“ Chúng ta ra bên ngoài để bác sĩ khám chân của em được không?”
Ôm cô ở trong lòng, Mộ Dung Trần thấy cô vẫn trong tình trạng hốt hoảng chưa lấy lại được tinh thần, nhẹ giọng hỏi.
“ Tôi không muốn đi, tôi không muốn đi…”
Đại não mất đi ý thức nãy giờ lúc này mới khôi phục lại như cũ. Tình Tình đỏ mặt không dám ngẩng đầu. Trời ạ, chuyện vừa rồi là thật, mới vừa rồi cô với anh ta ở trong phòng tắm dây dưa không rõ, lại bị người khác bắt gặp. Tại sao lại có thể như vậy? Loại chuyện mất mặt như vậy lại xảy ra trên người của cô. Nhưng tại sao cô lại xấu hổ như vậy, cũng không phải vụng trộm.
A, vụng trộm! Cái vấn đề này giống như nghiêm trọng hơn!
"Vậy để anh gọi cậu ta vào” Mộ Dung Trần hình như cảm thấy chủ ý này không tệ, bởi vì ở trên giường có thể dùng chăn che cô lại, để cho người khác muốn nhìn gì cũng không nhìn thấy được.
Không thấy cô cự tuyệt, Mộ Dung Trần lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“ Âu giáo sư….”
Tình Tình nhìn thấy người đàn ông xách một chiếc cặp đi vào phía sau Mộ Dung Trần thì vốn đang ngồi tựa nửa người trên giường, Tình Tình trừng lớn cặp mắt.
Mộ Dung Trần nói bác sĩ, như thế nào lại là giáo sư Âu
Thánh Nguyên của học viện bọn họ? Dù cô học khoa văn, cũng không qua lại nhiều với các bạn đồng học, nhưng, Dương Bách Lâm học về kinh tế, cô cũng thường qua khoa của anh mấy lần, dĩ nhiên biết giáo sư trẻ tuổi này mới từ nước ngoài trở về, rất được sinh viên hoan nghênh.
Nhưng, cô chưa từng nghe Bách Lâm nói Âu giáo sư là bác sĩ? Có phải người giống người không?
“ Xin chào”
Kinh ngạc đâu chỉ có mình Tình Tình. Âu Thánh Nguyên không thể nào ngờ được cô gái lúc nãy triền miên với bạn thân của hắn lại biết hắn, hơn nữa còn là học sinh của trường hắn.
A Trần từ lúc nào lại thích sinh viên còn nhỏ tuổi như thế này? Hơn nữa còn là một cô gái thanh thuần như vậy? Hơn nữa còn là học sinh của hắn? Nhưng vì sao nhìn sinh viên nữ trong veo như nước này, hắn một chút ấn tượng cũng không có. Thật đúng là chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt hơn nhiều.
“ Âu giáo sư, tại sao thầy…”
Tình Tình nhìn chằm chằm cái cặp sách trên tay anh, nhìn Âu giáo sư luôn nhẹ nhàng như gió này như thế nào cũng không giống một bác sĩ!
“ Tò mò vì sao tôi là giáo sư lại biến thành thầy thuốc phải không?” Âu Thánh Nguyên nhếch miệng:
“ Vấn đề này, nếu cẩn thận mà nói, thật là dài….”
“ Các người nói đủ chưa?”
Mộ Dung Trần bị lơ ở một bên sắc mặt âm trầm. Bọn họ xem anh như không tồn tại vậy: “Mắt cá chân của cô ấy bị sưng, cậu khám thử xem”
Hỏa lực thật là cường đại. Âu Thánh Nguyên cong miệng lên, ngồi ở bên giường, đang muốn vén chăn lên, người đàn ông khó chịu đó không hiểu vì sao lại đến ngăn cản trước mặt hắn:
“ Tránh ra, để tôi”
Người phụ nữ của anh có thể tùy tiện để người đàn ông khác đụng vào sao. Nếu quả thật có loại bắt mạch không cần đụng tay của cổ đại, anh sẽ không để cho người đàn ông khác đụng vào người phụ nữ của anh một chút nào.
Quả thật, anh nên đưa cô đi bệnh viện, nếu không, tùy tiện tìm một bác sĩ nữ đến so với Âu Thánh Nguyên cũng an toàn hơn.
Tình Tình cắn môi không nói lời nào, người đàn ông này thật kì quái, anh ta lại quen với thầy giáo của học viện bọn họ, quen thân đến mức nửa đêm cũng có thể gọi người ta đến nhà khám vết thương cho cô.
Được rồi, nhường hắn đi! Âu Thánh Nguyên sờ mũi một cái. Thật là xui xẻo, uổng công cho hắn nửa đêm chạy như bay đến, tưởng đâu cậu ta có chuyện, ai ngờ là chuyện của người khác, hơn nữa còn phải nhìn sắc mặt của Tứ thiếu.
Chăn mềm mại được vén lên một góc, chỉ lộ ra đôi chân trắng noãn như ngọc, nhưng đáng tiếc mắt cá chân lại sưng lên rõ ràng như vậy.
"Âu Thánh Nguyên, nhanh lên một chút."
