Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 85
Mùa đông trôi qua, Mộc Mộc cùng Tần Vọng Thiên kết thúc kì nghỉ ở Hắc Vân Bảo, chuẩn bị trở về Tu La Bảo, nhưng mà…
“Mộc Mộc?” Tần Vọng Thiên tìm khắp sân, thế nhưng không thấy Mộc Lăng đâu.
“Mộc Lăng hình như đang ở sau núi.” Tiểu Hoàng đang ôm Hân Hân chất đặc sản Thục Trung vào xe cho Mộc Lăng, Hân Hân cũng nói: “Mộc Mộc đang ở phía sau, đang nhìn thụ thụ.”
“Thụ?” Tần Vọng Thiên hiếu kì, xoay người đi đến sau núi.
Chỉ thấy Mộc Lăng đang đứng trong rừng sau núi, ngưỡng mặt vuốt cằm, ngẩng đầu nhìn một thân cây.
“Mộc Mộc!” Tần Vọng Thiên chạy đến, trước tiên ôm hôn một cái, cùng hắn ngưỡng mặt nhìn lên: “Nhìn cái gì đấy?”
“Vọng thiên thụ!” Mộc Lăng chọc chọc thân cây kia.
Tần Vọng Thiên có chút nghi hoặc: “Không đâu a, Vọng thiên thụ ta đã dời đến Tu La Bảo rồi, không phải chúng ta đã bái đường rồi sao?”
“Không phải a, cái này là tiểu thụ!” Mộc Lăng chỉ chỉ cây kia, lại chỉ xa xa, nói: “Ở đó cũng có mấy cây, hình như là hạt giống từ cây lớn rơi xuống, sau đó tự mình lớn lên.”
“Đúng a, đều là cây nhỏ.” Tần Vọng Thiên đi tới quan sát một chút, nói: “Không ngờ mấy cây nhỏ này đã bắt rễ ở đây rồi.”
“Ân.” Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi nói: “Nếu như lớn thành một cánh rừng, vậy thì đẹp biết chừng nào!”
Tần Vọng Thiên đếm một lát, nói: “Ở đây cũng có hơn mười gốc, bằng không chúng ta mang về hết đi?”
Mộc Lăng suy nghĩ một chút, nói: “Đào lên rồi, Tư Đồ lại nói ta cắt sẻ tài sản của hắn… Hơn nữa, không lý do gì Hắc Vân Bảo dưỡng được, Tu La Bảo lại không dưỡng được, ta sẽ chờ cây lớn khai hoa kết hạt, ta nhớ rõ Vọng thiên thụ mùa xuân sẽ nở hoa!”
“Như vậy a.” Tần Vọng Thiên nhún nhún vai: “Vậy chúng ta trở về?”
“Trở về!” Mộc Lăng kích động xoay người chạy, nói: “Đợi ta dưỡng thụ thành công rồi, hoang mạc sau núi chúng ta đều trồng loại cây này, gỗ của Vọng Thiên Thụ rất có giá trị, lớn không chậm, lại to! Đến lúc đó chúng ta lại mở một cái mộc tràng thật lớn, còn có thể tận dụng hết đất trống của Tu La Bảo!”
Kết quả là, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên chạy về Hắc Vân Bảo, lúc ôm Tiểu Hoàng cọ tới cọ lui cáo biệt, Mộc Lăng bị Tư Đồ một cước đạp ra ngoài: “Có chồng rồi thì đừng có mà hở chút không có việc gì lại chạy về nhà mẹ đẻ! Tam tòng tứ đức ngươi có biết không!”
Mộc Lăng bốc hỏa lớn, xe đã xuống núi còn nghe hắn rống: “Tư Đồ, ngươi chờ, một ngày nào đó lão tử hảo hảo chỉnh ngươi!”
Mộc Lăng hừng hực khí thế chạy về Tu La Bảo, nghỉ ngơi một phen, Tần Vọng Thiên lại bắt đầu bận việc bang vụ, Mộc Lăng mấy ngày này lại giống như phát bệnh, mỗi ngày đều ngồi trong sân đờ ra nhìn Vọng Thiên Thụ, ngưỡng đầu nhìn đến nỗi cổ cũng sắp trật khớp luôn, miệng lẩm bẩm: “Sao còn không nở hoa sao còn không nở hoa!”
Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Mộc Mộc, đừng nhìn nữa, còn nhìn nữa sẽ bệnh mất, tối hôm qua ngươi ngủ mớ toàn là nói nở hoa nở hoa.”
