Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 84
Lại nói, từ sau lần bị Tần Vọng Thiên bắt được hôm lễ Trung thu, Mộc Lăng bị ép rất thảm, hơn nữa tiểu hài tử chết tiệt ỷ mình thích hắn, có chỗ dựa rồi thì không sợ hãi thường xuyên tập kích giữa đêm, hoặc chớp thời cơ khi Mộc Lăng ăn thân thân ái ái.
Mộc Lăng không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng phải tìm biện pháp, trực tiếp nhất đương nhiên là đem tiểu hài tử chết tiệt kia đi hoạn… Ách, loại trừ cái này ra!
Mộc Lăng chấm mực viết chữ “Hoạn” thật to lên giấy, sau đó dùng mực đỏ vẽ một dấu gạch chéo thật to.
Tuy là hắn luôn mồm mắng “Hoạn ngươi”, thế nhưng lại không muốn hoạn Tần Vọng Thiên thật, cái đó tuyệt đối không được.
“Ân…” Mộc Lăng ngồi xếp bằng trên giường, tay ôm má nghiêng đầu nghĩ, hay là để hắn bất cử nửa năm? Vậy cũng không được a, tốt nhất là để hắn tự nguyện không gây tổn hại thân thể.
Mộc Lăng lại vẽ dấu gạch chéo thật to lên hai chữ “Bất cử”.
Ngay lúc này, Tần Vọng Thiên đi lấy bữa sáng cho hắn đã quay lại, , Mộc Lăng vội vàng giấu giấy bút đi.
“Mộc Mộc, dậy rồi a?” Tần Vọng Thiên đi đến, việc trước tiên là hôn Mộc Lăng mấy cái: “Điểm tâm hôm nay có tiểu ngư đản hoa chúc, còn có đản hoàng tô và hạ chúc thái .”
Tần Vọng Thiên nói xong, Mộc Lăng đã cười híp mắt.
Tần Vọng Thiên xoay người lấy thức ăn từ bàn bên cạnh ra, Mộc Lăng tự trấn tỉnh, vẫy đầu liên tục, không được a Mộc Lăng, ngươi phải tỉnh lại a, lần nào cũng để tiểu hài tử chết tiệt lầy thức ăn ra đối phó mình, như vậy sao được a!
Tần Vọng Thiên bưng khay qua quay đầu nhìn, liền thấy Mộc Lăng ngồi một góc vừa vẫy đầu vừa gõ đầu, lập tức kinh hãi, nhào đến xem: “Lăng? Làm sao vậy? Đau đầu?”
Mộc Lăng ngửa mặt đảo mắt một cái, tâm nói, đúng vậy, đau đầu a! Vừa nghĩ, vừa cầm lấy khay thức ăn bát đầu ăn cháo, cháo vừa vào miệng, trong nháy mắt đã biến thành thần thanh khí sảng… Ăn ngon nha! Mộc Lăng rung đùi đắc ý ăn, tâm tình rất tốt. Tần Vọng Thiên kế bên cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn hắn còn lo hôm qua làm hơi quá, có khi nào Mộc Lăng không thèm nhìn đến hắn nữa không, không ngờ vẫn hảo hảo.
Mộc Lăng vừa ăn cháo vừa liếc mắt ngắm Tần Vọng Thiên, hỏi: “Vọng Vọng a, có phải ngươi thấy ta là muốn làm không a?”
“Ách…” Tần Vọng Thiên kinh hãi, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Mộc Lăng, thành thật gật đầu.
Mộc Lăng híp mắt, quả nhiên!
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng bỗng dưng hỏi một câu rồi không nói thêm gì nữa, ngực bồn chồn, tâm nói, hay là Mộc Mộc giận, nghĩ mình vừa thấy hắn đã động dục, vậy hắn chán ghét mình sẽ bỏ đi, không cho mình gặp nữa… Vậy đâu có được a. Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Vọng Thiên cũng tự trấn định lại một chút, mình có nên bớt phóng túng một chút không? Tuy rằng thân thể Mộc Lăng đã khỏe rồi, thế nhưng tốt nhất vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều một chút.