Mặc dù bọn họ không nói gì thêm, nhưng Mộ Dung Trần vừa nghĩ tới mới vừa rồi hai người bọn họ giống như rất quen thuộc trong lòng khó chịu!
“ Tôi xem một chút, có thể sẽ hơi đau”.
Không dám nhìn nhiều một cái, Âu Thánh Nguyên ngồi xuống, nâng mắc cá chân đã sưng đỏ lên quan sát, sau đó xoay mắt cá chân vòng vòng.
"Thật là đau!"
Tình Tình đau đến cong người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, cố gắng muốn rút chân về, lại bị Âu Thánh Nguyên dùng sức bắt được, đá như thế nào cũng không tránh được.
“Đừng động, khớp xương bị lệch vị trí rồi”
Vẫn may là chỉ bị trật khớp mà thôi, chỉ cần xoa bóp để trở lại vị trí cũ, và dùng nước ấm ngâm chân là được.
"Âu Thánh Nguyên, cậu rốt cuộc có thể hay không?"
Mộ Dung Trần căm tức rống to về phía người đàn ông vẫn duy trì nụ cười trên mặt. Thật là, nếu không phải biết hắn ta từng tốt nghiệp ngành kinh tế học và cao học y, hơn nữa tinh thông xoa bóp trung y, anh nhất định sẽ đánh hắn.
Thấy người con gái trong ngực khuôn mặt khổ sở, Mộ Dung Trần đau lòng đem cô ôm vào trong ngực :
"Nhịn một chút, một lát sẽ khỏi."
"Đều tại anh. . . . . ."
Không có thói quen thân mật với một người đàn ông ở trước mặt người xa lạ,
Tình Tình muốn đẩy hắn ra nhưng không dám chỉ có thể nhịn đau nhỏ giọng oán giận nói.
Nếu như không phải là anh ta ném đồ của cô, cô cũng không phải ngồi trên mặt đất tìm đồ đến 2 chân tê cứng. Nếu như không phải anh ta hung hăng ôm cô, 2 chân cô đang tê lại đứng không vững?
“ Được rồi, được rồi, đều là anh sai, vậy được chưa?”
Thấy cô nhỏ giọng lại không dám ngẩng đầu lên, Mộ Dung tứ thiếu tâm trạng cực kì vui mừng, thế nhưng không quan tâm bạn tốt ở trước mặt, mà bày tỏ cử chỉ sủng nịch với người con gái này.
“Này, 2 người muốn tình tứ như thế nào tôi cũng mặt kệ, nhưng cũng đừng xem tôi như người tàng hình được không?”
Tình tứ? Ở trong mắt người ngoài, cử chỉ của bọn họ đã trở thành như vậy sao? Tình Tình nhịn đau không nói gì nữa.
“ Được rồi, có thể”
Tình Tình cũng bởi vì mới vừa rồi Âu Thánh Nguyên nói câu nói kia mà bực mình không lên tiếng, Mộ Dung Trần ngược lại phản ứng trước một bước, trợn mắt nhìn bạn tốt một cái, sau đó đem chăn che lại chân của Tình
Tình, sợ Âu Thánh Nguyên sẽ chiếm tiện nghi.
“Được rồi, còn chưa chịu buông tay?”
Lạnh lùng nhìn Âu Thánh Nguyên còn nắm chân nhỏ của cô, hắn muốn cầm nữa, anh nhất định sẽ phế tay của hắn, để cho hắn cả đời này đừng mong có thể cầm lại dao giải phẫu.
“ Có người qua cầu rút ván như vậy sao?”
Nếu như không phải thuốc thí nghiệm lần trước đưa cho hắn có chút trục trặc, Âu Thánh Nguyên cũng không nhẫn nhịn trước mặt hắn như vậy, ít nhất cũng phải đôi co đến cùng.
Thuốc thí nghiệm, từ này mới vừa thoáng qua trong đầu. Giáo sư Âu Thánh Nguyên lập tức nhớ lại, Mộ Dung
Trần sau khi bị anh hạ thuốc đã chạy đến sau sân trường.
Người phụ nữ trên giường kia có phải là cô gái ngày hôm đó hay không? Nếu như vậy không phải là dụng tâm của anh đã hư rồi sao?
“Âu Thánh Nguyên tôi còn chưa tính sổ với cậu, cậu lại còn dám nói?”
Rốt cuộc cũng buông chân nhỏ ra, Mộ Dung Trần vội vàng đem toàn bộ chăn kéo lại, đến một ngọn gió nhỏ cũng không thể chui lọt
“ Cám ơn thầy, Âu giáo sư”
Lúc Mộ Dung Trần buông cô ra, cô rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhỏ giọng nói cảm
ơn. Sau khi được anh ta xoa bóp, cảm giác đau đớn mãnh liệt cũng giảm nhiều hơn rồi.
“Không cần nói cảm ơn với cậu ta”
Mộ Dung Trần khó chịu nói. Cô đối với anh chưa từng khách khí như vậy. Ngược lại luôn đối với Âu Thánh Nguyên bộ dáng quen thuộc như vậy. Còn nói cảm ơn với hắn ta nữa!
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
42 chương
10 chương
11 chương
14 chương
79 chương