Mộc Lăng híp mắt suy nghĩ một lát: “Theo lý mà nói cũng không đúng a, vì ít mưa, đất bị khô? Ân…” Suy nghĩ một chút, Mộc Lăng gọi Giáp Ất Bính Đinh tới, thấp giọng phân phó bọn họ vài câu, mấy người hai mặt nhìn nhau, nhưng là vẫn đi làm. Sau đó, Mộc Lăng gọi tới không ít huynh đệ, dùng cuốc cào đất, còn tưới ướt hết đất trong viện. Ngày hôm sau, Giáp Ất Bính Đinh mỗi người ôm một cái rương lớn trở về. Tần Vọng Thiên đi tới mở rương ra nhìn, hoảng hồn vội vã đóng lại, hỏi: “Mộc Mộc, bắt nhiều giun như vậy làm gì a?”
Mộc Lăng nhướng nhướng mày: “Có thể làm xốp đất, phân chúng nó ị ra còn có thể bón phân.” (yin: ị??? , dễ kưng nga @@/ yu :ị thì có gì dễ kưng chớ ;_____; )
Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ: “Chúng nó cần đất ướt a, ở đại mạc, không đến hai ngày đã khô rồi.”
“Mỗi ngày tưới nước a!” Mộc Lăng gọi Giáp Ất Bính Đinh an bài mỗi ngày phân công mười mấy người đến tưới nước, bảo trì nước trong đất, Tu La Bảo bên cạnh có một con sông lớn, cho nên nước không thành vấn đề, ngoài ra còn có rất nhiều giếng nước…
Như thế qua vài ngày, không có gì biến hóa.
“Rốt cuộc là vì sao a!” Mộc Lăng nằm trên giường lăn qua lăn lại, đấm giường a đấm giường.
“Mộc Mộc, đừng lăn nữa!” Tần Vọng Thiên nói: “Bằng không chúng ta trồng Hồ Dương hay các loại dễ trồng ở đất cát đi, không phải cũng có thể mở mộc tràng sao?”
“Không muốn!” Mộc Lăng kiên quyết không chịu: “Ta muốn Vọng Thiên Thụ!”
“Có khi nào là không hấp thụ được thiên địa tinh khí không?” Tròng mắt Tần Vọng Thiên đảo đảo, kề sát bên tai Mộc Lăng nói: “Ta có một biện pháp!”
“Biện pháp gì a?” Mộc Lăng hiếu kì.
Tần Vọng Thiên lôi kéo Mộc Lăng ra ngoài, nói: “Tới đó ngươi sẽ minh bạch.”
Mộc Lăng vẻ mặt hồ nghi bị Tần Vọng Thiên túm tới trong viện, Tần Vọng Thiên bảo hắn vươn hai tay ra.
Mộc Lăng không giải thích được, vươn hai tay, Tần Vọng Thiên nắm hai tay hắn chống vào cây. Mộc Lăng làm theo, quay đầu lại nhìn Tần Vọng Thiên: “Sau đó thì sao?”
Tần Vọng Thiên kề tới hôn lên tai Mộc Lăng: “Làm chuyện yêu đương.”
= =… Mộc Lăng xoay người lại đá: “Ngươi muốn chết, không được làm bậy a! Suốt ngày nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao!”
“Thiên địa tinh hoa!” Tần Vọng Thiên đè Mộc Lăng lại, vừa hôn vừa xé y phục hắn: “Thử một lần cũng không hại gì!”
“Ta không muốn! Rõ như ban ngày!” Mộc Lăng sống chết không chịu, tâm nói nếu bị người khác bắt gặp, vậy thật không còn mặt mũi.
“Trời đã tối rồi, còn rõ như ban ngày cái gì a?” Tần Vọng Thiên cười đến giảo hoạt, cởi được đai lưng Mộc Lăng liền vươn tay vào trong tiết khố…
“Nha!” Mộc Lăng vừa giận vừa sợ, giơ tay muốn đánh Tần Vọng Thiên, thế nhưng bị Tần Vọng Thiên đè lại… Sau đó, Mộc Lăng đáng thương bị lăn qua lăn lại, không cẩn thận đem “tinh hoa” vẫy vào trên thân cây. Nhìn dịch thể bạch trọc trên cây, Mộc Lăng thẹn quá thành giận, muốn liều mạng với Tần Vọng Thiên, thế nhưng hiện tại Tần Vọng Thiên chiếm chủ động, đem Mộc Lăng đè lại, tiếp tục làm chuyện yêu đương… Cả đêm, Vọng Thiên Thụ đều chìm đắm trong yêu thương triền miên của hai người.
Trời tờ mờ sáng, Mộc Lăng bị Tần Vọng Thiên khiêng vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Mộc Lăng đen mặt, chọn đúng thời cơ nhào tới đánh Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên cũng không giận, mặc hắn đánh, dù sao cũng không đau. Đến buổi tối, Mộc Lăng nằm trên giường lăn qua lăn lại, nghĩ bằng không buông tha đi, trực tiếp dùng tiền mua mấy loại thông về trồng, dù gỗ không đáng giá, nhưng mau lớn a.