Mộc Lăng thì đang ngậm muỗng, tâm nói, hay là cho hắn thử tân dược đi, khiến hắn uống vào rồi không muốn làm nữa, hiệu lực chỉ trong khoảng một ngày, như vậy có thể khống chế linh hoạt nha.
Hai người nghĩ hai chuyện, đều tính toán phải làm gì đó, cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay nha.
Ăn xong điểm tâm, Tần Vọng Thiên bưng khay dọn, đến tiền sơn xử lý bang vụ, Mộc Lăng ôm chăn tiếp tục ngủ lại giấc.
Lăn lăn lăn trên giường, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy biện pháp khi nãy mình nghĩ ra là hay nhất. Mộc Lăng xoay người đứng lên… Ai da, eo bị trật rồi… Xoa thắt lưng, Mộc Lăng nghiến răng mắng “Tiểu hài tử chết tiệt, tiểu lưu manh, xem lão tử hảo hảo trị ngươi!” Nghĩ xong, Mộc Lăng xoa tay vén áo, chầm chậm chầm chậm đi đến dược lư bên cạnh.
Cả ngày, Mộc Lăng đều bận bịu trong dược lư, phối chế ra một loại dược phấn, không màu không mùi, chỉ cần một chút là có thể khắc chế dục vọng.
Thời điểm ăn cơm chiều, Mộc Lăng mới ôm giấu gói dược phấn đi ra, liền thấy ngoài cửa một hàng người đứng chờ.
“Các ngươi làm gì?” Mộc Lăng hoảng hồn, thấy Tần Vọng Thiên đứng đầu hàng chờ bên ngoài, bên cạnh là Nhạc Tại Vân, Phùng Ngộ Thuỷ còn có Giáp Ất Bính Đinh.
“Lăng, ngươi luyện dược gì mà mất nhiều công phu như vậy a?” Tần Vọng Thiên hiếu kì hỏi: “Cả cơm trưa cũng không ăn.”
Mộc Lăng nhướn nhướn mày, tâm nói tốt xấu gì ta cũng là đệ nhất thần y, luyện dược mất ăn mất ngủ ít lâu cũng là chuyện thường, cần kích động như vậy sao, lão tử cũng không phải cái thùng cơm!
Mộc Lăng về đến phòng, đã thấy trên bàn bày sẵn rượu và thức ăn, mắt chớp chớp, hỏi Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, hôm nay ngày gì a?”
Tần Vọng Thiên cười:”Cũng không phải ngày gì, là ta thấy ngươi gần đây rất khổ cực, cho nên bảo trù tử làm mấy món ngon cho ngươi tẩm bổ một chút.”
“Ngô…” Mộc Lăng vừa nghĩ chuyện khác vừa ăn, nghĩ nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi không ăn sao?”
Tần Vọng Thiên lắc đầu, nói: “Ta đã ăn xong từ lâu rồi, ngươi cũng không chịu xem xem bây giờ là lúc nào rồi, khi nãy nếu ngươi còn không chịu ra, chúng ta đã xông vào rồi.”
Mộc Lăng gật đầu, tiếp tục cho thức ăn vào miệng, nghĩ thầm phải làm thế nào để Tần Vọng Thiên ăn trúng thứ dược kia đây?
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng tâm thần không yên giống như có tâm sự, liền hỏi: “Mộc Mộc, làm sao vậy?”
“Không…” Mộc Lăng vùi đầu ăn, tâm nói hay là rót cho Vọng Vọng ly rượu? Nhưng mà không có lý do gì, bỗng dưng uống rượu kì kì, sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng không để ý đến hắn, tâm nói, hay là Mộc Mộc thật sự thấy hắn làm quá nhiều cho nên giận rồi, cả ngày cũng cố ý trốn trong dược lư không ra, như vậy sẽ không để mình gặp được, cũng không bị tên cầm thú là mình làm… Ai nha, Mộc Mộc chán ghét hắn rồi.
