anh cũng sẽ không tiếp hắn, đơn giản, em là bà xã của anh." Người đàn ông với đôi mắt xanh thâm sâu ấy dưới ánh đèn vàng lạnh lùng nói, nhưng ý trong câu lại là sự kiên quyết rõ rệt. Anh nói anh hận cô nhưng ngoài đêm tân hôn buông lời cay nghiệt ra thì chưa từng làm điều gì ác ý. Liệu phải chăng, trong tim anh, Cung Ân Thần này vẫn có chút tình cảm nho nhỏ. Ít ra, mười năm bên cạnh nhau cũng không phải là vô lãng. Đáy mắt cô có chút kinh ngạc. Tay của Justin nắm lại thành đấm, từ từ đi tới gần chỗ Thẩm Hạ Thiên, " Lioen, nhất định tôi sẽ dành lại cô ấy." Bước chân cao ngạo rời đi. Thẩm Hạ Thiên chỉ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt không rõ ý lướt về phía cô, " Xem kìa, tiểu thiếp mà đòi hạ bệ chính thất đấy." Mặn, ai bỏ nhiều muối vậy... Cung Ân Thần:.... Justin:..... —————- Đêm hôm ấy, dạ tiệc kết thúc, Thẩm Hạ Thiên và Cung Ân Thần lên xe trở về biệt thự. Không khí trên xe im lặng lạ thường, tựa như sự xuất hiện của người con người trên đó đều là phù du vậy. Cung Ân Thần lâu rồi không đi giày cao gót, lúc nãy đứng lâu như vậy, giờ có chút bỏng rát. Tay lần xuống gót chân, khẽ khàng nhích chân nhỏ lên. Vết phồng rộp vì ma sát đỏ lên, tay chỉ vừa lướt qua đã nhói. Thẩm Hạ Thiên dường như cũng chú ý tới, anh nhìn cô xoa bóp chân một lúc lâu rồi mới lên tiếng, " Thực ra với chiều cao 1m65 của em thì dù có đi thêm giày cao gót cũng sẽ bị chiều cao của anh áp đảo." Thực là mặn quá đi! Cung Ân Thần lườm anh, " Thực ra thì anh không nói cũng không ai bảo anh vô hình." Anh nghe xong thì đơ một lúc rồi mới ho khan mỉm cười, " Yên tâm, thân nhiệt 36 độ này sẽ không bị mất cảm giác tồn tại lắm." Cung Ân Thần:.... Các bạn ạ, nếu các bạn muốn trang cãi với ai về điều gì thì trước hết hãy chắc chắn người đó không để quên não ở nhà. Thẩm Hạ Thiên với tay kéo cô lại gần mình, sự tiếp xúc bất chợt này khiến cho cô ngạc nhiên. " David, đưa lọ cao ra sau đây." Anh nói với vệ sĩ của mình. David nhanh chóng lấy hộp cao ra cho anh. Thẩm Hạ Thiên mở nắp, mùi bạc hà thoang thoảng bay lên, anh cúi nghiêng người về phía trước, tay anh vuốt nhẹ lên mỡ cao rồi lần xuống chân cô. Cái chạm vào đầu tiên khiến cô đau rát, chân cô rụt ra. " Em lúc nào cũng vậy, mới đau một chút là đã không chịu được rồi." Anh bắt lấy chân cô, tiếp tục bôi cao. Cơn đau dần bị thay thế bởi sự mát lạnh của cao. Thẩm Hạ Thiên thả chân cô ra, đóng nắp cao lại rồi ném lên phía trên cho David. Hai tay khoanh lại, đầu quay sang phía cửa sổ, bộ dạng của tổng tài cao lãnh rõ ràng. Cung Ân Thần cũng dịch về chỗ cũ, hai người đó lại tiếp tục duy trì bầu không khí lạnh lùng. Ngoài trời dần đổ cơn mưa, hạt mưa long lanh dây trên kính xe. Thẩm Hạ Thiên đưa ngón tay lên, viết trên mặt kính một chữ không khí. Anh viết xong, tay hạ xuống, khoé miệng cong nhẹ. Cung Ân Thần lại không hay biết, vẫn im lặng dửng dưng ngắm mưa. Trong đầu cô hiện về kí ức năm nào. Ngày ấy, cô mới lên cao trung, ngày đầu tiên đi học đã quên đem ô, trời lại đổ mưa to. Đứng dưới hiên đợi mưa tạnh mãi, cuối cùng mới lấy hết can đảm gọi vào dòng số trong điện thoại. " Thẩm Hạ Thiên, em quên ô rồi." Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi mới trả lời lại, " Liên quan gì tới anh?" " Ơ! Em bây giờ mặc đồ đồng phục mỏng, trời gió thổi lạnh, anh không thương em sao?" Cô không chịu thua, cắn răng giả bộ đáng thương nói. " Xe của Cung gia đâu?" Anh hỏi. " Hôm nay có buổi luyện cờ vua, em bảo chú lái xe đưa Cung Ngọc Thần về trước rồi tí em đi bộ về cũng được nhưng không ngờ tới việc trời lại đổ mưa." Cô lí nhí giải thích. " Chờ tí rồi anh tới." Anh ôn nhã dặn cô. Một lúc sau, Thẩm Hạ Thiên quả thật đã đến, trong màn mưa, người đàn ông cao ráo tao nhã cầm ô từng bước đi đến. " Đại tiểu thư, chiều được em cũng thực mệt." Anh hướng ô về phía cô, mỉm cười. Ngày ấy, bao lâu xa rồi. Bây giờ, Thẩm Hạ Thiên đã trở thành chồng cô nhưng sẽ không bao giờ mỉm cười với cô như trước. Mười năm trước, Thẩm Hạ Thiên núp trong vỏ bọc của ôn nhã công tử. Mười năm sau, Thẩm Hạ Thiên đã là vị vương giả dùng ánh mắt sắc lạnh để nhìn người. Nụ cười của anh bây giờ không còn là sự vui vẻ mà chỉ còn cô độc lạnh lẽo. Xe cuối cùng cũng đến nơi, vệ sĩ đi ra trước mở cửa xe. Cung Ân Thần bước ra, đi thẳng vào trong sảnh. Thẩm Hạ Thiên thì từ từ không vội. " Phu nhân, uống chút nước ấm cho khỏi lạnh."  Thím Trương vừa thấy cô vào thì đã rót một cốc trà nóng cho cô. Cung Ân Thần nhận, uống một mạch. Thẩm Hạ Thiên cũng nhận trà rồi uống. " Hắt xì!" Cô bỗng nhiên hắt hơi. " Cảm rồi sao?" Anh đưa tay đặt lên trán cô, giọng điệu lo lắng. " Em..." " Phụ nữ khi đến tháng khi gặp lạnh thường dễ bị cảm, lúc nãy chắc em bị cảm nhiễm rồi." Anh ngắt lời cô, nhẹ nói. " Thím Trương, chuẩn bị thuốc cảm cho phu nhân đi." Anh quay sang nói với thím Trương. " Vâng..." Thím Trương gật đầu rồi đi lấy thuốc.