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Tần Vọng Thiên đẩy cửa đi vào, trên tay bưng một chén bồ câu hầm.
Mộc Lăng nheo mắt, tâm nói tiểu hài tử chết tiệt này ngày càng vô pháp vô thiên, lần này tuyệt đối không thể để đồ ăn đánh bại!
“Mộc Mộc, ăn bồ câu.” Tần Vọng Thiên dán tới, nhỏ giọng nói bên tai Mộc Lăng: “Hôm nay bên trong ta hầm cùng ngũ chủng ngư[năm loại cá], hầm cùng bồ câu, còn có kê tâm[tim gà] cùng áp huyết[huyết vịt],ăn ngon.”
“Bồ câu hầm chung với cá?” Mộc Lăng hăng hái, giơ tay tiếp nhận, múc một muỗi uống thử, hạnh phúc híp mắt, ngon quá nha!
Tần Vọng Thiên cởi giày ngồi lên giường, rất nịnh nọt giúp Mộc Lăng lau khô tóc ướt sau khi tắm, Mộc Lăng lại một lần nữa rất không chịu thua kém bị thức ăn chinh phục. Chính lúc ấy, bỗng nhiên từ ngoài cửa sổ lan vào một một mùi hương lạ.
Mũi Mộc Lăng đặc biệt thính, ăn ăn một lúc liền ngửi thấy được, cầm chén canh, nhảy xuống giường mang giày chạy ra sân, cúi đầu nhìn mấy bụi hoa, không có gì đặc biệt nha… Mùi hương này sao lại kì lạ như thế? Còn đang không hiểu, liền cảm giác Tần Vọng Thiên ở phía sau chọc chọc vào vai hắn, chỉ lên trên.
Mộc Lăng ngẩng mặt, lập tức sửng sốt, trong tán cây rộng lớn có thể che trời của Vọng Thiên Thụ, nở đầy hững đóa hoa nhỏ trắng như tuyết, từng mảnh lớn hoa trắng dưới ánh trăng cực kì mỹ lệ, mùi hương khi nãy là từ trên cây lan xuống.
“Nha a!” Mộc Lăng vui vẻ nhảy tưng lên: “Nở hoa rồi! Nở hoa rồi!”
Tần Vọng Thiên đúng lúc xuất hiện trước mắt Mộc Lăng, có thể để Mộc Lăng đang hưng phấn quá độ tự giác nhảy vào lòng hắn, ôm rồi nhân tiện hôn thêm một cái.
Mộc Lăng đang vui vẻ, chợt nghe Tần Vọng Thiên nói một câu có thể khiến hắn thổ huyết: “Hoa quả nhiên là màu trắng, phương pháp Tư Đồ truyền thụ quả nhiên có tác dụng.”
“Gì?” Mộc Lăng nghiêng đầu… Không hiểu nhìn Tần Vọng Thiên: “Cái gì mà phương pháp Tư Đồ truyền thụ a?”
Tần Vọng Thiên phát hiện mình lỡ miệng, đang định xoay người, bị Mộc Lăng nhéo lại: “Ngươi nói rõ ràng!”
“Ách…” Hôm đó ta viết thư cho Tư Đồ, hỏi vì sao khi Vọng Thiên Thụ ở chỗ hắn thì lại nở hoa, hắn nói trước đây dưới tàng cây hắn và Tiểu Hoàng làm…”
“Nha!” Mộc Lăng hét lớn một tiếng nổi trận lôi đình: “Tiểu hài tử chết tiệt, lão tử cắn chết ngươi!” Vì vậy, Mộc Lăng lại thẹn quá thành giận nhào đến muốn liều mạng với Tần Vọng Thiên.
… Màn đêm buông xuống, Tần Vọng Thiên phạt ngủ dưới sàn.
Đêm, Tần Vọng Thiên trở mình một cái: “Mộc Mộc, cứng quá a.”
Mộc Lăng không thèm để ý tới hắn.
Tần Vọng Thiên lại trở mình một cái: “Mộc Mộc, lạnh quá a.”
Mộc Lăng tiếp tục không thèm để ý tới hắn.
Tần Vọng Thiên: “Hắt xì…”
Mộc Lăng có chút mềm lòng.
Tần Vọng Thiên vẫn không ngừng cố gắng: “Mộc Mộc, nóng quá đi.”
Nóng? Mộc Lăng cả kinh, tâm nói không lẽ sốt rồi? Nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ hay là thôi đi, liền nhích nhích vào trong, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, Tần Vọng Thiên lập tức vươn mình nhảy lên, chui vào chăn, ôm Mộc Lăng.