Tư tưởng của hai người hướng về hai phía hoàn toàn khác nhau mà phát triển.
Tần Vọng Thiên âm thầm thề, mình nhất định phải tiết chế, ít nhất tối nay tuyệt đối không làm!
Mộc Lăng nghĩ nghĩ nghĩ, nói: “Vọng Vọng, giúp ta lấy đĩa giấm kia lại đây!”
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng nói chuyện với hắn, lập tức mừng rỡ vẫy đuôi chạy đi lấy đĩa giấm cho Mộc Lăng, khi Mộc Lăng nhận lấy, đầu ngón tay hơi nhúng vào trong giấm, đưa đến mũi ngửi ngửi, hỏi: “Sao mùi lại kì lạ như vậy?”
Tần Vọng Thiên sửng sốt, cầm lấy cũng ngửi ngửi: “Giấm a.”
“Giấm sao?” Mộc Lăng nghiêng đầu: “Cảm giác không giống a.”
Tần Vọng Thiên đưa ngón út chấm một ít cho vào miệng nếm thử, gật đầu: “Là giấm thật a.”
Mộc Lăng thỏa mãn lấy chén giấm lại, tâm nói, dược phấn kia rất linh, chỉ cần dính một chút là có dược hiệu, nói cách khác đêm nay vô luận thế nào Tần Vọng Thiên cũng sẽ không muốn làm nữa, hắc hắc.
Ăn cơm xong, Mộc Lăng bận hết một ngày trên người toàn mùi thuốc đông y, gọi người nấu nước nóng tắm.
Tần Vọng Thiên ngồi bên giường xem sổ sách, nhìn không chớp mắt, ngực thầm tính đêm nay nhất định phải nhịn a nhịn. Còn đang nhịn, chợt nghe từ sau bình phong truyền đến tiếng nước “rào rạt”, là Mộc Lăng đang tắm!
Hai mắt Tần Vọng Thiên không khống chế nổi đảo qua hướng bình phong, Mộc Lăng đang tắm, đang không mặc y phục tắm a! Lắc đầu, nuốt một ngụm nước bọt, tâm nói, nhất định phải nhịn!
Mộc Lăng vừa tắm, vừa suy nghĩ, không biết dược hiệu có tác dụng không a, hay là thử một chút xem sao…
Ngoài cửa, lúc Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ đi qua sân, thấy Giáp Ất Bính Đinh đang đứng quét hồ lên tương dược lư.
“Các ngươi làm gì vậy?” Nhạc Tại Vân khó hiểu hỏi. người
Giáp Ất Bính Đinh cẩn thận liếc mắt nhìn gian phòng của Tần Vọng Thiên, hạ giọng nói với hai người: “Hư, hai ngày trước dược lư bị thấm nước dược liệu đều ướt hết, hôm qua chúng ta mới trộm mang dược liệu ra ngoài hong khô rồi cất lại, may mà hôm nay đại phu không phát hiện, chúng ta nhân buổi tối quét kín khe hở trên tường, vậy thì thành thần không biết quỷ không hay rồi.”
Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân liếc mắt nhìn nhau, đều cầm bàn chải giúp Giáp Ất Bính Đinh quét hồ.
Bên trong phòng, Mộc Lăng rào rào tắm, tận lực tạo tiếng nước, thế nhưng Tần Vọng Thiên không vào. Như trước đây mỗi lần hắn tắm, Tần Vọng Thiên đều chạy vào nhìn một cái, chiếm chút tiện nghi này nọ, hôm nay… Chẳng lẽ dược này thật sự hữu hiệu vậy sao?
Nghĩ nghĩ một chút, lắc đầu, tâm nói không thể a, thuốc này uống vào ít nhất nửa canh giờ sau mới có tác dụng, mình không tính sai chứ?
“Vọng Vọng!” Mộc Lăng gọi một tiếng.
“… ” Tần Vọng Thiên hít sâu một hơi, bảo trì bình tĩnh, hỏi: “Chuyện gì?”