“A!” Mộc Lăng kinh hãi: “Không phải là ngươi cảm lạnh rồi sao? Sao lại có phản ứng rồi!”
Tần Vọng Thiên thản nhiên trơ mặt cọ tới: “Không phải mới nói rồi sao, vừa cứng lại vừa nóng!”
Sau đó, Mộc Lăng lại bị bắt một lần nữa, sáng sớm ngày hôm sau, mọi người chợt nghe thấy Mộc Lăng thét lớn một tiếng: “Tần Vọng Thiên, tên lưu manh nhà ngươi, ngươi cút ra ngoài cho ta, đêm nay ngủ ngoài sân cho ta!”
Chạng vạng ngày hôm sau, Mộc Lăng ngủ đầy giấc rồi, hùng hùng hổ hổ đẩy cửa ra ngoài, liền thấy trước mắt một mảnh trắng xóa… Tuyết rơi? Không phải a!
Nhìn lại, liền thấy từ Vọng Thiên Thụ hoa trắng không ngừng rơi xuống, mà trong viện, trên mặt đất đã trải thảm, Tần Vọng Thiên, Nhạc Tại Vân, Phùng Ngộ Thuỷ cả Giáp Ất Bính Đinh, Tiểu Trùng Tử, Vương Thập Nhị đều có, còn xếp sẵn rất nhiều thực hạp, bên trong là chiêu bài điểm tâm của cửa hàng Vượng Kí trong thành, trên tay mỗi người cầm một chén trà lài. Tần Vọng Thiên vẫy tay gọi Mộc Lăng: “Mộc Mộc, đến uống trà ăn điểm tâm.”
…
Mộc Lăng đang dự định một ngày đêm không thèm để ý tới Tần Vọng Thiên, bây giờ lại một lần nữa rơi vào tay giặc, chạy vộicùng mọi người uống trà ăn điểm tâm.
Khổ tâm của Mộc Lăng đã không uổng phí, Vọng Thiên Thụ sau khi ra hoa kết thành từng chuỗi quả nhỏ, chờ quả khô, Mộc Lăng thu hết hạt giống, sau đó gọi thật nhiều huynh đệ đến sau núi cuốc đất tưới nước, nuôi giun, cẩn thận trồng hạt xuống. Cứ như vậy mỗi ngày bón phân tưới nước, không đến một tháng, Vọng Thiên Thụ đã đâm chồi rồi.
Không bao lâu sau, hậu sơn đã đâm chồi đầy Vọng Thiên Thụ, từng cây từng cây cao thẳng mà cứng chắc. Mộc Lăng phân phó người chăm sóc hằng ngày, chờ một năm sau, Vọng Thiên Thụ đều trưởng thành, mộc tràng của Tu La Bảo cũng được mở, buôn bán gỗ cực kì tốt, Mộc Lăng còn tìm thợ đến dùng số gỗ thừa chế tác mộc điêu[tượng gỗ quan tài các loại =.=]. Hơn nữa, hoa của Vọng Thiên Thụ cực kì thơm, còn có vị ngọt nhạt. Tần Vọng Thiên giỏi về khoản nghiên cứu thực vật, bảo trù tử dùng hoa Vọng Thiên Thụ làm thành một loại Vọng Thiên Cao mùi thơm ngát lại ngọt, rất được hoan nghênh. Mùa xuân hằng ngày các trù tử của Tu La Bảo đều làm rất nhiều, Mộc Lăng rất thích ăn, hơn nữa các tiểu hài nhi ở Mạc Bắc cũng rất thích, mỗi năm Vọng Thiên Cao đều bán hết mấy xe.
Mặt khác, ở Tu La Bảo có thêm một dịp lễ, là những buổi chạng vạng mùa xuân hằng năm khi hoa Vọng Thiên Thụ rơi, các huynh đệ Tu La Bảo sẽ cùng mang mấy thứ bánh ngọt điểm tâm đến hậu sơn ngồi trò chuyện ngắm hoa, truyền thống này vẫn được bảo trì, mọi người gọi dịp này là Lễ Vọng Thiên. Chỉ là… Vài ngày trước những dịp Lễ Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên đều sẽ phân phó, trong những ngày này không ai được phép đến hậu sơn! Vì muốn để cho Vọng Thiên Thụ tiếp nhận tinh hoa trời đất, có người nói trong một năm, Vọng Thiên Thụ có thể nở hoa hay không, chỉ nhờ vào những ngày này. (=]] cư nhiên phải bón phân tinh khiết như vậy nga?? )
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
62 chương
137 chương
126 chương
90 chương
9 chương
26 chương