“Ân?” Mộc Lăng nheo mắt, tìnhh huống không đúng a, trước đây khi hắn tắm chỉ cần thuận miệng quát một tiếng, là Tần Vọng Thiên đã lập tức phi vào rồi, không lẽ là hạ dược quá nặng hay dùng sai thật rồi? Đừng xảy ra chuyện thật a, nếu từ nay về sau Vọng Vọng không còn muốn làm nữa, vậy cũng không tốt lắm!
Nghĩ tới đây, Mộc Lăng muốn thử dược tính của dược phấn kia một lần, gọi: “Vọng Vọng, chà lưng cho ta.”
“A… ” Tần Vọng Thiên hít một hơi, tâm nói ngươi muốn ta chết sao?! Nghĩ mình như hiện tại đi vào nhất định sẽ làm bậy, Tần Vọng Thiên nghĩ nghĩ, liền nói: “Cái đó, ngươi tự chà đi.”
= 口 =|| Mộc Lăng triệt để ngây, tâm nói xong rồi xong rồi, không lẽ là hạ dược quá nặng thật rồi, vậy nguy rồi, liền nói: “Ngươi vào đây!”
Tần Vọng Thiên nuốt một ngụm nước bọt, không có biện pháp, bấp chấp khó khăn đi vào, vòng qua bình phong, liền thấy Mộc Lăng đang ngâm mình trong bồn, tâm bắt đầu bồn chồn, tự dặn mình, không được như vậy, như vậy là không tốt.
Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên đứng ngây người tại cửa, liền đưa một ngón tay ngoắc hắn một cái: “Đến đây!”
Tần Vọng Thiên kêu khổ không ngừng, tâm nói sao Mộc Mộc lại dằn vặt hắn như thế, bất quá tự đấu tranh một chút, hắn quyết định vì thân thể của Mộc Lăng và chuyện sau này của bọn họ, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu a![không nhịn được chuyện nhỏ sẽ hỏng việc lớn] Kiên quyết nhịn xuống, đêm nay tuyệt đối không được làm.
Nghĩ xong, Tần Vọng Thiên hít sâu một hơi, một ngụm chân khí chấn vững lồng ngực, bình định tâm thần đi qua, đưa tay kéo mảnh khăn vắt trên thành bồn xuống, chà lưng cho Mộc Lăng.
Tấm lưng thon gầy trắng như tuyết của Mộc Lăng lập lòe trước mắt hắn.
Tần Vọng Thiên nghĩ tới lập tức miệng khô lưỡi khô, nhưng vẫn tự cảnh cáo bản thân, nhịn xuống a, không nhịn thì ngươi là cầm thú. Vì vậy, Tần Vọng Thiên không dám nhìn ngang liếc dọc gì, chỉ nhanh tay chà lưng cho Mộc Lăng.
Mộc Lăng bị chà hồi lâu, cũng không thấy Tần Vọng Thiên động tay động chân như trước đây, ngực phát lạnh, xong rồi xong rồi, thực sự hạ sai dược rồi sao, không được nha…
Chà lưng cho Mộc Lăng một hồi, Tần Vọng Thiên buông khăn, nói với Mộc Lăng: “Được rồi!”, trong lòng tự siết tay, Tần Vọng Thiên, ngươi thật sự nhịn được rồi! Rất giỏi!
Mộc Lăng thì lại buồn bực muốn chết, không biết vì sao, Tần Vọng Thiên thấy có phản ứng thì hắn bực bội, không phản ứng hắn càng bực bội, liền nói: “Chưa tắm sạch!”
Tần Vọng Thiên lúc này đã nắm được bí quyết, chỉ cần trong lúc chà lưng đừng để cho ngón tay mình đụng đến Mộc Lăng, mặt khác trong lòng không ngừng niệm: “Vì Mộc Mộc, nhịn xuống nhịn xuống!” Vậy thì thật sự có thể vượt qua được, cho nên vừa nghe Mộc Lăng nói hắn chưa tắm sạch, liền cầm khăn lên tiếp tục chà, trong lòng lại bắt đầu niệm.
Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên còn chưa có động tĩnh, liền hầm hừ nhỏ mấy tiếng… Tiết tấu niệm thầm của Tần Vọng Thiên lập tức bị rối loạn, Mộc Lăng hừ nhẹ mấy tiếng hệt như có một bàn tay nhỏ cào qua cào lại trong lòng hắn, ngứa đến nỗi hắn đã cảm thấy tiểu phúc nóng lên, tự mắng to mình, Tần Vọng Thiên, ngươi là heo a! Ngươi nhịn xuống a! Nghĩ đến đây, liền vận nội lực đi khắp huyết quản, chuyên tâm luyện công, thì sẽ không động tâm!
Mộc Lăng nhìn thử, hừ hừ vậy mà lại không có tác dụng, càng nghĩ càng không cam lòng, lão tử không tin ngươi không có cảm giác! Vì vậy, Tần Vọng Thiên liền thấy Mộc Lăng xoay người lại, đối diện thẳng hắn, nói: “Phía trước cũng chà.”
“A…” Tần Vọng Thiên rất muốn nói, ta không cầm khăn chà, ta hôn ngươi có được không? Thế nhưng… Ý chí kinh người cùng với tình yêu không gì sánh được dành cho Mộc Lăng, giúp Tần Vọng Thiên kiên quyết làm Liễu Hạ Huệ, chết cũng phải nhịn a!
Vì vậy, chỉ thấy Tần Vọng Thiên cúi đầu, tỉ mỉ tắm cho Mộc Lăng, ngoài ra cái gì cũng không làm!
= 口 =! ! ! Mộc Lăng triệt để ngây người, sau đó lại bực mình, nhưng rốt cuộc vì sao lại bực mình hắn cũng không biết, chỉ biết là rất bực mình, đưa tay đập rụng cánh tay Tần Vọng Thiên, nói: “Không muốn tắm nữa, lấy khăn lớn cho ta!”
Tần Vọng Thiên cũng không biết vì sao Mộc Lăng lại nổi giận, cầm tấm khăn lớn đưa qua, gói hắn lại.
Mộc Lăng bò ra khỏi bồn nước, đứng trên ghế lắc lắc bọt nước trên chân, nhìn Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, bế ta qua đó.”
Tần Vọng Thiên nuốt nước bọt, vươn tay, ôm lấy Mộc Lăng trần trụi chỉ choàng mỗi một tấm khăn mỏng, đi đến bên giường.
Thả Mộc Lăng lên giường, Tần Vọng Thiên xoay người đi lấy y phục cho hắn mặc vào.
Tấm khăn trong tay Mộc Lăng đã sắp bị hắn xé nát vụn rồi, tâm nói ‘Hảo cho ngươi một Tần Vọng Thiên a, ngươi dám không có cảm giác!’ Nghĩ lại một chút, trước đây mỗi lần gặp phải loại tình huống này Tần Vọng Thiên đều sẽ nói: “Còn mặc làm gì a, dù sao cũng phải phí công cởi ra!” Bây giờ lại… Đáng chết!
Mộc Lăng đã bị một cú đả kích tương đối nghiêm trọng, liền ôm dựa vào gối đầu tự kiểm điểm, tâm nói, sớm biết vậy lúc phối dược cho thêm nhiều nước một chút, loại thảo dược này dính nước sẽ khiến dược hiệu hạ thấp, nếu ngâm vào trong nước, vậy dược tính sẽ trực tiếp mất tác dụng.
Lúc này, Tần Vọng Thiên cầm y phục dâng cho hắn, Mộc Lăng cầm y phục ném qua một bên, nói: “Đã buồn ngủ rồi, còn mặc gì nữa, đêm nay ta ngủ khỏa thân!”
Tần Vọng Thiên há to miệng, tâm nói nếu thật sự cùng ngủ với Mộc Lăng khỏa thân, đừng nói là hắn không phải Liễu Hạ Huệ, dù là Liễu Hạ Huệ thật, có lẽ cũng không nhịn nổi.
Suy nghĩ một lát, Tần Vọng Thiên nói: “Mộc Mộc, hay là, ta đến giường bên cạnh ngủ!”
Mộc Lăng mở to hai mắt ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau, úp mặt vào gối đấm giường, miệng la: “Làm sao có thể như vậy a, làm sao có thể như vậy a!”
Tần Vọng Thiên thấy phản ứng của hắn thì rất khó hiểu, liền hỏi: “Mộc Mộc, làm sao vậy a?”
Mộc Lăng xoay mặt nhìn hắn, tâm nói, ta không tin một chút phản ứng cũng không có, nghĩ xong, đưa tay kéo tay Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, chúng ta ngủ cùng nhau!”
“A…” Tần Vọng Thiên hít một hơi, Mộc Lăng trần trụi chỉ đắp một mảnh khăn kéo tay hắn nói muốn ngủ cùng hắn, vậy chẳng phải là mời hắn làm cái kia sao?
Tần Vọng Thiên nghĩ đến một ý khác, nói không chừng là Mộc Mộc đang thử thách nghị lực của hắn! Vì vậy, kiên quyết lắc đầu nói: “Không được, đêm nay ngủ khác giường!” Mộc Lăng phát hỏa, túm hắn: “Ngủ cùng nhau!”
“Khác giường!”
“Ngươi phản rồi!” Mộc Lăng cầm gối đập Tần Vọng Thiên: “Tiểu hài tử chết tiệt!”
Tần Vọng Thiên xấu hổ nhìn thân thể trần trụi của Mộc Lăng, tâm loạn như ma, bên trái một Tiểu Bồ Tát kéo hắn một cái ‘Không thể làm a! Ngươi yêu Mộc Mộc!’ Thế nhưng bên phải một Tiểu Ác Ma lại kéo hắn ‘Phải làm a! Ngươi xem, rõ ràng là hắn đang câu dẫn ngươi a.”
Trong lúc Tần Vọng Thiên còn đang nghiêng trái lắc phải, Mộc Lăng triệt để phát hỏa, vung tay ném khăn, nắm cánh tay Tần Vọng Thiên kéo hắn lên giường, rống: “Rốt cuộc ngươi có muốn làm hay không?!”
Mà tại chỗ Tần Vọng Thiên, Tiểu Ác Ma thành công vung một quyền, đánh bay Tiểu Bồ Tát, Tần Vọng Thiên không đợi Mộc Lăng phản ứng tiếp đã nhào đến, đè Mộc Lăng xuống, khàn giọng nói: “Là ngươi tự tìm, một lát đừng xin tha!”
Mắt Mộc Lăng chớp chớp, nhìn lại Tần Vọng Thiên đang hôn tới hôn lui trên người mình, cảm thấy có chút không đúng.
“Cái kia… Vọng Vọng?” Mộc Lăng chọc chọc hắn: “Ngươi không có cảm giác không muốn làm sao?”
Tần Vọng Thiên vứt y phục của mình đi, lao đến cắn: “Đại gia ta nhịn một đêm, ngươi sẽ trêu chọc suốt một đêm, được! Chúng ta làm đến sáng!”
“A?” Mộc Lăng kinh hãi, thế nhưng Tần Vọng Thiên không nói đến câu thứ hai, đè hắn xuống, ăn sạch sẽ… Hơn nữa, đêm nay Tần Vọng Thiên đặc biệt mãnh liệt, Mộc Lăng bị dằn vặt tới mức liên tục kêu ai ai, mắng to: “Nương a, thứ dược kia không có chút tác dụng nào!” Cuối cùng không còn cách nào nữa, không thể làm gì hơn là tiếp tục nửa tỉnh nửa mê vừa rên rỉ, vừa mắng: “Hoạn ngươi!”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
62 chương
137 chương
126 chương
90 chương
9 chương
26 chương